Quân Đoàn Dị Năng

Chương 39: Chương 39: Tiêu chuẩn quá cao




Đào Hạnh không chút do dự trả lời.

“Các nhóm thuộc tính dị năng được phân loại theo ba cấp độ hiếm, bao gồm: S, SS và SSS. Trong đó có năm nhóm thuộc tính SSS là hệ thời không gồm không gian và thời gian, hệ vật lý hồi phục, hệ tâm trí gồm độc tâm thuật và siêu trí tuệ.”

“Chính xác.” Tiến sỹ Mai đứng dậy đi rót một cốc nước. “Cả hai đứa nó đều mang dị năng cấp SSS, cháu đã đọc hồ sơ của thằng Lâm, chắc cháu cũng biết dị năng khiến nó sụp đổ là gì.”

“Cháu biết.” Đào Hạnh nặng nề nói. “Vì chưa thức tỉnh nên chưa rõ thuộc tính cụ thể.”

“Đúng vậy, thằng Lâm và con bé Ninh đều mang chung một nhóm dị năng. Cho nên quá trình thức tỉnh đều gặp cùng một hiện tượng, nhưng có lẽ bởi vì thuộc tính khác nhau nên càng về sau hiện tượng càng khác nhau.” Tiến sỹ Mai uống một ngụm nước nói. “Thằng Lâm còn tốt, cho dù cơ thể sụp đổ, ít nhất nó vẫn có thể ngưng quá trình thức tỉnh và dựa vào thuốc hỗ trợ để duy trì trạng thái ổn định. Nhưng con bé Ninh trực tiếp rơi vào hôn mê. Tất cả thuốc hỗ trợ hay phương pháp điều hướng đều không thể giúp gì. Bây giờ nó chỉ duy trì trạng thái thực vật đã là kì tích.”

“Theo cháu biết, trước giờ không có mấy người mang nhóm dị năng đó.” Đào Hạnh trầm ngâm.

“Chính vì vậy nên không có nhiều tài liệu tham khảo.” Tiến sỹ Mai trở về chỗ ngồi, cười khổ.

“Nếu chúng ta có thể hoàn thành dự án này, có lẽ sẽ có hy vọng.” Đào Hạnh ngước nhìn bảng số liệu, rồi lại nhìn thiết bị thí nghiệm đang chạy.

Đúng lúc này, một tiếng nói từ thiết bị đàm thoại trên cửa.

“Xin hỏi, ở đây có cần thêm người trợ giúp không?”

Tiến sỹ Mai và Đào Hạnh đồng loạt nhìn ra phía cửa. Chỉ thấy Tú Hiền gương mặt tuy đầy mệt mỏi nhưng vẫn treo nụ cười trên môi đang đứng nhấn nút đàm thoại, nói.

“Mọi người chỉ nhìn mà không cho vào sao?”

Tiến sỹ Mai mỉm cười đi đến nhấn nút mở cửa.

“Đã xong việc bên đó rồi hả?” Đào Hạnh nhàn nhạt hỏi.

“Tạm thời xong.” Tú Hiền bước gật đầu chào Đào Hạnh, vào vừa cười vừa nói. “Đại khái là làm báo cáo về sự việc, sau đó sắp xếp một vài thứ. Cuối cùng mang đến cho mọi người một món quà.”

“Làm gì mà thần thần bí bí vậy hả?” Tiến sỹ Mai ngồi trở lại ghế hỏi.

“Một lát nữa mọi người đi theo con sẽ biết ngay. Bây giờ con có thể hỏi là tiến trình trên bảng số liệu kia đã là lần thứ mấy rồi ạ?”

Tú Hiền cởi áo khoác treo lên giá, sau đó kéo một cái ghế ngồi xuống cùng Đào Hạnh lật xem số liệu. Cả ba người cứ thế tiếp tục tập trung vào nghiên cứu.

Đặng Lâm mấy ngày nay có chút bực bội. Bởi vì cánh tay phải của anh, Dương Tú Hiền, không thể liên lạc được. Anh đã nhận được báo cáo rằng Tú Hiền đã trở về Long Uyên mấy ngày nay nên mới gọi điện bàn bạc về việc tham gia trung đội. Nhưng mà điện thoại của tên nhóc này lúc nào cũng ở trạng thái ngoài vùng phủ sóng. Không biết lại lêu lổng chỗ nào.

Trước mắt anh đã gọi được vài người đi theo mình vào trung đội, cũng là một vài người anh từng hợp tác qua, được đánh giá là khá đáng tin.

Tiêu chí tuyển người của Đặng Lâm cũng khá cao, nếu không muốn nói là điều kiện trên trời. Tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ cao, chiến lực phải cấp SS trở lên, và hơn hết độ thành thục khi sử dụng dị năng phải đạt cấp bốn trở lên.

Ai cũng biết, chiến lực của một người mang dị năng được chia làm năm cấp từ R, S, SS, SSR và SP. Người mới huấn luyện sẽ mang cấp R, chiến lực yếu nhất. Lính thông thường đa số đều là cấp S, cấp SS đã được làm đội trưởng rồi. Lính cấp SSR và cấp SP thuộc lính cấp chiến lược hoặc là chỉ huy. Đặng Lâm yêu cầu chiến lực cấp SS là rất khó tìm, bởi ai mà muốn đang làm đội trưởng lại phải làm cấp dưới bao giờ.

Lại nói độ thành thục được chia làm năm cấp từ một đến năm. Cấp bốn cấp năm đã là độ thành thục cao nhất. Với độ thành thục này thì họ cũng đa trở thành lính hạch tâm hoặc là lính chiến lược rồi, ở đâu cho anh tuyển?

Chính bởi vì yêu cầu khắt nghiệt này mà hiện tại chi trung đội của Đặng Lâm với chỉ tiêu hai mươi người chỉ mới có tám người đã tính cả Đào Hạnh không thường trực.

Hiện giờ Đặng Lâm đang ngồi trong phòng riêng của mình ở Wolf Bar, lưng tựa ghế chân gác lên bàn ngửa mặt nhìn trần nhà ngẫm nhân sinh. Trợ lý Danh ở một bên đẩy mắt kính khuyên nhủ.

“Sếp à, hay là hạ tiêu chuẩn xuống một chút đi. Tiêu chuẩn này...”

“Không được. Chẳng lẽ tuyển mấy đứa ngốc vào đây để tôi điên hơn mỗi ngày à?” Đặng Lâm vò đầu bứt tóc nói.

“Nhưng mà nếu cứ giữ tiêu chuẩn này thì ai mà tham gia đây?” Trợ lý Danh cũng bó tay.

Đặng Lâm ngồi suy nghĩ một hồi, sau đó vỗ bàn đứng dậy nói.

“Đi, chúng ta đi trở về học viện một chuyến.”

“Anh muốn đem mấy đứa nhỏ còn chưa tốt nghiệp và doanh hả?” Trợ lý Danh giật mình nói.

“Hai tháng nữa là đến mùa tốt nghiệp, bây giờ tuyển người chắc không quá đáng chứ.” Đặng Lâm cầm lấy áo khoác đi ra cửa.

“Nhưng anh phải ăn nói sao với cấp trên???” Trợ lý Danh vội chạy theo, trong lòng thầm than ông sếp nhà mình lại lên cơn rồi.

“Mặc kệ bọn họ. Đến tổng duyệt đầu năm có đủ số lượng là được.” Đặng Lâm đã bước ra đến hành lang cười ha hả nói.

Trợ lý Danh biết không khuyên nổi sếp của mình, hơn nữa đây cũng là con đường còn lại có thể đi nên cũng thôi không nói gì nữa.

Hai người trực tiếp lái xe trở về học viện V.A.T, vừa lái xe vào bãi đã thấy một chiếc xe quen thuộc đã đậu sẵn ở đấy. Là xe của Tú Hiền. Đặng Lâm vừa nhìn thấy chiếc xe này nằm đây thì nhếch môi cười lạnh lẽo.

“A, cái thằng ôn con này. Được lắm. Chặn sóng không nhận cuộc gọi của anh mày.”

Trợ lý Danh ngồi một bên nghe thấy lạnh cả sống lưng, trong lòng thuận tiện gửi lời chia buồn cho Tú Hiền. Chúc anh ta có thể chịu ít đi vài cú đấm.

Đặng Lâm xuống xe, lườm chiếc xe của Tú Hiền thêm một lúc như tính toán gì đó rồi mới chỉnh lại áo, nói với trợ lý Danh.

“Đi thôi, làm chính sự trước. Tìm viện trưởng đào đi mấy người đã.”

Thế là hai người một trước một sau đi vào sân trước.

Đám học sinh của học viện lại một lần nữa nhìn thấy người trưởng thành khi chất không tầm thường đi lại trong sân. Có điều lần này không phải một người, mà là hai người. Không phải cả người tỏa ra phong thái lịch lãm đĩnh đạc, mà là phong thái phóng khoáng trẻ trung.

Đặng Lâm hôm nay kết hợp hoodie trắng và blazer đen, đi cùng quần skinny, chân mang sneaker. Nhìn qua giống như một nam sinh trung học đầy sức sống. Phía sau anh, trợ lý Danh mặc áo choàng dài màu kem bên ngoài áo cổ lọ đen, quần tây kết hợp cùng boot da cổ cao. Mang đến cảm giác vừa nam tính vừa trẻ trung.

Đại khái hình ảnh hoàn toàn trái ngược với người lúc trước, nhưng mà tổng thể nhìn hai người trước mắt thấy thích mắt hơn.

Nếu Tú Hiền nghe được tiếng lòng của đám học sinh này, anh ta sẽ tức chết.

“Sếp, không phải có lối đi riêng dành cho khách từ bãi xe đến khu văn phòng sao?” Trợ lý Danh liếc nhìn ánh mắt của đám học sinh, nhỏ giọng hỏi.

“Tôi biết chứ.” Đặng Lâm nhếch môi cười.

“Vậy sao anh...” Sao còn đi đường gây chú ý vậy?

Nửa câu sau trợ lý Danh không nói. Mà Đặng Lâm cũng chỉ cười cười.

Cả hai đi một lúc đến khu văn phòng thì phía trước đã có người đợi sẵn. Thấy Đặng Lâm, người kia bước lên chào hỏi.

“Chào E205, tôi là trợ lý của ngài viện trưởng. Ngài ấy đã đợi hai người từ nãy giờ.”

“Đúng là trong khuôn viên học viện thì không thoát khỏi đôi mắt của thầy.” Đặng Lâm cười nói.

Đặng Lâm và trợ lý Danh theo trợ lý của viện trưởng đi dọc hành lang, sau đó vào thang máy chuyên dụng đi thẳng đến tầng cao nhất.

Cửa thang máy mở ra dẫn thẳng vào phòng chờ bên ngoài phỏng viện trưởng. Trợ lý dẫn đầu đi đến trước cửa gỗ, gõ lên cửa ba cái rồi hơi cao giọng nói.

“Thưa viện trưởng, E205 đã đến.”

Bên trong truyền ra một tiếng nói trầm ổn, “Vào đi.”

Trợ lý vâng một tiếng, sau đó mở cửa mời hai người vào còn bản thân đóng cửa lui ra ngoài.

Phía trong phòng viện trưởng không xa hoa như vẫn tưởng mà khá đơn giản. Ba bức tường đều là giá sách, viện trưởng hơi mập lùn đứng sau bàn làm việc quay lưng nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất. Trên bàn đặt một cái bảng tên bằng vàng, ghi rõ mấy chữ 'Viện trưởng học viện V.A.T - Mạc Tư Duy'.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.