Quan Gia

Chương 147: Chương 147: Định rồi!




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 147: Định rồi! 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

Cái gọi là “thư tố cáo”, thật sự cũng không ngăn cản được con đường tiến bộ của Chu Kiến Quốc. Hai ngày sau, Lục Đại Dũng chính thức ở văn phòng cho gọi Chu Kiến Quốc. 

Đây không phải tụ họp giữa bạn học cũ, mà là Bí thư Địa ủy cho gọi nhân vật số một của đơn vị trực thuộc, hoàn toàn là giải quyết việc công 

Đương nhiên, Lục Đại Dũng vẫn là khá khách khí, cũng không phải là ngồi sau bàn làm việc không dậy nổi, mà là theo lễ củng ngồi ở sô pha tiếp khách với Chu Kiến Quốc, còn đưa qua một điếu thuốc, Chu Kiến Quốc vội vàng châm lửa cho Lục Đại Dũng 

- Lão Chu a, việc của ông, mấy đồng chí Địa ủy chúng tôi đã hội ý, trên cơ bản là thống nhất ý kiến. Cũng sắp tới tết ta rồi, Lâm Khánh bên kia, không thể cứ là rắn mất đầu. Ý kiến Địa ủy, là cho ông lập tức qua tiếp nhận Lâm Khánh. Ông phải chuẩn bị tâm lý này. 

Lục Đại Dũng tựa vào trên sô pha, chậm rãi nói, trong giọng điệu mang theo sự uy nghiêm thản nhiên. 

Thân là Bí thư Địa ủy, thể thống cần thiết khẳng định phải dựng lên. 

Chu Kiến Quốc trong lòng chính là nhảy dựng, vội vàng ngồi ngay ngắn lại, khá kính cẩn nói: 

- Vâng, cảm ơn Bí thư Lục và Địa ủy lãnh đạo quan tâm. Tuy nhiên, năng lực cá nhân tôi có hạn, sợ là làm không tốt trọng trách nặng như vậy, xin tổ chức một lần nữa suy xét lại… 

Đây cũng là lễ nghĩa phải có trong đó. Dù gì thì không thể tổ chức vừa mới nói giao trọng trách cho anh, anh lại lập tức vui mừng lộ rõ trên nét mặt, quá vội vàng. Làm người vẫn là phải khiêm tốn cẩn trọng mà. 

Tuy nhiên Chu Kiến Quốc vẫn là nói rất cẩn thận, cũng không nói là “làm không nổi”, mà là noi “làm không tốt”, sự khác biệt giữa hai bên, là rất lớn 

Lục Đại Dũng khoát tay áo, nói: 

- Lời khách khí không cần nói nhiều, rất khiêm tốn thì cũng không tốt. Năng lực công tác của đồng chí như ông, vẫn là rất mạnh. Điểm này, tôi hiểu rõ nhất. Những đồng chí khác của Địa ủy cũng rất tin tưởng ánhmắt của tôi. 

Lời này nói ra rất có trình độ, rất ổn định nhắc nhở Chu Kiến Quốc, sở dĩ cái mũ Bí thư huyện ủy này có thể rơi xuống đầu ông, tất cả đều là do Lục Đại Dũng tôi dốc hết sức. Những đồng chí khác của Địa ủy bởi vì "Tin tưởng ánh mắt của tôi" cho nên mới đồng ý đề nghị này. Có thể thấy được, đối với chức vị Bí thư huyện ủy bỗng nhiên bỏ trống, lãnh đạo khác của Địa ủy, không thể có khả năng là không hề có một chút suy nghĩ, chỉ sợ sớm đã nghĩ cách đưa thân tín mình điều tới huyện Lâm Khánh. 

Tuy rằng nói, Bí thư Địa ủy là quản mũ quan, nhân vật số một, lãnh đạo Địa ủy khác, bao gồm Chủ tịch Địa khu Tào Chấn Khởi trong đó, cũng không thể cứng đối cứng cùng Lục Đại Dũng tranh chấp, nhưng lại không thể đề phòng người ta chạy lộ tuyến cấp trên. Ở tỉnh nếu có người nhúng tay vào, Lục Đại Dũng chưa chắc có thể được như ý nguyện. Địa khu Hạo Dương là mới thành lập, Lục Đại Dũng vừa mới lên làm Bí thư Địa ủy không lâu, không thể đánh đồng với số Bí thư Địa ủy có tư cách lão luyện hơn, ở trước mặt lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy, thắt lưng cũng không thể cứng rắn nhứ thế! 

Có thể đem cái mũ này cuối cùng đội được lên đầu Chu Kiến Quốc, Lục Đại Dũng quả thật cũng là đã tốn khá nhiều tâm tư. 

Chu Kiến Quốc liền cười. Y cũng biết, lúc này là nên hướng Lục Đại Dũng nói vài câu “biểu lộ lòng trung thành”. Lục Đại Dũng ra sức ủng hộ Chu Kiến Quốc ông ra nhậm chức Bí thư huyện ủy như vậy, mục đích là gì? Tự nhiên là muốn có được "Sự trung thành và tận tâm” của ông. Địa khu Hạo Dương với một thị xã bốn huyện, nhân vật số một Đảng uỷ cứ vậy có năm vị trí, mỗi một vị trí đều rất trọng yếu. Lục Đại Dũng tự sẽ không dễ dàng đem số mũ quan của Bí thư đảng ùy này đặt lên đầu của người mà mình không thể tin tưởng 

Chỉ có điều, Chu Kiến Quốc và Lục Đại Dũng là giao tình nhiều năm, Lục Đại Dũng trở nên phát đạt, cũng là chuyện vài năm gần đây. Trước kia ở địa khu Thanh Phong làm Bí thư huyện ủy, thậm chí thời điểm làm Phó chủ tịch Địa khu, tâm tính đối với Chu Kiến Quốc đều là khá bình đẳng. Tuy rằng chức vụ Phó chủ tịch Địa khu, Bí thư huyện ủy, hơn hẳn hiệu trưởng trường Trung cấp Nông nghiệp, nhưng dù sao quản không tới Chu Kiến Quốc. Chỉ có sau khi Lục Đại Dũng làm Chủ tịch Địa khu Thanh Phong, hai người mới chính thức biến thành quan hệ cấp bậc cao thấp. Tuy nhiên hồi đó, dù gì Lục Đại Dũng vẫn là nhân vật số hai, ở vấn đề nhân sự, cơ bản không có quyền phát ngôn, Chu Kiến Quốc cũng không cảm thụ được nhiều áp lực. 

Hiện giờ Lục Đại Dũng chính thức trở thành Bí thư Địa ủy, có thể nói là nắm giữ tiền đồ của Chu Kiến Quốc, nhưng lời nói quá buồn nôn, Chu Kiến Quốc vẫn là không thể nói ra. 

Chu Kiến Quốc trong lòng suy nghĩ cái gì, Lục Đại Dũng cũng rõ, khẽ mỉm cười, nói: 

- Lão Chu a, chúng ta là bạn học cũ, có tình cảm nhiều năm như vậy, con người ông thế nào, tôi hiểu rất rõ. 

Đối với ông, tôi rất yên tâm. Tuy nhiên sự tình Lâm Khánh bên kia, cũng không phải dễ dàng như vậy. Chức trách lớn, sự tình nhiều, người dân gan dạ, muốn làm tốt Bí thư huyện ủy này, không dễ dàng a. 

Nói xong, Lục Đại Dũng khe khẽ thở dài. 

Đây đều không phải là lời nói trên mặt quan, mà là tình hhình thực tế. Lục Đại Dũng là có chút xem bí thư Khang của huyện Lâm Khánh trước kia không thuận mắt cho mấy, tên đó trước kia luôn ôm chân to Bí thư Thái, đối với Chủ tịch Địa khu như ông ta, chỉ là mặt ngoài có lệ thôi. Địa khu Hạo Dương sau khi thành lập, Lục Đại Dũng quả thật đã có suy nghĩ qua, phải dần dần đem nhân vật số một đảng chính phía dưới, đều bồi dưỡng thành người của mình. Đương nhiên, bồi dưỡng này có hai loại ý tứ, không chỉ là bỏ cũ thay mới đơn giản như vậy, chủ yếu vẫn là "Lôi kéo". Chỉ cần người phía dưới thức thời, nguyện ý vì Lục Đại Dũng ông ta cống hiến, cũng có thể xem như người của ông ta. Chỉ có đối với những kẻ không hiểu chuyện, Lục Đại Dũng mới sẽ dùng thủ đoạn sấm sét. 

 

Thế nhưng, bí thư Khang lại không phải là đối tượng mà Lục Đại Dũng tính bỏ cũ thay mới, ít nhất là không phải trong tương lai gần. 

Người này quả thật là khá có năng lực, huyện Lâm Khánh dưới sự quản lý của y, được xem như khá vững vàng, xã hội cũng khá ổn định. Địa khu Hạo Dương mới thành lập, yên ổn là yếu tố đầu tiên. 

Mặc dù Chu Kiến Quốc là bạn học cũ, hai bên quan hệ không tầm thường, nhưng nếu không phải Chu Kiến Quốc vừa đến Hạo Dương, biểu hiện ra khả năng dự đoán tương lai rất mạnh cùng với trong quá trình kiến thiết công trình cung cấp rau xanh sau này biểu hiện ra năng lực lãnh đạo và năng lực quản lý cao siêu, Lục Đại Dũng cũng không định sẽ đưa y phóng tới vị trí trọng yếu như vậy. 

Hiện tại tuy rằng đã đưa ra quyết định, nhưng Chu Kiến Quốc rốt cuộc có thể quản tốt huyện Lâm Khánh hay không, trong lòng Lục Đại Dũng cũng không phải không có một chút lo lắng. 

Theo sự đẩy mạnh tiến trình cán bộ tuổi trẻ hóa, tri thức hóa, rất nhiều phần tử trí thức gia nhập vào bên trong hàng ngũ cán bộ, trong đó đặc biệt đề bạt trọng dụng không ở số ít. Nhưng rất ít người được trực tiếp lên thẳng nhân vật số một Đảng uỷ, đa số đều là làm nhân vật số một bên chính phủ trước, đợi tích lũy kinh nghiệm nhất định, nắm rõ cơ bản trong quan trường trong lồng bàn tay, rồi lên Bí thư Đảng ủy thì sẽ thích hợp hơn. 

Chu Kiến Quốc một bước liền sải bước lên thẳng ngai vàng của Bí thư huyện ủy, ở giữa rút ngắn sự chuyển tiếp sang Chủ tịch huyện, có phải có thể lập tức liền thích ứng hay không, vẫn là không rõ 

Chu Kiến Quốc cũng không quá lo lắng, y đối với chính mình trước sau như một là rất tin tưởng 

Hơn nữa, không phải còn có Lưu Vĩ Hồng sao? 

Chu Kiến Quốc lập tức bị ý nghĩ trong lòng của mình làm cho hoảng sợ. 

Sao mà, phân lượng người thanh niên này ở trong cảm nhận của mình lại nặng như thế? Mình đã không thể rời được hắn sao? 

Tuy nhiên Chu Kiến Quốc lập tức liền khẳng định suy nghĩ của mình. Lưu Vĩ Hồng là thật có bản lĩnh, bất kể là lý luận hay là năng lực thực tế, bất kể là tung hoành đại cục hay là quản lý chi tiết, đều có năng lực vượt trội, đối với thủ đoạn mánh khoé đấu tranh trong quan trường, dường như cũng rất quen thuộc. 

- Xin Bí thư Lục yên tâm, tôi nhất định toàn lực ứng phó, làm tốt công tác Lâm Khánh. 

Chu Kiến Quốc tin tưởng kiên định biểu lộ thái độ. 

- Vậy được rồi, lão Chu, ông nói qua cách nhìn của ông, làm thế nào chuẩn bị khai triển công tác Lâm Khánh. 

Lục Đại Dũng gật gật đầu, nói. Nếu đã quyết định dùng Chu Kiến Quốc, vậy phải cổ vũ cho y, chỉ điểm cho y, không thể khiến y cảm thấy mình đối với năng lực của y có hoài nghi. 

Đây cũng không làm khó được Chu Kiến Quốc, hai ngày này, Chu Kiến Quốc gần như đều cùng Lưu Vĩ Hồng thảo luận, tới huyện Lâm Khánh, phài làm thế nào khai triển công tác, nhanh chóng thành lập uy danh, mở ra cục diện. 

Bởi vì Lưu Vĩ Hồng rất tự tin nói cho Chu Kiến Quốc biết, Bí thư huyện ủy này, khẳng định là của Chu Kiến Quốc, không tới lượt người khác. 

Một khi đã như vậy, vậy phải sớm làm chuẩn bị, Lục Đại Dũng nhất định phải hỏi đến “chính sách chiến lược” của y 

- Đầu tiên, tôi cho rằng là phải nhanh chóng làm quen cán bộ Lâm Khánh, nhất là đồng chí trong bộ máy Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện. Cũng sắp tới tết rồi, vừa lúc lợi dụng cơ hội này, cùng các đồng chí giao lưu một chút, xem qua cách nghĩ của bọn họ. Công tác một địa phương làm có tốt hay không, chủ yếu phải xem các cán bộ công tác có đắc lực hay không, tư tưởng có cởi mở hay không. 

Chu Kiến Quốc rất cẩn thận nói, nhưng không có bao nhiêu chần chừ do dự. 

Lục Đại Dũng nhẹ nhàng gật đầu. 

Đây là khẳng định. 

Nhân vật số một nói trắng ra chính là quản người, mà muốn quản được người ta, thì điều kiện tiên quyết là phải hiểu rõ bọn họ. 

Chu Kiến Quốc nói lời này, cũng đã nói đến điểm mấu chốt, xem ra đã chuẩn bị phải đi vào trạng thái. 

- Điều thứ hai, chính là phải toàn diện hiểu rõ tình hình cơ bản của Lâm Khánh. Lâm Khánh là huyện nông nghiệp lớn, cũng là huyện khoáng sản lớn, địa phương lớn, nhân khẩu nhiều, chỉ có toàn diện hiểu rõ cơ sở tình hình, mới có thể chế định ra quy hoạch phát triển hợp lý. 

- Ừ, việc xây dựng kinh tế, còn phải kết nối nhiều với chính phủ bên kia. Bí thư huyện ủy chủ yếu là nắm việc lớn, nắm phương hướng! 

Lục Đại Dũng khẳng định lời Chu Kiến Quốc Quốc nói, tuy nhiên vẫn là nhắc nhở y một câu. 

Lúc này, ở trên đang đề xướng “chế độ Ủy viên thường vụ phụ trách”, đề xướng “Đảng chính riêng biệt”. Bí thư Đảng ủy không cần mọi chuyện đều quản, ôm đồm mọi việc. Đương nhiên, thật muốn làm được hai điểm này, rất không dễ dàng. Qua nhiều năm như vậy, đều là Đảng uỷ làm quyết sách, quyền uy của nhân vật số một không cần hoài nghi. Rất nhiều Bí thư Đảng ủy, đều thích nhúng tay vào mọi chuyện, dường như không làm như vậy, thì không thể hiện được quyền uy của bản thân, liền có khả năng có tiếng mà không có miếng. 

Chỉ có điều, nếu ở trên đã có đề xướng như vậy, cán bộ phía dưới, phải cố gắng đi chấp hành, ít nhất ở mặt ngoài phải không có trở ngại. 

- Đúng vậy, Bí thư Lục, tôi hiểu, đây chỉ là một tư tưởng sơ bộ của tôi, cụ thể làm như thế nào, thì phải sau khi đi vào, hiểu biết rõ tình hình, mới có thể quyết định. 

Chu Kiến Quốc khẩn trương nói. 

Lục Đại Dũng hơi hơi gật đầu, nói: 

- Lão Chu a, Lâm Khánh còn có một vấn đề rất trọng yếu, ông cần phải chú ý. Đó chính là xã hội trị an. Lâm Khánh có rất nhiều xã, thị trấn, vẫn còn tồn tại các tư tưởng thế lực phong kiến dòng họ còn sót lại khá là nghiêm trọng thường xuyên sẽ phát sinh sự kiện chiến tranh giữa các dòng họ, đây là nhân tố chủ yếu làm cho xã hội không ổn định, quyết không được xem nhẹ. 

- Vâng, Bí thư Lục, tôi nhớ rồi! 

Duy Linh 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.