Quan Gia

Chương 155: Chương 155: Đụng xe




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 155: Đụng xe 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

Mùng 2 tết, Bắc Kinh phủ đầy tuyết, một trận tuyết rơi đúng lúc 

Nhằm bảo đảm trong dịp tết, dân chúng đi lại bình thường, trời còn chưa sáng, công nhân bảo vệ môi trường liền quơ cái xẻng, cái chổi quét tuyết, dọn sạch sẽ những con đường giao thông chủ yếu 

Khoảng 10 giờ, một chiếc xe hơi Honda nhập khẩu, chậm rãi chạy vào khu ký túc xá cán bộ của các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia, từ từ dừng lại ở trước tòa lầu cán bộ cao cấp, Cửa xe mở ra, một chàng trai đeo kính, mặc đồ vest nhung màu đen, thần thái trầm ổn khác thường, từ trong xe đi xuống, mở cốp xe sau, từ bên trong xách ra một số rượu và thuốc lá làm quà 

Không thể nghi ngờ, chàng trai thần thái nghiễm nhiên, đi tới đây để thăm người thân 

Ngay sau đó, một chiếc xe jeep quân dụng màu xanh lục cũng chạy tới, dừng bên cạnh chiếc Honda, một bóng dáng mạnh mẽ mặc áo lông màu bạc, từ ghế lái nhảy xuống, trong tay cũng xách theo một số rượu và thuốc là làm quà 

Nhìn thấy chàng trai mặt áo lông, chàng trai thần thái trầm ổn trước đó, sau kính hai hàng lông mày híp lại 

- Này, Trưởng phòng Hạ, chúc mừng năm mới! 

Chàng trai áo lông hiển nhiên cũng nhìn thấy chàng trai đồ vest, mỉm cười vung tay lên chào y 

Trưởng phòng Hạ cũng cười, mỉm cười nói: 

- Là Vĩ Hồng sao, chúc mừng năm mới! 

Không hề nghi ngờ, người mặc đồ vest chính là Trưởng phòng Ban Tuyên giáo Trung ương Hạ Cạnh Cường, người mặc áo lông là Phó chánh văn phòng Huyện ủy huyện Lâm Khánh Lưu Vĩ Hồng 

Vân Hán Dân tuy rằng công tác điều đi ban tuyên giáo trung ương, nhưng không dọn nhà, vẫn ở tại đơn vị trước đây. Hai vị này, là đến chúc tết Vân Hán Dân, không ngờ lại đụng mặt ở đây 

- Trưởng phòng Hạ, đến chúc tết bác Vân sao? 

Lưu Vĩ Hồng tươi cười rạng rỡ, biết rõ còn hỏi 

- Đúng vậy, chú Vân ở đây, hàng năm tôi đều tới 

Hạ Cạnh Cường vẫn duy trì mỉm cười, không hề có ý không vui. Về “tin đồn mờ ám” giữa Vũ Thường và Lưu Vĩ Hồng, Hạ Cạnh Cường không thể không biết, cũng không thể không tức giận. Cho dù “đính hôn” cũng không phải là một trình tự pháp luật, nhưng ở nhà quyền quý Bắc Kinh, đính hôn do cha mẹ hai bên gật đầu, thậm chí còn có hiệu lực hơn so với quyển sổ hồng do cục Dân chính phát. Chiếu theo “quy củ” của thế gia đại tộc, Vũ Thường đã là vợ chưa cưới của Hạ Cạnh Cường. Lưu Vĩ Hồng lại không biết nặng nhẹ như thế, quả thật khinh người quá đáng 

Vì thế, Hạ Cạnh Cường còn tỏ vẻ “chú ý” Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng cũng đã lĩnh giáo qua 

Nhưng lúc này, Hạ Cạnh Cường đương nhiên không thể biểu lộ ra. Thứ nhất là tân xuân đại cát. Thứ hai, Hạ Cạnh Cường là người gì, Lưu Vĩ Hồng lại là người gì? Hai người căn bản không ở trên một đẳng cấp, Hạ Cạnh Cường muốn ở trong một ngày như vậy công nhiên nổi giận với Lưu Vĩ Hồng, trừng mắt giống con gà chọi, còn ra thể thống gì! 

Con cháu khinh thường như Lưu Vĩ Hồng, lúc nào cũng có thể trở thành “đối thủ cạnh tranh” của Hạ Cạnh Cường? 

Trưởng phòng Hạ lúc nào cũng chú ý khí phách thân phận của bản thân 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, tay phải đưa về phía trước: 

- Trưởng phòng Hạ, mời! 

Trong miệng nói thế, dưới chân Lưu Nhị Ca không hề dừng lại, lập tức đi về hường nhà của Vân Hán Dân, bỏ lại Hạ Cạnh Cường ở phía sau. Dáng người hắn cao hơn Hạ Cạnh Cường, thân hình cao chân dài, Hạ Cạnh Cường trừ phi bước nhanh mới có thể đuổi kịp 

Nhưng Trưởng phòng Hạ áo vest giày da, trời tuyết xách theo rượu và thuốc lá, bước nhanh phía sau Lưu Vĩ Hồng, quả thật không thể tin nổi 

Hạ Cạnh Cường căn bản không đi để ý tới Lưu Vĩ Hồng, vẫn như cũ không vội vàng không hấp tấp đi về phía trước, ẩn sau tròng kính là ánh mắt lóe ra lửa giận khó có thể kiềm chế 

Lưu Vĩ Hồng làm sao có thể không biết phía sau có một ánh mắt “giết người” 

Nếu Hạ Cạnh Cường lúc này đi bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, thì có thể từ trên mặt hắn nhìn thấy một chút cười lạnh 

Lưu Nhị Ca chính là tính cách này, chuyện hắn muốn làm, cũng rất ít có người có thể ngăn cản được. Hạ Cạnh Cường cố nhiên giỏi, nhưng cũng không dọa được ai 

Chuông cửa vang lên. 

Dương Cầm đích thân mở cửa, vừa nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng tươi cười cung kính mà đứng trước cửa, Dương Cầm liền hơi sửng sốt 

- Cô Dương, chúc mừng năm mới! Đến chúc tết cô! 

Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, liên tục gật đầu cúi người, rất có bộ dáng “chàng rễ nhỏ” thật thà chất phác 

- Chúc mừng năm mới! 

Dương Cầm sau khi sửng sốt, trên mặt lập tức cũng hiện ra tươi cười 

Mặc kệ nói thế nào, hôm nay là mùng 2 tết, Lưu Vĩ Hồng đến nhà chúc tết, nghiêm mặt khẳng định là không đúng, truyền ra ngoài, phải khiến người ta chê cười Vân gia không có một chút độ lượng 

- Vĩ Hồng, mau mời vào nhà ngồi đi! 

Dương Cầm rất khách khí tiếp đón 

- Cảm ơn cô Dương 

Lưu Vĩ Hồng đi vào trong nhà, thấy Dương Cầm chuẩn bị đóng cửa, liền cười nói: 

- Đợi một chút, cô Dương, còn có người ở phía sau 

- Ai? 

Dương Cầm thuận miệng hỏi. 

- Hạ Cạnh Cường, Trưởng phòng Hạ! 

Lưu Vĩ Hồng cười tủm tỉm nói. 

Trong phút chốc, một vẻ mặt cực kỳ phấn khích từ trên mặt Dương Cầm chợt lóe mà qua. Vân Hán Dân và Vũ Thường đang ngồi trong phòng khách, cũng lộ ra vẻ mặt cực kỳ cổ quái 

Hai người này không ngờ cùng đến nhà chúc tết? 

Nhưng là bắt đầu nói từ đâu! 

Tuy nhiên Vân Hán Dân dù sao không phải tầm thường, lập tức khôi phục điềm tĩnh, cưới đứng dậy, nói: 

- Vĩ Hồng đến rồi, qua đây ngồi đi! 

- Dạ, cảm ơn bác Vân! 

Lưu Vĩ Hồng liền đi tới. 

Vũ Thường sớm đã đứng lên, nhìn bộ dáng là chuẩn bị đi pha trà cho Lưu Vĩ Hồng, khi đi ngang qua bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, hạ giọng nói một câu: 

- Em cứ càn quấy đi! 

Lưu Vĩ Hồng cười tủm tỉm, với giọng nói thấp hơn trả lời một câu: 

- Em chơi với anh ta đến cùng! 

Vũ Thường thiếu chút nữa liền buồn cười, vội vã đi qua. Cho dù cố gắng nhịn không cười ra tiếng, nhưng nụ cười vui mừng, lại vô tình phơi phới trên gương mặt xinh đẹp của cô 

Thằng nhóc theo đuôi năm nào, chắc chắn đã trưởng thành rồi! 

Trên thực tế, tết này, Vũ Thường vốn đang do dự, có cần về Bắc Kinh không. Không về, sẽ bị người ta nói là bất hiếu, Vũ Thường cũng rất nhớ cha mẹ và gia đình. Về, tuyệt đối là không thể bỏ qua cửa Hạ Cạnh Cường. Vũ Thường không muốn gả cho Hạ Cạnh Cường, nhưng suy xét từ các mặt, cô cũng không muốn đi vào chỗ chết đắc tội với Hạ Cạnh Cường và Hạ gia 

Vân gia và Hạ gia, quả thật là thân thích 

Thật muốn đắc tội với Hạ gia xong rồi, bản thân cũng không dễ nhìn mặt chú út và thím. Thím của cô chính là cô ruột của Hạ Cạnh Cường 

Trong mâu thuẫn! 

Không ngờ lúc này, Lưu Vĩ Hồng liền xuất hiện ở đây, hơn nữa trùng hợp thế nào lại cùng Hạ Cạnh Cường tới. Cũng không biết là thật sự trùng hợp, hay Lưu Vĩ Hồng cố ý làm vậy 

Tóm lại Lưu Nhị Ca xuất hiện, khiến Vũ Thường trong lòng đường như có lòng tin 

Vân Hán Dân và Dương Cầm, hẳn sẽ không ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng, nhắc tới chuyện đám cưới giữa cô và Hạ Cạnh Cường chăng? 

Hiện giờ Lưu Vĩ Hồng đã không phải Lưu Nhị Ca ăn chơi trác táng của ngày xưa rồi. Có lẽ còn không thể so sánh ngang hàng với Hạ Cạnh Cường, nhưng cũng không phải có thể tùy ý làm bẻ mặt! 

Lưu Thành Gia chính là Quân đoàn trưởng Tập đoàn quân, một trong những tướng quân trẻ tuổi nhất của quân đội. Trận gió lốc chính trị cực lớn của mấy tháng trước đã qua đi, lãnh đạo cấp cao của quân đội cũng tiến hành điều chỉnh bộ phận, có mấy vị con cháu hai đời làm cách mạng, đảm nhiệm chức vụ quan trọng của quân đội, hơn nữa đa số là trực tiếp nắm giữ bộ đội dã chiến. Có thể thấy đây cũng là thủ trưởng cao nhất lựa chọn từ trước. Báng súng cho dù lúc nào, cũng phải giao vào trong tay của người khiến người ta yên tâm. Chỉ cần Lưu gia không xảy ra biến cố lớn, tiền đồ sau này của Lưu Thành Gia là vô hạn 

Không nể mặt tăng cũng nể mặt phật! 

Quả nhiên không lâu sau, Hạ Cạnh Cường cũng tới 

- Chú, thím, chúc mừng năm mới, đến chúc tết hai vị! 

Hạ Cạnh Cường không hề có vẻ mặt không vui, mỉm cười cúi chào Vân Hán Dân và Dương Cầm, khí phách bất phàm 

- Ôi, chúc mừng năm mới, Cạnh Cường, mau, vào nhà ngồi, vào nhà ngồi! 

Vân Hán Dân và Dương Cầm sắc mặt liền khác, nhìn ra được, nụ cười đó và vẻ mặt yêu thích xuất phát từ nội tâm. Dương Cầm càng là quan sát Hạ Cạnh Cường từ trên xuống dưới, không ngừng gật đầu 

Con cháu quý tộc, hẳn phải là khí phách giống Hạ Cạnh Cường vậy, tùy tiện đứng ở đâu, quan uy nghiễm nhiên, tất nhiên hiện rõ tài trí hơn người. Lại nhìn Lưu Vĩ Hồng mặc áo lông, quần jean và giày thể thao, cho dù ánh mặt trời soái khí, nhưng có vẻ quá non nớt. Một chút cũng không thể cho người ta cảm thấy trầm ổn, chính là người lớn 

Vũ Thường bưng hail y trà qua, đưa cho Lưu Vĩ Hồng một ly trước, Lưu Vĩ Hồng nhếch miệng cười, tiếp nhận. Còn lại một ly, Vũ Thường hai tay đặt trước mặt Hạ Cạnh Cường 

- Cảm ơn! 

Hạ Cạnh Cường mỉm cười cảm ơn 

Vân Hán Dân hai hàng lông mày hơi hơi nhíu 

Nhìn qua, động tác này của Vũ Thường không có vấn đề gì, trên thực tế học vấn khá cao. Đối với Lưu Vĩ Hồng là rõ ràng thân cận, đối với Hạ Cạnh Cường khách sáo là khách sáo, thái độ cung kính mà xa lạ, đó cũng là biểu lộ không bỏ sót. 

Cho tới nay, Vân Hán Dân vẫn như cũ có chút không rõ cách nghĩ thật sự trong lòng Vũ Thường 

Ngay từ đầu, Vũ Thường biểu hiện ra ý đồ “trốn tránh”, Vân Hán Dân rất mê hoặc, cũng rất tức giận. Thằng nhóc như Hạ Cạnh Cường, cho dù thân phận, nhân tài, chức vụ, năng lực, cũng đều là bậc nhất, đừng nói trong Bắc Kinh khó tìm được bao nhiêu người cùng tuổi với y có thể so sánh ngang hàng với y, cho dù cả nước cũng rất khó có khả năng sóng vai với y, càng đừng nói là tốt hơn y. Người như vậy không gả, còn muốn gả cho ai? 

Khi Vân Hán Dân cùng vợ nói đến chuyện này, Dương Cầm lại đề xuất một khả năng khác, có lẽ “vợ chồng son” đã cãi nhau 

Hạ Cạnh Cường và Vũ Thường đính hôn, hoàn toàn là trưởng bối hai nhà một tay sắp đặt. Về phần giao tình giữa hai người họ thế nào lại không được biết nhiều. Người trẻ tuổi, lại cùng là con cháu quý tộc, hẳn là thường cùng nhau kết giao chăng. Tuy rằng với tính cách trầm ổn của Hạ Cạnh Cường, rất khó tưởng tưỡng sẽ cùng bạn gái cãi nhau, nhưng chuyện của bọn trẻ, cũng khó nói 

Nếu quả thật là vậy, Vân Hán Dân tất nhiên cũng không lo lắng 

Giữa tình nhân trẻ tuổi, cãi nhau là vô cùng bình thường, không cần lo lắng, qua vài ngày sẽ không có chuyện gì 

Ai ngờ Vũ Thường lại “đùa thật”, giấu cha mẹ, lập tức làm thủ tục nghỉ làm không lương, không nói tiếng nào liền cùng Lưu Vĩ Hồng đồng hành ngàn dặm, chạy tới Giang Khẩu kinh doanh 

Chẳng lẽ Vũ Thường thật sự thích Lưu Vĩ Hồng? 

Điểm này, Vân Hán Dân cho dù thế nào cũng không tin 

Lưu Vĩ Hồng sao có thể bằng Hạ Cạnh Cường? 

Khẳng định chỉ là bạn bình thường, lúc nhỏ, họ cũng là thanh mai trúc mã. Nhưng bây giờ đều trưởng thành rồi, Vũ Thường không thể không biết suy nghĩ chăng? 

Nhưng hiện tại xem ra, chuyện này cũng thật sự có chút manh mối 

Duy Linh 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.