Quan Gia

Chương 232: Chương 232: Thật dám nổ súng!




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 232: Thật dám nổ súng! 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

- Lưu tiên sinh, tôi thật sự không ngờ tới, cậu sẽ quang lâm căn tiệm nhỏ này của tôi, thật là vinh hạnh 

Hứa Duy Chúng lập tức đi đến trước mặt Lưu Vĩ Hồng, cười tủm tỉm nói. 

Giám đốc Kha nghe xong lời của Hứa công tử, có chút không hiểu ra sao cả. Chẳng lẽ chàng trai này, thật sự quen biết với Hứa công tử? Nếu như vậy thì phải cẩn thận, bản thân vừa rồi có phải làm sai gì không? Tuy rằng Hứa công tử vỗ vai chính mình, còn tiến hành biểu dương, nói muốn thưởng chút gì đó, nhưng ai biết Hứa công tử có phải nói một đằng làm một nẻo hay không? Vị Hứa công tử này, vô cùng ôn hòa, đơn giản nghe y nói, quả thật rất khó biết rõ trong lòng y rốt cuộc nghĩ gì 

Giám đốc Kha nghĩ như vậy, trong lòng có chút bồn chồn 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói: 

- Hứa công tử, khách sạn này là do anh mở sao? 

- Điều đó đương nhiên, cậu có thể thăm hỏi xem, Giang Khẩu có ai không biết khách sạn này do tôi mở? Lưu tiên sinh đích thân tới đây cổ động, tôi vốn là rất cảm tạ. Chỉ là Lưu tiên sinh làm việc cũng quá không đúng rồi, sao cứ muốn đem mấy cô ở chỗ tôi đi chứ? Nếu Vân tiểu thư biết được, sợ sẽ rất tức giận chăng? 

Hứa Duy Chúng cười mím chi: 

- À, đúng rồi, có cần tôi gọi một cuộc điện thoại cho Vân tiểu thư không, mời cô ấy qua đây chính mắt nhìn thấy, nhìn xem bạn trai của cô ấy, ở sau lưng cô đều làm những gì, haha… 

Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng lắc đầu, nói: 

- Hứa công tử, anh cũng thật là tâm tính tốt bụng. Nói thật, dựa vào anh, ha ha, xách dép cho Vân tiểu thư cũng không xứng, cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, thật là, tôi cũng không biết nói anh thế nào. Tôi từng gặp qua những người không biết xấu hổ, nhưng chưa gặp qua người như anh, còn xem bản thân là cộng hành! 

Lời vừa nói ra, mọi người sắc mặt biến đổi 

Ngay cả nụ cười giả tạo trên mặt của Hứa Duy Chúng cũng biếu mất không thấy, nhìn chằm chằm vào Lưu Vĩ Hồng, lập tức phất tay, nói: 

- Bắt hết bọn chúng cho tôi, giáo huấn bọn chúng cho tốt! 

Vài tên bảo an đáp ứng một tiếng vang dội, đang muốn tiến lên trước, nhưng lại ngây dại 

Chỉ thấy Hạ Hàn đột nhiên duỗi tay, Hứa Duy Chúng liền bị y bóp cổ, tay phải nhanh như chớp rút cây súng ra, tay cầm cán súng, nện thật mạnh vào đầu Hứa Duy Chúng, lập tức máu tươi bắn tung tóe. Hạ Hàn lập tức gập cánh tay lại, kẹp lấy cổ của Hứa Duy Chúng, họng súng đen thui lập tức để ở trên huyệt thái dương của Hứa Duy Chúng 

- Đều dừng tay! Ai dám động một cái, ông liền 3 phát súng giết chết thằng khốn này! 

Hạ Hàn hướng về đám người phẫn nộ quát 

Khoảnh khắc biến đổi này, tất cả mọi người đều không ngờ tới, trong nháy mắt, Hứa công tử phong độ nhẹ nhàng liền bị người ta đánh vỡ đầu chảy máu. Cổ của Hứa Duy Chúng, bị Hạ Hàn siết chặt, há to mồm, thở hổn hển, ngay cả đầu lưỡi cũng lè ra. Hai tay nắm chặt cánh tay của Hạ Hàn, đôi chân dùng sức đạp lung tung. Bộ dáng chật vật biết bao 

- Này, mấy anh làm gì, còn không buông tay? 

Mấy cảnh sát thường phục cùng đi với Hứa Duy Chúng, trố mắt một hồi, cuối cùng phục hồi tinh thần lại, vừa kêu to, vừa vội vàng luống cuống tay chân mà rút súng. Thình lình mấy người đàn ông trẻ tuổi dũng mãnh từ một bên tiến tới, họng súng lạnh như băng lập tức để sau ót của bọn chúng 

- Đều không được cử động, ai dám động thì giết người đó! 

Theo sau âm thanh gào to lạnh như băng, cây súng được trang bị bên hông bọn họ sớm đã bị người ta đoạt lại 

Mấy người đàn ông đột nhiên xông ra, động tác vô cùng nhanh nhẹn, cho thấy đó là những nhân vật tinh anh trải qua huấn luyện lâu dài 

- Này, này, chúng tôi là cảnh sát, mấy anh muốn làm gì? 

Một gã cảnh sát thường phục ba mươi mấy tuổi, dường như là thủ lĩnh, trên trán bị chống một họng súng, tuy rằng không dám lộn xộn, nhưng vẫn còn kêu lên 

- Tôi biết mấy anh là cảnh sát, nhưng mấy anh là cảnh sát xấu xa liên quan xã hội đen. Bại hoại trong đội ngũ công an nhân dân! Công nhiên hộ giá hộ tống cho hang ổ xã hội đen như vậy. Các anh chẳng sợ quốc pháp kỷ luật Đảng nghiêm khắc chế tài sao? 

Lưu Vĩ Hồng lạnh lùng nói, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng. 

- Cậu, các cậu là ai? Rốt cuộc là ai… 

Hứa Duy Chúng bị Hạ Hàn khống chế chặt chẽ giãy giụa quát to 

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói: 

- Hạ Hàn, thả lỏng chút, để anh ta thở 

Hạ Hàn theo lời thả lỏng một chút, nhưng vẫn cảnh cáo một câu: 

- Thằng nhóc, biết điều một chút, dám lộn xộn thì giết chết thằng khốn mày! 

Nói thật, Hạ Hàn là thật muốn giết gã 

Sở trưởng Hạ, khó chịu nhất chính là có người ở trước mặt y ra vẻ tinh tướng, ai mà không biết điều, Sở trưởng Hạ sẽ trừng trị người đó 

Cảm giác được cánh tay sắt trên cổ hơi thả lỏng một chút, Hứa công tử nắm chắc thời gian thở vài hơi, nhưng ánh mắt lại hung tợn mà nhìn chằm chằm Lưu Vĩ Hồng, tràn đầy thù hận 

- Con mẹ nó, bọn mày đều là người chết sao? Còn không gọi người? 

Sau khi liên tiếp thở hổn hển, Hứa Duy Chúng lập tức rú lên điên cuồng, khuôn mặt còn đỏ hơn mông khỉ 

Lưu Vĩ Hồng không khỏi mỉm cười. 

Trong “kungfu”, Nhị ca của bang Đầu Búa bị đá vào trong thùng rác, dường như cũng nói câu này. Nhưng Nhị đương gia bang Đầu Búa lúc ấy tuy rằng đã gãy eo, cũng coi như khá bình tĩnh, Hứa công tử chẳng qua trên đầu bị nện một lổ thì thở hổn hển, khí phách không bằng 

- Khốn khiếp, gọi người sao, gọi hết toàn bộ phần tử xã hội đen của mày đến đây, đúng dịp trừng trị một lúc! 

Lần này, Hạ Hàn cũng không còn siết chặt cổ gã nữa, ngược lại vô cùng thoải mái mà trêu chọc một câu 

Lưu Vĩ Hồng đối mặt với Hứa Duy Chúng, rất bình tĩnh mà nói: 

- Hứa Duy Chúng, chúng tôi là cán bộ đến từ nội địa. Nhận được quần chúng báo án, nói khách sạn của anh phi pháp giam cầm thiếu nữ, cưỡng ép phụ nữ bán dâm. Bây giờ trải qua thực địa điều tra, tình huống quần chúng phản ứng hoàn toàn là thật, hơn nữa càng nghiêm trọng hơn. Ở chỗ các anh, chính là một hang ổ của xã hội đen. Hạ Hàn, cậu là nhân viên công an, tình hình như vậy, nên xử lý thế nào? 

Hạ Hàn đáp: 

- Phá hủy hang ổ này, bắt hết toàn bộ nhân viên có liên quan đến vụ án, chiếu theo pháp luật quy định, trừng phạt nghiêm khắc! 

- Được, cứ xử lý như vậy! Hứa Duy Chúng, anh nghe rõ chưa? 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười hỏi. 

- Mấy anh có quyền lực gì đến Giang Khẩu phá án? Thông qua ai phê chuẩn? Tôi nói cho cậu biết, Lưu Vĩ Hồng, cậu sẽ hối hận. Đây là Giang Khẩu, không phải vùng núi hẻo lánh nội địa các cậu! Muốn tới Giang Khẩu làm vua một cõi, không có cửa! 

Hứa Duy Chúng vẫn còn không chịu chịu thua, ở đó la to, trên đầu máu theo hai má chảy xuống, chảy vào miệng gã, bị một ngụm phun ra, may mắn Lưu Vĩ Hồng đứng cách xa gã, bằng không đã phun thẳng lên mặt Lưu Vĩ Hồng 

Nghe nói đối phương là cán bộ từ nội địa tới, Hứa Duy Chúng trong lòng ngược lại trấn tĩnh xuống. Vừa bắt đầu còn tưởng rằng gặp phải “bạn bè trên đường”, những người đó thì không nói quy củ gì. Quản gã Hứa Duy Chúng là ai, chọc tức rồi thì một súng bắn chết gã. Dù sao cũng là kẻ liền mạng. Nếu là cán bộ nhà nước thì tốt rồi, chắc chắn họ không dám thật sự nổ súng 

- Ý của anh là chỉ cho phép anh ở đây làm vua một cõi? 

Lưu Vĩ Hồng cười hỏi ngược lại. 

- Khốn khiếp, mau thả ông ra, bằng không đều trừng trị bọn bây! 

Hứa Duy Chúng la to lên. 

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười: 

- Được, tôi cứ chờ xem, xem anh muốn trừng trị chúng tôi thế nào 

- Này, mấy anh là cán bộ tỉnh nào? Sao không nói quy củ như vậy? Chúng tôi là cảnh sát của chi đội trị an cục công an thành phố Giang Khẩu. Mấy anh hạ súng của chúng tôi, có biết tính chất vấn đề hay không? 

Cảnh sát cầm đầu cũng mạnh mẽ lên, cứng rắn hỏi ngược lại 

Lưu Vĩ Hồng liếc mắt nhìn gã, lạnh nhạt nói: 

- Cảnh sát công an như mấy anh, sớm đã biến chất rồi, đã trở thành tay đấm tư nhân. Cảnh sát là bảo vệ nhân dân ao toàn, không phải tác oai tác quái. Càng không phải khiến mấy anh giữa nhà cho tư nhân. Đợi lãnh đạo cục mấy anh tới, tất nhiên sẽ cho anh một trả lời thuyết phục 

Vài tên cảnh sát thường phục cười khinh ra tiếng 

Tên không có đầu óc ở đâu tới đây, không ngờ ở đây nói đạo lý lớn với họ? Nếu không phải bây giờ bị súng chỉ vào đầu, cũng thật muốn “giảng giải” hắn cho tốt, khiến hắn có thêm kiến thức 

- Hứa Duy Chúng, đi với chúng tôi một chuyến 

Lưu Vĩ Hồng cũng làm biếng để ý tới bọn họ, lập tức nói với Hứa Duy Chúng 

- Đi đâu? 

- Quay về cục công an. Đương nhiên, là quay về cục công an chỗ chúng tôi, hỗ trợ điều tra! 

Đến Lưu Vĩ Hồng bình tĩnh nói. 

- Mơ tưởng! 

Hứa Duy Chúng kêu lên. 

Bên này đang náo nhiệt, bên ngoài đột nhiên truyền tới một trận tiếng xe phanh lại chói tai, mấy chiếc xe tải dừng trước cửa khách sạn, hai ba tên lưu manh cầm đao, thiết côn ầm ầm nhảy xuống, xông vào trong khách sạn 

Bọn chúng vừa vào khách sạn, bên ngoài khách sạn đột nhiên vang lên một tiếng còi chói tai giống như vậy, lập tức từ trong chỗ tối ùa ra vô số bóng dáng mạnh mẽ, toàn là trang phục quân nhân, mỗi người tay cầm vũ khí, nhanh chóng bao vây khách sạn 

- Hứa thiếu gia, thằng khốn nào ở đây gây sự? Ông chém chết nó! 

Tên lưu manh cầm đầu khoảng hai mươi mấy tuổi, cởi trần, nhưng cũng vạm vỡ, trên người hình xăm chi chít, trong khoảng thời gian ngắn, cũng nhìn không rõ là hình gì, nói chung vô cùng dữ tợn. Trong tay giơ cao con đao chặt dưa hấu chói lọi, càng có vẻ hung thần ác sát 

Hạ Hàn liền mỉm cười. 

Quả nhiên mọi thứ đều bị Nhị cao đoán trúng, thằng nhóc Hứa Duy Chúng, đem quân bài chưa lật hoàn toàn bày ra 

- Khốn khiếp, còn không thả Hứa thiếu gia ra, ông chém chết mày! 

Tên lưu manh xăm mình cầm đầu này, xem qua thật sự là không có đầu óc, cũng mặc kệ Hạ Hàn trong tay đang cầm súng, nhìn thấy y kiềm chặt Hứa Duy Chúng, mà Hứa Duy Chúng thì máu chảy đầy mặt, hiển nhiên đã chịu thiệt thòi rất lớn. Lập tức bất chấp tất cả, giơ cao con đao dưa hấu liền xông tới Hạ Hàn 

“Phịch” một tiếng! 

Tên lưu manh xăm mình cổ tay phải trúng đạn, lập tức gào thảm lớn tiếng, con đao dưa hấu rơi xuống đất, tay trái cực nhanh mà nắm lấy cổ tay phải 

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, mở to hai mắt nhìn Hạ Hàn, dường như tuyệt không tin 

Hai ba mươi tên lưu manh anh nhìn tôi tôi nhìn anh, giống như bị đóng đinh, không còn dám xông lên nữa 

Người này không ngờ thật sự dám nổ súng! 

- Được, bắn tốt lắm! Có gan thì giết hết bọn tao đi! 

Hứa Duy Chúng vẫn còn la to 

- Khốn khiếp, tao cho mày kiêu ngạo! 

Hạ Hàn mắng, hung hăng siết chặt cánh tay, Hứa Duy Chúng lại lần nữa há to mồm, lè đầu lưỡi 

- Không được cử động! Tất cả thả vũ khí xuống! 

Vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập mà chỉnh tề, trong nháy mắt, vô số chiến sĩ tay cầm súng đã xông vào, cây súng đen thui, chỉ thẳng phía trước 

Mọi người lại một lần nữa trợn mắt há hốc mồm. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.