Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân

Chương 2: Chương 2: Nhất kiến chung tình




Thời tiết tháng tám nóng bức đến độ nhựa đường cũng tan chảy, trở nên mềm nhũn như con chi chi, người nào mà giẫm lên phía trên cảm giác không khác gì giẫm lên bông.

Tô Khả đội chiếc mũ lưỡi trai của quân đội màu xanh lá cây trên đầu, lưng đeo một cái cặp đựng sách hình chữ nhật rất lớn, một tay kéo rương hành lý nặng nề màu đỏ chót, một tay xách một túi đồ, trên vai còn đeo thêm cái cặp đựng laptop, cứ như vậy đi về hướng trường học.

Có trường nào giống như trường học của cô không, ồn ào lộn xộn muốn chết? Sinh viên mới mà bị tập huấn quân sự sớm như vậy! Nhớ trước khi đến đây, cha mẹ vô lương tâm của cô nhìn cô nói, "Khả Khả, ba mẹ còn phải đi hưởng tuần trăng mật, con cũng đã lớn như vậy rồi, hơn nữa tính tình và dung mạo của con cũng không phải thuộc loại dễ dàng bị người ta bắt cóc, cho nên con tự mình đến trường thôi."

Lời của cha mẹ khiến Tô Khả có cảm giác không kìm nổi kích động muốn đập đầu xuống đất, đây là tuần trăng mật thứ bao nhiêu của bọn họ rồi hả? Nhiều tuổi như vậy vẫn còn học đòi những người tuổi trẻ yêu đương lãng mạn, thật là muốn mạng người ta mà.

Bánh xe của rương hành lý không ngừng phát ra âm thanh "lèo xèo ——", làm cho Tô Khả vốn đang không tìm được cửa chính vào trường học nóng nảy, tức giận không dứt.

Thành phố này nổi danh là thành phố của những trường Đại Học, khắp nơi hai bên đường đều là các trường đại học danh tiếng. Tô Khả híp mắt bắt đầu nhìn tầng tầng lớp lớp bảng hiệu,nhưng tìm tới tìm lui cũng không tìm thấy bảng hiệu trường đại học của mình, Tô Khả có cảm giác muốn hộc máu như bị đi dắt lừa thuê.

Đúng vào lúc này, có mấy nam sinh mặc đồ rằn ri đang từ đối diện đi tới, dáng vẻ cao lớn, trên gương mặt khôi ngô tràn đầy thanh xuân chảy đầy mồ hôi hột, dưới ánh sáng mặt trời chói mắt, phản xạ ra những tia sáng đầy đủ các sắc màu.

Bọn họ cùng nhau đi tới, kề vai sát cánh, tiếng cười sang sảng xuyên thấu mây xanh, khiến chú chim Tước trên cây ngô đồng trong nháy mắt bay vút lên trời cao, để lại mấy chiếc lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống.

Tô Khả chỉ ngẩng đầu lên nhìn bọn họ một cái, rồi tầm mắt cứ vậy mà tập trung trên mặt của một người.

Dáng vóc của anh không thể so với bạn bè cao lớn bên cạnh, thân hình nhìn qua có vẻ mỏng manh gầy yếu, nhưng vẻ mặt anh lại rất sáng sủa đẹp trai, da trắng như ngọc, bộ dạng khẽ cười mềm mại nhẹ nhàng như nước.

Các bạn của anh luôn tùy tiện cười to, giống như anh hùng hào kiệt, khí phách ngất trời, chỉ có anh, bờ môi luôn treo một nụ cười nhạt, giống như là đang chú ý lắng nghe câu chuyện lý thú trong miệng những người bạn của anh.

Một nhóm bọn họ gồm năm người, anh ở giữa, bạn bè hai bên khoác vai nhau, thế nhưng anh lại là nhàn nhã đút tay vào túi quần, các bạn của anh sải bước, thế nhưng anh lại bước rất chậm rãi, nhưng không bị tụt lại phía sau.

Khí chất của anh thanh cao và ngạo nghễ như cây tùng vươn cao trên đỉnh núi.

Trong thời đại trần tục này mà vẫn uy nghi như một vương tử!

Người như vậy, bất luận đứng ở chỗ nào, người nào ở bên cạnh anh, cuối cùng cũng sẽ biến thành phong cảnh của anh, làm nền cho anh.

Cô nhìn anh, mắt không hề chớp, nắng có gắt cỡ nào hình như cũng không mãnh liệt bằng nhìn anh, bên tai cũng không còn tiếng ve sầu trên cây ngô đồng đang không ngừng kêu gào ra rả làm phiền người khác.

Vừa lướt qua người Tô Khả, hình như anh cũng chú ý tới ánh mắt của cô, nhưng rồi lại như không chút để ý ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua Tô Khả, sau đó chậm rãi đi qua.

Tô Khả rõ ràng ngửi thấy hương thơm hoa đào nở rộ trong ngày xuân.

"Uy —— đợi chút ——" không biết có phải nguyên nhân do Hormone gia tăng mãnh liệt hay không, Tô Khả ngu ngơ vươn tay ra, trực tiếp kéo người vừa đi qua bên cạnh. Sau đó Tô Khả lại cảm giác mình quá đường đột, vội vàng bỏ bàn tay đang níu chặt ống tay áo của người ta, cười "hì hì" hai tiếng rất ngây ngô, thế nào cũng thấy mình thật thô bỉ.

Đám người kia rốt cuộc cũng dừng lại, quay đầu nhao nhao nhìn Tô Khả. Mà người bị Tô Khả níu tay áo sau khi thấy Tô Khả, sắc mặt xanh đen trong nháy mắt trở nên đỏ thẫm, vẻ mặt ngượng ngùng nhìn Tô Khả: "Bạn học, bạn có chuyện gì sao?"

Tô Khả chớp chớp mắt, nhìn một người bỗng nhiên trở nên ngốc nghếch trong đám đó, sau đó quay đầu nhìn người đứng ở giữa, cong môi nở nụ cười nhẹ, lộ ra hàm răng nhỏ trắng nõn: "Bạn học, bạn có thể nói cho tôi biết, trường đại học XX đi như thế nào không?"

Tô Khả tự cảm thấy mình cười đến vô cùng ngọt ngào, trong nháy mắt có thể giết mấy tên đàn ông mà không cần dùng lực. Dù sao khi còn học cấp 3, bè đảng của cô đã nói với cô: “Tô Khả!, cậu chỉ cần hơi cười một tiếng chắc chắn sẽ khiến một đám nam sinh quỳ mọp dưới chân váy của cậu, nhưng, điều kiện tiên quyết là, cậu đừng có nói chuyện. Cậu vừa nói, đừng nói là nam sinh bình thường, ngay kẻ ngu ngốc nhất cũng bị cậu hù dọa”

Mặc dù Tô Khả không có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng dù sao cũng được xem là một giai nhân, làn da trắng mềm mại, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng, chiếc mũi thon nhỏ vểnh lên ngạo nghễ, hai mắt to như mắt búp bê. Chỉ cần khẽ mỉm cười thôi, trong nháy mắt dễ dàng giết chết mọi nam sinh, cho nên giờ phút này Tô Khả ra đòn sát thủ —— khẽ mỉm cười.

Nhưng đợi rất lâu, nam sinh bị cô nhìn chằm chằm cũng không có phản ứng gì.

Tô Khả có vẻ không còn nhẫn nại, trong lòng cô bắt đầu gào thét: mỹ nam, mỹ nam, nhanh nhanh nói chuyện với tôi: “Haizzz, bạn học, xách nhiều đồ như vậy rất khổ cực đi, để tôi đưa cô tới trường học nha!”

Nhưng anh vẫn đứng tại chỗ, bộ dáng như không hiểu chuyện gì xảy ra.

Mà bạn bè của hắn, cái người bị Tô Khả ví như một tên ngốc ngây ngô sờ sờ cái đầu húi cua của mình, sau đó mỉm cười lộ ra hàm răng có màu sắc hoàn toàn khác biệt với màu da của hắn: "Hắc hắc, thì ra là như vậy, bạn học này, vậy để tôi đưa bạn đi."

Bạn bè của anh ta trong nháy mắt bắt đầu "A a ——" lên, hướng về phía tên ngốc nháy mắt ra hiệu, khiến Tô Khả đứng ở một bên thiếu chút nữa khạc ra ba lít máu tươi.

Người nọ hình như vươn tay, muốn giúp Tô Khả cầm rương hành lý nặng nề cùng bọc đồ, nhưng Tô Khả không hề nhúc nhích, không có biểu hiện gì, chỉ vẫn như cũ nhìn nam sinh đã làm lòng mình nở đầy hoa đào.

Đám người ồn ào kia dần dần cũng im lặng, sau đó nhìn theo ánh mắt của Tô Khả nhìn người nọ, rồi đều phản ứng giống nhau, một người trong đó còn dùng tay khuỷu tay hích hích vào anh: "Hắc, Cẩm Niên, hỏi cậu kìa, dáng vẻ đừng giống như cọc gỗ không hiểu phong tình a."

Mà người nam sinh gọi là Cẩm Niên đó, chỉ liếc nhìn Tô Khả một cái, đáy mắt thoáng qua một tia khinh thường, ánh mắt lướt qua Tô Khả, sau đó mở miệng lạnh lùng, âm thanh như một dòng suối mát lạnh: "Quay về bên phải, trường học của cô ở đó."

Tô Khả theo ánh mắt của anh, chậm rãi quay về bên phải, bảng hiệu trường đại học của mình: Đại học XX, đột nhiên đập vào mắt cô. Phía trên thậm chí còn giăng một tấm băng rôn màu đỏ chót: Đại học XX hân hoan chào đón tân sinh viên nhập học.

Tô Khả càng ngày càng có cảm giác muốn thổ huyết như lừa chở thuê, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trở nên đỏ hồng, gương mặt nóng hừng hực, đây là lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy rất mất thể diện.

Nhớ ngày trước, do cô không cẩn thận nên dì cả thấm ra váy đồng phục học sinh màu trắng, bị mấy chục nam sinh trong lớp nhìn thấy, nhưng cô lại mặt không biến sắc tim không đập, vô cùng bình tĩnh cởi áo khoác sau đó thắt ở bên hông.

Nhìn Tô Khả có vẻ lúng túng, năm người kia cũng lúng túng, nhất là tên ngốc, anh ta lại tiếp tục sờ sờ cái đầu húi cua của mình, rồi nhìn những người bạn bên cạnh: "Cẩm Niên, người ta là nữ sinh mới tới, không biết đường là bình thường. . . . . ."

Nam sinh tên là Cẩm Niên không nói gì nữa, nhưng ánh mắt, cũng không nhìn vào Tô Khả nữa.

Trong lòng Tô Khả có vô số ngọn lửa nhỏ đang cháy hừng hực, tâm tư bắt đầu gào thét: Shit, bà đây mà không hái được đóa sen trắng là ngươi xuống thì không phải là Tô Khả! Gửi thanks

caoviyen_73↓ Re: [Hiện đại - Quân nhân] Quân hôn: Chọc lửa thiêu thân - Minh Lam Phong 31.08.2014, 19:39

Chương 2: Tân Sinh viên nhập học

Thật vất vả mới tới được trường của mình, Tô Khả vẫn như trước bao lớn bao nhỏ, giống như lừa chở thuê, cứ " í é í é" "í é í é" mà đi , sau đó dừng lại ở một con đường mòn, hết nhìn đông tới nhìn tây, giống như con ruồi không đầu.

Đúng vào lúc này, một nam sinh có làn da ngăm đen đi tới trước mặt của Tô Khả, cẩn thận hỏi Tô Khả từng li từng tí: "Bạn học, bạn là sinh viên mới sao?"

Tô Khả rất muốn liếc mắt xem thường, cô đứng giữa đường ngơ ngác như vậy, nhìn là đã biết sinh viên mới, còn phải hỏi nữa, ……im lặng.

"Ở hành lang có bốn phòng trình diện, đi theo tôi." Người nọ vừa cười ha hả vừa nhìn về phía Tô Khả nói.

Tô Khả liếc anh ta một cái, anh ta nghĩ rằng Tô Khả không tin, lập tức nói: "Tôi là học trưởng phụ trách đón tiếp sinh viên mới."

Tô Khả gật đầu, người học trưởng kia lập tức cầm rương hành lý trong tay Tô Khả, dẫn Tô Khả tới hành lang trình diện. Đợi đến khi Tô Khả lãnh được giấy nhập học, người học trưởng này lại vội vã đi cửa trường.

Tô Khả nhìn hành lang trước mặt, chỉ thấy người ra vào tấp nập.

Ở đây phần lớn mọi người đều giống như cô, là sinh viên mới, trên mặt của bọn họ tràn đầy tâm trạng kích động. Tô Khả không nhịn được châm chọc: Giữa ngày hè nóng bức mệt mỏi mà bắt tới trường tập huấn quân sự, có cái gì hay mà kích động.

Thời gian trôi qua, thật vất vả mới đến phiên Tô Khả đăng ký, Tô Khả cảm giác lệ rơi đầy mặt, đầu cô đã đầy mồ hôi! Cô đã sắp bị mặt trời sấy khô như cá muối rồi!

Bởi vì rương hành lý của Tô Khả thật sự là quá nặng, chiếm cứ một vị trí thật lớn, ba lô sau lưng thỉnh thoảng lại đụng phải người phía sau, vì vậy phía sau thỉnh thoảng phát ra những tiếng "Xì xì——" Giống y như rắn độc phun nọc vậy.

Đợi đến khi Tô Khả mệt mỏi ngồi xuống, một nam sinh tới phụ giúp giáo viên hướng dẫn sinh viên đăng ký mới cười híp mắt nhìn Tô Khả nói, "Bạn lấy giấy thông báo trúng tuyển đại học ra . . . . . ."

Tô Khả nga một tiếng, sau đó đưa giấy thông báo đã sớm cầm ở trong tay, nam sinh hướng dẫn này vừa nhìn một cái, liền ngước nhìn Tô Khả với vẻ mặt xin lỗi: "Bạn học, đây là phân viện thư tín, phân viện y học của bạn ở bên kia. . . . . ."

Tô Khả nhìn theo ngón tay chỉ phương hướng của anh ta, một rừng đầu người đông nghịt khiến Tô Khả không khỏi nguyền rủa một câu: CMN!

Tô Khả cảm nhận được năm nay đúng là năm hạn của mình, xếp hàng nửa ngày còn bị sai chỗ, có cần phải áp bức cô khổ sở như vậy không.

Sau khi trình diện đăng ký xong, Tô Khả cảm thấy nếu mình mà không đốt pháo ăn mừng thì thật xin lỗi chính mình.

Trong sân trường nhìn đâu cũng thấy sinh viên mới, Tô Khả đã sức cùng lực kiệt rồi, hết cách rồi, đồ đạc quá nhiều, thật vất vả mới đi tới khu ký túc xá của mình, trong nháy mắt khi cô ngẩng đầu lên, Tô Khả lại lệ rơi đầy mặt.

Khu ký túc xá này tính cả tầng trệt đại khái có bảy tầng, mặt tường có chút vàng vọt, còn có một hai cái khe nứt đen kịt, cửa sổ bị gãy rời rạc, kính thủy tinh mờ thấy rõ rêu xanh mọc đầy.

Hai bên cửa chính vào ký túc xá để hai bồn cây vạn tuế lớn, mấy lá cây dưới cùng đã úa vàng, nhìn dáng vẻ cũng biết là thiếu đạm.

Tuy nhiên phía trên cửa chính của ký túc xá, có căng một tấm băng rôn đỏ thẫm: Hân hoan chào đón tân sinh viên đại học XX gia nhập khu thần tiên.

Tô Khả có nghe nói qua khu nhà của người có danh vọng, chưa nghe nói qua khu nhà Mộ Tiên, vì vậy, suy nghĩ của Tô Khả bắt đầu YY: chẳng lẽ ngôi trường nổi danh trăm năm này có người biến thành tiên, nên những người gặp khó khăn mới tới cầu nguyện?

Nhìn bốn phía một chút, xi măng đã lồi lõm mấp mô, bên trên nắp giếng nước cũng mọc một cây dương xỉ rất dài . . . . . .

Lừa bịp, đây chính là trường đại học có danh tiếng trăm năm trong truyền thuyết? Đây chính là phân viện y học lâm sàng nổi tiếng nhất cả nước trong truyền thuyết?

Cô lau mồ hôi, không phải chuyện này được thổi phồng lên chứ!

Nhìn khu ký túc xá cô phải trú ngụ trong năm năm, đôi chân mày của Tô Khả vẫn không giãn ra được, CMN, người nào có thể nói cho cô biết, tại sao ở thành phố này trường đại học nổi danh khắp nơi, có ký túc xá mới mọc san sát nối tiếp nhau, vậy mà lại còn tồn tại một khu ký túc xá khiến lòng người rối rắm như thế? Mình có thể xác định được phòng nào trong khu ký túc này không nguy hiểm không?

Tô Khả thật sự muốn chửi tục!

Lại nhớ đến vừa rồi xảy ra nhiều chuyện không thoải mái như vậy, cô cho rằng sau khi chứng kiến khu ký túc đại học mới mẻ thì sẽ thoải mái hơn, nhưng làm sao cô biết được, đây rõ ràng là hoạ vô đơn chí a!

Tô Khả yếu ớt một tay nâng rương hành lý, một tay xách bọc đồ, trên vai đeo túi lap top, trên lưng cái ba lô to đùng, châm chạp phủi đất đi lên lầu.

Nhưng vừa đi được hai bước, tới chỗ kia có một dì liền cản Tô Khả lại, "Ai, bạn học, giấy chứng nhận vào ký túc xá đâu?"

Tô Khả như bị nội thương, nắm chặt tay thành quả đấm nhỏ, nhớ đến chuyện sau khi đăng ký nhập học xong, bạn hướng dẫn viên hình như đã đưa cho cô tờ giấy này, vì vậy liền lấy đưa cho dì quản lý.

Sau khi dì quản lý thẩm tra đối chiếu xong mới đưa cho Tô Khả một cái chìa khóa, Tô Khả nhìn thấy phía trên đen thùi lùi, vừa nghĩ tới chiếc chìa khóa này đã có không ít người sờ qua, có không ít vi khuẩn ngoan cường cố gắng sinh trưởng, toàn thân Tô Khả cảm thấy phát lạnh, run cầm cập.

Học y, có đau thương quá hay không?

Đã bị cái trường học này đả kích thương tích đầy mình, giờ phút này Tô Khả cảm thấy toàn thân vô lực, đang định đi vào ký túc xá của mình, mới nhớ tới hình như phòng mình số 512, cái này đại biểu là ở lầu năm!

Tô Khả nhịn không được xoay người nhìn đống hành lý của mình, thật đau buồn a.

Đúng vào lúc này, sát phía sau có một nữ sinh, cô ấy một thân thoải mái nhảy lên từng bậc thang, rất nhanh đã vượt qua Tô Khả. Chỉ thấy phía sau cô, còn có cha mẹ và anh cô đi theo, trong tay ba người bọn họ đều xách bao lớn bao nhỏ, giờ phút này vẻ mặt cưng chiều nhìn nữ sinh đó. Người anh kia còn không nhịn được nói, "Lớn như vậy rồi, còn làm ầm ĩ, đi từ từ, coi chừng té . . . . . ."

Còn nữ kia sinh, quay mặt sang nhìn anh của cô làm mặt quỷ, sau đó quay đầu đi tiếp tục nhảy lên từng bậc, sau đó phát ra tiếng cười như chuông ngân —— ha ha ha ——

Tô Khả đứng ở tại chỗ, chợt cảm thấy một hồi Thiên Lôi bổ trúng cô, cô bị đánh đến ngoài khét trong sống, xốp giòn ngon miệng.

Bọn họ đi xa, Tô Khả sụp đổ, cô nhìn hành lý của mình, không nhịn được oán giận. Hai cô đều là đóa hoa của tổ quốc, tại sao cô ấy lại được lớn lên sung sướng ở dưới ánh mặt trời rực rỡ, còn cô lại ở một xó xỉnh âm u tăm tối?

Lên tới phòng mình, Tô Khả mới phát hiện, ba vị bạn học cùng phòng của mình đã đến.

Lúc này ba cô đều đang sửa sang lại giường chiếu của mình, cha mẹ của các cô ở một bên giúp đỡ .

Khi bọn họ thấy Tô Khả đến, đều nói: "Ai nha! Bạn là bạn cùng phòng cuối cùng sao?"

Một nữ sinh rất nhiệt tình nói.

Tô Khả gật đầu, sau đó mấy người bạn cùng phòng khác tự giới thiệu về mình. Trong lúc các cô phát hiện Tô Khả chỉ một người một ngựa tới đây, không khỏi khâm phục sát đất.

Cha mẹ của các cô còn nói, con xem, vị bạn học Tô Khả này rất lợi hại a, còn dáng vẻ của con này, yếu ớt, nhất định phải đi cùng với ba mẹ mới được.

Đến tối, chỉ đạo viên cùng với các bạn trong ban trợ giúp đã tới, bọn họ tới để phát quân phục. Mấy nữ sinh đứng ở cửa rối rít kích động muốn chết, huấn luyện quân sự a, đại học quân sự a.

Tô Khả cô, đời này cô ghét nhất là huấn luyện quân sự có được hay không!

Chỉ đạo viên cùng ban trợ giúp dặn dò một ít chuyện, trước khi đi, một người trong ban trợ giúp còn thần thần bí bí nhìn bọn họ nói: "Nói cho các cô biết, sát vách phòng các bạn là sinh viên năm thứ tư, ở ban 01 học viện quân sự YY, người sẽ làm huấn luyện viên cho các cô."

Ba người kia đều là vẻ mặt mờ mịt nhìn ban trợ giúp, mà Tô Khả quanh năm đắm chìm trong tiểu thuyết trên mạng internet vô số năm lập tức vỗ đùi hiểu rõ: Ở đây nhất định là có trai đẹp! Nhìn bộ dạng những người trong ban trợ giúp này hèn mọn bỉ ổi, thì trai đẹp này nhất định là siêu cấp. Chỉ có điều không biết trong nhóm huấn luyện viên, có đóa Sen trắng xinh đẹp mà hôm nay cô đã gặp không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.