Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 93: Chương 93: cô dám đánh tôi, tôi sẽ trả lại cô gấp đôi.




Chương 93: cô dám đánh tôi, tôi sẽ trả lại cô gấp đôi.

Cố Kiều Tuyết đắc ý nở nụ cười lạnh lùng.

“Bây giờ cô biết tới cầu xin tôi rồi à, cô rời khỏi đơn vị công tác, tôi nói cho cô biết, tôi không ký, tôi xem cô tìm việc thế nào.”

“A.” Hoắc Vi Vũ khẽ cười một tiếng, “Nếu cô không duyệt, nhớ rõ đúng hạn trả tiền lương cho tôi, đến khi kết thúc hợp đồng mới thôi, tôi sẽ không đi làm.”

“Cô nhất định phải đi làm.” Cố Kiều Tuyết hung tợn ra lệnh.

Hoắc Vi Vũ cười nhạo một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Nếu cô cảm thấy thái độ làm việc của tôi không tốt, có thể đuổi việc tôi mà.”

Cố Kiều Tuyết tức giận đến nghiến răng, chửi ầm lên nói: “Hoắc Vi Vũ, cô thật không biết xấu hổ, câu tam đáp tứ, lòng dạ rắn rết, bất cần đời, cô nghĩ cô vẫn là đại tiểu thư Hoắc gia sao, cô đã sớm bị Hoắc gia đuổi ra ngoài.”

Trong mắt Hoắc Vi Vũ lóe lên chút đau thương.

Khóe miệng cô nở nụ cười lẳng lơ, vẻ mặt càng lạnh lùng, “Tôi quên nói cho cô biết, anh cô đã mua cho tôi một chiếc máy bay, giá trị 26 triệu.”

“Cái gì?” Cố Kiều Tuyết khiếp sợ, vẻ mặt xanh mét, không dám tin gắt giọng hỏi: “Anh tôi mua cho cô một chiếc máy bay 26 triệu?”

Hoắc Vi Vũ giơ lên nụ cười ngọt ngào xinh đẹp, “Cảm ơn cô đã cướp đi bạn trai trước của tôi, nếu không tôi còn không biết thì ra có một người đàn ông so với Ngụy Ngạn Khang còn tốt hơn nhiều.”

Cố Kiều Tuyết tức giận tát vào mặt Hoắc Vi Vũ một cái, quát: “Cô nhả tiền ra cho tôi, đó là tiền của Cố gia.”

Hoắc Vi Vũ trở tay tát lên mặt Cố Kiều Tuyết, giọng lạnh lùng nói: “Mặt của Hoắc Vi Vũ tôi không phải cô muốn đánh là đánh.”

“Đánh mặt cô chỉ làm bẩn tay con bé.” Giọng nói của Thái Nhã vang lên.

Bà kiêu ngạo tiêu sái đi đến trước mặt Hoắc Vi Vũ, nghiêm túc nói:

“Con gái của tôi rất đúng, Tài sản nhà họ Cố còn không có tư cách lấy! Tôi khuyên cô nên lập tức rời khỏi đây, đừng gả vào Cố gia khiến cho người cảm thấy chán ghét.”

Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nhìn Thái Nhã.

Bọn họ muốn cô rời đi, cô càng không đi.

“Ngại quá, Cố Cảo Đình đã tặng cho tôi rồi. Mấy người cũng hiểu tặng là gì đi! Cũng đã tặng tôi, tôi có quyền sỡ hữu chiếc máy bay đó. Cho dù không có kết hôn với Cố Cảo Đình, máy bay này cũng là của tôi, là tài sản trước khi kết hôn của tôi.” Hoắc Vi Vũ rõ ràng nói.

“Cô thật sự vô liêm sỉ!” Bàn tay của Thải Nhã đánh về phía mặt của Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ cầm cổ tay Thái nhã, “Vậy thì đừng có đụng chạm đến tôi. Nhắm mắt làm ngơ đối với ai cũng tốt, nếu không tôi sẽ cho mấy thấy rõ, cái gì mới thật sự là vô liêm sỉ.”

“Hoắc Vi Vũ.” Cố Kiều Tuyết hô một tiếng, cầm điện thoại chụp một tấm hình. Ác độc nói: “Cô dám đánh mẹ tôi, tôi sẽ đi nói cho anh tôi biết.”

“Đúng, Tiểu Tuyết, nói cho con anh biết, người phụ nữ này không tôn trọng trưởng bối, kiêu ngạo vô lễ, tôi không hy vọng có người con dâu như vậy, loại người đồ bỏ đi này tuyệt đối không thể vào bước vào cửa Cố gia của chúng ta, kiểu người như vậy, không có tố chất và hàm dưỡng.” Thái Nhã châm chọc nói.

Hoắc Vi Vũ không muốn nói chuyện với bọn họ, mở cửa xe.

Cố Kiều Tuyết đắc ý nói: “Mẹ, con đã gửi cho anh hai rồi. Mẹ không cần chấp nhất với cô ta, cô ta chỉ là đồ bỏ đi không ai muốn, bây giờ mặt dày mày dạn muốn bay đến cành làm phượng hoàng.”

“Vậy ý của cô là anh cô đang nhặt rác?” Hoắc Vi Vũ không yếu thế mắng trả lại.

Thái Nhã tức giận, nhân lúc Hoắc Vi Vũ không chú ý, quăng một cái tát vào mặt cô, nói: “Cô nói chuyện như vậy hả?”

Hoắc Vi Vũ trở tay đánh cho Cố Kiều Tuyết hai bàn tay, “Tôi nói chuyện vậy thì sao, không cần bà tới dạy tôi, nhưng là, từ giờ trở đi, bà đánh tôi một cái tát, tôi sẽ trả lại cho con bà gấp đôi, bà đánh tôi hai cái, tôi liền đánh con gái bà bốn. Bà không tin thì thử xem!”

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.