Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 357: Chương 357: ngươi muốn tính cái gì, là có thể tính




Chương 358: ngươi muốn tính cái gì, là có thể tính

Cố Cảo Đình như là nghĩ đến cái gì, tươi cười, nhìn về phía cô, “Nếu thật sự cảm ơn tôi, hôm nay không cần chọc tức tôi, không cần ngỗ nghịch tôi.”

“A.” Hoắc Vi Vũ cười một tiếng.

Cố Cảo Đình cảm thấy cô một tiếng a, là ý tứ phủ định?

Cô gọi điện thoại cho Lâm Thừa Ân.

Quả nhiên, là ý phủ định.

“Tiểu Vũ, hiện tại em ở đâu?” Lâm Thừa Ân lo lắng hỏi.

“Thừa Ân, em không có việc gì, không cần lo lắng.”

“anh làm sao có thể không lo lắng, nói ra địa chỉ, anh tới đón em.” Lâm Thừa Ân sốt ruột.

Hoắc Vi Vũ không muốn Thừa Ân và Cố Cảo Đình xung đột, hạ giọng nói: “tối nay em liên hệ với anh.”

Nói xong, cô cúp điện thoại.

“Nếu đối với anh ta không có tình yêu nam nữ, có phải nên cách anh ta xa một chút hay không.” Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

“Tôi và Thừa Ân từ nhỏ cùng nhau lớn lên, gọi là bạn, càng giống như người thân, lúc ở trên toà án, anh cũng thấy rồi anh ta nỗ lực giúp tôi.”

“Cho nên, cô muốn lấy thân báo đáp?” Cố Cảo Đình âm dương quái khí nói.

“anh suy nghĩ nhiều.” Hoắc Vi Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, tránh mũi nhọn từ anh.

rạp hát lớn Ninh Xuyên ở trước mắt.

buổi biểu diễn hòa âm thứ tư đã kết thúc.

Có chút tiếc nuối.

Lần sau chờ bọn họ tới, không biết đợi bao nhiêu năm nữa.

Cố Cảo Đình ở cửa rạp hát lớn ngừng lại.

Anh từ trên xe bước xuống, mở ra rương dự bị, đưa cho cô một cái túi xách LV, “đồ đạt của cô đều ở bên trong.”

Hoắc Vi Vũ nhìn túi xách LV, cũng không muốn lấy, hỏi: “cái trước kia của tôi đâu?”

Cố Cảo Đình gợi lên khóe miệng, trong ánh mắt một chút ý cười đều không có, “Tôi ném rồi, cái này là bồi thường cho cô. Nếu không cần, cô ném đi.”

Anh đem túi xách nhét vào trong ngực cô, đi nhanh tới rạp hát lớn.

Hoắc Vi Vũ hơi nhíu mày.

Lần trước anh cho di động, tiền lương của cô đã thanh toán xong.

Cái túi xách này ít nhất hơn mười vạn, cô ném đi, lấy cái gì trả?

dựa vào quan hệ bọn họ, còn chưa phải có thể thản nhiên nhận lễ vật.

Hoắc Vi Vũ đi vào theo Cố Cảo Đình, nhìn anh đi vào khán thính phòng.

Cô đi theo vào.

Cố Cảo Đình ngồi ở vị trí trung tâm.

Toàn bộ khán phòng cũng chỉ có một mình anh.

Cô ngồi ở bên cạnh anh, hoang mang nói khẽ: “Cố Cảo Đình, chúng ta như vậy tính cái gì?”

Anh liếc hướng cô, tay để ở phía sau lưng ghế cô, hơi thở nam tính mãnh liệt hoàn toàn bao phủ cô.

“cô muốn tính cái gì, là có thể tính.cô muốn tính cái gì đây?” Cố Cảo Đình truy vấn nói, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.

Cô không rõ lắm.

Có khi, cô cảm thấy anh đối với cô thực tốt, có khi, cô lại cảm thấy anh rất xa cách.

Phùng Tri Dao ở trong lòng cô là một cái hố.

“Trả lời tôi, Hoắc Vi Vũ, cô muốn chúng ta tính cái gì?” Cố Cảo Đình ép hỏi cô.

Anh chờ cô tới gần, đợi hai mươi mấy năm.

Anh muốn cô tới gần, muốn đến điên cuồng.

đèn sáng trên đài cao.

Màn đỏ sân khấu được kéo ra.

Cô thấy được…… ban nhạc Cổ điển!!!!!

Hoắc Vi Vũ kinh ngạc nhìn về phía Cố Cảo Đình.

dàn nhạc kia không phải rời đi sao?

sao lại ở chỗ này?

Anh đặt bao hết!!!!

nội tâm Hoắc Vi Vũ bắt đầu khởi động cảm xúc dâng trào, cảm động, không hẹn mà gặp, thế cho nên mắt đỏ hoe, trong mắt ngấn lệ.

Âm nhạc vang lên.

Cô chỉ cảm thấy trên ngón áp út tay phải chợt lạnh, nhìn về phía tay, Cố Cảo Đình mang cho cô nhẫn kim cương.

tay trái anh mang nhẫn kim cương, cầm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.

“Không phải không biết chúng ta tính cái gì? Tôi giúp cô quyết định, làm vợ Cố Cảo Đình” Cố Cảo Đình bá đạo nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.