Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 167: Chương 167: thượng bất chính hạ tắc loạn




Chương 167: thượng bất chính hạ tắc loạn

Trên đường

“Thuần Nhi, con nói xem, Cố Cảo Đình vì cái gì muốn cưới Hoắc Vi Vũ?” Tần Diệu Ni nghĩ như thế nào đều nghĩ không rõ, một tia lo lắng từ trong mắt cô hiện ra, “Cố Cảo Đình sẽ không thích Hoắc Vi Vũ sao?”

“Sao có thể, vị hôn phu Cố Kiều Tuyết trước đây là bạn trai của Hoắc Vi Vũ, Hoắc Vi Vũ chính là vì anh ta chọc tức chết ba cô ta, bọn họ yêu nhau bảy năm, con đoán chừng, là cô ta đi giành lại bạn trai từ Cố Kiều Tuyết, Cố Cảo Đình vì em gái, mới có thể cưới Hoắc Vi Vũ.” Hoắc Thuần suy đoán.

“Hẳn là có khả năng này, hiện tại mẹ chỉ cầu về sau Hoắc Vi Vũ phạm lỗi, không cần tính ở trên đầu chúng ta, hiện tại mí mắt phải mẹ vẫn luôn nhảy, cũng không biết ba con thế nào? Khi nào được thả ra.” Tần Diệu Ni lo lắng nói.

“Hoắc Vi Vũ dựa vào cái gì có thể gả cho Cố gia.” Hoắc Thuần vẻ mặt hâm mộ ghen tị.

“con không nghe Cố Kiều Tuyết nói sao? Cưới trở về để tra tấn, mẹ xem Thái Nhã cùng Cố Kiều Tuyết hận cô ta tận xương, cô ta gả cho Cố Cảo Đình không có kết quả tốt, cũng không được nở mặt nở mày.” Tần Diệu Ni tự an ủi mình.

“Cố Cảo Đình được bình chọn là người đàn ông số một mà thiếu nữ cả nước muốn gả nhất, dựa vào cái gì cắm ở đống phân Hoắc Vi Vũ như vậy, cô ta vận khí cũng thật tốt, nếu không phải bác bị……”

“uh uh.” Tần Diệu Ni đúng lúc nhẹ giọng nói, ngăn cản Hoắc Thuần.

Hoắc Thuần ý thức được chính mình thiếu chút nữa nói sai, sửa lời nói: “Nếu không phải bác bị cô ta chọc tức chết, cô ta sẽ càng thêm kiêu ngạo.”

“Các ngươi trước không cần lải nha lải nhải, sự tình Hoắc Dương, còn không biết người phía trên kia có phải tư lệnh hay không, Thái Nhã có chịu hỗ trợ hay không.” Cụ Hoắc tâm sự nặng nề, cũng không có phát hiện bọn họ khác thường.

“Ba, vừa rồi vì cái gì không nhờ Thái Nhã hỗ trợ?” Tần Diệu Ni bình thường trở lại.

Cụ Hoắc trên mặt đỏ có chút khác thường, đúng lý hợp tình nói: “Vừa rồi đầu óc không có nghĩ tới.”

“Nếu không, bây giờ chúng ta đi.” Hoắc Thuần nhắc nhở nói.

Bọn họ đoàn người lại xoay trở về.

“Các người như thế nào lại tới nữa?” Cố Kiều Tuyết nhíu mày không kiên nhẫn nói, cô chuẩn bị đi làm, hôm nay Cố thị còn có hội nghị quan trọng.

Cụ Hoắc nhìn thoáng qua Tần Diệu Ni.

Tần Diệu Ni mặt dày, cười nịnh nói: “Cái kia, phu nhân, chúng tôi có một chuyện muốn nhờ.”

“Cảm tình của các ngươi hôm nay là tới diễn trò, chính là vì có việc cầu tôi.” Thái Nhã khinh thường nói, cao ngạo ngồi ở ghế trên.

Tần Diệu Ni cười gượng, nói: “chồng tôi bởi vì bị chút hiểu lầm bị thanh tra mang qua đi thẩm vấn, chúng tôi hy vọng tư lệnh có thể giúp đỡ, nói tốt một hai câu.”

Cố Kiều Tuyết cười nhạo một tiếng, “Thượng bất chính hạ tắc loạn, trách không được nhân phẩm Hoắc Vi Vũ xấu xa như vậy.”

sắc mặt Cụ Hoắc tức khắc xanh mét.

“Tiểu Tuyết, đừng nói bậy, con đi trước đi làm.” Thái Nhã nói.

Cố Kiều Tuyết cầm túi xách dương dương đắc ý ra cửa.

Thái Nhã nhìn về phía Cụ Hoắc, khách khí: “việc chính trị, tôi không hiểu lắm, chúng tôi là phụ nữ Cố gia cũng sẽ không can dự, Cảo Đình là người công chính nghiêm minh, con ông nếu là trong sạch, tự nhiên sẽ được thả ra, lão gia không cần quá lo lắng.”

“Lời tuy như thế, chung quy có một vài kẻ gian gây chuyện thị phi, cố ý làm khó dễ, tư lệnh ra mặt nói, bọn họ cũng không dám.” Cụ Hoắc uyển chuyển khen tặng nói.

“Tôi thương mà không giúp gì được, Hoắc Vi Vũ đều không phải người Hoắc gia, Cố gia chúng tôi không nghĩ tham dự, thật ngại, buổi chiều công ty tôi còn có hội nghị quan trọng, không giữ các người.” Thái Nhã ưu nhã hạ lệnh đuổi khách.

Cụ Hoắc: “……”

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.