Quấn Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 182: Chương 182: Tình yêu mỏng manh (16)




Cô quan tâm anh nhưng lại mạnh miệng.

Đâu phải là muốn buồn nôn? Rõ ràng là cô nhớ kỹ vết thương ở trên mặt anh, không được ăn tương là bởi vì màu đậm gì đó sẽ làm cho vết thương để lại dấu vết.

Tân Hoành, em không phải, em cho là hận anh như vậy.

Em cứ xa xa như vậy, em là càng quan tâm anh.

Tâm tình trong nháy mắt đã tốt hơn, như yên hoa trong một cái chớp mắt, liền óng ánh.

Anh ở trong phòng bếp tùy ý điều hòa lửa, liền trở lại, ngồi xuống ở bên cạnh cô. Lúc đó, cô đang cầm điều khiển từ xa tùy ý đổi lại đài, cả người thoạt nhìn có chút không yên lòng.

Anh khắc chế đem cô đang xúc động vào trong lòng, chỉ nhìn nghiêng mặt của cô, hỏi, "Buổi trưa em muốn ăn cái gì? Em nói, anh làm cho em ăn."

Cô nghe anh nói như vậy, trong lòng khẽ động, lại đột nhiên nghĩ đến một vấn đề khác, cô quay đầu, hỏi anh, "Em đặc biệt nhớ đến cần hỏi anh một vấn đề, chúng ta mấy ngày nay, đồ ăn là từ đâu tới đây?"

Cô nói xong, anh ôm cô vào lòng, rồi lập tức nói tiếp, "Anh lấy nguyên liệu nấu ăn ở đâu. Anh cho em ăn cháo rau dưa, rau dưa rõ ràng rất tươi, không giống như là quản gia đưa cho chúng ta, thế nhưng anh cùng em cũng không có ra khỏi cửa nhà nha."

Anh nhìn cô, cười, "Đúng, em cũng biết anh không có ra khỏi nhà? Cho nên, em là đang thừa nhận em ở lúc nào cũng chú ý tới động tĩnh của anh đi?"

Cô cười lạnh, "Ai chú ý anh chứ? Đó chẳng qua là suy nghĩ đơn giản nhất, em nghĩ, anh chắc chắn sẽ không để một mình em ở chỗ này, mà chính mình đi ra ngoài."

Vốn là vô ý thức thốt ra, cũng không có suy nghĩ nhiều nhưng lại cứ cứ như vậy tự nhiên ra đến.

Trong nháy mắt, cô và anh, đều không nói gì.

Cô nhìn anh, ngẩn ra, vì lời của mình, có chút kinh sợ. Cô như thế nào khẳng định tới như vậy? Mà một câu nói như vậy, lại có phải là do giọng nói của cô hoặc là lỗi sử dụng từ hay không, nếu không vì sao cô nói xong, trái tim bỗng nhiên ấm áp lạ thường? Bỗng nhiên ngày đông ấm áp hơn, tuy chưa đủ nóng rực, nhưng loại nhiệt độ có khác một cái tên, gọi là tươi đẹp.

Có anh, cô biết, anh sẽ không bỏ cô lại một mình. Anh đi nơi nào, ở đâu cũng đem cô mang theo bên người.

Chính cô cũng không biết vì sao, nếu là để dễ tìm kiếm, cũng không nói không nên lời lý do, tìm không được chứng cớ gì. Thế nhưng, chính cô biết, trong tiềm thức có loại chắc chắc, sau đó, ở trong lúc lơ đãng, thốt ra.

Anh nhìn cô, con ngươi cô mang theo thần sắc phức tạp, lại bọc thật sâu bên trong đó sự mềm mại.

Anh ở trong đôi mắt của cô thấy được chính mình. Anh không biết, rốt cuộc mềm mại chính là cô hay là anh.

Anh nghe thấy thanh âm của mình khàn khàn mà cẩn thận, ẩn ẩn có chút run rẩy, "Tân Hoành, em nói đúng, anh sẽ không để em lại một mình. Tựa như người bất luận đi đâu cũng mang theo tim của mình vậy."

Cô nghe xong, thân thể thoáng chốc run rẩy, nhìn trong ánh mắt anh, trong nháy mắt, cô triệt để lui xuống tất cả phòng bị, thậm chí là sắc bén.

Tựa như người bất luận đi đâu cũng mang theo tim của mình vậy, Dịch Tân, anh là muốn nói cho cô biết cái gì?

Có chút đau, ẩn ẩn xẹt ngang qua đáy lòng, không dấu vết nhưng lại rõ ràng.

Tân Hoành cười khẽ, "Anh là muốn nói cho em biết, em ở trong lòng anh giống như tim sao?"

Anh lại nhìn cô, thong thả mà trịnh trọng lắc đầu, "Không phải. Tâm của anh luôn ở chỗ của em."

Thân thể đã sớm không thể nhúc nhích, lại càng không biết nên phản ứng như thế nào, cô ngơ ngẩn nhìn anh.

Trong lòng anh cứng lại, vẫn như cũ cười khẽ, "Kỳ thực, em vừa nói, anh cũng đã hiểu. Lại muốn hỏi lần nữa, là bởi vì anh đã không thể làm cho em tín nhiệm sao? Không quan hệ, anh cho em biết. Em muốn biết gì, hoặc là đã biết gì, hay là không xác định được, anh đều chính miệng nói cho em biết, dần dần anh lại từ từ đạt được sự tín nhiệm của em, có được không?"

Cô không có phản ứng, nhưng trong giọng nói của anh, những thứ ấy bị anh kiềm chế chậm rãi chuyển động sự đau lòng cùng với bất đắc dĩ, cô nghe đều hiểu được. Chỉ là cô. . .

Chỉ là, cô không thể phản ứng, hoặc có thể nói là không muốn phản ứng.

Cô biết, kỳ thực, cô hận anh không được, thế nhưng, cô nghĩ, cô cũng yêu anh không nổi.

Hai người tới cùng một chỗ, một hoàn cảnh, tiến thoái lưỡng nan, cô có thể làm cái gì?

Đột nhiên nghĩ đến cái kia suy nghĩ đột nhiên thay đổi —— trên cầu, trước có sói, sau có hổ, cô nên như thế nào với quá khứ?

Đáp án nói: Đã bất tỉnh.

Cô cho rằng cô đang do dự, kỳ thực, cô không biết, cô nhìn ánh mắt của anh đã sớm bán đứng cô. Không, có lẽ, trong ánh mắt của cô thực sự chỉ có do dự, thế nhưng đối với Dịch Tân như vậy - một người đàn ông cường thế mà nói, đã là vừa lòng.

Cô do dự, theo lúc ban đầu nhìn trong mắt của anh rõ ràng có ý hận như vậy, chuyển biến trong một cái chớp mắt thành ôn nhu. Theo lúc ban đầu khi nghe thấy anh nói chuyện, ánh mắt liền không nhịn được chán ghét, như là từng giây từng phút không thể chịu đựng, đến bây giờ, cô nhìn anh là do dự.

Đã là vừa lòng nhưng Dịch Tân lại không kiêng nể.

Anh dùng cánh tay cường tráng kéo Tân Hoành vào trong lòng mình, lại vội vàng cúi đầu hướng trán, mặt mày cô hôn lên.

Đến lúc cô kịp phản ứng, bắt đầu giãy giụa, thế nhưng chính cô cũng không biết, chống cự đã sớm không còn quyết tuyệt như trước nữa. Nhưng mấy cái, liền buông tha, mặc anh ôm hôn.

Anh nói, "Xin lỗi, tha thứ cho anh, chúng ta cùng nhau thật tốt, có được không?"

"Anh sẽ đối với em rất tốt, chỉ có một người là em thôi."

Anh một bên hôn cô một bên nhẹ giọng nói.

Cô ở trong lòng anh, thân thể sớm đã vô lực, nước mắt lại lưu thành cuộn trào mãnh liệt.

Anh hôn lên.

Cô cũng không biết mình lúc này vì sao lại khóc, chẳng biết tại sao, cho nên không biết nên từ nơi nào để khống chế.

Anh ôm cô thật chặt, hôn cô, cùng cô thân thiết.

Ti vi vốn mở lại dừng kênh, lúc này điều khiển thông báo thời gian. Trong ti vi, nữ phát thanh viên giọng nói trong trẻo, tự ổn lại thanh: "Danh đàn cello, Dịch thị thiếu phu nhân nữ nghệ sĩ Nghê Tranh mấy ngày gần đây đã theo Viên về nước, ở sảnh âm nhạc quốc gia tổ chức một bản độc tấu. . ."

Thân thể của người đàn ông bỗng nhiên cứng ngắc.

Trong lòng thân thể vốn kiều mềm ấm áp của cô, một cái chớp mắt, đã lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.