Quan Môn

Chương 167: Chương 167: Đem hắn văng ra cho tôi!




Trần Thu Thủy bị cô bạn kéo đi, lại đến khu vực náo nhiệt nhất trong hội trường.

Trong buổi tiệc rượu cấp độ rõ ràng, các lãnh đạo đứng chung một chỗ, các cự phú lại thành một nhóm, muốn mượn cơ hội này mà kiếm “kim quy tế” (rể vàng) như các mỹ nữ danh viện thì tụ thành một nhóm, mà những quan nhị đại hay phú nhị đại có tâm tư tới phao nữ nhân thì tự nhiên cũng gom góp thành một chỗ.

Tuy những người này nhìn vào đều tự có riêng trận doanh, nhưng nếu như nhìn kỹ lại vẫn thấy được đều có nhiều người thành thạo giữa các nhóm.

Hàn công tử không thể nghi ngờ là một trong số đó, hắn đi tới trước mặt các vị lãnh đạo liên tục chào hỏi chú chú bác bác một lần, sau khi nhận được một mảnh tán dương, lại đi qua chỗ nhóm cự phú giật tới lui vài câu về kinh tế về thị trường, sau đó nhận được một ít ám chỉ mới hỗn trở lại bên nhóm các mỹ nữ, ngồi xuống trêu chọc bọn họ.

Khi Trần Thu Thủy cùng cô bạn đi tới nơi đây, Hàn công tử liền nhìn thấy, chỉ là hiện tại hắn đã dây dưa với Minh Hân, chẳng quan tâm tới việc lôi kéo làm quen với cô gái trẻ trung như Trần Thu Thủy.

Hàn công tử là người lão luyện trong bụi hoa, tự nhiên biết rõ loại nữ nhân nào mới là có giá trị theo đuổi, người chủ trì như Minh Hân đối với hắn càng có lực hấp dẫn, hơn nữa hắn tựa hồ đã được nghe nói Minh Hân rất trơn trượt, cơ hồ chưa từng nghe nói qua nàng đã sinh ra quan hệ đen tối với nam nhân nào, điều này càng làm cho Hàn công tử thấy hứng thú.

Nữ nhân càng khó thể chinh phục thì càng khiến cho nam nhân muốn chinh phục.

- Minh Hân tiểu thư, buổi tối cùng nhau ăn bữa cơm được chứ?

Hàn công tử nói.

- Hiện tại chúng ta không phải đang ăn sao?

Minh Hân khẽ mỉm cười nói.

- Những thứ đồ ăn này sao, hắc…

Hàn công tử không cho là đúng lắc đầu:

- Cùng nhau đi ra ngoài ăn đi, tôi biết rõ có một nhà hàng bán món ăn khuya không tệ.

- Ah, không cần làm phiền rồi, ý tốt của Hàn công tử tôi tâm lĩnh, nhưng tối tôi giảm mập nên không ăn được nhiều.

Minh Hân nhã nhặn từ chối.

Ngay trước mặt thật nhiều người, Hàn công tử cũng không thể làm gì, nhưng trong lòng thì thầm hận.

Rõ ràng dám không cho tôi mặt mũi, thật sự là rất đáng ghét!

Thoạt nhìn lời đồn đãi xác thực không sai, nữ nhân này thật sự là rất khó đối phó, khó trách nghe nói không ai lấy được tới tay, muốn giải quyết nàng phải bỏ thêm thời gian mới được.

Hàn công tử tự nhiên có được lòng kiên nhẫn này, lập tức không nói thêm lời nào, chỉ vừa quay đầu lại liền thấy được Trần Thu Thủy, đôi mắt lập tức sáng ngời, trong lòng tự nhủ không bằng chọc ghẹo cô nhỏ này một chút cũng không tệ, mười bảy mười tám tuổi, đúng là thời điểm non nớt vô cùng, tuy hơi có chút trẻ trung, nhưng phao được cũng cảm thấy không tệ chút nào.

- Vị tiểu thư này nhìn rất quen mặt, không biết đã gặp nhau ở nơi nào?

Hàn công tử bắt đầu khách sáo hỏi Trần Thu Thủy.

Cô bạn của Trần Thu Thủy liền nói:

- Hàn công tử đúng là có ánh mắt, đây là diễn viên Trần Thu Thủy của bản địa Minh Châu chúng ta, kịch truyền hình nổi tiếng thời gian trước do nàng đóng vai chính đấy, công tử phải chăng có chút ấn tượng?

- Ah, là bộ phim truyền hình đó hay sao, tôi có xem qua, thật không nghĩ tới hôm nay gặp mặt Trần tiểu thư, chân nhân còn hấp dẫn hơn nhiều khi xem trên ti vi.

Hàn công tử ra vẻ cảm khái nói.

Trần Thu Thủy có chút ngượng ngùng cười cười, xem như đáp lễ, nhưng trong lòng có chút ít xem thường thái độ làm người của Hàn công tử.

Về chuyện của Hàn công tử, vừa rồi khi nàng đi ngang qua đây đã chợt nghe mấy nữ nhân khác nghị luận, đây là một ác quỷ trong bụi hoa, nhưng chơi xong lại ném bỏ, nữ nhân có thể theo bên cạnh hắn được mười ngày còn chưa từng xuất hiện qua, có thể biết được nhân phẩm của hắn là như thế nào.

Trong nội tâm nàng đối với cô bạn kéo nàng đi qua đây cũng có chút bất mãn, nhưng trở ngại mặt mũi không nói gì mà thôi, dù sao cha của cô bạn này cũng là một phó khu trưởng trong một khu của thành phố Minh Châu, không tiện đắc tội.

Trần Thu Thủy xuất thân bình thường, cha mẹ đều là cán bộ vô danh, đối với phó khu trưởng chỉ có thể nhìn lên chớ đừng nói cho tới phó chủ tịch thành phố, bởi vậy cho dù Hàn công tử nói ra những lời có vẻ chọc ghẹo nhưng nàng cũng chỉ có thể cho rằng không nghe được mà thôi.

Đang không biết làm sao thoát khỏi tràng cảnh xấu hổ hiện tại, ngọn đèn chợt tối xuống, nguyên lai đã tới thời gian khiêu vũ.

Âm nhạc vang lên, những đôi nam nữ sớm có ăn ý lại bắt đầu kéo nhau ra sàn.

- Hay là cùng nhau nhảy một bài được chứ?

Hàn công tử mời Trần Thu Thủy.

- Không được, hôm nay thân thể tôi không quá thoải mái, hơn nữa hiện tại đã trễ, tôi đang chuẩn bị về nhà.

Trần Thu Thủy cự tuyệt.

- Khó có cơ hội gặp mặt, cho chút mặt mũi đi, về sau có chuyện gì thì tới tìm tôi, không phải tôi khoác lác, ở thành phố Minh Châu còn không có chuyện gì mà tôi làm không được.

Lúc này Hàn công tử lại tràn đầy hào khí tỏ vẻ.

- Không được, tôi thật sự cảm thấy không quá thoải mái.

Thái độ của Trần Thu Thủy cũng rất kiên quyết.

Tuy nàng cũng ôm ấp mộng tưởng gả vào hào môn gia tộc, nhưng loại nha nội như Hàn công tử chơi bời rồi bỏ rơi, hiển nhiên không phải mục tiêu của nàng, nhất là nhìn xem Hàn công tử trước mắt, so sánh với Diệp Khai vừa rồi, Trần Thu Thủy càng có một loại cảm giác hai người có cảnh giới hơn kém thật quá xa.

Nếu như nói Diệp Khai là công tử hào môn chân chính, như vậy Hàn Kỳ chỉ có thể xem là nông dân nhà giàu mới nổi.

Nghĩ tới tấm danh thiếp mà Diệp Khai chủ động đưa cho mình, lập trường trong nội tâm Trần Thu Thủy càng thêm kiên định.

- Đừng có không cho người mặt mũi như vậy, mọi người đi ra chơi, không phải là vì vui vẻ sao.

Hàn công tử quan sát người xung quanh thấy ai cũng đã đi ra khiêu vũ, không còn người nào chướng mắt tồn tại, lá gan liền lớn, nắm lấy tay Trần Thu Thủy muốn phi lễ nàng.

Trần Thu Thủy cũng không nghĩ tới Hàn công tử sắc đảm bao thiên, vậy mà ở trong tiệc rượu lại động tay với nàng, trong nội tâm kinh hãi đứng bật dậy, mạnh mẽ rút tay ra.

Hàn công tử đang ngồi nghiêng trên ghế, chỉ có hai chân ghế lắc lư trên sàn, lại bị Trần Thu Thủy đột nhiên rút tay, cái ghế lập tức mất đi thăng bằng lật ngược ra sau.

- Ba…

Một tiếng vang, Hàn công tử cùng ghế đều ngã lăn ra ngoài, lập tức hét thảm một tiếng.

Trần Thu Thủy cũng hoảng sợ nhảy dựng, thật không ngờ lại xuất hiện tình hình như thế.

Hàn công tử đứng lên khỏi mặt đất, sau lưng có chút đau, cổ cũng như trật khớp, không khỏi giận dữ nói:

- Giỏi cho tiểu kỹ nữ, cho mặt không biết xấu hổ! Không phải chỉ là một tiểu minh tinh sao, hôm nay cho cô biết lợi hại!

Ở trên địa bàn của mình lại bị ăn phải thiệt thòi của một cô gái nhỏ, trong nội tâm Hàn công tử tự nhiên là lửa giận vạn trượng, liền muốn bắt lấy Trần Thu Thủy trước tát vào mặt nàng một trận rồi nói sau.

Đây cũng là vì buổi tiệc rượu khá trọng yếu, người bình thường căn bản không vào được, bằng không nhóm bạn xấu của Hàn công tử đã tụm lại đem tiểu mỹ nữ đánh một trận rồi.

Hàn công tử chỉ định tự mình ra trận, thực sự không thể khinh thường, dù sao hắn cũng là nhân vật chuyên đánh nhau nổi danh, trình độ không cao nhưng muốn đánh nữ nhân vẫn có ưu thế thật rõ ràng.

Hắn chụp lấy vạt áo của Trần Thu Thủy, vung lên một tay muốn tát lên mặt nàng.

- Ân?

Hàn công tử bỗng nhiên phát hiện tay của mình không thể nhúc nhích.

Lúc hắn quay đầu lại nhìn xem, liền thấy một người trẻ tuổi đeo kính râm, đang chụp lấy tay của hắn, trên mặt hiện lên nụ cười khinh miệt.

- Tên ngu xuẩn này, khi dễ con gái rất có cảm giác thành công sao?

Người trẻ tuổi cười mắng.

Diệp Khai đã sớm thấy được Trần Thu Thủy, cũng nhìn thấy được Hàn công tử đang ngồi đối diện nàng.

Kỳ thật tuy hắn từng cho người đánh qua Hàn công tử, nhưng ấn tượng lại không sâu, lần trước chỉ là xem như người này chịu vạ lây từ Phùng Tiểu Đồng mà thôi.

Chỉ là tên tiểu tử này đi tới đâu cũng khoe khoang cha mình là phó chủ tịch thế nào thế nào, Diệp Khai không muốn nhớ cũng đã nhớ, đương nhiên là tên tiểu nha nội từng bị hắn cho người ném ra khỏi câu lạc bộ Đế Hào.

Nhìn hai người ngồi bên kia nói chuyện, Diệp Khai một mình ngồi chơi, còn có một cô gái xinh đẹp tới hàn huyên với hắn vài câu, Diệp Khai tỏ vẻ mình không phải người Minh Châu mà chỉ là một bảo tiêu, đối phương mang theo vẻ mặt thất vọng rời đi.

Tâm tư của những cô gái trẻ thật sự rất dễ đoán, muốn tìm một thanh niên trẻ tuổi hứa hẹn lại tuấn tú, thật sự rất không dễ dàng.

Tuy Diệp Khai mang theo đầy đủ thân phận địa vị cao phú soái cùng hồng tam đại thời đại, nhưng hắn lại không có tâm tư săn mỹ nhân, nhưng nhìn thấy cô gái mang theo vẻ mặt thất vọng rời khỏi, trong lòng cũng cảm thấy có chút băn khoăn.

Khi vừa quay đầu, lại thấy được Hàn công tử muốn động tay động chân với Trần Thu Thủy, mà Trần Thu Thủy phản kháng, đem Hàn công tử đẩy ngã bổ nhào, sau đó Diệp Khai đi qua bắt lấy tay hắn.

- Làm gì, có tin tao cho người thu thập mày hay không? Một bảo tiêu cũng dám quản chuyện của Hàn công tử này?

Hàn công tử có chút tức giận hô.

Bị người nắm lấy cánh tay, muốn động lại không được, hắn cảm thấy phẫn nộ, chỉ cảm giác được mình không phải đối thủ của người ta, nên không trực tiếp đấu võ.

- Thu thập tôi? Cho anh thêm hai lá gan thử xem xem!

Diệp Khai hắc một tiếng, lấy kính râm xuống.

Rốt cục Hàn công tử thấy rõ gương mặt của đối phương, phát hiện hắn chính là Diệp Khai, không khỏi bị dọa đến hét lên, thiếu chút nữa lại ngã sấp xuống, chỉ là thân thể thụt lui về phía sau đụng ngã vài cái ghế, cuối cùng ngã nhào trên mặt đất.

- Mày…mày…mày muốn làm gì?

Hàn công tử chỉ vào Diệp Khai, sắc mặt giận dữ:

- Nơi này là Minh Châu, không phải thủ đô!

Cường long không áp địa đầu xà, nghĩ tới mình đang ở trên sân nhà tác chiến, dũng khí của Hàn công tử tăng lên không ít.

- Minh Châu thì thế nào, vẫn thu thập mày không cần thương lượng!

Diệp Khai nhìn hắn nở nụ cười, sau đó vung tay lên nói:

- Người tới, đem hắn văng ra cho tôi!

Lời vừa dứt, Lê Tam cùng Lê Tứ không biết từ địa phương nào chui ra, hắc hắc cười, bắt lấy tay chân Hàn công tử, nửa lôi nửa kéo đi ra ngoài.

- Ah…tụi mày buông tao ra…cha tao là Hàn phó chủ tịch…

Hàn công tử ở đâu đó hét to, chỉ là tiếng quát của hắn bị âm nhạc che đậy tan mất.

- Phó chủ tịch thành phố thì rất giỏi sao?

Diệp Khai lắc đầu, vô cùng xem thường, những tiểu nha nội này làm sao lại có nhiều cảm giác về sự ưu việt đến như thế?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.