Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ

Chương 33: Chương 33




Khi Ôn Uyển tỉnh dậy đã hơn hai giờ chiều, thức cả đêm, lại một phen giày vò, khó tránh khỏi tham ngủ một chút, mà Giản Dung đã không ở bên cạnh, chắc đi sân huấn luyện.

Mạnh mẽ bật dậy, Ôn Uyển đứng lên rời giường, rửa mặt chải đầu, thu thập một chút, cầm một ít thức ăn, xem TV, Ôn Uyển định xế chiều đi đội y tế xem một chút, dù sao buổi chiều chỉ có một mình tiểu Mục ở đó, tiểu Mục không cẩn thận như tiểu Trạch, tiểu Trạch không có ở đây, cô vẫn hơi lo lắng.

Thay quần áo, Ôn Uyển vừa định ra cửa, chỉ nghe thấy vào giọng nói chuyện phiếm oang oang bên ngoài.

“Tiểu Linh này, cô nói rốt cuộc nhà chính ủy xảy ra chuyện gì? Tiểu Cẩn là cô gái tốt như vậy, chính ủy cũng chưa định đi đón về, tiểu Thiên quá đáng thương!” Giọng này vừa nói ra, Ôn Uyển cũng biết, chỉ thuộc về chị dâu nhà đoàn trưởng.

Trong ngày thường không có ý gì xấu, chính là thích nói chuyện thị phi, mặc dù Ôn Uyển không ghét, nhưng cũng không thể nói là thích, ở trong cùng một viện, cho dù thỉnh thoảng nói gì đó, cô cũng làm như không nghe thấy, lười để trong lòng.

Ôn Uyển dừng bước, định chờ bọn họ trở về nhà rồi mình đi, vừa định quay lại, chỉ nghe thấy bên ngoài tiếp tục trò chuyện.

“Không chỉ vậy, cũng không biết chính ủy nghĩ thế nào, tiểu Thiên đã bị bệnh, thật đáng thương!” Một chị dâu khác tiếp lời, chỉ cảm thấy tiếc nuối không thôi.

Chị dâu đoàn trưởng vừa nghe, chợt cất cao giọng: “Đúng vậy, chính ủy đã kết hôn hai lần, tiểu Cẩn thật đáng tiếc, cậu ta không biết trân trọng, thật sự là mù quáng.”

Ngay sau đó chỉ nghe thấy chị dâu thở dài một tiếng: “Ôi, cũng không biết bây giờ cô gái nhỏ nghĩ như thế nào, cô nói xem, còn có vợ nhà Giản Dung, là cô gái tốt biết bao, nhưng cô đã biết chưa? Giản Dung muốn ly hôn với cô ấy, cô ấy không muốn, nhất định theo tới doanh trại.”

“Thật sao? Lời này không thể nói bậy đâu, tôi xem phó đoàn Giản cùng cô vợ vô cùng tốt.” Chị dâu này làm như không tin, giật mình nhìn chị dâu nhà đoàn trưởng, trong ngày thường, hai người cùng nhau đi làm việc, buổi tối cùng nhau về nhà, khiến cho người ta hâm mộ không dứt, nói ly hôn, không khỏi có chút đáng tin rồi.

Chị dâu nhà đoàn trưởng nhíu mày, nói sinh động như thật: “Chuyện như vậy? Tôi có thể nói bậy sao? Chắc cô không biết, truyền khắp trong đại viện quân khu, ôi, chính là mẹ tôi nói cho tôi biết, sao có thể là giả, cô nói xem cô gái này nhìn tốt như vậy, cũng không biết tại sao lại coi trọng Giản Dung, thật là một đóa hoa tươi, cắm ở…”

Tiếng nói còn chưa dứt, chỉ thấy Ôn Uyển đột nhiên mở cửa ra, chạy tới, hai chị dâu có vẻ xấu hổ nhìn Ôn Uyển, Ôn Uyển sa sầm mặt, sải bước đi tới trước mặt hai người, vừa đến dưới bóng cây.

Ôn Uyển nhìn Hàn Hề, hít sâu một hơi, đột nhiên bưng chén nước trên bàn đá rồi lập tức hắt ra ngoài.

Chị dâu đoàn trưởng mạnh mẽ đứng dậy, kêu: “Làm gì vậy, sao lại hắt nước vào tôi?”

Cả người hơi chật vật, một chén nước hắt trực tiếp lên quần áo, chị dâu ở bên cạnh lấy khăn giấy ra, vội vàng đưa cho chị dâu đoàn trưởng, lau quần áo ướt đẫm.

Ôn Uyển lạnh lùng nhìn Hàn Hề, giọng nói không nóng không lạnh: “Hắt chính chị.”

Từ lúc nhỏ anh trai đã nói, tính tình của cô chính là số mệnh chịu thua thiệt, nên nhớ kỹ câu nói, nhịn một lần thì có thể, lúc không thể nhịn được nữa thì nhất thiết đừng nén nhịn, nếu không chính là lãng phí bản thân.

Chuyện ly hôn giữa cô và Giản Dung, chị dâu gặp người đã nói, cũng không phải là lần đầu tiên cô bắt gặp, bây giờ sợ rằng không có mấy người trong đoàn không biết, mặc dù không ai nói trước mặt, khó tránh khỏi sau lưng sẽ nói gì đó, ảnh hưởng không tốt đối với Giản Dung?

Hàn Hề nhìn Ôn Uyển, kêu: “Cô bị bệnh thần kinh à? Tôi nói cô cái gì sao? Không phải là tôi bất bình thay cô hả? Tôi cho cô biết, tạm thời không nói Giản Dung phá tướng đi, cậu ta như vậy, cũng chỉ có cô vừa ý…”

“Tôi không cho chị nói Giản Dung!” Ôn Uyển thật sự tức giận, nói gì cô đều có thể giả bộ không nghe được, nhưng chính là cô không cho người khác nói Giản Dung.

Ôn Uyển xông thẳng tới chị dâu đoàn trưởng, hai người đồng thời cấu xé, chị dâu ở một bên nóng nảy, vội vàng kêu: “Đừng đánh nhau, chúng ta nói chuyện là được, là hiểu lầm, hiểu lầm!”

Cô lại không nghĩ tới, chuyện như vậy có thể khiến cho hai người đánh nhau.

Trận tranh cãi ầm ĩ này, tất cả chị dâu trong viện đều đi ra, vừa nhìn thấy đánh nhau vội vàng tiến tới muốn kéo hai người ra, một chị dâu nói với nhân viên cảnh vệ: “Tùng tử, mấy người các cậu nhanh chóng tìm đoàn trưởng cùng phó đoàn Giản về!”

Nhân viên cảnh vệ vốn ngây ngốc co cẳng chạy, chia ra đi văn phòng cùng sân huấn luyện tìm người, Tùng tử chạy rất nhanh giống như đang tranh tài thế vận hội Olympic, chạy thẳng đến sân huấn luyện, nhìn thấy Giản Dung đang ngồi dưới đất nói chuyện cùng doanh trưởng.

Người còn chưa tới trước mặt, nhân viên cảnh vệ Tùng tử liền bắt đầu kêu Giản Dung: “Phó đoàn Giản, có chuyện lớn, chị dâu đánh nhau với chị dâu nhà đoàn trưởng!”

Lời vừa nói ra, vài người từ dưới đất đứng lên, Giản Dung không thể tin nhìn nhân viên cảnh vệ Tùng tử, kêu: “Cậu nói cái gì?”

“Đánh, đánh nhau, chị dâu đánh nhau với chị dâu nhà đoàn trưởng, ngài mau trở về đi!”

Tùng tử chạy đến trước mặt, nói không kịp thở, lúc tiếng nói vừa ngừng, Giản Dung đã xoay người chạy về.

Tùng tử cũng không ngừng lại, ngược lại đuổi theo Giản Dung, Giản Dung cũng không biết mình như thế nào, đầu óc trống rỗng.

Anh không nghĩ với tính khí của Ôn Uyển lại đánh nhau cùng người khác, khi còn bé, mấy đứa nhỏ trong đại viện ở chung một chỗ, một câu nói nặng lời cũng sẽ không nói, cô gái này nào có bản lĩnh đó?

Giản Dung vừa đến khu người nhà, từ xa đã nhìn thấy trong sân đại viện đứng đầy người, Giản Dung chạy nhanh tới, ngay cả đoàn trưởng cùng chính ủy sa sầm mặt đứng ở đó, chị dâu đoàn trưởng không ngừng lau nước mắt.

Ôn Uyển lạnh lùng đứng đó, không khóc không náo loạn, chính là mím chặt môi, tay túm chặt quần áo.

“Hai người nói xem, nhiều bản lĩnh gớm? Hừ, còn tự luyện tập, muốn tới sân huấn luyện luyện tập một chút hả?”

Đoàn trưởng liếc nhìn vợ mình, lại đưa mắt nhìn Ôn Uyển, cắn răng nghiến lợi: “Đánh nhau ở trong sân, bẽ mặt không? Một là vợ nhà đoàn trưởng, một là vợ phó đoàn trưởng, các cô định làm tấm gương như vậy cho các chị dâu hả?”

Chuyện xấu trong nhà nói ra thành chuyện cười lớn, đoàn 731, vợ đoàn trưởng đánh nhau với vợ phó đoàn trưởng, ôi má ơi, tin tức này phải phong tỏa, nếu không khi anh đi họp ở sư bộ cũng không biết che mặt vào đâu, ngược lại, còn có thể bị sư trưởng điểm danh phê bình.

Chính ủy ở bên cạnh ngược lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, nhìn Ôn Uyển cùng Hàn Hề: “Chuyện gì mà không thể nói chuyện cho tốt, cần phải động thủ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.