Quang Âm Chi Ngoại

Chương 120: Chương 120: Dựa vào thuyền mà sống (3)




- Đương nhiên ý nghĩa không phải chính là pháp bảo, nhưng Pháp Chu của ngọn núi thứ bảy chúng ta có đủ tính chất để phát triển, theo cảnh giới tu vi của các ngươi tăng lên, cùng với không ngừng đi luyện chế nâng cấp, sớm muộn gì cũng có một ngày có thể biến nó trở thành pháp bảo.

- Cho nên, có một chiếc Pháp Chu của chính mình, chính là mơ ước cùng truy cầu lớn nhất của từng đệ tử vừa mới bái nhập ngọn núi thứ bảy.

- Chỉ bất quá, Pháp Chu cũng cần phải dùng điểm cống hiến để đổi, tốn 10 vạn điểm cống hiến, cũng chính là 100 linh thạch mới có thể đổi được.

- Mặt khác, chỉ có đệ tử sở hữu Pháp Chu, mới có tư cách được phân phối cho công việc và tu luyện bên trong bến cảng.

- Về phần đệ tử không có Pháp Chu, chỉ có thể tự tìm kiếm phương pháp, hạn định là ba năm, nếu như trong ba năm còn không cách nào tích lũy đầy đủ cống hiến để đổi Pháp Chu, sẽ bị thu hồi tu vi, trục xuất ra ngoài.

- Bởi vì, công pháp của ngọn núi thứ bảy chúng ta có liên quan với biển, phối hợp tu hành với Pháp Chu, mượn tụ linh trận trong đó có thể làm chơi ăn thật, đúng rồi, công pháp là miễn phí, chỉ cần trở thành đệ tử liền có thể nhận được.

Nghe người trung niên mặt tròn nói, trong lòng Hứa Thanh dấy lên chấn động, bị sự đặc thù của Pháp Chu hấp dẫn, đồng thời hắn cũng dần dần hiểu rõ nhiều hơn nữa đối với ngọn núi thứ bảy. Pháp Chu, là thứ mấu chốt của đệ tử ngọn núi thứ bảy. Đệ tử có Pháp Chu sẽ được an bài chức trách, vả lại có tư cách ở lại trong hải vực màu tím, cho nên người trung niên mặt tròn lúc trước có nói, thuyền chính là động phủ, nhưng mà muốn cư trú ở đây cũng phải tốn điểm cống hiến.

Mà đệ tử không có thuyền, chỉ có thể ở trên bờ, làm việc của tạp vụ, vùng vẫy tu hành, mỗi ngày đều cố gắng tích lũy cống hiến.

Cũng bởi vì những ngọn núi khác, mà thậm chí toàn bộ Nam Hoàng Châu muốn ra biển, phần lớn đều phải đi qua nơi đây, cho nên nhiều khi thuyền của đệ tử ngọn núi thứ bảy cũng phải cho thuê, cái này cũng là một phương thức để kiếm điểm cống hiến.

Trên cơ bản tuyệt đại đa số đệ tử trên ngọn núi thứ bảy cũng là như thế, tất cả mọi người đều đang cố gắng sinh tồn, muốn đột phá trở thành Trúc Cơ, thu được tư cách phân phối lợi ích của Thất Huyết Đồng.

- Cho nên, Pháp Chu và tu vi, mới là mấu chốt để các ngươi có thể sinh tồn được ở ngọn núi thứ bảy trước khi tu vi đạt đến Trúc Cơ.

- Phải nhanh chóng đổi một chiếc Pháp Chu!

Trong mắt Hứa Thanh lộ ra tinh mang, đáy lòng có cảm giác gấp gáp mãnh liệt.

Cứ như vậy, người tu sĩ mặt tròn giới thiệu nguyên một đường, một đoàn người Hứa Thanh cũng theo đó đi đến giữa sườn núi, nơi này là dành cho đệ tử mới có lệnh bài thân phận đi tới, đồng thời cũng là nơi cung cấp công pháp và đạo bào.

Đạo bào chỉ có một loại, đó chính là đạo bào màu xám.

Đạo bào màu xám, là quần áo và trang sức căn bản của toàn bộ đệ tử Thất Huyết Đồng, chỉ cần mở ra lệnh bài thân phận đệ tử, đều được cấp cho miễn phí.

Chỉ là muốn mở ra lệnh bài, cần 1000 điểm cống hiến, mà sau khi mở ra lệnh bài, bên trong đều ghi chép tin tức cơ bản cùng với điểm cống hiến của mỗi người, còn có thể dùng làm vật truyền tin.

Sau khi mọi người lấy được công pháp, vả lại lần lượt mở ra lệnh bài thân phận, lấy được đạo bào màu xám, Hứa Thanh cầm ở trong tay, cảm thụ được chấn động linh năng yếu ớt tràn ra ở bên trên, biết được chất liệu của đạo bào này không tầm thường. Sờ tới sờ lui đều rất là mềm mại, sẽ không dễ dàng hình thành nếp uốn, nếu như thả ra bên ngoài, giá trị của chiếc đạo bào này sợ là không rẻ.

Lý Tử Mai cũng không khác với Hứa Thanh lắm, đứng ở đây vuốt ve đạo bào, trong mắt lộ ra sự kiên định, Từ Tiểu Tuệ bên cạnh thì nhìn Chu Thanh Bằng.

Chu Thanh Bằng trừng mắt nhìn, ánh mắt đảo qua tu sĩ mặt tròn cùng tiền bối cấp vật tư cho tông môn, bỗng nhiên nhẹ giọng mở miệng.

- Tiền bối, vãn bối muốn mua một chiếc Pháp Chu.

Tu sĩ mặt tròn nghe vậy liền nở nụ cười, lão giả gầy còm cấp vật tư ở một bên thì khẽ đảo mí mắt lướt qua Chu Thanh Bằng, nhàn nhạt mở miệng.

- 10 vạn điểm cống hiến, hoặc là 100 linh thạch.

Lão giả gầy còm vừa nói ra, Lý Tử Mai cùng Từ Tiểu Tuệ đều hít vào một hơi, trong nhận thức của các nàng, 100 linh thạch là một món tiền khổng lồ khó có thể tưởng tượng.

Nhưng mà lúc này đây, Chu Thanh Bằng liền vội vàng tiến lên, lấy ra một tờ phiếu màu vàng, cung kính đưa tới.

- Linh phiếu của ngọn núi thứ hai? Có thể.

Lão giả tiếp nhận nhìn một chút, sau khi thu hồi liền xuất ra một cái hộp gấm màu tím đẩy tới, sau đó ngẩng đầu nhìn về những người khác.

- Các ngươi có ai còn muốn đổi hay không?

Lý Tử Mai và Từ Tiểu Tuệ đều cúi đầu xuống, Hứa Thanh suy nghĩ một chút, sau đó chịu đựng nén cơn đau lòng, tiến lên lấy 100 khối linh thạch từ trong túi da ra, đặt ở trước mặt lão giả gầy còm.

Lão giả không nói hai lời, đưa cho hắn một hộp gấm trong sự hâm mộ của Lý Tử Mai cùng Từ Tiểu Tuệ, trong khi đó thì Chu Thanh Bằng liếc mắt tới nhìn.

Hứa Thanh tiếp nhận liền mở ra, trong hộp gấm chỉ có các vật phẩm khác nhau, một khối ngọc giản, một cái bình nhỏ trong suốt. Bình nhỏ rất kỳ dị, chỉ lớn bằng lòng bài tay, bên trong có một nửa là chất lỏng, tựa như nước biển.

Mà ở trên nước biển, lại đang nổi lơ lửng một chiếc thuyền nhỏ có cột buồm màu đen! Toàn thân của chiếc thuyền nhỏ này có màu đen, nhìn như đơn giản, nhưng nếu cẩn thận nhìn ngóng có thể phát hiện ở trên mỗi một tấm gỗ, đều tràn ngập rất nhiều phù văn, tuy toàn bộ chiếc thuyền bị đặt vào trong bình, nhưng vẫn có từng trận uy áp không tầm thường tản ra bên ngoài.

Có thể nói, vô luận là bản thân cái chai, hay là cái thuyền nhỏ này, giá trị đều vượt xa 100 linh thạch, về phần khối ngọc giản kia, là thứ ghi chép tin tức về chiếc thuyền màu đen này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.