Quang Âm Chi Ngoại

Chương 228: Chương 228: Máu nhuộm đảo Hải Tích (3)




Thời khắc mấu chốt, ánh mắt Hứa Thanh nheo lại, tay phải bỗng nhiên giơ lên, chỉ một ngón tay lên bầu trời, ánh sáng tím lập tức lập lòe trong thân thể, nhanh chóng hội tụ ở đỉnh đầu ngón tay, tạo thành một thanh trường đao khổng lồ.

Thanh trường đao này dài 10 trượng, rộng 3 trượng, toàn thân sáng lóng lánh màu tím, trên lưỡi đao tản ra hàn ý bức người! Tựa như một thanh Thiên Đao vậy, sừng sững hiện ra trên không trung, từ bên trên nó còn tản mát ra đạo vận khó tả, dường như ẩn chứa pháp tắc thiên địa, tản mát ra khí thế kinh thiên động địa.

Đao này vừa ra, thần sắc của đại hán Hải Quỷ bỗng nhiên đại biến, la thất thanh.

- Ngưng Khí lại cảm ngộ ra đạo pháp?? Con mẹ nó...

Đây là thứ mà Ngưng Khí có thể cảm ngộ ra được sao! !

Trong lúc nói lời này, thân thể của gã bỗng nhiên rút lui, muốn chạy trốn.

Thân thể của người đầu lĩnh tiểu đội Ly Đồ Giáo cũng chấn động mạnh một cái, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.

Trong nháy mắt tiếp theo, Hứa Thanh mặt không cảm xúc, bàn tay bỗng nhiên hạ xuống.

Thanh âm oanh oanh kinh thiên động địa vang lên, thanh đao màu tím trên bầu trời bỗng nhiên chém xuống, trực tiếp chém về phía thung lũng, những nơi đi qua, hết thảy đều bị chém bay! Phi kiếm huyết sắc, chia năm xẻ bảy.

Bia mộ màu đen, nổ tung tan vỡ. Đại địa nổ vang, lưu lại một vết đao cực lớn, chém thung lũng thành hai nửa, thứ khác cũng bị chém thành hai nửa, còn có đầu lĩnh của tiểu đội Ly Đồ Giáo.

Gã kinh ngạc nhìn Hứa Thanh, một khắc sau thân thể bị xé đôi, máu tươi phun trào.

Thân thể của đại hán Hải Quỷ ở nơi xa giờ phút này cũng kịch liệt chấn động, trong mắt lộ ra tuyệt vọng, muốn cúi đầu nhìn phần eo của mình, nhưng không đợi ánh mắt của gã nhìn xuống, thân thể của gã từ bộ phận hông trực tiếp tách ra, chia làm hai đoạn, khí tuyệt mà chết, gương mặt trước ngực cũng biến thành một mảnh tử khí.

Còn có thân thể của những tên tu sĩ Hải Quỷ khác, giờ phút này cũng đều nhao nhao tan nát thành những mảnh nhỏ. Toàn bộ chiến trường trong thung lũng thoáng cái an tĩnh, chỉ có trên bầu trời vẫn còn có tiếng nổ vang như cũ, nước mưa...

Rốt cuộc hạ xuống. Nước mưa rào rào tung xõa khắp đại địa, nhưng rất khó tẩy ngay đi vết máu trên mặt đất.

Hứa Thanh đứng trong nước mưa, thở hồng hộc, thương thế trên người hắn rất nhiều, tuy hơn nửa còn đang khôi phục, nhưng vẫn có một chút thương rất nặng, không cách nào lập tức khỏi hẳn.

Một trận chiến này đối với hắn mà nói cũng không hề là đơn giản, nhân số của đối phương quá nhiều.

Giờ phút này hắn quay đầu, nhìn tu sĩ mặc áo tơi và đại hán Tượng Ti cách đó không xa đang run rẩy.

- Chúng ta không có động thủ!

- Chúng ta từ đầu đến cuối, đều chưa từng ra tay chút nào!

Hai vị này bị ánh mắt Hứa Thanh đảo qua, liền vô cùng run rẩy.

Hứa Thanh không nói chuyện, ánh mắt dời đi nhìn qua bóng dáng những tán tu chạy trốn ở xa xa, bọn họ ra tay đối với Hứa Thanh, nhưng mắt thấy tình thế không ổn liền lập tức giải tán.

Hứa Thanh không đuổi theo mà lạnh lùng ngóng nhìn, còn không đợi những tán tu và dị tộc kia rời khỏi hòn đảo, từng tên liền nhao nhao kêu gào thảm thiết, toàn thân biến thành màu xanh đen, độc phát người vong.

Một màn này, để cho thân thể tên dị tộc mặc áo tơi cùng đại hán Tượng Tị càng run rẩy như cậy sấy.

Không thèm để ý tới hai người này, Hứa Thanh quay người dùng tay phải trảo một cái về phía xa, que sắt màu đen lập tức bay tới rơi vào trong tay của hắn, sau đó hắn lần nữa vung lên, que sắt màu đen này linh động vô cùng, nhanh chóng bay xuyên qua vô số cỗ thi thể trên mặt đất.

Đề phòng có người giả chết, Hứa Thanh lại bổ thêm một đao.

Mà tên dị tộc áo tơi cùng đại hán tượng tị giờ phút này liền thử lui về phía sau, cho đến khi rời khỏi rất xa vẫn phát hiện Hứa Thanh không tiếp tục chú ý tới bọn họ, giống như đã buông tha mình, đáy lòng của hai vị này mới hòa hoãn lại, nhưng bọn họ vẫn liều mạng dùng toàn bộ khí lực, điên cuồng bỏ chạy kéo dài khoảng cách, cho đến khi rời khỏi dãy núi đi vào rừng rậm, đáy lòng bọn họ mới chân chính nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng trong lòng bọn họ vẫn che giấu sự tham lam như trước, giờ phút này cả hai đều lén lút lấy ra ngọc giản của riêng mình, muốn truyền âm cho đầu lĩnh ở phía ngoài, sợ thông báo chậm thì đối phương sẽ bỏ trốn được.

Nhưng không đợi bọn họ truyền âm, hai đạo hàn mang từ phía sau bọn họ gào thét đến, tốc độ cực nhanh, nháy mắt liền tới gần, trong khi sắc mặt hai người này đại biến, hàn mang đã xuyên thấu qua cổ của bọn họ.

Lập tức bỏ mình.

Hứa Thanh thần sắc bình tĩnh thu hồi ánh mắt, hắn biết rõ một điều, mặc dù trên đảo Hải Tích không có tu sĩ Trúc Cơ, nhưng không có nghĩa rằng hải vực bên ngoài cũng không, mà hai tên chạy trốn này, ở thời điểm này còn muốn đi truyền âm liền cực kỳ khả nghi, tám chín phần mười là muốn mật báo.

Người bình thường, sẽ không truyền âm vào thời điểm này.

Hứa Thanh vừa bổ thêm một đao, vừa sửa sang lại thu hoạch trên chiến trường.

Thời gian không lâu, hắn ngẩng đầu nhìn một chút những thi thể trên mặt đất, cái bóng dưới chân bỗng nhiên nhanh chóng lan tràn ra, trực tiếp kéo ba tên tán tu giả chết, một hơi túm vào cổ của ba người, giơ lên. Rặc rặc một tiếng, không đợi ba vị này mở miệng cầu xin tha thứ, cổ liền bị bẻ gãy, lập tức dị hoá mà chết.

Mà trong khi Hứa Thanh xuất thủ, gương mặt tử vong của đại hán Hải Quỷ thân chia làm hai nửa chợt mở mắt ra, đồng thời hóa thành một đạo huyết sắc hình tiểu nhân, nháy mắt lao ra.

Không biết gã triển khai thủ đoạn gì, giống như không tiếc tiêu hao bay về phía không trung với tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã rời khỏi hòn đảo tiến vào trên biển, điên cuồng bỏ chạy về phía xa.

Hứa Thanh lạnh lùng nhìn lại, trong miệng truyền ra một câu nói duy nhất trong trận chiến này.

- Long kình biển cấm!

Lời hắn vừa nói ra, biển khơi bên cạnh đảo Hải Tích đột nhiên bộc phát, sóng biển ngập trời hiện ra, một con Xà Cảnh Long to lớn tới 100 trượng trực tiếp phá biển lao ra, há miệng một cái nuốt về phía tiểu nhân huyết sắc!

Thân ảnh của nó che đậy ánh trăng, trên thân thể to lớn còn lưu lại mùi tanh của biển, sau khi hoàn toàn thôn mệ tiểu nhân huyết sắc kia, thân hình của nó liền thuận thế rơi vào mặt biển, trầm xuống. Biển khơi nổ vang, sóng biển cuộn trào. Nước mưa, càng lớn hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.