Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Chương 86: Chương 86: Thẳng thắn (2)




Mới ban đầu Aurora còn mang theo nụ cười, cảm thấy câu chuyện đệ đệ biên soạn lần này thật sự sáng tạo, nhưng càng nghe, vẻ mặt của nàng càng trở nên nghiêm túc, bởi vì có rất nhiều tri thức không phải Lumian có thể nghe hiểu rõ được.

Đến đoạn Lumian nói mình đã trở thành người phi phàm, nàng cuối cùng có động tác, nâng tay phải lên, nhéo hai bên huyệt thái dương.

Đôi mắt màu lam nhạt của nàng lập tức trở nên sâu thẳm, nhưng không chiếu ra bóng dáng gì cả.

Nàng liếc nhìn Lumian một lúc, nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Cơ thể etheric của ngươi có biến hóa vô cùng lớn, năng lượng sinh mệnh và trạng thái thân thể đều vượt qua người bình thường rất nhiều.

- Cơ thể astral có thay đổi nhất định nhưng không lớn…

- Quả nhiên chính là thợ săn am hiểu chiến đấu chứ không phải làm phép…

- Ký hiệu và biến hóa liên quan kia thì ta chưa nhìn ra, cũng không dám nhìn xem sâu hơn…

Nói đến đây, Aurora phồng miệng lên, vẫn hơi nghi ngờ hỏi lại:

- Ngươi sẽ không phải vì để cho ta tiếp nhận chuyện ngươi đã trở thành người phi phàm nên cố ý thêu dệt ra câu chuyện vô lý như vậy đấy chứ?

Đây là phong cách điển hình của Lumian.

Lumian không giải thích, trực tiếp nói đến tri thức thần bí học do cô gái kia dạy cho mình.

Đương nhiên, hắn chỉ đơn thuần nhắc đến tên, chứ không trình bày vào sâu.

Đây không phải bởi vì hắn rất có đạo đức rất có nguyên tắc, trước khi chưa nhận được cho phép của cô gái kia thì kể cả tỷ tỷ đều không nói cho, mà vì đối phương rõ ràng cực kỳ mạnh mẽ, nếu như thật sự để lộ ra tri thức quý giá nên chọc giận đến nàng, có lẽ thời gian tuần hoàn sẽ bởi vì vậy nhận được giải quyết, nhưng người nhất định không còn.

- Định luật bất diệt… định luật tổng hợp… phương pháp nhập vai...

Aurora đã ngây ngốc cả người ở đó.

Đệ đệ thất học về lĩnh vực thần bí học lại nắm giữ những tri thức vô cùng quý giá này!

Kể từ khi nàng trở thành người phi phàm cho đến nay đã được hơn năm năm, ban đầu dựa vào nhật ký của Russell Đại Đế, sau này gia nhập tổ chức kia, cộng thêm con đường bản thân có biểu tượng kiến thức sâu rộng của lĩnh vực thần bí học, thường xuyên sẽ bị tri thức đuổi theo nên mới nắm giữ ba nền tảng xây dựng thế giới siêu phàm là “Phương pháp nhập vai”, “Định luật bất diệt đặc tính phi phàm”, “Định luật bảo toàn đặc tính phi phàm”, bởi vậy tự nhận là người phi phàm kinh nghiệm không sâu nhưng tri thức đủ uyên bác, bỏ rơi phần lớn đồng loại mấy con phố.

Mà bây giờ đây, đệ đệ chưa bao giờ tiếp xúc với thần bí học lại có thể nói ra mấy thứ này, còn có “Định luật tổng hợp đặc tính phi phàm” mình không biết rõ!

Như vậy đã loại trừ khả năng Lumian nhìn lén bút ký vu thuật của nàng.

Là người phi phàm của con đường kẻ nhìn trộm, Aurora vừa kiềm chế tâm tình muốn biết rõ nội dung cụ thể của định luật tổng hợp, vừa nhìn đệ đệ, trong nghi ngờ xen lẫn kinh ngạc lẫn lo lắng hỏi:

- Ngươi rốt cuộc đã trả cái giá như thế nào mới có thể để cho cô gái kia dạy ngươi những tri thức này?

Công thức ma dược đều đưa tặng miễn phí!

Nàng lại quan sát Lumian, từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, muốn tìm xem trên người đối phương rốt cuộc bị thiếu cái gì.

- Không phải trả cái gì cả.

Lumian tự giễu cười:

- Chính bởi vì như vậy nên mới khủng bố, ta không biết trong tương lai sẽ phải trả cái giá như thế nào, ta hoài nghi có liên quan đến ký hiệu ở trên ngực ta cùng với đống đổ nát của cảnh trong mơ, chắc cô gái kia muốn để cho ta giải đáp bí mật tương ứng.

Aurora ừm một tiếng:

- Ngươi tiếp tục.

Nàng lấy thái độ vô cùng đứng đắn chờ đợi phần sau của câu chuyện.

Lumian nói về con cú mèo, nói về biến đổi khác thường trong Mùa Chay, nói về những gì hai tỷ đệ đã trải qua trong vòng tuần hoàn thứ hai, nói về chuyện hai người thử rời thôn Cordu, vòng tuần hoàn đã trực tiếp lặp lại.

Aurora nghiêm túc nghe xong, khó có thể tin nổi lẩm bẩm:

- Hoặc là ta bị ngươi thôi miên nên chuyện gì đều nói cho ngươi biết, hoặc là thời gian đang thật sự tuần hoàn…

Nàng bắt đầu tin tưởng Lumian, bởi vì cái tên kim cài áo chính trực kia của nàng là do nàng đích thân lấy, vả lại không hề ghi chép ở bất cứ đâu, trừ phi nàng chính miệng nói cho đệ đệ, bằng không Lumian không có khả năng biết rõ, nhưng nàng lại hoàn toàn không có ấn tượng gì với chuyện này.

Lumian rèn sắt khi còn nóng:

- Ta còn có thể tiên đoán buổi tối nay ba người xứ khác kia sẽ xuất hiện ở trong quán rượu lâu năm, tiên đoán đêm nay cha xứ đang yêu đương vụng trộm với phu nhân Puares, tiên đoán người chăn cừu Pierre Berry đã quay trở về trong thôn, ba con cừu do hắn mang theo về đều có vấn đề…

Aurora càng nghe càng nghiêm túc, một hồi lâu sau mới nói:

- Ba người xứ khác kia vào thôn buổi chiều, khi đó ngươi đang luyện chiến đấu với ta, tiếp theo nghỉ ngơi, vốn không đi ra ngoài.

- Ừm, học chiến đấu vào buổi chiều, ngươi vẫn là người bình thường…

Nàng đã tiếp nhận cách nói thời gian đang tuần hoàn của Lumian.

Đổi lại người khác, Lumian cho dù thế nào đều cười nói một câu “Tin! Tin! Ngươi lại thật sự tin tưởng một câu chuyện không hợp với lẽ thường như vậy”, nhưng đối mặt Aurora, hắn vẫn vô cùng kiềm chế.

Hắn lập tức đề nghị:

- Bây giờ ta đi dạo trong thôn, nhìn xem có thể thu thập được càng nhiều tin tức hơn không.

Aurora gật đầu:

- Ta cũng sẽ dùng ánh mắt của ta nhìn xem các nơi, nhưng mà có hạn chế thật lớn, vả lại vô cùng nguy hiểm, ta không xác định sẽ có thu hoạch!

Lumian vẫy tay, tỏ vẻ biết rõ, sau đó đi ra cửa.

Đi vài bước, hắn liếc nhìn về phía Aurora đang đứng ở trong phòng bếp, thoáng cái liên tưởng lại hình ảnh đối phương đẩy mình ra đến khu an toàn trong vô số vong linh, không hiểu sao sinh ra đau khổ biệt ly.

Hắn hỏi theo bản năng:

- Tỷ tỷ, vì sao lúc trước ngươi lại nhận nuôi ta vậy?

Aurora tức giận đáp lại:

- Ta cũng không muốn!

- Ta chỉ có lòng tốt cho ngươi chút đồ ăn, kết quả ngươi cứ đi theo ta, ném đều không ném được, lại còn rất ngoan ngoãn làm này làm kia cho ta, ta nhất thời mềm lòng nên… Ai biết ngươi sẽ trưởng thành như vậy!

- Ta lúc đó một cô thiếu nữ mang ngươi một đứa trẻ nít như vậy có bao nhiêu vất vả ngươi biết không?

Nghe xong câu trả lời của Aurora, Lumian vốn định nói tiếng cảm ơn, ca ngợi tỷ tỷ một câu, nhưng lời nói đến bên miệng lại bị nghẹn ở đó, giống như muốn tuôn trào về phía ánh mắt và cái mũi.

Hắn quay đầu, đi vào trong thôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.