Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 162: Chương 162: Nắng gắt




Ánh sáng yếu ớt hắt vào từ khung cửa sổ màu trên cao, làm cho giáo đường Morse vốn tối tăm trở nên sáng sủa hơn đôi chút.

Klein với mũ phớt trên đầu gối, chân dựa vào gậy, yên lặng ngồi trên chiếc ghế ở hàng đầu tiên bên trái lối đi, nhìn bục thánh phía trước.

Nơi đó không có bức tượng mà chỉ có một chiếc thánh huy rất lớn, lấy màu đen thẫm làm nền, màu lóng lánh điểm xuyết, bao quanh một mặt trăng khuyết màu đỏ rực.

Trên bức tường đằng sau thánh huy có những lỗ tròn, khi ánh sáng bên ngoài chiếu vào, tụ lại thành những điểm sáng nhỏ, hệt như kết nói với đêm tối xung quanh để tạo nên những ngôi sao sáng trên bầu trời cao.

Bất kể là nữ thần Đêm Tối, Mặt Trời Vĩnh Hằng hay chúa tể Bão Táp, tất cả các vị thần chính thống đều không để lại hình tượng cụ thể. Những gì được cung phụng, sùng bái đều là biểu tượng của bọn họ. Đây dường như là một biểu hiện khác của “không thể nhìn thẳng vào thần“... Klein để mặc cho suy nghĩ của mình bay xa, không vội vã nhân lúc được một mình trông coi vật phong ấn “3 - 0782” chế tạo bùa chú Viêm Dương.

Hắn cho rằng làm chuyện này thì phải bắt buộc cẩn thận, kiên nhẫn và chờ đợi. Trong mười mấy phút đầu, bất cứ lúc nào Leonard và Cornley đều có thể tiến vào để nhắc nhở hắn những gì cần chú ý.

Trong bầu không khí lặng ngắt đó, thời gian nhanh chóng trôi đi. Klein bỗng phục hồi tinh thần, lấy đồng hồ bỏ túi ra ấn chốt mở xem giờ.

Đã qua hai mươi phút... Hắn thì thầm một câu, rồi đặt mũ phớt tơ lụa với chiếc gậy mạ bạc sang một bên, đứng dậy đi tới một góc trông khá khuất gần bục thánh.

Đầu tiên là hắn quay mặt vào bục thánh, nhưng khi thấy chiếc thánh huy bóng tối cực lớn cùng cảnh tượng thần thánh giống như bầu trời đêm kia, hắn chợt thấy chột dạ và không được tự nhiên, thế là hắn quay lưng lại với bục thánh.

Ngay sau đó hắn gỡ vật phong ấn “3 - 0782” ra khỏi túi áo, cúi người đặt chiếc huy hiệu màu vàng nhạt trông khá xưa cũ này xuống đất.

Klein nhìn ký hiệu “Mặt Trời” ngập tràn ý trừu tượng kia, lấy ra một khúc nến trộn đàn hương, đặt nó ở dưới vật phong ấn “3 - 0782“.

Đây là phương pháp thực hiện nghi thức hai nguyên tố mà hắn “học” được từ chỗ Mặt Trời Vĩnh Hằng: Dùng đồ vật liên quan chặt chẽ tới thần linh để tượng trưng trực tiếp cho vị thần đó, và dùng cây nến đại diện cho chính bản thân mình.

Klein hít vào một hơi, khiến tâm tình có vẻ đang căng thẳng kia chùng xuống, hắn lại móc ra những món đồ cần cho làm nghi thức, bao gồm một con dao khắc, hai lá vàng mỏng, hoa Mặt Trời viền đen, hoa Mặt Trời viền trắng, hoa Mặt Trời viền vàng hỗn hợp với tinh dầu “Mặt Trời” chiết xuất, bột cam Tay Vàng và bột Rosemary.

Làm xong xuôi hết thảy, Klein nhanh chóng dùng chiếc muỗng bạc nghi thức khiến linh tính chảy xuôi, hắn đi một vòng quanh “dàn tế” đơn sơ này, tạo ra một bức tường vô hình và kín kẽ.

Hắn ngồi xổm xuống, đặt muỗng bạc xuống đất, chìa tay phải ra, dùng linh tính ma sát ngọn nến tượng trưng cho bản thân.

Trong ánh sáng lay lắt và lờ mờ, Klein cầm tinh dầu Mặt Trời nhỏ một giọt lên ngọn nến.

Một tiếng xì vang lên, sương mù ảo ảnh trào ra, mang theo mùi hương của ánh nắng mặt trời.

Sau khi đốt xong bột cam Tay Vàng và Rosemary, Klein cầm con dao với miếng vàng đứng lên, lùi sau một bước, dùng tiếng Hermes cổ thì thầm:

“Máu của Mặt Trời Vĩnh Hằng,

Ngài là ánh sáng bất diệt, là hóa thân của trật tự, là vị thần của khế ước, là người bảo vệ cho việc buôn bán.”

...

Ánh sáng bất diệt, hóa thân của trật tự, thần của khế ước, người bảo vệ việc buôn bán đều là một bộ phận cho tôn danh của Mặt Trời Vĩnh Hằng. Nếu không có tiền tố “máu của Mặt Trời Vĩnh Hằng”, nghi thức bắt buộc phải được thần linh đáp lại thì mới có thể tiếp tục. Nếu làm như vậy, Klein nghi ngờ là Mặt Trời Vĩnh Hằng sẽ nhận ra mình là kẻ bất kính đã nhìn thẳng vào thần, đến lúc đó khi Leonard và Cornley bước vào, e rằng chỉ thấy một đống tro tàn màu đen mà thôi.

Vả lại nghi thức này bắt buộc phải sử dụng tiếng Hermes cổ, thứ ngôn ngữ bắt nguồn trực tiếp từ thờ cúng thiên nhiên. Chỉ có loại ngôn ngữ không có bảo vệ nhưng lại có hiệu quả tuyệt vời như nó mới có thể khiến chú ngữ vòng qua Mặt Trời Vĩnh Hằng, chỉ tới Thánh Huy Mặt Trời Biến Dị.

Cùng lúc đó, vì là đánh cắp sức mạnh của thần linh, Klein không cách nào bói toán trước xem việc này có thuận lợi không. Hắn cho rằng điều này sẽ khiến hắn lại phải đối mặt trực diện với thần linh, cho nên chỉ có thể cẩn thận đọc phần chú ngữ tiếp theo:

“Tôi khẩn cầu ngài;

Khẩn cầu ngài ban sức mạnh cho tôi;

Ban cho năng lượng hoàn thành bùa chú Viêm Dương.

Hỡi máu của Mặt Trời Vĩnh Hằng, xin hãy truyền sức mạnh của mi vào bùa chú của ta...

Cam Tay Vàng, thảo dược thuộc lĩnh vực mặt trời, xin hãy truyền sức mạnh của mi cho bùa chú của ta...”

...

Khi chú ngữ sắp đến phần cuối, Klein đột nhiên cảm thấy trước mắt hắn có thứ gì đó đang phát sáng.

Chiếc huy hiệu màu vàng nhạt mang phong cách xưa cũ kia đột nhiên tỏa ra thứ ánh sáng chói lóa, trông hệt như mặt trời đang giáng xuống mặt đất.

Klein nhất thời rơi vào trong sự nóng bức cực độ, tóc nhanh chóng nóng rực, dường như sắp bốc cháy.

Đôi chân hắn như trần trụi giẫm lên cát vàng khi được mặt trời ban trưa chiếu xuống, khuôn mặt và cơ thể thì bị gió nóng phần thổi tới từ bốn phương tám hướng, cọ mài lên người.

Trong khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy mình phải làm cái gì đó để dẫn sức mạnh như đang thiêu đốt kia ra, không thì hắn sẽ biến thành một cây nến sống mất.

Klein gần như không cần suy xét, hắn giơ hai tay lên, trong tình huống khi ý nghĩ sùng sục như cháo sôi, dựa vào sự phối hợp giữa linh tính và gió nóng, tuân theo trí nhớ bản năng và nghi thức dẫn dắt, hắn bắt đầu dùng dao vẽ ký hiệu biểu tượng, thần số tương ứng, ký hiệu ma pháp và chú ngữ cổ xưa lên hai mặt của tấm vàng.

Bên ngoài giáo đường, Leonard đang đứng trong bóng râm tránh cái nắng nóng chiếu thẳng vào người.

Đột nhiên anh ta phát hiện ánh nắng mặt trời trở nên gay gắt hơn hẳn, dường như tiết trời nóng bức đầu tháng Bảy.

Anh ta nheo mắt nhìn lên bầu trời, chỉ thấy trên nền trời xanh lam kia không có lấy một bóng mây, chẳng có chút bụi bặm nào, trong xanh phẳng lặng đến mức khiến người ta phải khen ngợi.

“Tiết trời kỳ quái.” Ở bên kia, Cornley cũng chú ý tới sự biến hóa của ánh nắng.

Leonard đang định khẽ cười đáp lại, chợt nghiêng đầu.

Hai hàng lông mày của anh ta nhíu lại, dùng ánh mắt xem kỹ nhìn về phía giáo đường.

“May là Roxanne không ở đây, không thì cô ấy sẽ kêu ca là nắng nôi khiến da dẻ cô ấy rám đen hết cả.” Leonard thu hồi tầm mắt, mỉm cười nói.

Ánh nắng gay gắt duy trì được mấy phút đồng hồ rồi dần mờ đi, mọi thứ lại trở lại như cũ.

Bên trong giáo đường, Klein đang khắc nét cuối cùng.

Khi ký hiệu ma pháp biểu tượng cho “ánh sáng” được hoàn thành, linh tính của mặt trên và mặt dưới của miếng vàng chợt gắn kết lại thành một thể, cũng thu gom thuộc tính chí kim vào trong cùng.

Không, đây càng gần với thần tính rồi... Klein rốt cuộc thoát khỏi cái nóng khủng khiếp, tỉnh táo nhìn kỹ hai tấm bùa chú Viêm Dương trong tay.

Màu vàng sáng rực bên ngoài nó đã tối đi, hoa văn vừa xưa cũ vừa phức tạp, cảm giác ấm áp chảy ra, rót lên làn da Klein.

“Không tệ, cuối cùng ta đã có quân bài tẩy tương đối lợi hại.” Klein lặng lẽ cảm thán.

Hắn đặt chú ngữ mở bùa chú Viêm Dương bằng từ “Ánh sáng” trong tiếng Hermes cổ.

Ta muốn ánh sáng là có ánh sáng ngay... Hắn tự cười mình một câu, cất bùa chú Viêm Dương vào túi áo khác, không đặt chung với bùa chú an hồn ngủ say và cảnh mơ, bởi vì như vậy sẽ tạo ảnh hưởng lên những bùa chú này, khiến thời gian duy trì hiệu quả của chúng nó bị giảm đi.

“ừm, uy lực của bùa chú Viêm Dương có thể được bảo tồn trong ít nhất một năm, thậm chí là lâu hơn.” Klein thu hồi dòng suy nghĩ, đưa mắt nhìn chiếc Thánh Huy Mặt Trời Biến Dị dưới đất.

Thấy bề ngoài của nó không thay đổi, sự ấm áp và tinh thuần vẫn đang đồng hóa xung quanh, Klein hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Hắn nhanh chóng kết thúc nghi thức, cởi bỏ bức tường linh tính.

Mãi tới lúc này hắn mới có lòng dạ kiểm tra lại bản thân, phát hiện quần áo lót trong gần như đã ướt nhẹp, khuôn mặt mướt mồ hơi, mép tóc hơi quăn lại.

May quá... may quá... Klein thở hắt ra đầy vui mừng, hắn cất đồ đi, quay lại chỗ ngồi lúc trước, mệt mỏi ngủ thiếp đi ngay trên ghế, cho tới lúc bị tiếng bước chân đánh thức.

Hắn mở choàng mắt ra, sờ bùa chú Viêm Dương theo bản năng để xác nhận xem nó còn tồn tại hay không.

“Trạng thái của anh có vẻ không được tốt lắm?” Leonard bước vào giáo đường, mở miệng hỏi.

Klein khẽ day hai bên thái dương, đứng lên, cười nói: “Vì tôi sắp đạt tới giới hạn rồi.”

Hắn lấy chiếc đồng hồ bỏ túi màu bạc ra, mở ra nhìn giờ: “Đúng lúc, đến lượt anh canh giữ vật phong ấn “3 - 0782“.”

Còn chưa nói xong, Klein đã tháo Thánh Huy Mặt Trời Biến Dị xuống rồi thản nhiên đưa nó cho Leonard.

Leonard dõi mắt nhìn Klein ra khỏi giáo đường, thu hồi dáng vẻ cà lơ phất phơ, chăm chú và nghiêm túc quan sát vật phong ấn “3 - 0782”, vẻ mặt hắn dần hoang mang trông thấy.

Sau khi luân phiên canh gác xong, ba Kẻ Gác Đêm lên đường về nhà.

Trước đó bọn họ dặn bảo giáo sĩ Syle chú ý tình hình thị trấn, một khi lại có chuyện nghi ngờ là liên quan tới ma quỷ thì lập tức gửi điện tín tới giáo đường Thánh Selina.

Tầm bảy giờ hai mươi phút tối, bọn họ rốt cuộc đã về tới phố Zoutelande, giao nộp vật phong ấn “3 - 0782“.

Sau khi xác nhận là đội trưởng không phát hiện điều gì khác thường, Klein vui vẻ rời khỏi công ty Bảo an Gai Đen, về nhà trước tám giờ.

Hắn lấy chìa khóa mở cửa nhà ra, đột nhiên thấy một bóng người xa lạ đứng bên trong.

Đây là một cô gái rõ ràng chưa tới hai mươi, mặc bộ quần áo cũ màu xám trắng, đang cố gắng lau chùi nhà bếp.

Cô ta có mái tóc đen và đôi mắt nhỏ màu nâu, mũi tẹt, khuôn mặt trông khá là bình thường.

Ai vậy? Klein sửng sốt, rồi sau đó mới nhớ ra có lẽ cô ta là hầu gái làm việc vặt tới thử việc.

Lúc này Benson hạ tờ báo xuống, nhìn em trai, mỉm cười lên tiếng: “Mấy công ty không cho nhân viên tan việc đúng giờ luôn khiến người ta ghét.”

“Nhưng số tiền lương mà công ty đó chi trả có thể an ủi vết thương lòng này.” Klein cười đáp lại.

Chờ số tiền 300 bảng của “Chính Nghĩa” gửi vào tài khoản, hắn sẽ nói chuyện tiền lương tăng lên 6 bảng một tuần cho Benson và Melissa, làm cho bọn họ không phải quá sầu lo về tình hình tài chính của gia đình nữa... Klein vừa nghĩ vừa đặt gậy và bỏ mũ ra, đi tới phòng khách, khẽ nói:

“Các anh lựa chọn xong rồi à?

Hôm qua hắn đã sử dụng tư liệu về ba cô hầu gái để xem bói, đều nhận được kết luận là phù hợp, vì vậy hắn giao quyền quyết định cho anh trai và em gái.

“Ừ, Bella, lương 1 tuần 5 saule, rất sẵn sàng và cũng có năng lực học nấu nướng. Cô ta hy vọng sau này có thể trở thành nữ đầu bếp gia đình, như vậy tiền lương của cô ta sẽ tăng lên gấp đôi. Cha của cô ta là công nhận xưởng sắt thép liên hợp của Tingen, mẹ là người giặt quần áo thuê.”

Benson cười khẽ, trả lời: “Đương nhiên, điều khiến anh và Melissa quyết định thì lại do một nguyên nhân khác, hai hầu gái kia đều tín ngưỡng chúa tể Bão Táp, chỉ có cô gái này là tín đồ của nữ thần, cá nhân anh không bài xích tín đồ của chúa tể Bão Táp, nhưng Melissa có vẻ không thích.”

Thái độ của Melissa không phải là không thích, nói chính xác hơn phải là “thông cảm cho nỗi bất hạnh của họ, nhưng lại giận vì họ hèn nhát, không dám đấu tranh”, đúng vậy, câu nói của Lỗ Tấn! Klein nhớ tới những gì em gái thể hiện từ trước tới nay, buồn cười ra mặt.

Benson không nói gì thêm, anh đặt tờ báo xuống, đứng dậy:

“Chú đã về rồi, vậy chúng ta hưởng dụng bữa tối thôi nào.”

...

Ngày hôm sau, Klein với tâm tình vui vẻ bước vào công ty Bảo an Gai Đen.

“Chào buổi sáng.” Roxanne nhìn xung quanh một vòng: “Lão Neil bệnh rồi, trưa nay chúng ta đi thăm lão ấy nhé, được không?”

“Neil bệnh rồi à?” Klein kinh ngạc hỏi lại.

Không phải là nghi thức ngừng tiêu chảy lại khiến cho ông ta bị táo bón nghiêm trọng chứ?

Ừm, từ khi ông ta mơ hồ biết được phương pháp đóng vai, việc đột nhiên sinh bệnh cũng là có khả năng... Tuổi đã cao, tinh thần rất yêu ớt, quá nửa là cơ thể sẽ bệnh tật theo.

Roxanne gật đầu thật mạnh:

“Đúng vậy, ông ấy thuê người đến xin nghỉ với đội trưởng.”

Klein khẽ gật đầu, nói: “Vậy giữa trưa chúng ta đi thăm ông ấy. Ôi, nói ra thì lão Neil cũng đáng thương thật, vợ mất sớm, con cái không rõ đang bận rộn ở thành phố nào, bị bệnh thì cũng chỉ có thể cô độc, bất lực nằm ở nhà.”

Hắn đang nhớ lại chuyện hắn gặp được khi lần đầu tới nhà Neil.

Nghe Klein cảm thán như thế, Roxanne mở to đôi mắt, ngạc nhiên hỏi lại hắn:

“Ông ấy kết hôn từ bao giờ vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.