Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 180: Chương 180: Người thông minh luôn nghĩ quá nhiều




Dịch: Thiendi9

Vừa nghe vấn đề của Kẻ Khờ, Audrey lặng lẽ vểnh tai lên, tiến vào trạng thái Khán Giả, chờ câu trả lời của Mặt Trời.

Cô nàng vẫn luôn rất tò mò thành Bạch Ngân ở nơi nào, có gì đặc biệt, nhưng lại không tiện hỏi. Dù sao cái này cũng liên quan tới bí mật thân phận của Mặt Trời.

Giờ khắc này, ngài Kẻ Khờ tự mình hỏi thăm, khiến cô giống như cuối cùng cũng mua được một cuốn truyện trinh thám xuất sắc mà mình đã ngắm nghía trong thời gian dài!

Mặt Trời cũng không khiến cô thất vọng. Họ không thờ phụng bảy vị thần linh chính thống, cũng không phải Tử Thần như lục địa Nam, càng không phải những tồn tại bí ẩn và Tà Thần ác ma mà Người Treo Ngược đã nói, ví dụ như Ma Nữ Nguyên Sơ, Hiền Giả Ẩn Dật, Mặt Tối Của Vũ Trụ, Vị Thần Bị Trói, Chúa Sáng Thế Chân Thực...

Thành Bạch Ngân quả thực rất đặc biệt! Vậy mà họ trực tiếp thờ phụng Chúa Sáng Thế! Điều này thuộc về những sùng bài nguyên thủy mà anh Người Treo Ngược miêu tả à? Ừm, miêu tả Toàn Trí Toàn Năng có chút kỳ lạ... Audrey vô thức nghiêng đầu nhìn Người Treo Ngược một chút, quả nhiên phát hiện anh ta khẽ gật đầu.

Còn Klein không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, cố ý cười khẽ, hỏi lại:

“Dù cho Thần vứt bỏ các cậu sao?”

Vứt bỏ? Chúa Sáng Thế vứt bỏ thành Bạch Ngân? Người Treo Ngược Arges sợ hãi, kinh ngạc, trong nháy mắt liên tưởng tới một địa danh:

“Vùng đất bị Thần bỏ rơi!”

Trong tư liệu bí ẩn nội bộ của giáo hội Chúa Tể Bão Táp mà chức vụ “Thuyền trưởng” của Arges có thể tiếp xúc, “Vùng đất bị Thần bỏ rơi” vĩnh viễn chỉ là một cái tên, không có miêu tả cụ thể, nhưng rõ ràng chỉ hướng nơi tận cùng của biển Sunia. Theo anh ta biết, cho dù những Hồng Y Giáo chủ ở trung tâm quyền lực của giáo hội cũng không rõ “Vùng đất bị Thần bỏ rơi” đến cùng tượng trưng cho điều gì.

Chỉ có lãnh đạo của Giáo hội Chúa tể Bão Táp, “Kẻ Thi Hành”(*), mới hiểu đôi chút tình hình, đồng thời, dường như họ đang âm thầm chỉ đạo tìm kiếm “Vùng đất bị Thần bỏ rơi” trong bóng tối.

(*) Đại Hành Giả (代行者), từ đại hành 代行 có nghĩa là thực thi, hành động.

Arges đã từng to gan suy đoán, “Thánh sở” của Chúa Sáng Thế Chân Thực mà Hội Cực Quang tuyên truyền cũng tương đương với “Vùng đất bị Thần bỏ rơi“. Nhưng đáng tiếc là, Kẻ Khờ cũng không cho anh ta câu trả lời chắc chắn, khiến anh không thể xác nhận.

Bây giờ, anh ta vừa ngạc nhiên, vừa khiếp sợ phát hiện, thành viên mang biệt danh Mặt Trời của Hội Tarot, rất có thể đến từ “Vùng đất bị Thần bỏ rơi”!

Ngài Kẻ Khờ vẫn luôn biết “Vùng đất bị Thần bỏ rơi” ở đâu, đồng thời, có thể kéo thành viên từ nơi đó vào đây? Đây chính là vùng đất bí ẩn mà giáo hội Chúa tể Bão Táp muốn tìm đến nhưng chưa bao giờ thấy!

Người Treo Ngược Arges sợ hãi nhìn về phía Kẻ Khờ ngồi ở vị trí cao nhất của chiếc bàn dài cổ xưa, chỉ thấy Thần dựa vào thành ghế, khuất sau màn sương mù dày đặc, dường như chưa hề nói gì.

Audrey lại không có cảm xúc gì với việc này. Lần duy nhất cô nghe nói tới “Vùng đất bị Thần bỏ rơi” là từ miệng của Người Treo Ngược, nhưng cũng chẳng để việc này trong lòng, cũng không có cách nào liên tưởng tới điều gì từ những lời ngài Kẻ Khờ vừa nói.

Thành Bạch Ngân có truyền thuyết bị Chúa Sáng Thế vứt bỏ... A, cảm xúc của Người Treo Ngược thay đổi rất lớn nha... Anh ta vừa kinh ngạc vừa sợ hãi điều gì nhỉ? Audrey gật đầu, nhớ kỹ từng chi tiết khoảnh khắc này.

“Đúng vậy, chúng tôi đều tin tưởng, sẽ có một ngày chúng tôi được Chúa chiếu cố lần nữa. Có lẽ đó chính là ngày mặt trời mọc lên lần nữa.” Dereck Berg không quá chắc chắn trả lời: “Chúng tôi đã từng bị vương đình Người Khổng Lồ thống trị, thờ phụng Vua Khổng Lồ Ormill. Về sau, chúng tôi được Chúa cứu rỗi, chúng tôi sẽ không bao giờ ruồng bỏ Chúa.”

Bị Vua Khổng Lồ thống trị... Đúng là xa xưa thật... Nhưng hình như không phù hợp lắm... Người Treo Ngược Arges lập tức nghĩ đến chương Bí Ẩn trong sách Bão Táp, miêu tả về Kỷ Nguyên thứ hai như sau:

“Kỷ thứ hai được loài người gọi là “Kỷ Nguyên Bóng Tối“. Lúc đó, sinh vật thống trị bầu trời, biển cả và đất đai chính là rồng khổng lồ, người khổng lồ, Tinh Linh, dị chủng, ác ma, chim bất tử, ma sói và tử linh. Nhưng cuối cùng, Chúa tể Bão Táp, Mặt Trời Vĩnh Hằng, Thần Tri Thức và Trí Tuệ dẫn dắt loài người chiến thắng từng loại sinh vật siêu phàm này, nghênh đón thời kỳ ban đầu của kỷ thứ ba “Thời kỳ Quang minh“. Sau này mới gọi là Đại Tai Biến.”

Vua Khổng Lồ Ormill... Klein lặng lẽ lẩm nhẩm cái tên này.

Trong rất nhiều truyền thuyết thần thoại, đây là một tồn tại còn lớn mạnh hơn cả Thần linh. Cho đến nay, một vài địa phương vẫn sùng bái ngài như trước. Ví dụ nước Cộng hòa Entis, loại rượu vang nổi tiếng nhất, quý giá nhất ở nước này được mệnh danh là Ormill. Nghe nói vị Vua Khổng Lồ này rất thích rượu nho màu đỏ máu.

Nếu xét tới danh sách hoàn chỉnh mà giáo hội Thần Chiến Tranh nắm giữ, chính là danh sách Chiến Sĩ đã từng thuộc về vương đình Người Khổng Lồ, phải chăng có thể cho rằng Ormill là Thần Chiến Tranh Viễn Cổ? Klein suy đoán.

Hắn cố ý gật đầu, không truy hỏi tới cùng vấn đề này, mà trầm giọng hỏi:

“Có phải các cậu vẫn “hiến tế” cho vị Thần Toàn Trí Toàn Năng không?”

“Vâng, vẫn hiến tế. Nhưng từ khi bị vứt bỏ đến nay, chúng tôi không nhận được đáp lại nữa.” Mặt Trời Dereck khó nén đau xót nói.

Klein càng về sau lại càng tỏ ra bình thản, hắn khép hờ mắt nói:

“Miêu tả kỹ quá trình hiến tế của các cậu đi.”

Ngài Kẻ Khờ muốn làm rõ chân tướng bị vứt bỏ của thành Bạch Ngân? Hay là nói, Thần muốn xác định vị Chúa Sáng Thế kia còn “tồn tại” hay chăng? Người Treo Ngược Arges bỗng cảm thấy có một dòng điện chạy qua thân thể mình, khiến hắn run rẩy cả người.

Hắn không chỉ sợ hãi, mà còn hưng phấn, bởi vì hắn cho rằng mình đang được tiếp xúc với bí ẩn giữa các Thần!

Điều này khiến hắn cảm thấy đẳng cấp của mình đang thăng hoa!

Mình cố gắng theo đuổi quyền lực, theo đuổi sức mạnh, không phải để được hưởng thụ cảm giác này sao? Arges hơi ngả lưng ra sao, cằm khẽ nâng lên, say mê nghĩ thầm.

Trạng thái cảm xúc của anh Người Treo Ngược không được bình thường cho lắm nhỉ... Chính Nghĩa Audrey thương hại nhìn anh ta.

Cuối cùng, cô nàng cũng hiểu ra, trong cuộc trao đổi giữa ngài Kẻ Khờ và Mặt Trời có ẩn chứa một vài bí mật khủng khiếp, đến mức Người Treo Ngược cũng sơ xuất thất lễ.

Chờ khi hoàn thành nhiệm vụ Zilingus, mình phải cố gắng ra giá với Người Treo Ngược để anh ta giải thích về chuyện này mới được... Cũng không biết anh ta có đồng ý không... Audrey vừa chờ mong lại vừa lo lắng nghĩ.

Mặt Trời Dereck lại không cảm thấy bất kỳ điều gì không đúng, trả lời thật thà:

“Chúng tôi có sửa chữa một tế đàn lớn, trên đó khắc đầy biểu tượng của Chúa. Mỗi khi thu hoạch cỏ mặt đen bội thu, chúng tôi lại cử hành nghi thức hiến tế một lần.

Chúng tôi sẽ bắt quái vật núp sâu trong bóng tối làm vật tế. Sau khi đọc xong tên của Chúa và những lời cầu nguyện, nhảy xong điệu nhảy lấy lòng Thần, chúng tôi sẽ giết chết những con quái vật đó, để linh tính hoặc máu đen của chúng nhuộm đầy tế đàn. Nếu không thể bắt được quái vật, vậy đành thay thế bằng những kẻ có tội ở nhà giam dưới tầng chót của thành Bạch Ngân.

Tiếp theo, chúng tôi sẽ lấy bụi cỏ mặt đen thu hoạch đầu tiên chế biến thành món ăn, kính dâng lên trước mặt Chúa.

Cuối cùng, chúng tôi cùng hô vang lời ca ngợi, kết thúc nghi thức.”

Bởi vì ta dự định thử nghiệm “hiến tế” cho chính mình, nên không cần chọn thời gian, tế đàn cũng đơn giản... Bước quan trọng nhất là, nhờ linh tính hoặc máu chứa đầy sức mạnh phi phàm của những quái vật kia để mở đường, hoàn thành hiến tế. Đương nhiên, điều kiện bắt buộc là có nhận được hồi đáp không? Thật là xa xỉ... Klein dùng những tri thức thần bí học của mình để phân tích mỗi bước trong nghi thức tế Thần của thành Bạch Ngân. Cuối cùng, hắn hỏi:

“Câu chú cầu nguyện tương ứng là gì? Các cậu đọc bằng ngôn ngữ nào?”

Dereck cũng kỳ vọng thu được lời hướng dẫn để thoát khỏi nguyền rủa từ ngài Kẻ Khờ, nên cậu ta cẩn thận nhớ lại:

“Chúng tôi dùng tiếng Người Khổng Lồ, đây cũng là ngôn ngữ thông dụng của chúng tôi.

Câu câu chú cầu nguyện tương ứng là:

Tín đồ trung thực của Ngài khẩn cầu sự chú ý của Ngài;

Khẩn cầu Ngài nhận lấy hiến dâng của chúng tôi;

Khẩn cầu Ngài mở cánh cổng quốc gia.”

...

Klein yên lặng lắng nghe, cố tình làm cho sương xám chậm rãi lượn lờ quanh người, trầm ngâm gật đầu, không nói gì.

Về phần nghe ra điều gì, đương nhiên hắn sẽ không giải thích...

Người Treo Ngược Arges cảm thấy điều này rất bình thường. Bí ẩn của Thần linh sao có thể nói thẳng cho người phàm chứ? Còn Mặt Trời Dereck thì quyết định, phải nhanh chóng trưởng thành, tranh thủ sớm tìm được thứ khiến ngài Kẻ Khờ hứng thú, để đổi lấy chỉ dẫn của Ngài.

Sau khi trao đổi thêm một lát, Klein kết thúc buổi tụ hội hôm nay, nhìn bóng dáng của Chính Nghĩa, Người Treo Ngược và Mặt Trời biến mất trước mắt.

Hắn dõi mắt ra xa, chỉ thấy sương mù xám vô biên và những ngôi sao đỏ thẫm dường như không bao giờ thay đổi.

Nhưng, sau khi thăng cấp lên danh sách 8, hắn phát hiện hắn có thể kết nối với nhiều người hơn. Nói cách khác, hắn có thể kéo thêm nhiều thành viên vào nơi này.

Ít nhất là hai vị nữa... Klein khẽ gật đầu.

Hắn cũng không vội tăng thêm thành viên, dự định làm giống trước đây, trước hết cứ chờ đợi và quan sát đã. Nếu Chính Nghĩa và Người Treo Ngược có tiến cử ai, vậy phải kiểm tra trước.

“Trước đây, mấy lần Mặt Trời cầu nguyện, ta nhìn thấy trước mặt cậu ta có một quả cầu thủy tinh tinh khiết. Nhưng sau khi ta kéo cậu ta vào màn sương xám, lại không hề thấy quả cầu thủy tinh đó nữa... Chẳng lẽ, điều kiện bắt buộc để ta kéo một người nào đó vào, thông qua ngôi sao đỏ thẫm là, bên người người đó phải có một món đồ đặc biệt à? Hoặc là nói, mỗi một ngôi sao đỏ thẫm đều tương ứng với một món đồ trong thế giới hiện thực. Sau khi liên hệ xong, nó sẽ trở về sương mù xám à?

“Không biết tiểu thư Chính Nghĩa và Người Treo Ngược có phải cũng như thế không.... Giả sử suy đoán này là thật, vậy một người không có vật phẩm đặc biệt, nếu đọc “Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này, chúa tể thần bí phía trên màn sương xám, vị vua Hoàng Hắc chấp chưởng vận may” để ta nghe được lời cầu khẩn, ta có thể kéo họ vào đây hay không?

Sau này có thể thử một chút...”

Klein không dừng lại lâu. Hắn dùng linh tính bao trùm cơ thể, phỏng theo cảm giác rơi xuống, chỉ để lại cung điện nguy nga, bàn dài cổ xưa và hai mươi hai chiếc ghế lưng cao yên tĩnh, sừng sững không thay đổi ở trên màn sương xám.

Hắn đã nắm giữ được sức mạnh tràn ra, cũng triệt tiêu hết những ảnh hưởng trái chiều của ma dược. Cho nên, bây giờ hắn muốn thử nghiệm ngay nghi thức triệu hồi chính mình!

Không biết chuyện gì sẽ xảy ra đây... Klein xuyên qua tiếng la hét điên cuồng, vừa mong chờ vừa lo sợ nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.