Quỷ Còn Ngán Tôi

Chương 17: Chương 17




Rừng ăn thịt người đã biến thành một mảnh đất khô cằn, tro tàn bị gió thổi bay có thể thấy xương cốt bên dưới.

Đó đều là những người từng bị Rừng ăn thịt người làm hại, có người, cũng các loại sinh vật khác, không kể đến họ bị hại từ thời điểm nào thì bây giờ cũng chỉ là đống xương trắng.

Đám người Cố Mông ăn cơm trưa ở cạnh bìa rừng, cơm trưa có thể nói là rất phong phú, ít nhất có thịt.

Thịt!

Chờ ngồi ở trên núi, lúc này cô chẳng hề để ý đến hình tượng mà ngồi gặm đùi gà, lần đầu tiên Cố Mông biết thịt là thứ gì, đó chính là thứ còn ngon hơn cả bánh lương khô!

Gà rừng là bắt trong núi, lông chim màu sắc thật tươi đẹp, đương nhiên, có đẹp đến mấy thì có cũng không thoát khỏi số mệnh bị cho lên vỉ nướng BBQ.

Con gà được mổ bụng, đặt trên lửa nướng, nướng đến khi lớp da bên ngoài vàng óng, bên trên phết một lớp mật ong mà đám Thẩm Cường lấy được từ tổ ong trên cây, cho nên hương vị ăn vào có hơi chút ngọt.

Khi nướng còn chưa chín mùi hương đã bay khắp nơi rồi, Cố Mông đã ngồi xổm cạnh đống lửa hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm con gà nướng trên vỉ.

Sao mà thơm thế nhỉ?

Cô nhịn không được nghĩ ngay cả bánh lương khô cô ngon nhất cũng không có hương vị như vậy.

Vì ánh mắt của cô quá cháy bỏng, bởi vậy vừa nướng chín, Diêm La liền bẻ một cái đùi gà cho cô đầu tiên.

Gà này sống ở trên núi, hoàn toàn chính là món ăn hoang dã, không cần thêm nhiều gia vị cũng đủ hương vị rồi, bởi vậy chỉ cần khi Cố Mông cắn một miếng liền cắm đầu cắm cổ gặm thịt.

Cố Mông hoàn toàn không thể tin được, trên thế giới này còn có thứ ngon hơn bánh lương khô. Phải biết rằng, trước đó, cô luôn rằng bánh bánh lương khô mới là thức ăn ngon nhất trên đời, không nghĩ tới gà nướng mới thật sự là mỹ vị.

Sau khi ăn 2 miếng thịt, Cố Mông nghiêm túc quyết định, gà nướng đã kế tục bánh lương khô trở thành món ngon nhất trên đời.

Đương nhiên, khi trở lại thành phố, cứ mỗi khi đi ăn thì món ngon nhất trên đời của cô lại thay đổi.

Cô ăn rất vui vẻ, người bên cạnh nhìn thấy đều nhịn không được cũng thèm.

Hứa Tâm Như thần sắc uể oải, căn bản không muốn ăn gì, nhưng nhìn bộ dạng của Cố Mông lại thấy thèm ăn gì đó.

“Trông em Cố ăn như đang ăn sơn hào hải vị ấy nhỉ…… Gia cảnh của cô ấy không tốt lắm à?” Nhị Cẩu nói thầm, nói xong lời cuối cùng, đã nghĩ tới nhà Cố Mông không có cơm để ăn, chỉ có cơm độn ngô.

Trên phim truyền hình không phải đều diễn như vậy sao?

Nghĩ vậy, ánh mắt anh ta nhìn Cố Mông có thêm vài phần trìu mến.

“Không phải đâu, gia cảnh nhà Cố Mông rất tốt.” Hứa Tâm Như lắc đầu, nói “Các anh đã nghe nói qua Bất động sản Hồng Nghiệp chưa? Giám đốc của Bất động sản Hồng Nghiệp chính là cha cô ấy.”

Nghe vậy, những người khác tức khắc có chút kinh ngạc.

Hứa Tâm Như dừng một chút, do dự một lát nói “Nhưng mà em nghe nói, mẹ ruột của Cố Mông đã mất từ khi bạn ấy còn nhỏ, sau đó cha cô ấy lại cưới…… Cô còn có hai em trai, em gái.”

“Chà, có phải là cha có mẹ kế không?” Nhị Cẩu huýt sáo, trong lòng có chút tò mò.

Lại nhìn bộ dạng ngồi bệt gặm đùi gà kia càng thấy càng đáng thương, đám người Nhị Cẩu càng xác định suy đoán trong lòng.

Quả nhiên là mấy đời bánh đúc có xương!

*Nguyên văn là 'Quả nhiên là cải thìa trong đất hoàng!': ý chỉ con chồng/vợ không được mẹ/cha kế yêu thương. Mình dịch việt hóa luôn.

Hứa Tâm Như nói “Cụ thể thì em cũng không rõ, Cố Mông trầm tính, không giỏi giao tiếp, em với bạn ấy cũng không thân, những việc này đều là nghe những người khác nói.”

Lời này cô ấy nói cũng rất uyển chuyển, đúng ra Cố Mông đâu chỉ trầm tính mà chính là thâm trầm, những người khác cũng không muốn giao lưu với cô.

Trước kia quan hệ của Hứa Tâm Như và cô cũng chỉ coi như tốt hơn người xa lạ một chút thôi, khi đi học có gặp qua vài lần, ấn tượng về cô ấy chỉ có bốn chữ 'quái gở âm trầm'.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu là một người sống trong hạnh phúc thì tính cách sao lại quái dị như vậy?

Trong lòng mọi người đều rối loạn, sau đó lại suy diễn ra nhiều tình huống, tự động giúp Cố Mông bỏ thêm cốt truyện vào.

Cho nên, chờ khi Cố Mông ngẩng đầu liền thấy ánh mắt mọi người đều có đôi phần thương xót.

Cố Mông “???”

Thẩm Cường lại xé một cái đùi gà cho cô, dịu dàng nói “Nhanh ăn đi, em thích thì ăn nhiều một chút!”

Cố Mông bị ánh mắt của anh ta nhìn đến nổi da gà nhưng có gà nướng ăn, cô cũng mặc kệ bọn họ.

Bọn họ ăn xong cơm trưa không bao lâu, trực thăng của quân đội phái tới mới đến, cánh quạt cuốn gió thổi phần phật, thổi đến mức đầu tóc khô xơ của Cố Mông rối tung lên.

Cô bây giờ ấy à, vừa xấu tóc lại còn khô vàng. Lại nhìn Hứa Tâm Như người ta có một mái tóc mượt mà thật xinh đẹp đi kìa.

Cố Mông nhịn không được thở dài.

“Thiếu tá Diêm!” Một người mặc quân phục, đầu đội mũ quân nhân từ trên phi cơ bước xuống, vừa xuống liền chào Diêm La theo lễ nghi quân đội, sau đó mới nói “Bên trên nhận được tin tức của đồng chí, lập tức liền điều tôi lại đây. Thiếu tá Diêm, đồng chí chấp hành nhiệm vụ vất vả rồi.”

Đám người Diêm La cũng đáp lễ, kêu một tiếng “Trung úy La!”

Trung úy La chỉnh lại mũ, ánh mắt đảo qua phía rừng ăn thịt người, sau đó bình tĩnh dừng ở ảo ảnh Nộ Mục Kim Cương trên không trung.

“Đây…… Đây là có chuyện gì? Thiếu tá Diêm?” Trung úy La chỉ ảo ảnh Kim Cương, nói “Hiện tượng tự nhiên à? Hay máy chiếu? Hay kĩ thuật công nghệ cao nào đó? Còn những người này, là người thường à? Không phải anh đuổi bắt bọn buôn ma túy sao?”

Anh ta truy vấn liên tục, vấn đề cũng quá nhiều. Đương nhiên, điều anh ta quan tâm nhất vẫn ảo ảnh ở phía sau, không che dấu nổi sự kinh ngạc của mình.

Trên trực thăng bọn họ đã chú ý đến ảo ảnh Kim Cương này từ xa, khoảng cách xa như vậy mà ảo ảnh này vẫn làm cho cho bọn họ cực kì chấn động. Mà càng tới gần, cảm giác chấn động này càng mãnh liệt.

Nộ Mục Kim Cương Phật này không giống các vị Phật khác, hai mắt ông ấy trừng lớn như chuông đồng, trên mặt không thấy nửa phần từ bi, chỉ có phẫn nộ cùng uy nghiêm.

Đám người Trung úy La thậm chí không dám đối diện với ngài, bởi vì bọn họ chỉ cần nhìn một cái, liền cảm thấy áp lực nặng nề, phía sau lưng mồ hôi lạnh chảy ra.

Đây chỉ là một ảo ảnh thôi mà!

Bọn họ khó hiểu trong lòng, không tránh sinh ra vài phần kính sợ.

Diêm La liếc mắt nhìn anh ta, chậm rì rì giới thiệu nói “Đây là Kim Cương trận, trung úy La hẳn là nghe qua Nộ Mục Kim Cương Phật. Kim Cương trừng mắt, trừ tà tránh uế……”

Nghe đến đó trung úy “??”

Từ từ, thiếu tá Diêm có phải anh bị ấm đầu rồi không? Cái gì mà Kim Cương Phật? Cái gì mà trừ tà tránh uế? Anh đang ủng hộ phong kiến mê tín đó!

Phong kiến…… Mê tín……

Trung úy La quay đầu nhìn Nộ Mục Kim Cương Phật ở phía sau, đột nhiên có chút không chắc chắn.

Sức mạnh và sự uy nghiêm của Nộ Mục Kim Cương Phật này, bạn hoàn toàn không thể coi thường, căn bản không có loại công nghệ cao nào có thể làm ra.

Ông ấy giống như Đức Phật chân chính vậy!

Nghĩ vậy, trung úy La dùng sức lắc lắc đầu, trong lòng âm thầm cười chính mình.

Khoa học dân chủ tiến bộ, không nên phong kiến mê tín.

Cùng trung úy La nói hai câu, đám người Cố Mông được đưa lên trực thăng. Khi thấy Cố Mông, đám người trung úy La bị hoảng sợ.

“Thây khô thành tinh?” Một tiểu binh buột miệng thốt ra.

Trung úy La quát một tiếng, quay đầu cốc đầu gã tiểu binh, trách mắng “Biến đi, người ta rõ ràng chính là người sống, chính là……”

Chính là diện mạo có hơi kỳ lạ điểm mà thôi, có hơi xấu thôi.

Cố Mông không để ý cười một cái, nói “Tôi biết, hiện tại bộ dạng của tôi rất khó coi.”

Nghe vậy, trung úy La lại nhìn cô với con mắt khác. Nhìn như vậy mà còn có thể lạc quan như vậy, tính tình của cô bé này không tồi nha.

Trung úy La để lại đây một nửa quân số, tổng cộng hai trực thăng, đám Cố Mông được ngồi trực thăng riêng. Lúc cất cánh, đám Hứa Tâm Như nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua.

Bọn họ cuối cùng cũng rời khỏi nơi quỷ quái này rồi!

Bây giờ nghĩ lại, mấy ngày nay giống như là một giấc mộng, một cơn ác mộng. Nếu có thể nói, bọn họ thật sự hy vọng đây chỉ là một cơn ác mộng.



Chờ khi ổn định chỗ ngồi, trung úy La phát hiện, cô gái tên Cố Mông này không chỉ có bè ngoài kỳ quái mà thân thể lại càng kì quái hơn, giống như là túi máu vậy.

“Em… Em Cố? Em không sao chứ? Em cố gắng chịu đựng, chúng ta lập tức đến bệnh viện!”

Khi Cố Mông nôn ra ngụm máu đầu tiên, trung úy La cả kinh, vội vàng thúc giục phi công nhanh lên.

Đám người Diêm La lạnh nhạt.

Cố Mông xoa xoa khóe miệng cười, cười một cái thẹn thùng với trung úy La, nói “Tôi không sao, anh đừng lo lắng, coi như là thói quen là được mà.”

Coi như là thói quen là được mà?

Đám người trung úy La có chút nghi hoặc khó hiểu, đương nhiên, rất nha bọn họ liền hiểu ý của Cố Mông, bởi vì trên đoạn đường về, đối phương lại nôn hai lần nữa.

Trung úy La “……”

Không biết nên có biểu cảm gì mới ổn, hộc máu như vậy thật sự không thành vấn đề sao?



Mà khi đám người Cố Mông rời đi không bao lâu, lại có một chiếc trực thăng hạ cánh xuống Rừng ăn thịt người.

Các binh lính Trung úy La để lại cảnh giác nhìn, sau đó nhìn thấy từ trên trực thăng có mấy hòa thượng bước xuống.

Hòa thượng?

“Kim Cương trận! Đây là Kim Cương trận! Này chính xác là Kim Cương trận!” Một hòa thương cái râu tóc bạc trắng, hạc phát đồng nhan ngẩng đầu vẻ mặt kích động nhìn ảo ảnh tượng Phật trước mắt.

*Hạc phát đồng nhan: Tóc trắng như lông hạc, mặt hồng tựa trẻ con

Lúc này lửa thiêu Rừng ăn thịt người đã gần tàn, chỉ có thể nghe thấy nổ tanh tách. Mà ảo ảnh Nộ Mục Kim Cương kia cũng đã chậm rãi phai nhạt, chỉ để lại một bóng dáng nhợt nhạt.

Cảnh này vừa hư ảo mà lại trang trọng, làm lòng người kính sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.