Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 2017: Chương 2017: Lãng Tân Nguyệt chết (1)




Edit: Sahara

Sắc mặt Lãng Tân Nguyệt lập tức tái mét, ả không ngờ trong ấn giám còn giấu càn khôn, là di ngôn của sư phụ.

Thật ra, Bạch Linh cũng chỉ mới vô tình phát hiện ra điều này cách đây không lâu mà thôi, nếu không, bà đã sớm mang theo ấn giám trở về liên minh rồi.

Tiếc là bà phát hiện quá muộn, mới để cho Âu Lôi và Lãng Tân Nguyệt tác oai tác phúc lâu như vậy.

“Các vị trưởng lão, chẳng lẽ các người thật sự tin lời Vân Nguyệt Thanh này sao? Nói không chừng đây là màn kịch do một tay ả dàn dựng. Ta chưa từng nghe nói qua, ấn giám còn lưu giữ được di ngôn.”

Câu này, Lãng Tân Nguyệt cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi mà nói, ánh mắt ả nhìn Bạch Linh càng lộ rõ sát ý.

Trong đám đông, có người nghe thấy lời Lãng Tân Nguyệt, gương mặt già khẽ biến, cuối cùng nói bằng giọng điệu rối rắm: “Ta nhớ, trước đây khi lão minh chủ làm ra ấn giám này từng nói trong ấn giám có lưu giữ di ngôn của ngài, cho nên, ta tin ân giám này là thật.”

“Trước đó, ấn giám biến mất, di ngôn cũng biến mất theo, nên chúng ta chưa từng nghĩ tới......”

Không ngờ, tình thế lại biến chuyển nhanh như vậy.

Hai mắt Lãng Tân Nguyệt trầm xuống, hàn quang bắn ra bốn phía, thần sắc lạnh lùng đầy lệ khí: “Các vị, chỉ dựa vào một câu di ngôn này cũng không chứng minh được điều gì, có lẽ là do Vân Nguyệt Thanh đã bức sư phụ nói như vậy. Chẳng lẽ mọi người thà tin ả còn hơn tin ta và minh chủ?”

Lãng Tân Nguyệt chỉ vào mặt Bạch Linh.

Cái Lãng Tân Nguyệt muốn không chỉ là mạng của Bạch Linh không thôi, ả còn muốn làm Bạch Linh thân bại danh liệt.

Có như vậy mới rửa được mối nhục xưa kia.

Lãng Tân Nguyệt vừa nói vậy, thân mình các vị trưởng lão liền cứng đờ, bọn họ cùng nhìn về phía Lãng Tân Nguyệt, ánh mắt ngập tràn kinh ngạc cùng phẫn nộ.

Lãng Tân Nguyệt không biết bản thân đã nói sai điều gì, tại sao mấy lão già này lại nhìn ả bằng ánh mắt kia?

“Lãng cô nương, người nói lão minh chủ bị bức? Ta hỏi người, theo như những gì người biết về lão minh chủ, ngài có phải loại người dễ dàng bị người khác ép bức không?”

“Lãng cô nương, vừa rồi người đã nói chính mắt người và minh chủ nhìn thấy Vân Nguyệt Thanh lục lọi phòng lão minh chủ tìm ấn giám, nếu Vân Nguyệt Thanh bức lão minh chủ lưu di ngôn vào ấn giám, vậy Vân Nguyệt Thanh còn lục lọi tìm ấn giám nào nữa?”

“Chưa hết, nếu Vân Nguyệt Thanh bức lão minh chủ lưu lại di ngôn, tức là Vân Nguyệt Thanh đã sớm biết đến di ngôn này, như vậy, Vân Nguyệt Thanh cần gì lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy? E là đã sớm trở về liên minh từ lâu rồi. Cho nên, ta chắc chắn Vân Nguyệt Thanh cũng chỉ mới biết đến di ngôn này cách đây không lâu mà thôi.”

Tâm trạng của chúng trưởng lão lúc này đều cực kỳ tức giận. Đã đến nước này, sao họ còn chưa biết, tất cả bọn họ đều bị Lãng Tân Nguyệt lừa gạt?

Thần sắc Lãng Tân Nguyệt thay đổi mấy phen, nhưng rất nhanh thì ả đã khôi phục lại sắc mặt bình tĩnh. Lãng Tân Nguyệt nhếch mép cười khẩy, nhìn chúng trưởng lão bằng ánh mắt chế nhạo.

“Không sai! Đúng là ta đã nói dối, vậy thì sao? Các người không cảm thấy các người nhận ra quá trễ rồi sao? Ha ha ha..”

Lãng Tân Nguyệt bật cười thật lớn.

Theo tiếng cười của Lãng Tân Nguyệt, thiên địa bỗng biến sắc, cuồng phong nổi lên.

Không sai!

Dù bọn họ biết rõ chân tướng, thì cũng đã quá muộn.

Hiện tại, Lãng Tân Nguyệt đã trở thành cao thủ đứng đầu đại lục, không ai là đối thủ!

“Lãng Tân Nguyệt, ngươi thật đê tiện!” Một lão nhân tức giận chỉ vào mặt Lãng Tân Nguyệt, mắng: “Ngươi dám lợi dụng chúng ta?”

Lãng Tân Nguyệt thu lại tiếng cười, lạnh lùng nói: “Vậy cũng chỉ trách các ngươi quá ngu mà thôi, ta chỉ tùy tiện nói vài câu, các ngươi đã tin tưởng không chút nghi ngờ. Thế nhưng, có một chuyện ta không hề nói dối, chính là sư huynh ta_Âu Lôi, đúng là bị Vân Nguyệt Thanh giết chết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.