Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1096: Chương 1096: Thọc gậy bánh xe (3)




Edit: Sahara

Lúc này, cô ta đã làm tốt công tác chuẩn bị.

“Ngươi muốn chiêu mộ ta?”

Vân Lạc Phong cười, nụ cười kia có muôn vàn phong hoa.

Âu Nhã không thể không thừa nhận, nữ nhân này đúng là rất đẹp, đẹp đến mức kinh tâm động phách, ngay cả Nam Cung Lam cũng không thể sánh bằng một phần vạn của nữ nhân này.

“Vân cô nương, ta thật sự là rất thưởng thức thực lực của cô. Một thiên tài giống như cô đây mà phải cư trú tại một nơi như thế này, quả thật là quá ủy khuất cho cô!” lời nói của Âu Nhã rất thành khẩn, hai mắt nhìn chăm chú vào Vân Lạc Phong.

Vân Lạc Phong nở nụ cười lười biếng, hai mắt đen lấy đầy thâm thúy, sâu không thấy đáy.

“Đáng tiếc, Âu gia các ngươi còn chưa đủ tư cách để chiêu mộ ta.”

Ngụ ý, dù Âu gia thưởng thức năng lực của Vân Lạc Phong cô, nhưng mà cô lại thấy Âu gia chướng mắt.

“Trà Sữa, tiễn khách!”

“Dạ, chủ nhân!”

Trà Sữa đứng thẳng người dậy, chuyển mắt nhìn Âu Nhã, biểu tình trên khuôn mặt nhỏ đã lộ vẻ mất kiên nhẫn: “Chủ nhân nhà ta đã bảo các ngươi đi rồi, chẳng lẽ các ngươi không nghe thấy hay sao? Còn không mau mau cút cho tiểu gia!”

Sắc mặt Âu Nhã khẽ biến, cô ta còn tưởng cô ta đã đích thân tới đây, Vân Lạc Phong nhất định sẽ bị cô ta làm động tâm, ai ngờ cả một đám người bọn họ lại không có tố chất như vậy!

“Hừ!”

Lão giả Âu gia ở một bên hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng mà nhìn Vân Lạc Phong: “Tiểu thư nhà ta tự mình đến đây mời ngươi, đó là để mắt đến ngươi! Ngươi đừng có mà không biết điều. Y Tháp kia có thể cho ngươi được thứ tốt gì? Âu gia chúng ta đều có thể cho ngươi gấp bội. Chỉ cần ngươi chịu bán mạng cho Âu gia ta, nhất định sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi.”

Âu Nhã cũng tiếp lời lão giả: “Vân cô nương, rất nhiều y sư đến Vô Tận Thành này, đều là vì muốn gia nhập Y Tháp. Vì vậy, ta đoán, cô chắc là cũng muốn vào được Y Tháp cho nên mới cự tuyệt ta. Bất quá cũng không sao cả, Âu gia ta có thể chờ cô, đúng như lời của Âu Lâm trưởng lão đã nói, chỉ cần cô chịu gia nhập Âu gia, Y Tháp cho cô cái gì, chúng ta đều có thể cho cô gấp đôi.”

Vân Lạc Phong hơi ngẩn ra một chút, trong đôi con ngươi đen láy đầy tà khí chợt lóe lên một tia kinh ngạc.

Những người khác trong viện tử đang có mặt ở đây cũng đồng loạt ngẩng đầu lên, khiếp sợ mà nhìn chằm chằm Âu Nhã.

Nữ nhân này co phải là bị ngu hay không?

Y Tháp chính là do chủ tử nhà mình thành lập, vậy mà cô ta lại dám nói có thể cho chủ tử gấp đôi chỗ tốt?

Tuy nhiên, biểu tình của những người này rơi vào trong mắt Âu Nhã, lại biến thành bởi vì nghe thấy được mấy chữ gấp đôi chỗ tốt mà chấn động.

“Vân cô nương, cho dù cô không vì chính mình, thì cũng nên vì mọi người trong phủ mà suy xét. Nếu cô gia nhập Âu gia, bất luận dược liệu hay là y thư, cô điều có thể tùy tiện đọc. Hoặc giả cô có bất cứ yêu cầu gì, cũng có thể tùy tiện đề xuất.”

Cả người Vân Lạc Phong lại toát ra thần thái lười biếng như cũ, khóe môi gợi lên một độ cong tà khí, hai mắt cô khẽ nheo nheo lại, như cười như không mà nhìn về phía Âu Nhã: “Nếu ta muốn toàn bộ Âu gia thì sao?”

Lúc này đây, khuôn mặt của Âu Nhã đã hoàn toàn trầm xuống, hai tay đặt ở hai bên hông gắt gao nắm chặt lại, sắc mặt thập phần khó coi.

“Vân cô nương, công phu sư tử ngoạm này của cô có phải đã quá lớn rồi không? Ngoại trừ Âu gia, những yêu cầu khác tùy cô đưa ra!”

Vân Lạc Phong nhướng nhướng mi, ánh mắt tà khí liếc nhìn Âu Nhã: “Xin lỗi, đối với Âu gia, ta còn chướng mắt.”

Nếu không phải định lực của Âu Nhã cao hơn so với người thường, thì đã sớm bị Vân Lạc Phong chọc cho tức điên rồi.

Âu Nhã thật sự không biết Vân Lạc Phong lấy đâu ra cảm giác ưu việt hơn người, mà lại dám không để Âu gia vào mắt như thế?

“Nha đầu, ngươi đừng được một tấc lại muốn lấn một thước!”

Khuôn mặt của Âu Lâm đen lại, đáy mắt chợt lóe lên một tia phẫn nộ: “Thế lực của Âu gia chúng ta to lớn cường đại, mười cái Y Tháp cũng không bằng được! Ngươi lại dám không để Âu gia chúng ta vào mắt? Chẳng lẽ những thứ mà Âu gia chúng ta có thể cho ngươi, còn kém hơn của cái Y Tháp vừa mới thành lập kia sao?”

“Trà Sữa!”

Vân Lạc Phong nhướng một bên mày: “Hai người này ở đây quấy rầy sự thanh tịnh của ta, nếu bọn họ không muốn tự mình đi, thì ném bọn họ ra ngoài cho ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.