Quỷ Hành Thiên Hạ

Chương 12: Q.4 - Chương 12: Khô tỉnh lão thi (giếng khô và thi thể lâu năm)




Giữa trưa, khí trời bỗng dưng oi bức, mọi người đang ôm một đống giấy cuộn ngồi trong sân tìm manh mối về Sơn Âm Thôn.

Thú vị nhất là Bàng Dục, miệng ngậm bút, ngồi cạnh băng ghế đá, trên băng ghế là một cuộn giấy, trong giấy viết đầy “cổ vịt”.

Tiểu Tứ Tử bò đến gần nhìn, “Chữ của Tiểu Tiểu Bàn xấu quá.”

“Ai!” Bàng Dục vội đưa tay che chữ viết của mình lại: “Tiểu Tứ Tử, không được cười người lớn!”

“Chữ xấu rất bình thường, dù sao cũng là tên bất cần đời nổi tiếng không học vấn.” Ngoài cửa, Tiết Ích Linh đi vào, không quên giễu cợt Bàng Dục một câu.

Tiểu Tứ Tử chớp chớp, nhìn Bàng Dục một cái, như sợ hắn nổi giận.

Bàng Dục mặt dày đáp trả: “Đa tạ khen ngợi.”

Tiết Ích Linh hậm hực trừng hắn một cái, Bao Duyên đang cầm cuộn giấy ngẩn người, thấy Tiết Ích Linh dường như có thù oán với Bàng Dục, liền hỏi Tiểu Tứ Tử: “Hai bọn họ bất hòa sao?”

Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn Tiết Ích Linh, lại nhìn nhìn Bàng Dục, cũng không biết.

Hôm nay Tiết Ích Linh ăn mặc rất đẹp, Tiểu Tứ Tử không biết tại sao, liền nghiêng đầu nhìn nàng ta, như đang nghĩ ngợi chuyện gì.

“Sao vậy Tiểu Tứ Tử?” Tiết Ích Linh cười tủm tỉm đi đến nhìn Tiểu Tứ Tử: “Tỷ tỷ có đẹp không?”

Mặt Tiểu Tứ Tử nhăn lại, do dự một lúc lâu, “Ừm…”

“Chỗ nào không đẹp?” Tiết Ích Linh vốn muốn chọc ghẹo Tiểu Tứ Tử một chút, nàng ta cũng biết mình không phải quốc sắc thiên hương, liền chống nạnh, mím môi hỏi Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử liếc nhìn nàng ta một cái, “Không có ngực.”

“Phụt…” Bao Duyên đang uống trà bên cạnh phụt hết trà trong miệng ra, Bàng Dục cười ha hả, cười đến nỗi đập ghế liên tục.

Tiết Ích Linh dở khóc dở cười, tiểu tử này háo sắc quá.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, cảm thấy nếu Công Tôn và Triệu Phổ cứ nuôi hài tử theo cách này thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.

Bên ngoài, Tiết Ích Hành cũng đi vào, thấy Tiết Ích Linh đang chọc ghẹo Tiểu Tứ Tử, liền nghiêm mặt: “Không biết lễ phép! Sao có thể vô lễ với tiểu vương gia như thế?”

Tiết Ích Linh bĩu môi, ngồi xuống hỏi Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử, buổi chiều đệ đi đâu chơi? Tỷ tỷ phải đi dự Thưởng Cầm đại hội, có muốn cùng đi không?”

Tiểu Tứ Tử chớp chớp: “Không được đâu, phải chờ cha về.”

“Chờ cha về làm gì?”

Bên ngoài, Công Tôn vừa nói vừa xách một hòm thuốc nhỏ thong thả đi vào, theo sau là Triệu Phổ đang ngáp liên tục.

Triệu Phổ đi vào sân, lên tiếng chào hỏi Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường.

“Thế nào rồi?” Triển Chiêu hỏi.

“Đừng nhắc nữa, mỗi ngày một canh giờ thế này còn mệt hơn cả đánh trận cả ngày!” Triệu Phổ thở dài, ngồi xuống bàn nghỉ ngơi.

“Cha, Cửu Cửu!” Tiểu Tứ Tử chạy đến kéo tay áo hai người.

“Tiểu Tứ Tử, nếu buổi chiều không có việc gì, vào cung chơi với Bàng phi và Hương Hương được không.” Triệu Phổ bế Tiểu Tứ Tử lên: “Hương Hương chính là chất nữ của Tiểu Tứ Tử.”

“Ưm!” Tiểu Tứ Tử gật đầu, mình đã được làm thúc thúc rồi! Nhưng mà bảo mình đi chăm tiểu hài tử sao?

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, tại sao lại bảo Tiểu Tứ Tử vào cung? Có suy tính gì?

Tiết Ích Hành hiển nhiên là ngưỡng mộ Triệu Phổ đã lâu, vội đến bái kiến, Triệu Phổ cũng hòa nhã nói với hắn vài câu.

Chớp mắt đã đến giờ cơm trưa, Tiết Ích Hành dẫn muội muội đi, mọi người ở lại thu dọn đồ đạc, chuẩn bị dùng bữa.

.

.

Công Tôn thấy Bàng Dục viết cổ vịt đầy giấy, bật cười: “An Lạc Hầu, muốn ăn cổ vịt đến thế này sao, mau bảo người đi mua về đi.”

“Không phải.” Bàng Dục ủ rũ.

Triển Chiêu kể lại chuyện hạ độc vừa nãy, Triệu Phổ giật mình: “Vậy chẳng phải là gặp họa sát thân vì cái cổ vịt sao?”

Mọi người bội phục nhìn Bàng Dục, Bàng Dục lại càng thêm ủ rũ.

Công Tôn nói với Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử, phải chú ý thức ăn của Bàn di di, có biết không? Những thứ cha đưa cho con vẫn còn chứ?”

“Vẫn còn!” Tiểu Tứ Tử gật đầu, thì ra Công Tôn muốn Tiểu Tứ Tử vào cung kiểm tra thức ăn của Bàng phi.

Triển Chiêu nhíu mày, hỏi Triệu Phổ: “Có người ra tay với Bàng phi?”

Triệu Phổ cười, “Hoàng thượng chỉ nói, để Tiểu Tứ Tử vào cung chơi với Bàng phi và Hương Hương, đặc biệt chú ý đến thức ăn, cẩn thận đừng để ăn phải những thứ không sạch sẽ.”

Triển Chiêu ngẩn người, Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Nếu như là Công Tôn, nhất định sẽ có người nghi ngờ, nhưng nếu là Tiểu Tứ Tử, có lẽ sẽ không bị đề phòng.”

Triệu Phổ và Công Tôn gật đầu, bọn họ cũng nghĩ như thế.

“Đúng rồi, Công Tôn tiên sinh.” Bao Duyên hỏi Công Tôn: “Tiên sinh có biết về ngũ mang phong thủy không?”

Công Tôn sửng sốt: “Ngũ mang phong thủy là thế đại hung trong phong thủy, sao nhị công tử lại hỏi chuyện này?”

Thế là, mọi người bắt đầu ta một câu ngươi một câu, kể hết mọi chuyện điều tra được về Ngũ Muội và Ngũ Phần Thôn.

Triệu Phổ cau mày: “Sao cứ xuất hiện những thứ nặng âm khí như thế, hiện tại đâu phải tháng bảy.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe ra ý khác trong lời hắn nói, liền hỏi: “Còn thứ gì nặng âm khí nữa?”

“À.” Triệu Phổ lắc đầu: “Hôm nay Triệu Trinh cứ nhắc đi nhắc lại, nói cái gì mà có thể trong cung có quỷ.”

“Sao?” Mọi người xoay mặt nhìn nhau: “Có quỷ?”

Công Tôn nhún vai, “Nghe nói là nhìn thấy tiên hoàng, còn nói có quỷ hồn bị nhốt trong cung, bảo chúng ta chiều nay đi xử lý.”

“Nếu buổi chiều Triển huynh không bận, cùng đi đi?” Triệu Phổ hỏi Triển Chiêu.

Triển Chiêu vui vẻ gật đầu.

Dùng bữa xong, Bạch Phúc đến tìm Bạch Ngọc Đường, các thứ cần chuẩn bị để viếng tang đã chuẩn bị xong, Bạch Phúc cùng đến Thiết Chưởng Môn với Bạch Ngọc Đường.

Khi ra cửa, Tiểu Bao Phúc đang đi mua đồ ăn vặt, Bao Phúc rất thích Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, thấy Bạch Phúc cầm rất nhiều đồ đi ra, liền đến giúp.

Triển Chiêu tiễn Bạch Ngọc Đường đến cửa, vỗ vỗ vai hắn: “Cẩn thận.”

Bạch Ngọc Đường buồn cười: “Giữa ban ngày có thể có chuyện gì, yên tâm đi.” Nói xong thì đi.

Triển Chiêu đứng đó nhìn theo, vẫn cứ cảm thấy lo lắng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Bạch Ngọc Đường cũng đã lão luyện giang hồ rồi, tìm khắp giang hồ có mấy người làm hại được hắn? Mình cũng… Quan tâm nên rối loạn thôi. Lắc đầu, Triển Chiêu quay vào phủ Khai Phong.

.

.

Bạch Ngọc Đường đi tới, Bạch Phúc và Bao Phúc theo sau, một lớn một nhỏ trò chuyện rất tâm đắc.

Đi được một đoạn, Bao Phúc đột nhiên sững người, quay đầu lại nhìn quanh.

“Làm sao vậy?” Bạch Phúc hỏi.

“Ư…” Bao Phúc có vẻ do dự.

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại thấy hai người không đi tiếp, liền đi đến hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Bạch công tử, cảm giác lúc sáng nay lại đến nữa!” Bao Phúc lo âu nói: “Có người theo chúng ta.”

Bạch Phúc bị hắn chọc cười: “Ta nói Tiểu Bao Phúc, đừng nghi thần nghi quỷ nữa.”

“Sao?” Bao Phúc không hỏi.

“Ở đây đều là người giang hồ, thị lực đều tương đối lợi hại!” Bạch Phúc nói: “Nếu có người theo dõi chúng ta, Ngũ gia nhất định sẽ phát hiện!”

Bạch Ngọc Đường thấy dáng vẻ Bao Phúc như thế, liền cầm lấy đồ trong tay hai người, nhỏ giọng nói: “Ta đi một mình được rồi, hai người về Khai Phong đi.”

“Ngũ gia?” Bạch Phúc giật mình.

Bạch Ngọc Đường phẩy tay nhẹ một cái, nói với Bao Phúc: “Ngươi đi đến cuối đường, thử xem có người nhìn ngươi không, nếu không có thì quay lại nhìn ta một cái, nếu có, thì đừng quay đầu, lập tức quay về Khai Phong đừng đi đâu.” Nói xong thì dặn dò Bạch Phúc: “Cùng đi với hắn, đừng để xảy ra chuyện!”

“Được!” Bạch Phúc gật đầu, kéo Bao Phúc quay lại.

Bao Phúc chưa đi được mấy bước, đã nhận thấy cảm giác lành lạnh sởn gai ốc biến mất. Lập tức đứng lại, quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, người kẻ đó nhìn theo là Bạch Ngọc Đường!

Bạch Ngọc Đường thầm hiểu, gật đầu, phẩy tay với hai người, ra ý bảo bọn họ quay về.

Bao Phúc hơi lo lắng, Bạch Phúc kéo nó một cái: “Không sao đâu, chúng ta quay lại nói chuyện này với Triển đại nhân, hai chúng ta theo chỉ làm vướng chân Ngũ gia.”

Bao Phúc không biết làm sao, đành phải theo Bạch Phúc quay về.

.

.

Buổi chiều, Triển Chiêu cùng Triệu Phổ và Công Tôn dẫn theo Tiểu Tứ Tử vào hoàng cung, để Tiểu Tứ Tử, Tiêu Lương và Tiễn Tử Thạch Đầu lại bầu bạn với Bàng phi với Hương Hương.

Sau đó, ba người giả vờ xuất cung, theo Triệu Phổ rẽ vào một con đường nhỏ, loanh quanh một lúc, đến Tây Viện đã hoang phế nhiều năm ở hậu cung.

“Trong hoàng cung còn có nơi thế này sao?” Triển Chiêu và Công Tôn chưa từng đến nơi này, cảm thấy hoàng cung phải là nơi nguy nga tráng lệ, không ngờ còn có những nơi bị bỏ hoang thế này.

“Sao lại đến đây?” Triển Chiêu không hiểu.

“À…” Triệu Phổ dẫn hai người đến trước một tòa nhà bỏ hoang, bên trên viết ba chữ “Nguyệt Hòa Cung”.

“A!” Công Tôn bừng tỉnh: “Là chỗ của Nguyệt Hòa phu nhân trước kia?”

Triệu Phổ cười, nhìn Công Tôn: “Ngươi giỏi thật, cả những chuyện cung đình bí sử này cũng biết? Cẩn thận coi chừng bị diệt khẩu.”

Công Tôn cười đắc ý: “Ta đã muốn hỏi ngươi từ lâu rồi, thật sự có vị Nguyệt Hòa phu nhân này sao?”

Triệu Phổ gật đầu: “Khi đó ta còn nhỏ, biết hoàng huynh thường đến đây nghe Nguyệt Hòa phu nhân đánh đàn, Trinh thì có lẽ không biết, Nguyệt Hòa phu nhân mất từ trước khi hắn ra đời, ta cũng chỉ gặp qua một lần từ lúc còn rất nhỏ.”

“Thế nào, đẹp không?” Công Tôn hiếu kì.

Triệu Phổ bĩu môi: “Không đẹp bằng mẫu thân ta năm đó.”

Công Tôn bật cười: “Ta là hỏi so với các vị nương nương khác.”

“Lại nói tới các vị hoàng tẩu của ta…” Triệu Phổ cười bất đắc dĩ, “Thời gian đó phong thủy không tốt, nữ nhi nào cũng dũng mãnh táo bạo. Phía bắc có Tiêu thái hậu, ở đây có Lưu hậu, còn có Dương Thục phi, người nào cũng mưu kế đầy mình đanh đá hung hãn. Có lẽ hoàng huynh ta chịu không nổi, gặp được một cầm cơ dịu dàng mềm mại thì lập tức bị câu mất hồn.”

Công Tôn buồn cười, Triệu Phổ nói như vậy, quả đúng thật.

Triển Chiêu đứng bên cạnh nhìn hai người, ngơ ngác không biết bọn họ nói gì: “Hai người nói gì vậy? Hình như rất thú vị.”

Triệu Phổ lấy cái chìa khóa mà sáng nay Trần Ban Ban đã đưa cho mình ra, mở cửa, dẫn hai người vào trong, Công Tôn thì kể cho Triển Chiêu “Chuyện tình của tiên hoàng và Nguyệt Hòa phu nhân” ngày trước.

“Nguyệt Hòa phu nhân là cầm cơ trong một gánh hát dân gian, quanh năm theo gánh hát đánh đàn trên các thuyền hoa, sau đó được một vị đại thần nhìn trúng, đưa vào cung đánh đàn hầu Chân Tông. Nguyệt Hòa phu nhân không chỉ xinh đẹp, mà còn thông minh tài giỏi hơn người, dịu dàng hiền thục. Thế là Chân Tông bị nàng ta làm cho điên đảo, đưa vào hậu cung, ngày ngày hoan ca. Sau đó Nguyệt Hòa phu nhân sanh non ra một nữ hài, là công chúa Như Nguyệt, xinh xắn đáng yêu. Thể chất vị công chúa này rất kém, Nguyệt Hòa phu nhân cẩn thận nuôi nấng công chúa lớn lên, nhưng đang tiếc năm ba tuổi lại chết đuối trong hồ sen. Nguyệt Hòa phu nhân bị đả kích quá lớn, cả ngày u sầu buồn bã, không lâu sau đã nhảy xuống giếng tự vẫn. Chân Tông cực kì đau lòng, sợ sẽ nhìn vật nhớ người, liền hạ lệnh đóng cửa toàn bộ Tây Viện, bỏ hoang, từ nay về sau không ai được vào. Mãi cho đến khi đón Lý phi vào cung, cũng chính là đương kim thái hậu hiện tại, mới dần nguôi ngoai… Chỉ tiếc số phận vị phi tử hiền đức ấy cũng không mấy tốt, lưu lạc dân gian chịu khổ hơn hai mươi năm, khi được Triệu Trinh đón về thì mắt đã mù. Cho nên mới nói sau hậu cung sóng ngầm mãnh liệt. Nghe đồn đại, Nguyệt Hòa phu nhân và tiểu công chúa Như Nguyệt đều bị hại chết.”

Triển Chiêu giật mình: “Thật sao?”

“Ngươi nghĩ thử xem.” Triệu Phổ đứng bên cạnh xen mồm: “Các vị hoàng tẩu của ta không có ai là ngọn đèn ban trưa.”

Triển Chiêu ngửa mặt nghĩ nghĩ, cũng đúng, cung đình hiểm ác, Nguyệt Hòa phu nhân này chỉ là một cầm cơ, không có thân phận lẫn chỗ dựa. Khi đó nàng ta ở trong hậu cung cũng như kim ốc tàng kiều, nhưng ngay cả một danh phận cũng không có. Chân Tông khi đó nổi tiếng yếu đuối vô dụng, nếu không đã không có “đàn uyên chi minh” gì đó, rõ ràng đã đánh thắng lại còn phải bồi thường cho đối thủ…

“Vậy chúng ta đến đây làm gì?” Triển Chiêu nhìn quanh, ánh mắt lướt đến một miệng giếng trong sân.

Triệu Phổ nhún vai, chỉ vào giếng nước đó: “Là cái giếng Nguyệt Hòa phu nhân tự vẫn năm đó.”

“Lại thêm người nhảy giếng tự vẫn.” Triển Chiêu lắc đầu, trước đây nghiên cứu về Ngũ Phần Thôn, cũng đã có năm người nhảy xuống giếng rồi, giờ lại thêm một.

“Sáng nay Triệu Trinh nói với ta, về đêm hắn thường nằm mơ, nói thấy tiên hoàng tìm về, bảo rằng hồn phách của Nguyệt Hòa phu nhân vẫn bị giam trong giếng, tiên hoàng rất nhớ nàng ta, bảo Triệu Trinh mang xương cốt Nguyệt Hòa phu nhân lên, hợp táng với tiên hoàng.”

Triển Chiêu giật mình: “Khi đó người chết rồi không mang thi thể lên mai táng sao?”

Triệu Phổ cười bất đắc dĩ: “Khi đó thái hậu kiên quyết không cho phép Nguyệt Hòa phu nhân vào Mộ Viên của hoàng thất, vẫn là câu nói cũ, hoàng huynh của ta cái gì cũng được, chỉ có lá gan quá nhỏ quá nhu nhược.”

Triển Chiêu và Công Tôn nhìn nhau một cái, lắc đầu, hồng nhan bạc phận, phải phơi thây trong giếng cạn như vậy, suốt mười mấy năm.

“Dù sao cũng không phải chuyện vẻ vang gì, cho nên phải âm thầm giải quyết.” Triệu Phổ nhún nhún vai, vẫy vẫy tay với Tử Ảnh trên mái nhà.

Tử Ảnh liếc nhìn xuống giếng, một cái, trốn vào lưng Giả Ảnh, nhỏ giọng hỏi: “Có quỷ thật sao?”

Triển Chiêu bám vào thành giếng nhìn xuống, bên dưới trống không, rất sâu. Nhặt một viên đá ném xuống… Không lâu sau, có tiếng “Thịch”.

“A?” Triển Chiêu ngạc nhiên, nhìn cái giếng trừng trừng: “Không có nước sao!”

“Phải, đã khô cạn từ lâu rồi!” Triệu Phổ bảo các ảnh vệ chuẩn bị dây thừng, thả xuống đến đáy giếng, châm đuốc.

Giả Ảnh để Tử Ảnh giữ dây thừng, bản thân thì leo xuống, Triển Chiêu kéo hắn một cái: “Ta xuống trước.”

Các ảnh vệ nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ gật đầu, hắn gọi Triển Chiêu đến chính là vì thế này, Triển Chiêu có khinh công tốt nhất, với độ cao giếng này, hắn không dùng dây thừng cũng xuống được.

Giả Ảnh gật đầu, hắn và Triển Chiêu mỗi người cầm một cây đuốc, lần lượt xuống giếng.

Tử Ảnh đặt chiếc giỏ tre xuống cạnh giếng, nói với hai người đang giữ dây thừng, một lát nữa bọn họ xuống tới đáy rồi sẽ giật dây thừng, hai người thả chiếc giỏ xuống, bỏ xương cốt vào rồi kéo lên là được.

Tử Ảnh còn kéo Triển Chiêu dặn: “Nếu một lát nữa thật sự gặp phải ma quỷ cương thi, nhất định phải đem cả Giả Ảnh lên!”

Triển Chiêu cười nhìn Giả Ảnh, Tử Ảnh cũng rất yêu thương hắn.

Giả Ảnh hớn hở cười hì hì.

Triệu Phổ ở bên trên giữ dây thừng, Công Tôn cầm đuốc chiếu sáng cho hai người.

Triển Chiêu và Giả Ảnh hạ dần xuống theo dây thừng, chìm vào miệng giếng khô tối đen… Bất ngờ là, miệng giếng không sâu lắm, đến đáy rất nhanh.

Có lẽ do bỏ hoang đã lâu, hoặc do ở gần dòng nước ngầm, dưới đáy giếng âm u rất ẩm thấp, trên mặt nước lại càng lạnh lẽo ghê người.

Triển Chiêu ngồi xổm xuống giơ đuốc nhìn thử, khi ấy, Giả Ảnh cũng đã xuống đến, “Triển đại nhân?”

Triển Chiêu ngẩng đầu lên nhìn, hỏi: “Triệu Phổ chắc chắn thi thể ở dưới này?”

Giả Ảnh ngẩng người, hắn xoay một vòng tại chỗ, đáy giếng chỉ rộng bấy nhiêu, không có thi thể nào!

Hai người nhìn nhau, chẳng lẽ trước đây đã bị mang đi rồi?

Đang buồn bực, Triển Chiêu chợt cảm giác cổ lành lạnh, một trận gió lạnh ập đến, Giả Ảnh giật mình, xoay mặt sang nhìn thành giếng đồng loạt với Triển Chiêu. Ngay khi ấy, nếu là Tử Ảnh hoặc Tiểu Tứ Tử thì có lẽ đã hét có quỷ rồi, chỉ có điều hai người này không phải! Có gió nghĩa là, nơi này thông ra ngoài.

Triển Chiêu đưa tay, hắn và Giả Ảnh mỗi người một bên, bắt đầu sờ tìm trên thành giếng.

Cuối cùng, Triển Chiêu sờ trúng vài viên gạch lỏng, đẩy mạnh một cái, rầm rầm…

Bên trên, Công Tôn và Triệu Phổ thấy qua một lúc lâu mà hai người vẫn chưa kéo dây thừng, đã hơi mất kiên nhẫn, nghĩ thầm chẳng lẽ sâu đến vậy sao?

Nghe thấy tiếng động, Triệu Phổ vội hỏi: “Này, chuyện gì vậy?”

Một lát sau, Triển Chiêu nhảy vụt lên, bám vào thành giếng nói: “Bên dưới không có thi thể, chúng ta tìm được con đường có thể thông ra ngoài, chỉ có điều con đường rất rất dài, có đi không?”

Triệu Phổ cau chặt mày: “Không có thi thể?!”

Triển Chiêu gật đầu.

Triệu Phổ cầm một cây đuốc, bảo các ảnh vệ ở lại đó chờ, sau đó định nhảy xuống giếng, Công Tôn túm lại, không phải bảo hắn đừng đi, mà là nói: “Ta cũng đi!”

Triệu Phổ bế Công Tôn lên, cùng nhảy xuống với Triển Chiêu.

.



.

Thiết Chưởng Môn hôm nay rất đông đúc, Bạch Ngọc Đường đặt số bao giấy trắng Bạch Phúc chuẩn bị lên chiếc bàn dài của ba đệ tử Thiết Chưởng Môn.

Hạ nhân trong Thiết Chưởng Môn mời hắn đến kí tên trong danh sách khách mời, Bạch Ngọc Đường cầm bút viết xuống ba chữ “Bạch Ngọc Đường” như rồng bay phượng múa, làm không ít gia nhân giật mình, một người đích thân dẫn hắn vào trong linh đường, một người khác vội vàng chạy vào trong báo với Lục Thiết Tâm, xem ra đã có dặn dò trước.

Bạch Ngọc Đường vừa thắp xong nén nhang cho La Thanh Sơn thì đã thấy Lục Thiết Tâm vội vã chạy ra, mời hắn vào nội đường nói chuyện.

Bạch Ngọc Đường đã biết lão nhân có việc muốn nhờ, nhưng xem dáng vẻ hiện tại của hắn, xem ra thật có việc phiền phức, liền theo hắn vào trong.

Khi đi qua cửa hông của linh đường, chợt thấy bên trong có một tấm bình phong xếp vòng, phía sau là một nữ tử bạch y đang đánh đàn, bầu không khí nhàn nhạt nhớ thương trong linh đường hẳn là phát từ bàn tay nàng ta.

Bạch Ngọc Đường nhìn lướt qua, nữ tử kia lại ngẩng đầu.

Đi qua rồi, trong lòng Bạch Ngọc Đường thầm nghi hoặc, đó chẳng phải là Lạc Hâm phu nhân của Lạc Hâm Các sao? Đêm nay phải vào cung tham gia đại hội Thưởng Cầm hoàng thượng tổ chức cho nàng ta, mà hiện tại vẫn ở đây đánh đàn truy điệu? Nữ tử này thật sự rất kì lạ.

.



.

Triển Chiêu và Triệu Phổ Công Tôn xuống đến đáy giếng, thì thấy Giả Ảnh đã đẩy toàn bộ cửa động trên thành giếng ra, phía sau là một địa đạo rất dài.

Mọi người đi xuôi theo địa đạo, con đường này có lẽ do sức người tạo ra, cửa khá nhỏ, phải cúi người mới chui qua được, đặc biệt là người có dáng cao lớn như Triệu Phổ, rất bực bội. Nhưng sau khi đi được một lúc, địa đạo dần rộng ra, rất nhanh đã biến thành một con đường hình vòm to rộng.

Trên mặt đất còn có đường nước và đàn chuột chạy tới chạy lui.

“Là đường dẫn nước dưới hoàng cung.” Triệu Phổ nhíu mày: “Không ngờ lại thông, lại chỉ cách có một bức tường! Nếu có thích khách thì biết làm sao?”

Mọi người giơ đuốc tiếp tục đi tới, đi giữa nơi tối đen, rất dễ khiến người ta quên mất thời gian. Không biết đi bao lâu, đột nhiên trước mắt xuất hiện những con đường ngang dọc chằng chịt.

“Dường như đã ra ngoài hoàng cung rồi.” Công Tôn nói.

Triển Chiêu nhún người nhảy lên, áp vào vách tường phía trên, vểnh tai nghe.

Công Tôn nói nhỏ với Triệu Phổ, khinh công của Triển Chiêu thật là giỏi hệt như mèo, nhảy lên nhảy xuống không thấy tốn sức chút nào, làm sao có thể luyện được công phu như thế?

Triệu Phổ cười cười, lắc đầu: “Sư phụ hắn là giang hồ thần nhân, nghe nói từ năm hơn ba mươi tuổi đã bắt đầu tìm, đến tám mươi tuổi mới tìm được thiên tài thích hợp luyện Yến Tử Phi là Triển Chiêu.”

Công Tôn nhướng mày, ồ!

Ngay lúc ấy… Triển Chiêu đáp xuống, gật đầu: “Chúng ta đã ra khỏi hoàng cung rồi, bên trên có tiếng rao hàng.”

Mọi lại đi tới vài bước, phía trước lại có một miệng giếng, đi đến nhìn lên, có tia sáng.

Triển Chiêu bò lên miệng giếng, ra khỏi địa đạo… Thấy đây thật sự là một miệng giếng khác. Giếng này nằm trong một ngõ khuất, bốn phía đều là tường, rất kín đáo.

Mấy người phía dưới cũng lên, đi ra khỏi ngõ nhỏ, lập tức thấy được đường lớn của Khai Phong.

Mọi người đứng trước con đường tấp nập người qua lại ngẩn người, miệng giếng này có thể thông vào cung, nói cách khác, có người biết đi theo địa đạo này có thể tránh được tầng tầng thị vệ trong ngoài hoàng cung vào thẳng trong cung! Hơn nữa, nếu trước đây Nguyệt Hòa phu nhân thật sự nhảy xuống giếng tự vẫn, vậy thi thể đâu? Đã bị người khác mang ra theo con đường này rồi? Hay vốn dĩ là không chết…

Đang suy đoán, đột nhiên Triển Chiêu che mũi “Hắt xì!”

Mọi người vô thức nhìn hắn, vừa khéo thấy được bảng hiệu đang đón gió phất phới cách đó không xa: Cổ vịt cay chết mèo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.