Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị

Chương 106: Chương 106: Ta thật đúng là càng ngày càng thích ngươi




Ngoài thành.

Tạ Đạc phụng mệnh dẫn một đội binh mã đi chặn đường hai vị Hoàng tử Bắc Liêu.

Đây là lần đầu tiên Tạ Đạc phụng mệnh Bệ hạ làm việc, cũng là lần đầu tiên đại biểu cho Tạ gia. Dù cược cái mạng này hắn cũng phải cản người lại.

Thế là, lúc bất ngờ gặp được một cao thủ trong sứ đoàn Bắc Liêu đang hoảng hốt chạy trốn, Tạ Đạc tự biết không địch lại. Đầu tiên hắn phát tín hiệu cầu cứu, sau đó cùng đám huynh đệ kéo dài thời gian chờ tiếp viện.

Đây là lần thứ ba Tạ Đạc bị nam nhân to cao cường tráng kia quăng ngã. Cú quăng này thật sự làm xương sườn hắn muốn gãy. Khí lực người này quá lớn, dù bị đám người Tạ Đạc thương tổn mười lần cũng không đọ nổi một cái quăng ngã đám Tạ Đạc chịu.

Chớ nói chi trên người hắn mặc nhuyễn giáp đao thương bất nhập, che chở chỗ yếu hại. Dù bị đao kiếm trong tay đám Tạ Đạc đâm trúng một vài chỗ cũng không là gì với hắn, căn bản không được xem là thương tổn.

“Thiếu Tướng quân, để chúng ta lên giúp ngài.”

Binh lính phụng mệnh canh giữ ở phía Đông lớn tiếng tự tiến cử.

Tạ Đạc hét lớn trả lời:

“Không cần đến, bảo vệ tốt chỗ của ngươi là được.”

Tạ Đạc mang theo đội ngũ trăm người, chia làm bốn hướng vây quanh xe ngựa của huynh đệ Thác Bạt. Một phen liều chết giao chiến qua đi, người của Tạ Đạc đã đem võ sĩ hộ vệ Bắc Liêu giết bảy tám phần, chỉ còn lại nam nhân cường tráng siêu quần này.

Thác Bạt Xiển và Thác Bạt Diên trốn phía sau hắn, Tạ Đạc bên này căn bản không bắt được người.

Vì tránh cho xông lên cùng một lúc đối phó hán từ cường tráng này sẽ khiến hai huynh đệ Thác Bạt có cơ hội đào tẩu, Tạ Đạc phân ra ba bốn mươi người chia ra ngăn đón. Cứ như vậy, hai huynh đệ Thác Bạt cũng không dám tùy tiện rời khỏi hán tử cường tráng này.

Điều này cũng khiến Tạ Đạc không dám toàn bộ cùng lên.

“Thiếu Tướng quân, gọi người của ngươi cùng lên đi.”

Thác Bạt Diên ngồi trên lưng ngựa cao giọng nói với Tạ Đạc:

“Ta thấy ngươi cũng không chống đỡ được bao lâu. Ngươi là con của Tạ Tướng quân, là thiếu Tướng quân duy nhất của Võ Uy quân, hà tất phải để mạng lại nơi này?”

Tạ Đạc phun một bãi nước bọt:

“Hôm nay chỉ cần một người trong chúng ta còn sống, cũng không để các ngươi đào tẩu!”

Thác Bạt Diên nhíu mày, bình tĩnh nói:

“Nếu không phải nể tình ngươi là đệ đệ của Tạ Khuynh, ta đã không nói những lời này. A Thạch Tới là dũng sĩ mạnh nhất Bắc Liêu ta, cho dù tất cả các ngươi cùng lên cũng không phải là đối thủ của hắn. Lưu cái mạng lại đội tang cho Tạ Tướng quân không tốt sao? Đánh nhau ngươi chết ta sống làm cái gì?”

Thác Bạt Diên ở đằng kia nói chuyện, bọn Tạ Đạc vẫn tiếp tục đánh với dũng sĩ mạnh nhất Bắc Liêu. Tạ Đạc bị hắn chọc tức, phân tâm đáp trả một câu:

“Không cần ngươi nhọc lòng. Cha ta chính trực tráng niên. Dù ta chết ông cũng có thể sinh thêm mấy nhi tử! Ngược lại là các ngươi, không cầm tốn nhiều miệng lưỡi, tối nay nói cái gì ta cũng không thả hồ về rừng, viện binh của ta chốc lát nữa liền đến.”

Dũng sĩ Bắc Liêu thật mạnh, lúc Tạ Đạc cùng Thác Bạt Diên nói lời vô nghĩa, hắn bắt được mắt cá chân Tạ Đạc, nhấc cả người Tạ Đạc lên, mạnh mẽ gào rống một tiếng, đem Tạ Đạc - một nam nhi bảy thước - quăng ra ngoài.

Tạ Đạc chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, mắt thấy thân thể mình sắp đụng vào thân cây, với lực đạo này, không chết cũng phải tàn phế.

Không ngờ tới hắn nhất ngữ thành châm, lão Tạ có lẽ phải chuẩn bị sinh nhi tử lần nữa.

Một giây trước khi thân thể Tạ Đạc đụng vào đại thụ, bên hông bị kéo căng. Một đầu Phi thiên trảo móc lấy đai lưng của hắn, dùng khí lực cực lớn kéo hắn khỏi thân cây. Dưới tác động của lực kéo kia, Tạ Đạc chỉ bị ngã xuống đất, lăn hai vòng trong cống rãnh ven đường.

Thật là đủ chật vật, nhưng ít ra bảo vệ được cái mạng nhỏ.

Tạ Đạc toàn thân đầy bùn bò lên từ cống rãnh, muốn nhìn vị ân công cứu lấy một mạch hương hỏa Tạ gia.

Là một nam nhân cưỡi ngựa, bóng dáng cao cao gầy gầy. Tạ Đạc cảm thấy tấm lưng kia có chút quen thuộc, lại có chút lạ lẫm, rất kỳ quái.

Cúi đầu nhìn Phi thiên trảo trong tay, thứ này cũng rất kỳ quái.

Là công cụ lúc binh lính đánh giặc dùng để leo tường thành. Vị ân công này ăn mặc thường phục, không giống người hành quân đánh giặc. Vậy vì sao hắn lại mang theo khí cụ công thành trong người?

Nhưng bất kể thế nào, ân công cứu được Tạ Đạc vẫn là sự thật không thể chối cãi. Ơn cứu mạng, đương nhiên thiên ân vạn tạ.

“Đa tạ ân công cứu giúp. Dám hỏi ân công tôn tính đại... Ách.”

Đủ loại bí ẩn đều được cởi bỏ lúc Tạ Đạc khập khiễng đi đến trước ngựa ân công, chắp tay cảm tạ. Hắn ngây ngẩn cả người.

Vị ân công này, có một khuôn mặt đại ma vương.

Dù cho gương mặt ân công có một cái bớt cực xấu và sẹo mụn như sao trên trời, cũng không thể ngăn cản Tạ Đã nhận ra hình dáng của nàng.

“Ngươi --”

Tạ Đạc hồi phục lại từ trong khiếp sợ, chỉ vào Tạ Khuynh ngồi trên lưng ngựa, thiên ngôn vạn ngữ, muốn nói lại thôi.

“Ngậm miệng.”

Không đợi Tạ Đạc nói thành câu, Tạ Khuynh đã bá khí quát cho hắn im.

Nàng vẫn dùng giọng nam. Nhưng Tạ Đạc vốn biết nàng có kĩ năng này. Vì vậy càng thêm xác định thân phận nàng.

Tạ Khuynh thật vất vả chạy khỏi kinh thành đề phòng sâm nghiêm, đến cả Phi thiên trảo cũng lấy ra dùng. Ai ngờ, vừa ra khỏi thành liền thấy tín hiệu cầu cứu, phương hướng cũng vừa vặn nhất trí với quan đạo nàng muốn chạy, liền giục ngựa tới nhìn một cái. Không ngờ vừa tới nơi đã nghe Tạ Đạc nói với tên ngốc tử vô địch cái gì mà lão Tạ càng già càng dẻo dai, còn có thể sinh thêm nhi tử.

Nhìn thấy hắn bị tráng hán kia quăng ra ngoài, vì tránh cho lão Tạ tuổi già mất con, Tạ Khuynh chỉ có thể nhận mệnh cứu người.

Thác Bạt Diên mượn ánh trăng nỗ lực nhìn xem người tới là ai, thế nhưng hiểu biết của hắn với Tạ Khuynh không sánh được với phụ tử Tạ gia, chỉ mơ hồ nhìn ra trên mặt người kia có cái bớt đỏ như máu, những cái khác không rõ lắm.

“Thiếu Tướng quân, vị tráng sĩ đơn thương độc mã này sẽ không phải là viện binh của các ngươi chứ? Ta thật đúng là quá thất vọng. Các ngươi nhiều người như vậy đều không phải đối thủ của A Thạch Tới, thêm một kẻ nữa thì dùng được gì?”

Thác Bạt Diên vẫn ở đằng kia nói không ngừng, muốn lặp lại trò cũ với Tạ Khuynh. Dùng mồm mép phân tán tập trung của nàng, để lúc động thủ nàng không thể chuyên tâm.

Bất quá, hắn tính sai rồi. Chiêu này chỉ hữu dụng với loại tiểu tử mới bước chân vào đời là Tạ Đạc, chứ dùng với Tạ Khuynh thì không có cửa.

Nàng chỉ xem lời của Thác Bạt Diên như đánh rắm, lúc sắp động thủ còn quay đầu đặc biệt nhắc nhở Tach Đạc:

“Đối phó với loại to con mặc nhuyễn giáp đao thương bất nhập này, đánh bừa là ngu xuẩn nhất. Nhìn cho kỹ.”

Tạ Đạc phát hiện Tạ Khuynh muốn một mình ra trận, vội vàng nói:

“Hắn thật sự rất mạnh, chúng ta cùng lên.”

“Không cần!”

Tạ Khuynh rút chủy thủ trong giày ra, xoay hai vòng trên tay, không chút dài dòng phi thân xuống ngựa, nhẹ lướt về phía trước.

Chỉ thấy Tạ Khuynh đơn thương độc mã đánh về phía mãnh sĩ Bắc Liêu A Thạch Tới, thân thể nàng nhẹ nhàng linh hoạt, như một trận gió khiến A Thạch Tới khó mà nắm bắt. Rõ ràng thấy người ở trước mắt, nhưng khi hắn đưa tay ra bắt, người đã dịch chuyển lên cao.

Tạ Khuynh sạch sẽ lưu loát đạp mạnh vào cổ A Thạch Tới, muốn lợi dụng sức eo hất người ngã trên đất. Nhưng A Thạch Tới đứng rất vững, trên eo Tạ Khuynh có thương tích, không thể phát huy toàn bộ khí lực.

Dù vậy, nàng cũng thành công làm A Thạch Tới lung lay mấy bước, không còn khí thế Thái Sơn khó lay động như trước. Tạ Khuynh nắm chắc thời cơ, chủy thủ trong tay chuyển động hai hướng, trực tiếp kéo khuỷu tay A Thạch Tới.

Thác Bạt Diên nhìn ra được hướng đi của Tạ Khuynh, lớn tiếng ngăn cản: “Đừng.”

Nhưng mà câu nói của hắn với Tạ Khuynh chỉ là đánh rắm. Tạ Khuynh giơ tay chém xuống không chút hàm hồ. A Thạch Tới gầm lên giận dữ, che một bên khuỷu tay gào thét như dã thú.

Tạ Khuynh không cho hắn một cơ hội thở dốc nào, lúc hắn lui về sau nàng từng bước ép sát, lần nữa cưỡi lên bả vai A Thạch Tới, đâm một cái lên xương bả vai.

Sự quyết đoán tàn nhẫn này khiến Thác Bạt Diên cảm thấy như từng quen biết, nhìn thấy đôi mắt của Tạ Khuynh khi nàng cưỡi trên vai A Thạch Tới, Thác Bạt Diên nhận ra nàng.

Hắn vừa muốn nói gì đó, đã thấy A Thạch Tới như núi kia ngã ầm xuống đất.

Tạ Khuynh cũng không ham chiến, sau khi đánh gãy khuỷu tay cùng xương bả vai của A Thạch Tới, nàng cấp tốc trở lại chỗ Tạ Đạc.

Nhìn thoáng qua Tạ Đạc bị loạt thao tác vừa rồi của nàng dọa sợ, Tạ Khuynh thở gấp nói:

“Trên chiến trường giết người mà không giết chỗ yếu hại, ngươi luận võ kén chồng à?”

Tạ Đạc hít sâu một hơi, tiếp nhận dạy dỗ của đại ma vương.

Còn bên kia Thác Bạt Xiển đá một cước vào mông con ngựa của Thác Bạt Diên, để ngựa Thác Bạt Diên chạy về phía trước chui đầu vào lưới, còn ca ca là hắn thì hỏa tốc kéo chặt cương ngựa chạy về hướng ngược lại.

Thác Bạt Diên không ngờ lúc này lại bị ca ca ruột tính kế, binh lính Lễ triều rất nhanh đã vây quanh Thác Bạt Diên, nhân mã còn lại thì truy kích Thác Bạt Xiển.

Tạ Đạc cho người trói Thác Bạt Diên trên lưng ngựa xuống, còn hắn thì vội vàng chạy đến chỗ Tạ Khuynh, thấp giọng hỏi:

“Sao ngươi lại ở đây? Ngươi không phải đã...”

Âm thanh của Tạ Đạc im bặt, vì hắn thấy Tạ Khuynh đang dùng khăn lau vết máu trên mặt. Lúc nãy nàng đánh nhau rõ ràng không có bị thương, máu này thật sự là máu mũi của nàng.

Tạ Khuynh lau máu mũi xong, ngẩng đầu lên thấy Tạ Đạc nhìn mình chằm chằm, không khỏi trách mắng:

“Nhìn cái gì mà nhìn?”

Tạ Đạc hỏi: “Ngươi, sao ngươi lại chảy máu mũi?”

Tạ Khuynh không cao hứng đáp:

“Nóng trong người không được hả?”

Khoảng thời gian này quá mệt mỏi, chủ yếu là lấy máu bảy lần, thân thể hơi yếu, vừa rồi đánh nhau sốt ruột phát hỏa, liền chảy máu mũi.

Ngồi ở ven đường nghỉ ngơi chốc lát, chờ máu mũi ngưng, Tạ Đạc mới đỡ Tạ Khuynh đứng dậy, nói:

“Trở về đi.”

Tạ Khuynh rụt tay lại, hỏi Tạ Đạc:

“Về đâu?”

Tạ Đạc: “Về nhà, ngươi muốn về đâu nữa.”

Tạ Khuynh lắc đầu:

“Không được không được. Ta phải đi biên quan.”

Lúc này mà về, còn không phải ngồi chờ lão Tạ lột da sao? Tạ Khuynh đâu có ngốc.

Thấy vẻ mặt Tạ Đạc lo lắng, Tạ Khuynh bỗng nhiên vươn tay ra trước mặt hắn. Tạ Đạc không hiểu: “Làm gì?”

Hỏi xong, Tạ Đạc định đặt tay mình lên tay Tạ Khuynh. Bị nàng ghét bỏ hất bay, đúng lý hợp tình nói:

“Tiền! Trên người có tiền không?”

Tạ Đạc không ngờ tới nàng hỏi cái này, sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại:

“A, có có có.”

Tạ Đã đem hầu bao của mình đưa cho Tạ Khuynh. Tạ Khuynh đổ bạc vụn ra nhìn, dùng giọng nói khó tin chất vấn:

“Chỉ bấy nhiêu?”

Tạ Đạc thành thật gật đầu.

Tạ Khuynh cạn lời, cảm thấy mình nên định nghĩa lại thân phận 'con trai độc nhất của Nhất phẩm Trấn quốc Tướng quân' cùng 'ngoại tôn duy nhất của Hộ bộ Thái lão quận vương' của Tạ Đạc.

Lúc nàng xuất cung quá gấp gáp không mang bạc. Nhưng nàng định vui chơi giải trí dọc đường hồi biên quan thì sao có thể thiếu ngân lượng. Thế là yêu cầu Tạ Đạc:

“Đi hỏi mấy huynh đệ của ngươi xem có bạc không.”

Tạ Đạc không thể ngờ được giờ phút này Tạ Khuynh lại kêu hắn đi vay tiền... Hắn mười hai phần không tình nguyện, nhưng lại không dám ngỗ nghịch đại ma vương.

Kết quả là, Đại tiếu gia nhà họ Tạ chưa bao giờ mượn tiền ai, từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên vươn tay ra trước mặt các huynh đệ.

Lúc hắn đi vay tiền, Thác Bạt Diên bị trói bên cạnh la lớn:

“Êy, ta có tiền.”

Tạ Khuynh vốn không muốn để ý đến hắn. Nhưng thấy mấy huynh đệ kia của Tạ Đạc lộ vẻ mặt khó xử, thoạt nhìn cũng không ai giàu có. Tạ Khuynh đành phải đi tới trước mặt Thác Bạt Diên.

Thác Bạt Diên dùng ánh mắt sáng quắc nhìn nàng chằm chằm, cười mà như không:

“Túi trong vạt áo của ta có ngân phiếu, tự lấy đi.”

Ánh mắt hắn nhìn Tạ Khuynh mang theo phẫn nộ, mang theo khiêu khích, mang theo chờ mong...

Tạ Khuynh nhìn hắn một lát, không có ý định khách khí với hắn, ngồi xổm xuống móc ngân phiếu trong vạt áo hắn.

Hai người tiếp cận, Thác Bạt Diên nói vào tai nàng một câu:

“Ngươi lại bắt được ta lần nữa. Ta thật đúng là càng ngày càng thích ngươi.”

Tạ Khuynh phảng phất như không nghe thấy, mò được ngân phiếu liền đứng dậy, quay đầu rời đi.

Vừa đi vừa lật xem đống ngân phiếu, nàng bị kinh ngạc một chút.

Mà bên kia, Tạ Đạc đi vay tiền trở về, khuôn mặt trẻ tuổi quẫn bách đỏ lên, thẹn thùng đem hai thanh bạc vụn hắn vừa mượn được đưa cho Tạ Khuynh.

Tạ Khuynh cũng không khách khí, cái loại đồ vật như tiền ấy à, có càng nhiều càng tốt, toàn bộ đều quét hết vào hầu bao.

Chuẩn bị sẵn sàng xoay người lên ngựa, trước khi đi Tạ Khuynh nhìn Tạ Đạc, chỉ chỉ về hướng Thác Bạt Diên nãy giờ vẫn luôn nhìn nàng cười.

“Tiểu tử kia một bụng ý xấu, tuyệt đối không được cho hắn cơ hội nói chuyện. Sau khi bắt được Thác Bạt Xiển thì bịt miệng cả hai lại, nói cái gì cũng không được nghe.”

Tạ Khuynh phân phó xong. Tạ Đạc gật đầu, còn muốn nói thêm gì đó, Tạ Khuynh đã giục ngựa rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.