Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 181: Chương 181: Không hiểu quy củ




Editor: Miacheg

Sau nửa canh giờ, Lạc Thanh Hàn ngủ trưa dậy.

Tuệ Tương mang theo hai cung nữ đẩy cửa đi vào, họ cẩn thận hầu hạ Thái Tử thay quần áo rửa mặt.

Tuệ Tương thoáng nhìn Tiêu lương đệ vẫn còn đang ngủ, không khỏi cau mày: “Tiểu chủ sao vẫn còn ngủ?”

Theo lý thuyết, Thái Tử rời giường, phi tần nhất định phải dậy hầu hạ Thái Tử thay quần áo, nhưng Tiêu lương đệ vẫn ngủ ngon lành, hoàn toàn không có ý định tỉnh lại, thật quá vô phép tắc.

Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói: “Để cho nàng ấy ngủ, không cần quản.”

Tuệ Tương nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng vẫn không thể nhịn xuống mở miệng khuyên nhủ.

“Theo lý, Ngài là Thái Tử, muốn sủng ái phi tần nào là tự do của Ngài, tô tỳ không có quyền can thiệp, nhưng nô tỳ thật sự không vừa ý! Tiêu lương đệ là một người lười biếng, không có quy tắc, được sủng mà kiêu, quan trọng nhất chính là, nàng căn bản không quan tầm đến Ngài, nàng chỉ quan tâm đến bản thân, phi tần như vậy thật sự không đáng để Ngài đối xử tốt!”

Bảo Cầm chờ ở cửa, nghe được cuộc nói chuyện trong phòng, trong lòng tim đập thình thịch, thầm kêu lên rằng có việc chẳng lành, Tuệ Tương cư nhiên mách lẻo với Thái Tử.

Như mọi người đều biết, Tuệ Tương là đại cung nữ bên cạnh Thái Tử, khi Thái Tử chỉ là Tam hoàng tử, nàng lúc ấy đã đi theo hắn và chăm sóc cuộc sống hằng ngày cho hắn.

Lời nói của nàng ở trong lòng Thái Tử nhất định có trọng lượng rất lớn, nếu như Thái Tử thật sự tin lời nàng, muốn xử lý Tiêu lương đệ thì phải làm thế nào?

Bảo Cầm thận trọng thăm dò trong phòng, lại thấy đương sự Tiêu lương đệ vẫn thản nhiên ngủ say!

Bảo Cầm lo lắng đến độ giậm chân.

Người đã đến cáo trạng trước mặt Thái Tử, tiểu chủ sao vẫn còn ngủ chứ?

Tiểu chủ mau tỉnh dậy đi!

Tiêu Hề Hề trở mình, miệng nhóp nhép hai tiếng, tựa hồ đang mơ thấy bản thân đang ăn món gì đó ngon lành, trên mặt còn lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Đối với sự việc xung quanh, nàng thờ ơ hết thảy.

Tuệ Tương sau khi nói xong, đang chờ đợi phản ứng của Thái Tử.

Nàng luôn tự tin vào bản thân.

Dù sao nàng ở bên cạnh Thái Tử nhiều năm như vậy, vẫn luôn một mực trung thành với Thái Tử, những lời nàng vừa nói đều là vì Thái Tử, Thái Tử nên nghe theo.

Lạc Thanh Hàn dang rộng hai tay, để cung nữ giúp hắn mặc quần áo.

Hắn bình tĩnh nói: “Ta nhớ, ba năm trước ngươi được điều đến chỗ ta?”

Tuệ Tương gật đầu: “Vâng.”

“Trước đó, ngươi làm việc ở đâu?”

“Tiêu Phòng Điện ạ.”

Lạc Thanh Hàn: “Thì ra ngươi là người bên cạnh mẫu hậu.”

Tuệ Tương vội vàng bày tỏ lòng trung thành: “Nô tỳ từ khi được điều đến bên cạnh Thái Tử, thì chính là người của Thái Tử điện hạ, nô tỳ đối với điện hạ tuyệt đối trung thành và tận tâm, tuyệt đối không hai lòng!”

Lạc Thanh Hàn không nhanh không chậm nói, nhưng lại khiến người ta có cảm giác áp bức đến khó thở.

“Ngươi là do mẫu hậu dạy dỗ, ta đương nhiên tin tưởng ngươi trung thành và tận tâm, nhưng thân là nô tỳ, yêu cầu không chỉ có trung thành, còn cần có đầu óc.

Tiêu lương đệ là phi tần ta sủng ái, ta không nỡ nói nặng lời với nàng ấy, ngươi dựa vào cái gì mà nói nàng ấy?

Trừ phi, ngươi cảm thấy địa vị của ngươi cao hơn Tiêu lương đệ?”

Tuệ Tương sắc mặt biến đổi, lập tức quỳ xuống.

“Nô tỳ cũng là vì lợi ích của điện hạ, nếu điện hạ không thích nô tỳ nói những lời này, về sau nô tỳ sẽ tuyệt đối không nói, mong điện hạ thứ tội!”

Bên cạnh còn hai cung nữ đang mặc quần áo cho Thái Tử cũng bị hoảng sợ, không tự chủ được dừng động tác lại.

Lạc Thanh Hàn rũ mắt nhìn Tuệ Tương đang quỳ trên mặt đất, ánh mắt lạnh như băng: “Ta không cần một nô tỳ không biết phép tắc như ngươi ở bên cạnh.”

Tuệ Tương sắc mắt lập tức trở nên tái nhợt.

Nàng cả người run rẩy, khó tin hỏi.

“Điện hạ, Ngài muốn đuổi nô tỳ đi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.