Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 48: Chương 48: Chương 55: Bọn họ muốn giết người diệt khẩu!




“Nghe nói Thái Hậu nương nương xưa nay chính trực thiện lương, Tĩnh vương từ nhỏ đã lớn lên bên người Thái Hậu, mưa dầm thấm đất, nhân phẩm tất nhiên cũng trội hơn người thường. Đoan Mộc tiểu thư nếu đối với Tĩnh vương có tâm, nên biết đối phương yêu thích cái gì. Này, cũng là tốt cho ngươi –”

Không thể không nói, lời của Bạch Ức Nguyệt đã trực tiếp quyết định hết thảy. Sau một lát, Đoan Mộc Y Y liền hạ quyết định.

Chờ hai người đi ra ngoài, tất cả mọi người đều đợi các nàng công bố kết quả, Đoan Mộc Tình nhìn chằm chằm Đoan Mộc Y Y. Đứa chất nữ này nàng hiểu rất rõ, Đoan Mộc Y Y chán ghét Mộ Dung Thất Thất, điểm ấy nàng cũng biết. Chỉ cần Đoan Mộc Y Y phủ nhận, vậy vẫn có thể tìm được một đường sống.

“Như thế nào?” Long Trạch Vũ lo lắng nhìn hai người, hắn chưa bao giờ cảm thấy thời gian lại trôi chậm như vậy.

“Bẩm bệ hạ, Chiêu Dương công chúa băng thanh ngọc khiết.” Vì Long Trạch Cảnh Thiên, vì tương lai của mình, Đoan Mộc Y Y bình tĩnh nói ra chân tướng. Bạch Ức Nguyệt ở bên người Đoan Mộc Y Y gật đầu,“Chiêu Dương công chúa xác thực là một nữ tử biết giữ mình, thỉnh bệ hạ thay Chiêu Dương công chúa mà chủ trì công đạo!”

“Y Y!” âm thanh Đoan Mộc Tình phi thường kinh ngạc, trong kinh ngạc còn để lộ một tia phẫn nộ. Đoan Mộc Y Y không phải chán ghét Mộ Dung Thất Thất sao? Vì sao hiện tại lại giúp nàng? Long Trạch Vũ Nhi làm sao bây giờ? Nếu Mộ Dung Thất Thất thật sự muốn truy cứu, đến lúc đó nàng nên bảo hộ nữ nhi như thế nào?

Đối mặt với ánh mắt chỉ trích của Đoan Mộc Tình, Đoan Mộc Y Y cúi đầu, bên tai vọng lại tiếng Bạch Ức Nguyệt nói hồi nãy. Cô cô, thực xin lỗi! Ta không thể để cho Tĩnh vương chán ghét ta!

Có lời nói của hai người này, Long Trạch Vũ bỗng nhiên cảm giác nhẹ nhỏm thở ra. May mắn Mộ Dung Thất Thất vẫn còn trong sạch, bằng không Phượng Thương nếu truy cứu chuyện bọn họ tùy tiện chọn một nữ nhân cho có lệ mà gả hắn, đến lúc đó sẽ càng thêm phiền toái.

Chỉ là, vừa mới nhẹ nhõm chút, Long Trạch Vũ lại bắt đầu đau đầu. Mộ Dung Thất Thất vẫn còn trong sạch , vậy không phải Long Trạch Vũ Nhi đang nói xấu nàng sao?

Dựa theo ước định vừa rồi, Mộ Dung Thất Thất sẽ lấy đi mạng của Long Trạch Vũ Nhi a! Tuy rằng đứa nhỏ này không bằng ai, nhưng mà vẫn là nữ nhi của hắn, nếu chuyện trơ mắt nhìn nữ nhi của mình bị người khác giết truyền ra dân chúng, vậy chẳng phải hắn sẽ trở thành tầm ngắm cho người người dè bỉu? Người trong thiên hạ sẽ nhạo báng hắn như thế nào a?

Ước chừng đã nhận ra tình cảnh của mình, Long Trạch Vũ Nhi lúc nãy còn cao ngạo kiêu căng, bây giờ lại run run cả người.

“Bình Dương công chúa, ngươi muốn tự tay kết thúc hay là ta tiễn ngươi một đoạn đường?” Làm bộ không thấy Long Trạch Vũ Nhi đang từng bước một lui về phía sau, Mộ Dung Thất Thất rút ra chủy thủ.

“Tuy rằng bản cung chưa từng giết người, cũng không có giết gà giết vịt, nhưng mà thời điểm Vương gia chặt hai tay Hinh công chúa, bản cung nhìn kỹ rồi, học được cũng không ít. Tuy rằng không làm sạch sẽ lưu loát như Vương gia được, nhưng ngươi yên tâm, bản cung nhất định sẽ cố hết sức để ngươi không cảm thấy đau. Thật đấy!”

Mộ Dung Thất Thất tươi cười, thanh âm mang theo chút ôn nhu. Nếu không phải vì những lời nàng nói đều là đe dọa, người ta còn tưởng rằng nàng đang cùng người khác tâm sự nói chuyện phiếm.

“Đừng, đừng mà–”

Mộ Dung Thất Thất càng thuần khiết vô tội như vậy, càng khiến người ta sợ đến nổi da gà. Long Trạch Vũ Nhi lắc đầu, lui ra sau. Nàng không muốn giống như Minh Nguyệt Hinh đâu, không muốn rơi vào kết cục như vậy, nàng là công chúa! Mộ Dung Thất Thất làm sao dám đối với nàng vô lễ như thế?!

Không đợi Long Trạch Vũ Nhi nói xong, Mộ Dung Thất Thất liền thay đổi bộ mặt,“Đừng? Vậy làm sao được! Ngươi cho rằng bổn cung là người dễ khi dễ sao? Ngươi cho rằng người Bắc Chu dễ khi dễ sao?! Đường đường là Nam Lân Vương phi thế nhưng bị buộc phải chứng minh sự trong sạch của mình trong một buổi yến tiệc của Tây Kỳ quốc, việc này nếu truyền ra ngoài, ngươi nói xem bổn cung như thế nào mà sống?!”

Nói xong, trong mắt Mộ Dung Thất Thất hiện lên một mảnh ướt át, không đợi người ta hiều gì, nước mắt lấp lánh trong suốt giống như nước vỡ đê, mãnh liệt trút ra.

“Khanh khanh –” Đối mặt với nước mắt của Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương có chút luống cuống chân tay, cẩn thận vì nàng lau lệ, đồng thời lệ khí cũng tăng vọt,“Khanh khanh, khuất nhục nàng phải chịu, bổn vương nhất định sẽ đòi lại cho nàng trên chiến trường!”

Thấy Phượng Thương muốn đem chuyện này làm lớn, còn nhắc tới chiến trường, Long Trạch Vũ rốt cuộc không ngồi yên được nữa, vọt tới trước mặt Long Trạch Vũ Nhi “Ba ba”, hung hăng tát nàng hai cái.“Vô liêm sỉ! Trẫm như thế nào lại sinh ra cái thứ như ngươi!”

“Phụ hoàng……” Long Trạch Vũ Nhi bị Long Trạch Vũ tát hai tát, khiến nàng đầu váng mắt hoa, tuy rằng nàng là nữ nhi, nhưng mà nàng đã được Long Trạch Vũ sủng ái từ nhỏ, phụ hoàng cho tới bây giờ đều không dám đụng đến một ngón tay của nàng, hôm nay ở trước mặt nhiều người như vậy lại đánh nàng.

“Ngươi câm miệng cho trẫm!”

Sợ Long Trạch Vũ Nhi sẽ lại nói ra những lời “hỗn trướng” nữa, Long Trạch Vũ tức giận quát lớn, bắt nàng câm miệng. Biết Long Trạch Vũ thực sự nổi giận, Long Trạch Vũ Nhi ôm mặt, kiềm lại nước mắt, hai má sưng đỏ, không dám động.

Dạy nữ nhi xong, Long Trạch Vũ xoay lại, cười với Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất,“Nam Lân vương, đều là hiểu lầm, hiểu lầm –”

“Hiểu lầm?” Mộ Dung Thất Thất vừa nghe, khóc càng lợi hại hơn ,“Nhất định bởi vì ta không phải là công chúa chân chính, không có thân phận cao quý, cho nên mới nhục nhã ta như vậy. Vương gia, đều nói thanh danh là thứ quan trọng nhất đời người a, mọi người trong thiên hạ đều biết ta là Nam Lân Vương phi, bọn họ như vậy, rõ ràng chính là xem thường ngài, xem thường Bắc Chu quốc!”

Bị người khác vu oan, bị kẻ khác chụp mũ, Long Trạch Vũ cãi cũng không dám cãi, tức cũng chẳng dám phát. Trong lòng Long Trạch Vũ hận Mộ Dung Thất Thất thấu xương, sớm biết nàng khó chơi như vậy, tốt hơn vẫn nên tùy tiện tìm một nữ nhân khác mà ban danh công chúa, vậy sẽ không có chuyện phiền toái này.

“Ta bị người vu hãm là chuyện nhỏ, nhưng Vương gia là nam tử đỉnh thiên lập địa, là Nam Lân vương oai phong khắp tứ quốc, ủy khuất như vậy, Vương gia sao có có thể chịu được a! Tục ngữ nói không xem mặt tăng phải xem mặt phật, bọn họ khi dễ ta? Chính là khi dễ Vương gia ngài a!”

Nếu nói tuyệt chiêu của nữ nhân là một khóc hai nháo ba thắt cổ, Mộ Dung Thất Thất chỉ cần biểu diễn chiêu thứ nhất, đã đủ khiến cho Long Trạch Vũ khóc không ra nước mắt. Nàng lại vu oan cho hắn hết tội này đến tội khác, khiến cho hắn ngày càng càng khó xử, trong lòng cũng càng lúc càng không yên.

Thấy Mộ Dung Thất Thất khóc tới nỗi mũi nhỏ hồng hồng, Phượng Thương rốt cuộc nhịn không được, ôm Mộ Dung Thất Thất vào trong lòng, xoay người rời đi,“Khanh khanh, chúng ta đi! Bổn vương lập tức sẽ viết thư cấp cho hoàng đế cữu cữu, con dâu của cháu ngoại bị ủy khuất, hắn sẽ ra tay giải quyết!”

Cái này, Long Trạch Vũ thực có ý nghĩ muốn tự sát .

Ai chẳng biết Bắc Chu hoàng đế Hoàn Nhan Liệt đặc biệt bao che khuyết điểm, bảo bối trong lòng hắn chính là đứa cháu ngoại này, cho nên Phượng Thương mới mười tuổi liền phong hắn làm vương, mười lăm tuổi đã cho hắn nắm giữ quân quyền, hiện tại lại có ý định đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Phượng Thương.

Sự tình hôm nay nếu như bị Phượng Thương thêm mắm thêm muối nói cho Hoàn Nhan Liệt biết, hắn nhất định sẽ cho phép Phượng Thương dụng binh đối với Tây Kì quốc. Lịch sử bởi vì một chuyện nhỏ mà phát động chiến tranh còn thiếu ví dụ sao!

“Vương gia, xin dừng bước!” Long Trạch Vũ vội vàng ngăn Phượng Thương lại.

Thấy Long Trạch Vũ trước mặt, Mộ Dung Thất Thất sợ tới mức “Lạnh run”, trốn vào trong lòng Phượng Thương,“Vương gia, bọn họ, không phải là muốn giết người diệt khẩu đấy chứ!” Mộ Dung Thất Thất sợ hãi nói.

“Phốc –” Long Trạch Vũ hoàn toàn phun huyết .

Cái gì giết người diệt khẩu? Có ý tứ gì?! Hắn bất quá không muốn sự tình càng trở nên nghiêm trọng, muốn giải thích mà thôi! Như thế nào mà Mộ Dung Thất Thất liền đổi thành giết người diệt khẩu đây?! Cho hắn mười cái lá gan, hắn cũng không dám động đến một cái ngón út của Phượng Thương trước mặt mọi người a!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.