Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 173: Chương 173: Hủy Cung Thân Vương Tiêu Chiến​




Mắt thấy hai ngươi sẽ đối đầu, Yến Kỳ đột nhiên lùi lại, khẽ né sang bên cạnh nhẹ nhàng tránh được công kích của Tiêu Chiến. Hắn cũng không có ý định đối đầu trực diện với hắn ta vì trong thời gian ngắn không thể thắng được, cái bẫy của đêm nay lấy độc dược làm chủ, phải bắt được tên kia.

Tiêu Chiến thấy một chưởng đánh vào hư không, tức giận xoay người tiếp tục công kích Yến Kỳ.

Yến Kỳ càng lùi lại phía sau, dùng nội lực bao lấy thân mình, giống như một quả cầu phát sáng, chiếu rọi cả tẩm cung, tiếng va đập ầm ầm.

Tiêu Chiến càng thêm tức giận, thấy Yến Kỳ không chịu nghênh chiến, trong lòng khẳng định là do hắn sợ mình, cho nên càng gấp rút đuổi theo, đồng thời ra lệnh cho thuộc hạ: “Đi.”

Yến Kỳ ở trong tẩm cung, chứng tỏ bọn họ đã biết hắn có chủ ý với bản đồ, sao còn có thể giấu ở chỗ này, chuyến này hắn đã phí công vô ích.

Nghĩ tới chuyện mình muốn cưới Vân Nhiễm, mà hoàng đế lại chỉ hôn nàng cho Yến Kỳ. Muốn đoạt bản đồ, lại bị hắn phá đám, hôm nay nhất định phải dạy dỗ tên này một chút, không nên phá hỏng chuyện tốt của người khác.

Hai bóng người cùng xuyên không, lao ra khỏi tẩm cung.

Ngoài trời, mưa phùn bay tán loạn, màn đêm đen kịt, hai bóng người đứng trên hai đầu con sư tử giữa sân cung điện, áo bào tung bay trong gió, mưa phùn hắt lên người bọn họ nhưng không ướt quần áo, cả hai đều dùng nội lực bao quanh người, nhìn chằm chằm đối phương. Ánh mắt đen như mực, ẩn chứa một con thú dữ muốn hung hăng cắn nát đối phương, đạp dưới chân.

Tiêu Chiến vừa quét mắt nhìn đã biết xung quanh có trận địa mai phục, không khỏi ngửa mặt cười hả hả: “Ha, ha, ha.”

Tiếng cười bá đạo, cuồng vọng lan xa trong màn đêm yên tĩnh.

“Yến Kỳ, ngươi muốn dùng trận pháp để bắt lấy bổn vương, bổn vương đã phá qua vô số trận, một trận la môn nho nhỏ đã muốn làm khó bản vương.”

“Bản quận vương đã từng nói qua, phải thử mới biết được.”

Nói xong, Yến Kỳ vung tay lên, ngọc tác xuất hiện.

Tiêu Chiến vừa thấy hắn xuất ra binh khí, cũng lấy ra thanh loan đao dài bằng bạc ở bên người, đao vừa xuất ra đã thấy khí lạnh bao trùm.

Hai bóng người chuẩn bị đối đầu, Yến Kỳ quát lạnh: “Khởi động trận pháp.”

Tiêu Chiến chỉ huy thuộc hạ: “Phá cửa phía đông, chặn phía tây, đánh hai sườn, diệt hai cửa phía sau.”

“Ân, gia.” Vài người lao thẳng về phía đông.

Tiêu Chiến khởi động loan đao, ánh sáng bắn ra bốn phía, nhanh nhẹn như rắn, loan đao như có linh tính đánh về phía dưới Yến Kỳ. Tiện nam dám giành nữ nhân với hắn, phế hạ thân của hắn ta, xem hắn ta còn có mặt mũi nào cưới vợ.

Yến Kỳ vừa thấy Tiêu Chiến lao tới, liền biết hắn muốn tấn công phần dưới, ánh mắt khẽ đỏ lên, dồn nội lực vào ngọc tác, giống như một con thần long quay cuồng trong đêm, bắn ra vô số cánh hoa đào, bay thẳng về phía Tiêu Chiến, chỉ trong nháy mắt như muốn vồ lấy lưng hắn ta. Tiêu Chiến khẽ tránh sự truy kích tầng tầng của ngọc tác, vượt tới trước mắt Yến Kỳ, bổ xuống một chưởng, đầy sát khí hủy trời diệt đất.

Vân Nhiễm cùng thuộc hạ của Yến Kỳ ở bên ngoài trận biến sắc mắt, Vân Nhiễm không kịp suy nghĩ, bắn ngân châm bay vào trong trận.

Ngân châm bay như mưa nhằm về phía Tiêu Chiến. Hắn ta cảm nhận được nội lực tập kích từ phía sau, động tác hơi chần chừ, Yến Kỳ tranh thủ tránh qua đồng thời mạnh mẽ vung ngọc tác đánh về phía Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến né được ngân châm, sắc mặt trở nên khó coi, gầm lên một tiếng, như mãnh hổ lao về phía Yến Kỳ.

Lần này Yến Kỳ cẩn thận phòng thủ, không để hắn ta tập kích, chiêu tới hoa chiêu, nhất thời chỉ thấy ánh sáng chớp lòe, không thấy bóng người.

Vân Nhiễm chỉ huy đám người Trực Nhật, Phá Nguyệt tấn công thuộc hạ của Tiêu Chiến. Tất cả các mắt trận đều có người ngăn cản.

Vân Nhiễm đưa mắt nhìn Yến Kỳ đang đánh nhay với Tiêu Chiến, ra lệnh cho Long Nhất: “Tới, đây là thất tinh liên hoàn độc, ném vào trong trận, ta liên thủ với Yến Kỳ kìm chân không cho hắn lui.”

Long Nhất nhận lấy độc dược, là kịch độc được tạo thành từ bảy loại độc khác nhau, có thể hóa công, phá giải công lực trên người Tiêu Chiến, đây là độc Vân Nhiễm đặc biệt điều chế để đối phó với hắn ta. Nàng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể chế ra, không thể lãng phí.

Long Nhất vừa nghe thấy vậy, sắc mặt khẽ tối lại: “Công chúa, Yến quận vương nói không cho người vào trận, sợ người gặp nguy hiểm.”

Vân Nhiễm lạnh mặt: “Ta sẽ cẩn thận, ngươi đừng lo lắng, ta không thể thờ ơ nhìn hắn đối đầu với Tiêu Chiến, hơn nữa một mình hắn rất khó bắt được hắn ta, hai chúng ta liên thủ có thể đánh cuộc một phen.”

Nói xong, Vân Nhiễm liền xông vào trận, chân đạp hư không, nhẹ như sen, lắc mình bay qua giữa hai luồng sáng, giọng nàng trong trẻo lạnh lùng: “Yến Kỳ, ta đến giúp chàng.”

Yến Kỳ vừa nghe thấy giọng Vân Nhiễm, thân hình khẽ lui về phía sau.

Tiêu Chiến cũng nghe thấy giọng nàng, biết nữ nhân này muốn liên thủ với Yến Kỳ tập kích hắn. Sắc mặt khẽ thay đổi, loan đao xé gió nhằm thẳng về hướng Vân Nhiễm, một luồng nội lực cường đại bổ về phía nàng.

Nữ nhân này không lấy hắn, vậy chỉ có đường chết.

Võ công của Vân Nhiễm cũng không kém, khinh công lại lợi hại, vừa thấy loan đao của Tiêu Chiến bổ tới như sóng lớn, nàng nhanh chóng lui về phía sau, tránh được một đòn nặng sát khí.

Lúc này Yến Kỳ đã lui về bên cạnh nàng, trên mặt hiện lên vẻ lạnh lùng nghiêm túc hiếm có: “Nhiễm Nhi, không phải đã dặn nàng không được vào trận sao?”

“Ta lo cho chàng, hai chúng ta cùng liên thủ trừng trị hắn.”

Vân Nhiễm nói xong, Tiêu Chiến cười cuồng vọng: “Cho dù hai người liên thủ thì thế nào, muốn bắt được ta sao? Nằm mơ đi.”

Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm đưa mắt nhìn nhay, khẽ gật đầu, không cần lên tiếng.

Hai bóng người như gió lao về phía Tiêu Chiến, hắn ta như con diều hâu hung hãn mổ thẳng về phía bọn họ, giống như không hề sợ hãi bọn họ liên thủ. Nhưng chỉ có hai người hiểu, mục đích chính của bọn họ là kìm chân Tiêu Chiếu, chờ hắn trúng thất tinh liên hoàn độc, công lực sẽ nhanh chóng tan rã, đó mới là thời cơ để bọn họ thu thập hắn.”

Nội lực Tiêu Chiến cường đại, tay cầm loan đao, xông thẳng về phía Vân Nhiễm. Thấy nàng khắp nơi bảo vệ Yến Kỳ, hợp lực cùng với hắn. Hắn ta cáu giận muốn giết người, nữ nhân này sao lại ngốc như vậy, không muốn gả cho hắn. Không gả cho hắn, phải chết.

Loan đao bổ về phía Vân Nhiễm, nàng vung kiếm vô hồn lên nghênh đón, đao kiếm chạm nhau tạo ra tiếng vang xèn xẹt chói tai. Nội lực Vân Nhiễm kém hơn Tiêu Chiến, cổ tay khẽ run lên, trong miệng dâng lên vị ngọt lợ, mạnh mẽ ghìm xuống, sắc mặt nàng khó coi. Yến Kỳ kinh hãi, ngọc tác vung lên, quấn lấy thân nàng, kéo nàng tránh được một đòn chí mạng của Tiêu Chiến.

Một đòn không trúng, sắc mặt hắn trầm xuống như đêm đen, đúng lúc này hắn ngửi thấy trong không khí tràn ngập một mùi hương lạ, khẽ biến sắc lui về sau: “Các ngươi lại đám dùng độc trong trận.”

Tuy rằng hắn bách độc bất xâm, nhưng không có nghĩa là độc nào cũng tránh được, hơn nữa mùi vị này khiến hắn cảm thấy sợ hãi, Tiêu Chiến có bất an, khẽ xoay người chạy trốn ra ngoài, muốn phá trận. Hắn biết phá trận la môn.

Thuộc hạ trong trận vì độc khí tràn ngập, nhanh chóng gục xuống trào máu tươi mà chết.

Tiêu Chiến không thèm để ý tới bọn họ, lắc mình xông ra ngoài, Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm sao có thể cho hắn cơ hội. Ngọc tác vung lên, ôm Vân Nhiễm bay ra ngoài. Trong đêm đen, váy nàng bay nhè nhẹ giống như một đóa sen xanh nở rộ, kiếm vô hồn mang theo sát khí nồng đậm nhằm thẳng về phía Tiêu Chiến. Tiêu Chiến cả kinh tránh sang bên sườn, loan đao bổ về Vân Nhiễm, nhưng Yến Kỳ lại khẽ thu tay lại, kéo tay nàng lui ra.

Lần này Tiêu Chiến không ham chiến, mắt thấy Vân Nhiễm lui lại, hắn lại lắc mình rời đi, Yến Kỳ lại vung ngọc tác lên, Vân Nhiễm lại lao tới.

Tiêu Chiến giận dữ, mặt nổi gân xanh, hắn cảm nhận được mùi hương ngày càng đậm, thậm chí cả người hắn còn toát mồ hôi lạnh.

Ánh mắt hắn đỏ như máu, hắn biết lần này mình tính sai, không nên khinh thường ngươi khác, nhưng lúc này hắn chỉ có thể thoát khỏi trận pháp này.

Tiêu Chiến định xuất ra toàn lực, bổ đao về phía Vân Nhiễm.

Nội lực quá mạnh, như lốc xoáy, ngói bay, cây bật gốc, rung chuyển cả trời đất.

Yến Kỳ cũng động, triển khai nội lực, phát cung cùng với Vân Nhiễm nghênh đón nội lực cường đại.

Hai luồng nội lực va chạm nhau, vốn dĩ nên tạo ra âm thanh trời đất sập, ai ngờ Tiêu Chiến lại liên tục lui xuống, hắn phát hiện, một trưởng vừa rồi nội lực của mình suy yếu, khí trong đan điền nhanh chóng co lại, mặt trắng bệch, công lực của hắn bị hóa giải.

Nhất định là do mùi hương kia: “Ngươi, các ngươi.”

Tiêu Chiến cắn răng, Vân Nhiễm cười trào phúng: “Sao, ngươi không thể tin được đúng không, chúng ta hạ độc, nhưng thất độc này liên tục thay đổi. Tác dụng làm hóa giải công lực, ngươi có thể bách độc bất xâm, nhưng không thể ngăn công lực bị mất.”

Tiêu Chiến ngửa mặt lên trời gào thét: “Tiện nhân nhà ngươi.”

Đêm nay là sỉ nhục lớn nhất trong đời hắn, hắn tính sai, vốn nên dẫn nhiều người tới, nhưng vì sợ lộ bí mật, nên giữ lại thuộc hạ ở bên ngoài, để cho đám người này thừa cơ.

Vân Nhiễm nhìn Tiêu Chiến phát cuồng, nhìn Yến Kỳ trầm giọng: “Chờ gì nữa, giết hắn.”

Một tiếng giết, khiến ánh mắt Tiêu Chiến co rụt, đêm nay hắn thật sự phải chết sao? Không, hắn sẽ không chết, hắn còn muốn đòi lại sỉ nhục hôm nay, Yến Kỳ, Vân Nhiễm, các ngươi chờ đó cho ta. Tiêu Chiến gào thét dài, như tiếng hạc kêu, cao thủ mai phục bên ngoài tẩm cung nhanh chóng xông vào.

Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ biến sắc mặt, Vân Nhiễm nói nhanh: “Mau, giết hắn trước.”

Kiếm vô hồn trong tay nàng nhằm thẳng vào Tiêu Chiến, ngọc tác của Yến Kỳ cũng mạnh mẽ xông lên. Công lực của Tiêu Chiến đã bị tiêu hao, mắt thấy kiếm của Vân Nhiễm bổ tới liền lùi về phía sau, ngọc tác của Yến Kỳ lại chặn trước mắt hắn, như con rắn linh hoạt cuốn lấy thắt lưng hắn. Hắn vận dùng đại lực để tránh đi, đáng tiếc không đủ mạnh để thoát khỏi ngọc tác của Yến Kỳ. Đúng lúc này kiếm của Vân Nhiễm lao tới.

Một kiếm vừa đâm xuống, tia máu bắn ra, cùng theo tiếng thét vang trời.

“A.”

Kiếm vừa rồi đã hủy đi mặt Tiêu Chiến, nếu không phải hắn cố gắng tránh ra, chỉ sợ đã bị chẻ làm hai mảnh.

“A, a bổn vương muốn giết các ngươi.”

Tiêu Chiến điên cuồng hét lên, như con thú dữ bị thương, dù không có nội lực, nhưng lực sát thương vẫn rất lớn.

Hắn thoát ra khỏi ngọc tác của Yến Kỳ, như phát điên lao về phía Vân Nhiễm: “Ngươi dám hủy mặt của ta, bổn vương muốn giết ngươi.”

Tuy rằng trên mặt Tiêu Chiến có vệt máu rất đáng sợ, nhưng Vân Nhiễm cũng không sợ, thân là thầy thuốc, có người nào nàng chưa gặp qua. Kiếm vô hồn lại mạnh mẽ đâm về phía Tiêu Chiến, hắn ta kinh hãi né tránh, đường kiếm lệch ra khỏi điểm trí mạng đâm vào mạn sườn.

Yến Kỳ lao tới đá mạnh vào người hắn, bay ra ngoài, máu bắn ra trong màn mưa bụ giống như hoa sen tắm máu trong hồ.

Tiêu Chiến nhanh chóng gục xuống, cả người vô lực.

Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm lại muốn ra tay, đúng lúc này phía sau Tiêu Chiến lại có nhiều bóng người như u linh xuyên qua trận la môn, đỡ lấy hắn ta đau lòng nói: “Vương gia, thuộc hạ tới chậm.”

Tiêu Chiến mệt mỏi nhắm mắt thì thầm: “Về Tây Tuyết.”

“Ân, vương gia.” Thuộc hạ lên tiếng trả lời.

Đám thuộc hạ khẽ vung tay áo, bay ra khỏi trận, như một làn khói mỏng, nháy mắt đã biến mất.

Vân Nhiễm muốn đuổi theo lại bị Yến Kỳ ngăn cản: “Đừng đuổi theo, những người này luyện tà môn công.”

“Còn một chút nữa là giết được hắn.”

Vân Nhiễm buồn bã, giữ lại kẻ như vậy là cái tai họa.

“Dù hắn không chết, cũng bị thương nặng, mất đi võ công, còn bị hủy dung mạo.”

Vân Nhiễm hừ lạnh: “Đáng đời, nếu không phải có đám thuộc hạ lợi hại, ta còn muốn giết hắn.”

Hai người nhảy ra khỏi trận la môn, vài tên thuộc hạ bị thương chật vật không dám nhìn Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ, cúi đầu bẩm báo: “Chủ tử, thuộc hạ đáng chết, không ngăn được những người đó.”

Yến Kỳ vung tay áo: “Những người đó luyện tà môn công, không trách các ngươi được.”

Dỡ bỏ trận la môn, mọi người đứng trước cửa cung điện, có người mặc long bào đứng dưới màn mưa quan sát. Hình ảnh kinh tâm động phách vừa rồi khắc thật sâu trong đầu hắn. Hắn vẫn đang kinh ngạc nhìn hai người, đến tận khi nghe thấy tiếng Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ mới tỉnh lại.

“Gặp qua hoàng thượng, thần đánh Cung Thân vương bị thương nặng, trong thời gian ngắn, hắn sẽ không thể quấy rối Đại Tuyên.”

Sở Dật Kỳ nói: “Ái khanh vất vả, đêm đã khuya hai người có thể xuất cung.”

“Tạ hoàng thượng.”

Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm lên xe ngựa, rời khỏi hoàng cung.

Ở phía sau điện, có người khẽ nói nhỏ: “Hoàng thượng, bọn họ thật lợi hại, ngay cả Tiêu Chiến cũng thảm bại.”

Mọi người đều quay đầu liếc nhìn Sở Văn Hạo.

“Bọn họ như vậy, trẫm càng không thể chấp nhận, ngươi lập tức nghĩ cách diệt trừ Vân Nhiễm, sau đó?”

Sau đó thế nào, hoàng thượng không nói gì, nhưng Sở Văn Hạo hiểu rõ, trên mặt khẽ cười, cung kính cúi đầu: “Thần lĩnh chỉ.”

Trên đường, mưa bụi dày đặc, tiếng vó ngựa lộc cộc vang xa, một chiếc xe ngựa đi về phía phủ Vân vương.

Trong xe, nữ nhân như mèo lười biếng nằm trên nhuyễn tháp, còn đâu vẻ hung thần ác sát lúc đứng trong trận la môn.

Yến Kỳ dựa vào một bên nhuyễn tháp, vươn bàn tay ngọc khẽ vuốt tóc Vân Nhiễm, dịu dàng che chở, giọng hắn tình tứ.

“Nhiễm Nhi, nàng cẩn thật một chút, vừa rồi ta thấy trong mắt hoàng thượng có sát khi.”

“Ha, ha, không phải hắn vẫn muốn giết chúng ta sao?” Vân Nhiễm nằm trên nhuyễn tháp khẽ giật mình, nàng đã sớm biết ý định của Sở Dật Kỳ, vừa nghĩ tới chuyện này lại thở dài: “Yến Kỳ, chàng nói xem đầu hắn có vấn đề gì không, chúng ta không có tâm tư mưu phản, không hành thích vua, tên kia lại không chấp nhận được chúng ta, chuyện này đến bao giờ mới chấm dứt.”

Vân Nhiễm xoay người ngồi xuống, ánh mắt sáng rực nhìn Yến Kỳ, khẽ nói: “Không bằng chúng ta giết chết tên cẩu hoàng đế này, để người khác đăng cơ.”

Yến Kỳ không có phản ứng gì trước lời nói kinh hãi thế tục, chỉ suy nghĩ một chút: “Nàng muốn để Tiêu Dương vương đăng cơ sao?”

Không chờ Vân Nhiễm lên tiếng, hắn lại nói tiếp: “Tiêu Diêu vương Sở Tuấn Nghiêu, là thư sinh yếu đuối vô năng, cũng không có tài trị quốc, nếu để hắn đăng cơ, Đại Tuyên khó tránh được bị các nước khác thôn tính. Khi đó giang sơn loạn, thiên hạ không yên.”

Không phải Yến Kỳ chưa từng nghĩ tới ép Sở Dật Kỳ thoái vị, mà là không tìm thấy ai có thể lên ngôi hoàng đế. Trước mắt trong hoàng thất ngoại trừ Sở Dật Kỳ, còn có Sở Dật Lâm, nhưng hắn cũng phải người tốt, còn lại Tiêu Diêu vương thì ba phải, suốt ngày chỉ cười tủm tỉm, ngay cả đại thần cũng có thể bắt nạt hắn, người như vậy có thể đăng cơ sao?”

Yến Kỳ có chút nghi ngờ.”

“Không biết tiên đế đã gây ra nghiệt gì, để lại một cục diện rối rắm như vậy, không để cho người ta sống.”

Vân Nhiễm buồn bực nằm xuống, có chút tức giận, vừa nghĩ tới tên kia khắp nơi tính kế, nàng liền tức giận không thôi, bực mà không có chỗ phát.

Yến Kỳ khẽ vuốt chân mày cho nàng, bàn tay hắn lạnh như nước, chạm vào da nàng rất thoải mái.

Vân Nhiễm giãn mày, nhớ tới Tiêu Chiến mới vui lên một chút.

“May mắn, có thể đuổi tên Tiêu Chiến ghê tởm về Tây Tuyết.”

“Umh, Nhiễm Nhi, hai sáu tháng sau là đại hôn của chúng ta, nàng chuẩn bị tới đâu rồi.”

Bên phủ Yến vương hắn có thể sắp xếp thỏa đáng, không cần Nhiễm Nhi phải lo lắng, nhưng phủ Vân vương ai đứng ra làm chủ, không thể để cho Nhiễm Nhi tự mình ra tay chứ.

“Hay là ta để cho mẫu phi tới phủ Vân vương chủ trì cho nàng, có được không?”

Vân Nhiễm lắc đầu, nào có chuyện mẹ chồng tương lai làm chủ cho nàng dâu, chỉ sợ bên kia sẽ nghĩ nàng làm cao. Trước giờ quan hệ mẹ chồng nào dâu vốn phức tạp, nàng vẫn không nên để cho người ta bắt được thóp.

“Không cần, chuyện bên này, chúng ta sẽ nghĩ cách, chàng đừng lo.”

Vân Nhiễm nói xong, xe ngựa chậm rãi dừng lại, đã tới phủ Vân vương. Nàng giật mình, chuẩn bị xuống xe, ai ngờ Yến Kỳ ôm nàng lại, khẽ thì thầm bên tai: “Nhiễm Nhi, nàng cẩn thật.”

“Umh, ta sẽ cẩn thận.” Vân Nhiễm nằm trong lòng hắn, ngửi mùi hương dễ chịu, không quên dặn dò: “Chàng cũng cẩn thận, hai người chúng ta cùng nhau đánh quái vật, đánh người xấu, không sợ bất cứ kẻ nào.”

Yến Kỳ kinh ngạc, đánh quái vật, đánh người xấu, người trong lòng đã lẩn như cá trạch nhanh chóng ra lệnh: “Đưa gia các ngươi về phủ Yến vương đi.”

“Ân, công chúa.”

Xe ngựa khẽ động, Yến Kỳ lắc đầu cười, nha đầu này thật sự là thiên biến vạn hóa, có điều bất kể nàng biến thành gì, hắn đều thích.

Ngày hôm sau, Vân Nhiễm ngủ đến tận khi mặt trời lên cao mới thức dậy, Sơn Trà tới bẩm báo: “Công chúa, thế tử Cung Thân vương Tây Tuyết xin gặp.”

“Hắn tới làm gì?”

Vân Nhiễm lạnh lùng, hiện tại nàng không có thiện cảm với người Tây Tuyết.

Sơn Trà lắc đầu: “Nô tỳ không biết, quản gia tới báo, hỏi công chúa có muốn gặp hắn hay không.”

Vân Nhiễm định đáp không gặp, đột nhiên nhớ tới chuyện đêm qua Tiêu Chiến bị thương. Nếu như tiết lộ chuyện này cho Tiêu Bắc Dã, biết đâu hắn thừa thắng đuổi giết phụ vương, như vậy thì còn gì bằng. Vân Nhiễm hứng thú, nhanh chóng ra lệnh cho Sơn Trà: “Ngươi dẫn hắn tới phòng khách đi.”

“Ân, công chúa.”

Sơn Trà ra ngoài, dặn dò người làm dẫn Tiêu Bắc Dã tiến vào, chính mình lại gọi Dữu Tử tiến vào hầu hạ Vân Nhiễm mặc quần áo.

Tiêu Bắc Dã bất ngờ tưởng Vân Nhiễm sẽ không gặp, ai ngờ nàng lại đồng ý.

Đến tận khi ngồi trong phòng khách viện Như Hương, hắn vẫn còn nghi ngờ đây là giả, cho đến khi Vân Nhiễm tiến vào hắn mới tin đây là thật.

Ánh mặt trời phủ quanh người Vân Nhiễm, một thân váy trắng hoa ngọc lan, quần la màu bạc, bên hông đeo ngọc bội màu trắng, khuôn mặt tinh xảo cười nhẹ nhàng, tóc vấn đơn giản cài một cây trâm bạch ngọc, phía trước có vài sợi tóc mai rủ xuống, nhẹ nhàng phất qua má nàng.

Tiêu Bắc Dã đột nhiên hâm mộ những sợi tóc kia, có thể mơn man khuôn mặt sáng bóng mịn màng của nàng.

Nghĩ tới tháng sau nàng sẽ phải gả cho Yến Kỳ làm vợ.

Tiêu Bắc Dã không nén được đau lòng, ánh mắt trầm xuống, khuôn mặt tuấn mị ngày xưa tự nhiên đượm buồn, tạo ra vẻ mị lực khác thường.

Vân Nhiễm dẫn người tới ngồi đối diện hắn, nhướng mày nhìn vẻ mặt đau khổ của hắn hỏi: “Sao vậy? Tiêu thế tử tới tìm ta là vì để ta ngắm vẻ mặt bi thương của mình sao?”

Tiêu Bắc Dã nâng mắt nhìn Vân Nhiễm, khẽ thì thầm: “Vân Nhiễm, nàng thật tàn nhẫn.”

Vân Nhiễm hơi nhướng mày, cười trả lời: “Những lời này, không phải chỉ mình ngươi nói, rất nhiều người đều nói vậy.”

Nàng làm Lãm Nguyệt công tử, có nười cầu xin nàng cứu, nếu người nọ bắt nạt nữ nhi, hoặc đã từng làm chuyện xấu, nàng sẽ không cứu. Giết còn chưa kịp sao phải cứu, cho nên rất nhiều người đều nói, nàng nhẫn tâm.

Tiêu Bắc Dã không nói gì, lòng càng thêm đau, nữ nhân này lòng dạ sắt đá.

Vân Nhiễm nhìn hắn: “Nói đi, tìm ta có chuyện gì.”

“Tháng sau nàng thành thân, ta muốn đến thăm nàng.”

Tiêu Bắc Dã khẽ nói, Vân Nhiễm bật cười: “Tiêu thế tử, ngươi có thể đừng như vậy, thật sự tiết mục thâm tình không phù hợp với ngươi, có chuyện gì thì nói thẳng đi.”

Tiêu Bắc Dã suýt hộc máu, chẳng lẽ nữ nhân này không dịu dàng được một chút sau, lòng hắn đã tan nát, bây giờ lại càng đông.

Nhưng Vân Nhiễm mặc kệ hắn sầu khổ, trực tiếp đứng dậy, chuẩn bị ra lệnh tiễn khách: “Nếu không có chuyện gì, ngươi có thể đi rồi.”

Tiêu Bắc Dã bất động, ánh mắt nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, chậm rãi lên tiếng: “Ta có chuyện tìm nàng, ngày đó trên điện, ngươi cho phụ vương xem thứ gì, có thể khiến hắn khẩn trương, còn nhanh chóng rời khỏi.”

Vân Nhiễm nhướng mày nở nụ cười, hóa ra Tiêu Bắc Dã tìm nàng là vì muốn biết trên giấy viết gì.

Có điều thứ kia nàng không định cho hắn, đó là lợi thế để nàng đối phó với Tiêu Chiến. Hơn nữa đó là do Yến Kỳ phái Thất Sát đi điều tra cực kỳ bí mật, sao phải may áo cho người đem tặng cho hắn.”

Vân Nhiễm mím môi, ánh mắt càng sáng rực.

“Thật xin lỗi, thứ đó ta không thể cho ngươi.”

Dứt lời, ánh mắt Tiêu Bắc Dã tối lại, hắn biết sẽ là như vậy.

Nhưng Vân Nhiễm lại nói tiếp: “Ta biết ngươi muốn dùng bí mật đó đối phó với phụ vương ngươi. Ta không nói cho ngươi, nhưng có thể tặng cho ngươi một tin khác.”

“Tin gi?” Tiêu Bắc Dã nâng mắt nhìn Vân Nhiễm, khóa chặt hình ảnh của nàng, lòng đau kịch liệt khi nghĩ nàng sắp thành thân.

Vân Nhiễm cười nói: “Nếu như ngươi muốn đối phó với ông ta, đây là thời cơ tốt nhất, đêm qua hắn tiến cung trộm bản đồ, bị ta với Yến Kỳ đánh trọng thương, công lực suy giảm, còn bị hủy dung.”

Phụ tử hai người đánh nhau, Tiêu Cảnh có thể đứng giữa hưởng lợi.

Vân Nhiễm cũng có lòng quấy rối.

Tiêu Bắc Dã kinh ngạc, khó có thể tin: “Nàng nói, hai người hợp tác đánh phụ vương bị thương, chuyện này sao có thể?”

“Sao lại không thể, ngươi có đánh giá phụ vương mình quá cao không. Được rồi, tin ta đã báo cho ngươi, nếu ngươi tin thì lập tức về Tây Tuyết đối phó hắn. Đêm qua hắn đi thâu đêm về, chắc bây giờ vẫn còn chưa tỉnh.”

Trong mắt Tiêu Bắc Dã tóe lửa, nếu phụ vương thật sự bị thương, đây quả thật là cơ hội của hắn.

Tiêu Bắc Dã xoay người đi ra ngoài, nhưng nhớ tới tháng sau Vân Nhiễm thành hôn, hắn lại dừng lại, quay đầu nhìn phía sau, mắt phủ mờ sương, trong lòng đau vô cùng. Đột nhiên hắn muốn ở lại ngăn cản Vân Nhiễm gả cho Yến Kỳ, cái gì gọi là giang sơn, quyền thế hình như cũng không quá quan trọng.

Nhưng hắn không cần giang sơn, cũng không thể tha cho phụ vương, vì nếu làm vậy, có thể kẻ không may tiếp theo sẽ là hắn.

“Vân Nhiễm, ta sẽ quay lại.”

Tiêu Bắc Dã để lại một câu rồi chạy vội ra ngoài, hắn muốn trở về trước khi nàng thành thân, hắn sẽ không để nàng gả cho Yến Kỳ.

Vân Nhiễm đen mặt, khinh miệt nhìn nam nhân vừa đi khỏi.

Sơn Trà đi vào xin chỉ thị: “Công chúa, có muốn ăn chút gì không.”

Vân Nhiễm gật đầu, bên ngoài mang đồ ăn vào, Vân Nhiễm dùng qua. Lại đau lòng nhớ tới Tống Tình Nhi, nhìn dáng vẻ của nàng ta, chắc chắn sống không tốt. Nàng vẫn nên tới thăm, tuy rằng nàng ta gả cho Định vương không liên quan tới nàng. Nhưng Định vương nhất định là vì quan hệ thân thiết giữa nàng với Tình Nhi mới cưới nàng ta.

Phủ Định vương.

Thanh Phong Hiên, gió thổi qua làm lay động khóm trúc, trong viện đều là hoa cỏ vô cùng xinh đẹp, trên đường đá nhỏ có vài nữ nhân đang vừa nói chuyện vừa tiến vào trong. Mấy người đều vây quanh một nữ nhân, giọng nói rất êm tai.

“Biểu muội, không cần đi thăm Định vương phi, bây giờ nàng ta chỉ là một con ma ốm, chẳng may lây sang muội sẽ không tốt.”

“Đúng vậy, biểu muội đừng đi thăm nàng.”

Những người này chính là nữ nhân của Sở Dật Lâm, người đi trước là Mai Nhược Hàm phủ Tĩnh Xuyên hầu. Gần đây Sở Dật Lâm rất sủng nàng, cho nên mấy người này đều nịnh bợ nàng, có thể nói vài lời hay trước mặt vương gia.

Mai Nhược Hàm khẽ cười: “Biểu tẩu bị bệnh, có lý nào ta lại không tới thăm, nếu để biểu ca biết được sẽ trách ta.”

Mai Nhược Hàm cười duyên, trắc phi đứng bên cạnh tươi cười nói: “Vương gia, sủng biểu muội còn không kịp, sao có thể trách muội.”

Đoàn người vừa tiến vào Thanh Phong Hiên, đã có tiểu nha hoàn tới báo cho Tống Tình Nhi.

Có điều nàng không hề động, cả người yếu ớt, sắc mặt càng thêm tái nhợt, ăn không ngon. Nàng biết mình mắc tâm bệnh, chỉ cần nhớ tới sở Dật Lâm lừa gạt nàng liền cảm thấy cuộc sống thật vô nghĩa, tâm trạng buồn bực, khiến nàng nản lòng thoái chí không muốn sống.

Lúc này nghe nói có người tới thăm, khóe môi nàng khẽ cười, phất tay để cho nha hoàn A Tuyết dẫn người vào.

A Tuyết chính là nha hoàn Tình Nhi mang từ Tống gia tới, rất trung thành.

Bên ngoài mọi người vừa tiến vào, vài phụ nhân đứng rất xa.

Trong nhà nồng nặc mùi thuốc khiến người ta không thoải mái, hơn nữa những nữ nhân này sợ lây bệnh, nên không dám ngồi. Trái lại Mai Nhược Hàm lại thân thiết đi tới ngồi bên giường Tống Tình Nhi, quan sát nàng: “Biểu tẩu, tẩu sao vậy, bệnh tình vì sao mãi không khỏe lên?”

Tống Tình Nhi ho khan, sắc mặt trắng bệch như giấy, thản nhiên nói: “Ta mắc tâm bệnh, sợ là trị không hết.”

Nàng hận, mình mắt mù với gả cho nam nhân sói đội lốt người như Sở Dật Lâm.

Nếu được làm lại thì thật tốt, nàng sẽ không bao giờ gả cho kẻ bạc tình, có dụng tâm kín đáo như hắn.

Tống Tình Nhi rơi nước mắt, Mai Nhược Hàm rút khăn tay lau nước mắt cho nàng: “Biểu tẩu, người đừng đau lòng, mau chóng dưỡng sức khỏ, đừng tự làm bị thương mình. Nghe nói tẩu còn bị sảy thai, không có cũng không sao, sau này còn có lại.”

Lời này căn bản chính là sát muối vào lòng nhau, đâu có chỗ nào giống lời khuyên.

Những nữ nhân đứng bên cạnh hiểu rõ, khẽ cười, trắc phi cũng phụ họa lời Mai Nhược Hàm: “Đúng vậy, Định vương phi, người còn trẻ, chỉ cần nghỉ ngơi tốt, vương gia tới đây, sau này lại có đứa nhỏ.”

Tống Tình Nhi muốn phát điên nghe bọn họ nói chuyện, đáng tiếc nàng không còn sức, nhắm mắt nằm trên giường không nhúc nhích.

Phụ nhân kia còn muốn nói thêm gì đó, lại có nha hoàn đi vào bẩm báo: “Vương phi, quản gia tới báo, hộ quốc công chúa tới thăm người, vương phi có gặp không.”

Tống Tình Nhi nghe thấy Vân Nhiễm tới thăm, sao có thể không gặp, nhìn A Tuyết: “Đi dẫn công chúa vào đây.”

“Ân, vương phi.” A Tuyết nhận lệnh đi ra ngoài, Mai Nhược Hàm khẽ cười đứng dậy: “Tình cảm của biểu tẩu với hộ quốc công chúa thật tốt, nghe nói y thuật của nàng cao minh. Sức khỏe tẩu không tốt, nàng đích thân tới đây, chắc là xem bệnh cho tẩu, tẩu sẽ sớm khỏe lại thôi.”

Vài người trong phòng gật đầu phụ họa, nghe công chúa tới, các nàng không dám đắc đội với Định vương phi. Nếu để nàng ta biết được, chỉ sợ các nàng sẽ xui xẻo, nghe nói trong tay công chúa có roi đánh vương, có thể đánh cả hoàng thượng.

Tống Tình Nhi không nói thêm gì, ho khan vài tiếng, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

Vân Nhiễm theo A Tuyết tiến vào, liếc mắt đã thấy vài phụ nhân trong phòng, nàng không quen bọn họ, nhưng đại khái có thể đoán đây là tiểu thiếp của Sở Dật Lâm.

Người đang ngồi trước giường Vân Nhiễm biết, là nữ nhi phủ Mai gia Mai Nhược Hàm.

Nàng ta nhìn thấy nàng tiến vào, lập tức đứng dậy cười khách sáo nói: “Hộ quốc công chúa, đúng lúc ta tới thăm biểu tẩu, nếu công chúa đã tới, vậy ngồi với nàng đi, sức khỏe của nàng không được tốt.”

Mai Nhược Hàm hiếm khi không cao ngạo, Vân Nhiễm hơi nhướng mày lên tiếng: “Mai tiểu thư có lòng.”

Nàng ta từ biệt Tống Tình Nhi cùng Vân Nhiễm dẫn theo vài tiểu thiếp đi khỏi.

Vân Nhiễm đi tới bên giường, nhìn sắc mặt Tống Tình Nhi tái nhợt, cả người yếu ớt, nàng khẽ bắt mạch, cũng không có gì bất thường.

“Tình Nhi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao muội lại suy yếu thế này, là Định vương bắt nạt muội sao, nói cho ta biết, ta đi tìm hắn tính sổ.”

Tống Tình Nhi lắc đầu phủ nhận: “Không có, là muội sinh non, đau lòng, cho nên mới như vậy.”

Tống Tình Nhi ho khan hai tiếng, Vân Nhiễm lấy ra một viên thuốc đưa cho nàng, còn lại đưa cho A Tuyết, dặn nàng ta mỗi ngày cho Tống Tình Nhi dùng một viên, đây là nhân sâm bồi bổ thân thể.

Vân Nhiễm kéo tay Tống Tình Nhi khuyên nhủ: “Tình Nhi, muội nghĩ thoáng một chút, đừng nhớ tới chuyện không vui, ảnh hưởng tới sức khỏe.”

Tống Tình Nhi nghe thấy vậy, yếu ớt cười rộ lên: “Tỷ tỷ, đừng lo lắng, muội nhất định sẽ khỏe lại.”

“Tình Nhi, có chuyện gì thì nói với ta, ta sẽ giúp muội.”

Vân Nhiễm cảm thấy Tình Nhi có chuyện giấu nàng.

“Vân tỷ tỷ, cảm ơn tỷ tới thăm ta, ta rất vui, tỷ yên tâm, ta rất nhanh sẽ khỏe lại.”

Tống Tình Nhi nhìn A Tuyết: “Đỡ ta đứng dậy, ta cùng Vân tỷ tỷ đi dạo.”

A Tuyết lên tiếng, đỡ Tống Tình Nhi xuống giường, Vân Nhiễm cũng đỡ nàng. Vài người đi ra khỏi phòng, trước sân mặt trời chiếu sáng hoa cỏ nở rộ, Tống Tình Nhi hít sâu, khuôn mặt tái nhợt khẽ hồng lên, Vân Nhiễm đứng bên cạnh khẽ nói: “Tình Nhi, muội nên ra ngoài phơi nắng, như vậy mới tốt cho sức khỏe.”

“Umh, muội nên ra ngoài phơi nắng, nhưng quá đau lòng, bây giờ muội đã nghĩ thông, đứa nhỏ không có duyên với mình, sau này lại có.”

Vân Nhiễm nghe nàng nói vậy, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm: “Muội có thể nghĩ như vậy, không cần quá đau lòng.”

Tống Tình Nhi gật đầu: “Ta đã biết.”

Tinh thần của nàng hình như tốt lên, kéo tay Vân Nhiễm: “Vân tỷ tỷ, nghe nói tháng sau người thành thân, Tình Nhi chúc người hạnh phúc vui vẻ.”

“Cảm ơn.”

Vân Nhiễm cũng muốn chúc Tình Nhi hạnh phúc, nhưng đến đầu lưỡi lại rụt lại. Sở Dật Lâm là dạng người gì nàng hiểu rõ, bất kể thế nào cũng không nói nên lời.

Hai người nắm tay đi dạo trong hoa viên, tự nhiên Tống Tình Nhi nói rất nhiều, Vân Nhiễm thấy nàng mệt mỏi, sợ nàng không chống cự được, cuối cùng ra lệnh cho A Tuyết đỡ nàng về nghỉ ngơi, cũng dặn dò nàng dưỡng bệnh, có thời gian sẽ lại tới thăm nàng.

Tống Tình Nhi khẽ cười, từ biệt Vân Nhiễm.

Sở Dật Lâm không có ở trong phủ, Vân Nhiễm muốn tìm nâm nhân này nói chuyện mà không chờ được, đành về phủ.

Trên xe ngựa Vân Nhiễm nhắm mắt nghỉ ngơi, có chút lo lắng cho Tình Nhi, liền gọi Long Nhất ra: “Long Nhất, ngươi tới phủ Định vương, bí mật bảo vệ Định vương phi, có chuyện gì lập tức trở về báo lại cho ta.”

“Ân, công chúa, Long Nhất nhận lệnh rời đi.’

Đêm tối mênh mông, bầu trơi u ám không vì sao, sương mù ẩn hiện, bóng cây lắc lư, cành lá loang lổ.

Trên đường, một có một nữ tử chân không chạm đất xuyên qua màn đêm, đi thẳng tới phủ Vân vương. Sương mù ngày một dày, nàng bay vào trong phủ dừng lại trước giường Vân Nhiễm, khẽ gọi: “Vân tỷ tỷ, người tỉnh, Tình Nhi đến từ biệt tỷ.”

Vân Nhiễm mơ hồ mở ra, nhìn thấy nữ tử áo trắng chính là Tống tình Nhi, nàng kinh ngạc thấy nàng ta mặc áo trắng vày dài, tóc xõa tung, mặt vẫn trắng bệch như trước, nhưng chứa đựng ý cười nhìn mình.

“Vân tỷ tỷ, đời này có đại ân với Tình Nhi, muội không thể báo, đành để kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp người. Vân tỷ tỷ, tỷ bảo trọng, Tình Nhi phải đi rồi.”

Nói xong, nàng khẽ bay đi, Vân Nhiễm nóng vội muốn giữ nàng lại, hét lên: “Tình Nhi, Tình Nhi, muội đừng đi, muội đi đâu vậy.”

Một tiếng kêu thất thanh kinh động tới Sơn Trà cùng Dữu Tử đang canh gác bên ngoài. Hai người người nhanh chóng xông vào, thấy công chúa đang liều mạng giơ tay giữa không trung.

Vân Nhiễm giật mình tỉnh dậy, mê man nhìn xung quanh, mới biết vừa rồi chỉ là giấc mộng khẽ thở ra. Nhưng cả người nàng mồ hôi ướt đẫm như tắm.

Đúng lúc này có người gõ cửa, dù ở xa Vân Nhiễm vẫn nghe thấy, trong lòng khẽ giật mình, sắc mặt khó coi, lập tức ra lệnh cho Sơn Trà cùng Dữu Tử: “lập tức mặc quần áo cho ta, chỉ sợ Tình Nhi đã xảy ra chuyện.”

Nàng cũng không rõ, đã phái Long Nhất đi bảo vệ, sao Tình Nhi còn xảy ra chuyện

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.