Rể Hổ Hào Môn

Chương 4: Chương 4: Tiền đâu ra nhiều vậy




Cũng không biết là do kỳ sinh lý hay là vì nghĩ đến việc ngày mai Tập đoàn Đại Minh sẽ đến thị sát, mà Tô Tuyết nôn nóng không ngủ được. Cô nằm trên giường trằn trọc khó ngủ, cuối cùng ngồi dậy, hai tay gãi đầu một lúc, khiến cho tóc loạn cả lên.

Nhưng vào lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, cô nhìn thấy Trần Thanh Xuyên xông vào trong phòng ngủ của cô.

Lúc đó, Tô Tuyết có liên tưởng không tốt: “Trần Thanh Xuyên, Trần Thanh Xuyên, anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh, anh đừng làm bậy!”

Nửa đêm khuya khoắt, Trần Thanh Xuyên không nói tiếng nào mà xông vào phòng ngủ của cô, chắc không phải là cưỡng ép cô cùng anh…

Nghĩ đến đây, Tô Tuyết càng hoảng loạn hơn, mau chóng gào giọng kêu cứu.

“La cái gì mà la, tôi đâu phải đến để ngủ với cô, đừng có mà nghĩ đến mấy chuyện tốt đó!”

Trần Thanh Xuyên mở đèn phòng ngủ lên, oán giận nói một câu, khiến cho Tô Tuyết vô cùng buồn bực, chuyện đó được xem là chuyện tốt sao?

Nhưng không đợi cô phản bác, Trần Thanh Xuyên đã đến bên cạnh cô, ngồi lên giường cô: “Cho tôi số tài khoản của cô!”

Tô Tuyết kinh ngạc không nói nên lời, lúc này cô mới nhớ lại, lúc nãy vừa gõ mười hai tiếng chuông.

Sau khi biết được Trần Thanh Xuyên đến vì chuyện này, Tô Tuyết lập tức nổi giận: “Trần Thanh Xuyên, đầu anh có bệnh à? Nửa đêm không ngủ, xông vào phòng tôi khoác lác với tôi, anh bị điên à?”

Đương nhiên là Trần Thanh Xuyên không phải bị điên, anh chỉ là thực hiện lời hứa của mình mà thôi.

Anh đã nghĩ kĩ rồi, cứ chuyển một ngàn vạn đã hứa cho Tô Tuyết trước, sau đó lại qua phòng máy tính lấy tiền đập chết Tô Quân đang chơi trò chơi!

Nhưng bởi vì tiếng kêu cứu trước đó của Tô Tuyết, lúc này Tô Quân đã chạy qua đây.

Thấy Trần Thanh Xuyên ngồi trên giường Tô Tuyết, Tô Quân lập tức nổi trận lôi đình, giơ cao ghế lên: “Cái tên thiểu năng này, thật là to gan, dám xông vào phòng của chị tôi với mưu đồ xấu, để xem hôm nay tôi có đánh chết anh không!”

Tô Tuyết mau chóng cản Tô Quân đang nổi nóng lại, mặc dù Trần Thanh Xuyên xông vào phòng cô khoe khoang đúng là hơi quá đáng, nhưng tội này cũng không đến mức phải chịu một trận đập bằng ghế. Hơn nữa, lỡ như đánh chết Trần Thanh Xuyên rồi, Tô Quân sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.

Khuyên can mãi, cuối cùng Tô Tuyết cũng ngăn được sự kích động của Tô Quân, sau đó giải thích chuyện một ngàn vạn.

Sau khi biết sự “khoác lác” của Trần Thanh Xuyên, Tô Quân càng cười nhạo hơn: “Chỉ anh, còn một ngàn vạn? Anh không lấy gương ra mà soi lại mình xem, anh dựa vào đâu mà lấy một ngàn vạn ra, anh dựa vào đâu mà khoác lác ra một ngàn vạn?”

“Không phải là tôi cười nhạo anh, nhưng với kiểu người thiểu năng như anh, có mười kiếp cộng lại cũng chẳng gom đủ một ngàn vạn!”

“Anh đừng có không phục, nếu như kẻ thiểu năng như anh mà thật sự có bản lĩnh, thì bây giờ chuyển tiền qua cho tôi ngay lập tức, hãy dùng hiện thực để vả vào mặt tôi đi!”

Lúc nói những lời này, Tô Quân thật sự lấy điện thoại mở app ra, đưa mã QR cho Trần Thanh Xuyên.

Tô Tuyết ở bên cạnh vốn định ngăn cản, nhưng nghĩ nghĩ thì vẫn là thôi đi, để Trần Thanh Xuyên mất mặt cũng tốt, để tránh sau này anh lại khoác lác!

Hai chị em đều mong chờ nhìn về phía Trần Thanh Xuyên, tỏ vẻ “anh có giỏi thì quét mã đi”, thậm chí Tô Quân đã chuẩn bị xong lời thoại nếu Trần Thanh Xuyên không dám quét mã rồi, cậu ta phải mắng cho cái tên thiểu năng này một trận mới được!

Nhưng ngoài sự tưởng tượng của hai chị em, một giây sau, Trần Thanh Xuyên lấy điện thoại ra quét mã của Tô Quân, sau đó một tiếng “tích” vang lên, Tô Quân hơi ngạc nhiên, sau đó cười nhạo: “Anh thật sự dám quét à, sao, có phải tiếp theo anh sẽ nói với tôi là, vì hạn mức ngân hàng nên không chuyển được đúng không? Anh cũng chỉ có chút bản lĩnh đó mà thôi, nếu không thì tên thiểu năng như anh có thể…”

Đang chế giễu, Tô Quân đột nhiên phát hiện số dư trên màn hình thay đổi.

Cậu ta nhìn kỹ lại, mẹ nó, thế mà, thế mà thật sự chuyển vào một ngàn vạn?

Nghẹn lời, Tô Quân đã hoàn toàn nghẹn lời rồi, những lời chế giễu đã chuẩn bị trước đó bây giờ không dùng được câu nào cả, bởi vì cậu ta không hề ngờ tới Trần Thanh Xuyên sẽ thật sự chuyển một ngàn vạn vào, đây là số tiền chục triệu đấy, cả đời này cậu ta cũng chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy!

Tô Tuyết ở bên cạnh nhìn thấy Tô Quân nhìn chằm chằm màn hình điện thoại không nói gì, tưởng rằng cậu ta vì không nhận được tiền nên đang chuẩn bị những lời mắng người, nên cô khuyên nhủ: “Được rồi, lần này tha cho anh ta đi, đã tối rồi, tôi phải đi ngủ đây, hai người ra ngoài hết đi!”

Tô Tuyết ra lệnh đuổi khách, nhưng Tô Quân lại không đi, sau đó khổ sở nói: “Không phải đâu chị, tiền đã vào tài khoản rồi…”

“Hả?” Tô Tuyết chỉ cho rằng mình nghe nhầm, mau chóng nghiêng đầu đến nhìn vào màn hình điện thoại.

Nhìn một cái, cô hoàn toàn ngây người, không chỉ nhìn thấy con số chuyển khoản một ngàn vạn, mà còn nhìn thấy tên của người chuyển là Trần Thanh Xuyên!

Nhìn màn hình điện thoại, rồi lại nhìn Trần Thanh Xuyên, trên gương mặt xinh đẹp của Tô Tuyết viết đầy hai chữ kinh ngạc.

Gương mặt của Tô Quân lại càng như khổ qua, cậu ta nhớ rõ ràng chính miệng cậu ta đã nói chỉ cần Trần Thanh Xuyên lấy ra một trăm ngàn hay tám mươi ngàn, anh ta sẽ quỳ xuống đất gọi anh rể, còn dập đầu đền tội. Bây giờ thì hay rồi, Trần Thanh Xuyên người ta đã lấy ra một ngàn vạn luôn rồi kìa…

Một lúc lâu sau, Tô Tuyết mới hoàn hồn, cô hỏi Trần Thanh Xuyên: “Anh ở đâu có nhiều tiền như vậy?”

“Từ trên trời rớt xuống, gió lớn thổi tới, đi trên đường có người tốt bụng nhét cho tôi, lý do nào cũng được, phải xem tôi thích cái nào.”

Trong mắt Tô Tuyết, câu trả lời của Trần Thanh Xuyên vẫn cà lơ phất phơ như trước đây, nhưng lúc này cô lại không hề cảm thấy tức giận, chỉ ngạc nhiên là rốt cuộc Trần Thanh Xuyên lấy đâu ra một ngàn vạn này, thật là không thể tin nổi…

Trần Thanh Xuyên rời đi, không thật sự so đo với Tô Quân, bắt cậu ta quỳ xuống rồi dập đầu, không có ý nghĩa gì cả.

Chỉ là trước khi đi, anh nói với Tô Tuyết, bảo cô chuẩn bị sẵn thoả thuận ly hôn, ngày mai sẽ ký tên ly hôn.

“Chị, không thể ly hôn, tuyệt đối không thể ly hôn!” Sau khi Trần Thanh Xuyên đi rồi, Tô Quân liều mạng khuyên nhủ chị mình: “Mặc dù không biết rốt cuộc anh rể lấy đâu ra một ngàn vạn, nhưng thấy anh ta nhẹ nhàng chuyển khoản như vậy là biết chắc chắn anh ta có rất nhiều tiền!”

“Chị nghĩ xem, anh ta nghèo khổ ba năm chị đâu có ly hôn với anh ta, bây giờ anh ta giàu có rồi, chị có thể ly hôn với anh ta sao? Đương nhiên là không thể!”

Tô Quân cứ nghĩ đến việc Trần Thanh Xuyên có tiền rồi, nên anh ta nhất định phải giữ lại người anh rể giàu có này, thậm chí anh ta đã nghĩ xong ngày mai nên xin lỗi thế nào rồi.

Nhưng Tô Tuyết lại không nghĩ đến chuyện này, cô chỉ là rất hoang mang, rốt cuộc Trần Thanh Xuyên lấy đâu ra một ngàn vạn đó?

Đang suy nghĩ, chuông điện thoại vang lên, là Lưu Chấn gọi đến.

Sau khi nghe máy, Lưu Chấn nói với cô, một ngàn vạn mà công ty cần quay vòng vốn đã đến rồi: “Em cho anh tài khoản cá nhân anh có thể hiểu, cần phải trốn thuế, nhưng sao em lại dùng tài khoản của Trần Thanh Xuyên?”

Tô Tuyết ngẩn ra, cô cho Lưu Chấn tài khoản của Trần Thanh Xuyên bao giờ, cô đâu có cho!

Cô đột nhiên nhớ ra, hôm đó cô viết hai tài khoản lên hai tờ giấy, một cái là để mượn tiền bố của Lưu Chấn, một cái là cô định dùng năm trăm ngàn để “mua” giấy ly hôn của Trần Thanh Xuyên. Sau đó Lưu Chấn đến đây, chắc chắn là cô nhất thời bận rộn nên nhầm lẫn, đưa cho Lưu Chấn số tài khoản vốn dĩ nên đưa cho Trần Thanh Xuyên rồi!

“Trần Thanh Xuyên, tên khốn Trần Thanh Xuyên!”

Cuối cùng Tô Tuyết cũng hiểu ra, một ngàn vạn của Trần Thanh Xuyên là do Lưu Chấn gửi nhầm qua đó, nhưng Trần Thanh Xuyên lại im lặng không nói, còn giả vờ tỏ vẻ là do anh chuyển cho cô, tỏ vẻ hào phóng.

Hào phóng cái rắm ấy, tiền là của Lưu Chấn người ta, anh dựa vào đâu mà giả vờ ra vẻ hào phóng?

Sau khi Tô Quân biết được chuyện này từ chị mình, cậu ta tức đến mặt cũng xanh lè.

“Mẹ nó, lúc nãy em còn định xin lỗi tên thiểu năng đó, còn định nhận anh ta làm anh rể, thế mà thằng chó đó dám lừa em!”

Hai chị em lửa giận ngùn ngụt, nhưng Trần Thanh Xuyên lại không hề biết chuyện này, thậm chí anh còn không biết Tô Tuyên đã làm một tài khoản cho anh.

Lúc này, anh đang đứng trước nhà hàng năm sao sang trọng nhất thành phố, đã ăn uống cực khổ ba năm trời, đương nhiên phải hưởng thụ một chút rồi.

Chỉ là vừa đến trước cửa nhà hàng năm sao, anh đã bị một đoàn xe chặn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.