Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 266: Chương 266: Hẳn Là Anh Ấy Không Muốn Mình




“Mình nói tIếu Lạc là tâm cơ kỹ nữ, thật ra mình mới là người tệ nhất.” Tiếu Nhiễm tự trách rơi nước mắt. cô vẫn muốn nói ra sự thật, nhưng là vì sợ hãi mà không dám nói. Nhưng là sự việc kia không thể giữ được bí mật cả đời, so với để người khác nói, không bằng tự mình thẳng thắn nói ra: “Mình muốn đi nói cho Cố Mạc sự thật, mình muốn thẳng thắn nói với anh ấy hành vi phạm tội của mình.”

Nghe được Tiếu Nhiễm nói, Ninh Hạo lập tức ôm sát hai vai của cô, thật sự nói: “Thẳng thắn không thành vấn đê.f nhưng là cậu đã suy xét rõ ràng hậu quả chưa?”

“Hậu quả?” Tiếu Nhiễm suy xét đến Cố Mạc trả thù, khuôn mặt liền tái mét, nước mắt không thể khống chế mà rơi xuống đất. “Mình biết, mình đã sớm nghĩ tới kết cục tệ nhất, ba mình sẽ phá sản, Cố Mạc sẽ ly hôn với mình.”

“Nếu cậu muốn gần bên Cố Mạc thì không cần nói.” Ninh Hạo vừa lau nước mắt cho cô, vừa thật sự khuyên nhỉ.

“Sớm muộn gì anh ấy cũng biết. Dương Nguyệt Quyên biết, Tiếu Lạc biết, Lục An Bình cũng biết rồi.” Tiếu Nhiễm sợ hãi ôm lấy hai vai, cúi đầu, u u mà nói: “Do miệng người khác nói ra không bằng chính mình tự nói.”

Bí mật kia tựa như một quả bom không hẹn giờ, ngòi nổ ở trong tay người khác, cô sẽ liên tục sống trong sự sợ hãi. Không bằng chính mình tự đi bạo nó.

Bùng nổ thì bùng nổ đi!

Đó là trừng phạt mà cô vốn nên nhận.

“Mẹ con Dương Nguyệt Quyên không phải đồ ngốc, chắc sẽ không nói ra sự thật để cho công ty của ba cậu phá sản. Mà Lục An Bình, mình có thể thu phục được. Tiếu Nhiễm, cứ tận hưởng cuộc sống của cậu đi...”

“Nhưng là...” Tiếu Nhiễm do dự nói: “Nói dối thì luôn có một ngày sẽ bị vạch trần.”

“Nếu có một ngày Cố Mạc biết được sự thật không còn yêu cậu nữa, cậu còn có mình.” Ninh Hạo đặt mình lên vị trí thế thân, bởi vì anh biết người Tiếu Nhiễm yêu là Cố Mạc, chỉ có ở bên Cố Mạc thì cô mới có thể hạnh phúc. Anh không muốn nói tình yêu của mình vĩ đại bao nhiêu, anh chỉ muốn Tiếu Nhiễm được vui vẻ.

“Ninh Hạo, cậu không nên làm thế thân.” Tiếu Nhiễm lắc đầu, tuy cô cảm động, nhưng không muốn đối với Ninh Hạo như vậy. Anh càng xứng đáng với người tốt hơn.

“Vậy thì cố gắng hạnh phúc cho mình xem. Nếu có một ngày Cố Mạc không thể cho cậu hạnh phúc, mình sẽ cướp lấy cậu!” Ninh Hạo thật sự nhìn cô.

“Ninh Hạo, mình là cô gái không tốt!” Tiếu nhiễm đẫm nước mắt nhìn Ninh Hạo: “Nếu như gặp được người nào tốt, thì cậu hãy yêu.”

“Nha đầu ngốc, ở trong mắt của mình, cậu chính là người con gái tốt nhất.” Ninh Hạo cầm lấy khăn tay lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói.

“Tự mình làm được mà.” Tiếu Nhiễm cầm lấy khăn tay, vừa muốn lau nước mắt liền nhìn thấy Cố Mạc ở cuối hành lang với vẻ mặt khói mù. Cô lập tức sửng sốt, trong mắt tràn ngập bối rối. Anh nghe được lời bọn họ vừa nói rồi sao? Biết cô đâm chết Tưởng Y Nhiên rồi sao? Cho nên anh nhìn cô lạnh nhạt như vậy. Cô đứng lên, vội vàng muốn giải thích: “Cố Mạc...”

Lynda đi đến trước mặt Cố Mạc, nhắc nhở anh một câu. Chỉ thấy ánh mắt Cố Mạc lạnh lùng đảo qua mười ngón tay nhẵn nhụi của Tiếu Nhiễm, đứng ở đằng xa. Dường như đang ẩn nhẫn gì đó, cắn chặt răng, xoay người mang theo một đám người rời đi.

“Cố Mạc...” Tiếu Nhiễm vô lực ngồi trên ghế sài, nước mắt tràn mi. Cô biết sau khi anh biết được sự thật sẽ không để ý đến cô nữa. Hôn nhân của hai nguwoif mới vừa bắt đầu thì đã đến lúc kết thúc. Cô giống như đang nói cho chính mình nghe, vừa rơi nước mắt vừa hỏi: “Cố Mạc, anh không cần em nữa sao?”

“Trở về đối mặt với Cố Mạc, giải thích với anh ta đi. Ai cũng không muốn xảy ra tai nạn xe cộ, cái đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn.” Ninh Hạo thương tiếc xoa nước mắt của Tiếu Nhiễm dịu dàng nói.

“Chắc là anh ấy không cần mình nữa, mình biết, có giải thích cũng vô ích!” Tiếu Nhiễm đẩy tay Ninh Hạo ra, cuộn mình trên ghế dài, bất lực gặm nhấm nỗi đau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.