Sắc Khí Tràn Đầy

Chương 102: Chương 102: Đại hội thể thao




Mặt trời lúc này vẫn lên cao, nhưng không quá gắt nắng. Học viện Hạnh Phúc lựa chọn thời gian này để tổ chức đại hội thể thao. Cuối thu mát mẻ không khí tươi mát là thích hợp nhất để vận động.

Các nam thanh nữ tú của trường học mặc lên người bộ đồng phục thể thao của trường.

Nam sinh quần đùi màu đen, còn nữ sinh là quần đùi màu đỏ ngắn, lộ ra một mảnh lớn đôi chân thon dài trắng nõn.

Đại hội thể thao có những hạng mục bình thường giống như những trường học khác, là môn “chạy nhanh”, còn có “nhảy xa”, “nhảy cao”, “cõng người” hạng mục.

Còn có những hạng mục kỳ lạ như “kéo dài đại tái”, “mượn vật thi đấu“....

Nhìn qua đều có vẻ bình thường nhưng hệ thống lúc này nhắc nhở Thẩm Quân vài điều. Mí mắt giật giật, học viện Hạnh Phúc, các người dám......

Bởi vì vài yêu cầu cứng nhắc, một người đăng ký đại hai hạng mục. Thẩm Quân đăng ký nhảy xa cùng mượn vật thi đấu, Trạm Quang đăng ký nhảy cao cùng cõng người hạng mục. Hắn nguyên bản còn muốn đăng ký kéo dài đại tái, bị Thẩm Quân vô tình cự tuyệt.

Kéo dài... Còn không phải kéo dài cái đồ vật kia của nam sinh? Người chịu khổ chịu nhọc vẫn là các cô này. Thẩm Quân trong lòng cũng không cảm thấy “Hạnh phúc” gì.

“Học viện Hạnh Phúc đại hội thể thao lần đầu tiên tổ chức. Chính thức bắt đầu!”

Hiệu trưởng học viện đứng trên sân khấu lớn giữa sân thể dục phát biểu to rõ, đại hội thể thao tính chính thức bắt đầu rồi.

Hai ngày đầu tiên những hạng mục bình thường cứ thế diễn ra, hết thảy không có việc gì kỳ lạ phát sinh, thẳng đến ngày thứ ba mượn vật đại tái. Nữ sinh tham gia mượn vật đại tái, tổng cộng có 60 người tham gia, 15 người một tổ, tất cả có bốn tổ. Thẩm Quân cùng với các nữ sinh của Linh Ban một nhóm. Trừ bỏ Tào Dạ Phàm ra thì mọi người thuộc nhóm thi đấu thứ hai.

Trên sân thể dục lớn có vài cái lều màu trắng to, bên trong là học sinh thuộc ban hậu cần hoặc là bác sĩ, y tá phòng ngờ có chuyện gì xảy ra.

Lều của Linh Ban nằm ở vị trí trung tâm của sân thể dục, có thể nhìn bao quát toàn bộ vị trí xung quanh. Bên trong có quạt, còn có tủ lạnh nhỏ, những người khác thì ngồi trên băng ghế, còn bọn họ ngồi trên sô pha mềm mại. Thẩm Quân ngồi trên sô pha, Trạm Quang lột quýt cho cô ăn. Bộ dạng vui vẻ thoải mái không thôi.

“Nữ sinh tham gia hạng mục mượn vật đại tái. Tới giữa sân tập trung.”

Trên loa bắt đầu phát ra âm thanh tập trung.

Khoảng mười giờ rưỡi, hạng mục mượn vật đại tái chính thức bắt đầu.

Một người thuộc ban tổ chức mang theo một cái thùng lớn, bên trong là những tờ giấy để nữ sinh bốc thăm. Người này đi đến trước mặt mỗi nữ sinh, cho họ bốc một tờ thăm. Thấy họ chuẩn bị xong, cô cầm một cái loa bắt đầu giải thích: “Hiện tại, mỗi người trên tay cầm một tờ thăm. Bên trong ghi một đồ vật. Mỗi người đi mượn đồ vật bên trong về. Còn về việc mượn làm sao, thì tùy bản thân quyết định. Thời gian thi đấu là 20 phút, cũng chính là 10 giờ 20 phút tập trung lại chỗ này. Trong vòng 20 phút không mượn được đồ coi như thất bị. Trực tiếp trừ 5 điểm vào tổng điểm của lớp.”

Các nữ sinh tham gia ồ lên, thất bại không nói còn bị trừ điểm. Nhưng họ không một ai dám lên tiếng phản kháng, sau khi nhân viên công tác nói bắt đầu, mỗi người đều tái mặt rời đi.

Chỉ thấy được cảnh tượng ở giữa sân thể dục, 15 nữ sinh sau khi mở giấy ra, cả mặt đều đỏ bừng.

Một phút đồng hồ sau, các nữ sinh bắt đầu sôi nổi di chuyển, phần lớn chạy về phía lều của lớp Linh Ban. Có nữ sinh thì kéo một nam sinh lại, cùng nhau hôn môi. Có người lại kéo một nam sinh khác chạy vào nhà vệ sinh. Tóm lại đều là một cảnh náo loạn.

Mọi người chứng kiến ước chừng đoán được nội dung bên trong tờ giấy. Vài nữ sinh đi về phía Linh Ban vẻ mặt hết sức quái dị.

Trạm Quang thấy Thẩm Quân thoải mái ăn quýt, lấy lại một trái trên tay cô, hỏi: “Em không lo sao?”

“Lo lắng cái gì? Anh không cho em ăn là muốn ăn em sao?” Thẩm Quân nói thật, lại làm Trạm Quang sặc.

“Khụ khụ khụ...” Trạm Quang vội vàng uống nước, tay vuốt cằm, trong mắt có hỏa thiêu, “Yêu tinh này... Ngữ khí đúng là kinh người.....Bất quá cũng đúng, bảo bối em muốn thế nào anh cũng chiều theo em.”

Thôi, cô nhận mình thua rồi, không nên cùng tên khốn này đấu trí.

Lúc này, ở cửa lều có một nữ sinh diện mạo thanh tú lắp bắp đi vào. Tức khắc hấp dẫn ánh mắt mọi người.

“Xin hỏi, Linh Ban thành viên số một là vị nào?” Cô âm thanh ngọt ngào, nhưng cả người run bần bật, giống như Thẩm Quân bộ dạng ngọt ngào, nhưng nhìn có vẻ giống như....Một đóa bạch liên hoa.

Mắt thấy không ai trả lời cô. Nữ sinh này tiến tới bên người Trạm Quang, hỏi: “Xin hỏi cậu là Trạm Quang sao?”

Kỹ thuật diễn quá kém, tên này ở trường ai không biết hắn. Còn giả bộ cái gì. Toàn bộ nam sinh Linh Ban cả tướng mạo hay gia cảnh đều không bình thường, nữ sinh ở trường không chừng ai cũng thích bọn hắn. Thẩm Quân cũng từng gặp vài người vô tình mà va vào ngực Trạm Quang. Nhưng cô cũng không thèm quản nhiều làm gì.

Chỉ là tiểu mỹ nhân kia bị Trạm đại gia làm ngơ, ngữ khí lãnh đạm: “Không phải.”

Sau đó lột một quả quýt, bỏ vào trong miệng Thẩm Quân, giúp cô kéo thêm một mối thù.

Nữ sinh kia không ngờ đến câu trả lời này, ủy khuất nói: “Bạn học Trạm Quang, tại sao lại nói dối?”

“Ngươi không phải không biết ai là thành viên số một Linh Ban sao? Ngươi không biết số một là Doãn Gia Trí sao?” Trạm Quang nghiêm trang nói hươu nói vượn.

Thức thời, Doãn Gia Trí bên cạnh tức nghiêm túc hỏi: “Bạn học này tìm tôi có việc gì sao?”

“Không phải, thành viên số một của Linh Ban là Trạm Quang, Doãn Gia Trí là số 2, các ngươi đang nói dối.” Nữ sinh kia cuối cùng cũng tức giận, lớn tiếng phản bát.

Hai cái núi trước mình không ngừng phập phồng. Khương Hồng Dữ không nhịn được nhướng mày, dưới bụng cũng di động. Kéo Tào Dạ Phàm đi ra ngoài. Thẩm Quân nuốt quả quýt trong miệng xuống, nhìn vị khách không mời mà đến kia: “Vậy bạn biết ai là thành viên số một rồi còn hỏi cái gì? Hắn bây giờ ít ra cũng là người có chủ rồi? Bạn có thể nể mặt tôi một chút không?” Cáo mượn oai hùm cảm giác thật không sai, thật thoải mái.

“Không phải, mình chỉ muốn hỏi mượn bạn học Trạm Quang vở bài tập, không có ý gì khác. Mình thật sự không phải cố ý.” Mắt thấy gương mặt giả bị chọc thủng, nữ sinh kia lại bắt đầu giả bộ vô tội, hai mắt ứa nước, như là bị người khi dễ.

“Không cho. Bạn có thể đi rồi. “

Trạm Quang nhíu mày, thập phần không kiên nhẫn phất phất tay bảo nữ sinh rời đi, trong mắt đều là khinh miệt. Loại ra vẻ thanh thuần làm hắn thực hết muốn ăn, vẫn là Thẩm Quân, loại tiểu yêu tinh này mới thích hợp với hắn.

Cũng may, nữ sinh kia cũng không níu kéo gì, bụm mặt xoay người bỏ đi.

Thẩm Quân trừng mắt nhìn Trạm Quang một cái, “Trêu hoa ghẹo nguyệt.”

“Em ghen?”

“Không.”

“...”

Trạm Quang không cao hứng, đoạt lấy quả quýt trên tay Thẩm Quân, tức giận bỏ hết vô miệng.

Quỹ ấu trĩ!!!

Năm phút sau, nữ sinh tổ hai cung bắt đầu tập trung. Trạm Quang kéo Thẩm Qua qua một góc, cùng cô hôn lưỡi vài lần mới cho cô đi. Thẩm Quân môi đỏ sưng lên, mắt ngập nước rời khỏi lều trại. Trong lòng thầm mắng hắn một trăm lần. Cái côn thịt phía dưới hùng hổ đâm vào người cô, đừng tưởng cô không biết hắn muốn làm gì.

Tổ thi đấu đầu tiên có khoảng 10 nữ sinh đã mượn xong đồ. Có người mượn được dễ dàng, có người làm mất tờ giấy lúc nãy, coi như bị loại.

Tổ của Thẩm Quân cũng bắt đầu rút thăm, không ngừng cầu nguyện cho bản thân, sau khi cô mở ra, cả mặt đều tái đi, tờ giấy viết một dòng chữ hùng hồn: “Tinh dịch tương ứng King.”

Cô hướng về phía Chu Dĩ Vi, cũng nhìn thấy: “Lông mao tương ứng King.” Doãn Gia Trí sẽ cho cô bức lông mao của hắn sao?

Lại hướng về phía Đàm Chi Hủy liếc mắt một cái: “Quần lót trên người tương ứng King.” Nghĩ đến Tống Trình, bộ dạng cấm dục, đưa cho cô quần lót.....

Những nữ sinh khác cũng không rút được loại bình thường gì, cái gì mà “Nước tiểu”, “Nước bọt”, còn cái gì

Mặt khác nữ sinh tờ giấy thượng cũng đại đồng tiểu dị đều là chút cái gì “Nước tiểu”, “Nước bọt“....

Không cho Thẩm Quân thời gian suy nghĩ nhiều, sau một tiếng còi, cô yên lặng mà trở về đại bản doanh, nghênh đón cô là Trạm Quang vẻ mặt đắc ý cười xấu xa. Nếu không phải rút thăm không có cách nào gian lận, cô chắc chắn tên Trạm Quang này đã dở trò.

Trạm Quang dựa vào trên sô pha lười biếng nói, “Bảo bối, biết em không thể rời xa anh mà.” Đũng quần kia cũng phồng lên một mảnh không thể che đậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.