Sắc Khí Tràn Đầy

Chương 114: Chương 114: Phong ba trước bão táp




Làm sao có người phá được hàng rào bảo vệ của cô? Không có khả năng, cô đã tìm cách nâng tính bảo mật lên cấp quốc gia, căn bản không thể định vị được vị trí phát ra tin. Tưởng Niệm Lăng run rẩy lẩm bẩm: “Không có khả năng, không có khả năng.....”

Hiệu trưởng không phải người ngốc, nhíu mày nhìn cô, mở miệng hỏi: “Rốt cục là chuyện gì xảy ra?”

Tưởng Niệm Lăng ngẩng đầu, trên mặt lộ ra ánh mắt sắc bén, giống như đang nhìn thấu cô, Tưởng Niệm Lăng cố gắng giảo biện: “Thầy, em không biết, có người hãm hại em.”

Hiệu trưởng: “Em thật sự không biết.”

Tưởng Niệm Lăng lắc đầu, sắc mặt trắng bệch: “Em thật sự không biết, em vô tội.”

Xung quanh mọi người liếc nhìn nhau, nhìn bộ dạng đúng là giống như bị thảm hại. Vài điểm trắc ẩn trong lòng cũng ngoe ngoe rục rịch, dù sao đây cũng là người từng cùng mình thân mật.

Vị tiên sinh lúc nãy cũng lên tiếng nói chuyện với hiệu trưởng: “Hiệu trưởng, hiện giờ tốt nhất tìm cách ổn định truyền thông. Có một số việc sợ là dấu không được.”

Hiệu trưởng chần chờ, gật đầu, “Cũng được. Ngươi đi bàn với trưởng tổ văn, dạy cho Tưởng Niệm Lăng cách giải thích. Nhớ bắt cô ta học thuộc từng chữ một.” Rồi sau đó lại đối với Tưởng Niệm Lăng nói, “Em là học sinh của học viện, nên nhớ đây là vinh dự, vì nhà trường mà cống hiến là phúc. Cái gì nên nói cái gì không nên nói, phải nhớ cho rõ. Chú ý hành vi của mình, lão sư dạy cái gì phải nghe cho rõ. Trắng đen rõ ràng, hiểu chưa?”

“Dạ, em hiểu.” Tưởng Niệm Lăng cúi gầm, không dám ngẩng đầu.

“Đem ra ngoài đi.” Hiệu trưởng đối với vị tiên sinh kia nói.

“Dạ.” Nói xong túm Tưởng Niệm Lăng ra ngoài.

Lúc sau, toàn bộ lãnh đạo học viện mở cuộc họp gấp. Ngẫm lại nên làm sao với truyền thông và đối mặt sao với xã hội, mới là tốt nhất giúp bọn họ tránh khỏi một kiếp. Dân chúng lúc này cũng tìm tòi nghiên cứu, thảo luận khí thế ngất trời. Từ giải thích nhỏ, tới lý luận, rồi bàn chuyện, báo chí mọi nơi đều đưa tin ùn ùn.

Internet là một thế giới rộng lớn, mọi người đều bàn về chuyện của Tưởng Niệm Lăng. có người còn nói nơi này bề ngoài thì sáng nhưng bên trong thì nát, dơ bẩn bất kham. Có người tin, có người không tin, phán đoán, đúng sai, đều nói tới. Mà lúc này, Tưởng Niệm Lăng thật sự cạn óc suy nghĩ cách ngăn chặn dư luận xã hội, cô có ý đồ đánh lạc hướng mọi người, thậm chí sau lưng vốn đã tạo ra vài sự kiện trọng đại khác để che dấu tin đồn này của học viện. Tóm lại, học viện này bên trong có bao nhiêu thối nát, có bao nhiêu sâu thẳm, bên ngoài quả thật rất nhiều người tò mò.

##

Sự kiện hai ngày qua ít ra đối với học sinh bên trong không ảnh hưởng nhiều, đơn giản vì họ không biết được sự tình. Bất quá, các học sinh cũng chú ý được một điều là bầu không khí có chút kỳ lạ. Lão sư khuôn mặt thường ngày đều lãnh đạm. Dạo gần đây đều vội vội vàng vàng, thần sắc túc mục, có khi lại chau mày. Học sinh cảm nhận được sự phong ba trước khi nổi lên bão táp.

Ký túc xá Linh Ban. Lầu ba.

Thẩm Quân chắc là người duy nhất biết được tin tức bên ngoài, nhưng mà bạn học Thẩm chúng ta vẫn không thể nào ngừng bị dày vò bởi một bạn học khác.

Trong không khí còn dư âm lại hương vị hoan ái. Trên giường, có hai nam nữ thân trần dính vào nhau. Một thiếu niên anh tuấn ôm chặt mỹ nhân gương mặt ửng hồng vào lòng. Hắn liên tục thay đổi tư thế, làm cô lên cao trào liên tục. Trạm Quang ôm chặt eo cô, làm cô vững chãi không bị ngã xuống. Cắm đến Thẩm Quân hô hấp không thông, hắn vẫn không muốn ngừng lại. Ở trên giường hắn luôn ác ý trêu chọc cô, cộng với vài lời nói thô tục, lại đè cô vào tường, bức tường lạnh lẽo sau lưng làm cô giật mình: “Ưm...Lạnh quá...Em sắp tới rồi....”

Trạm Quang sướng, không chịu được mà ở trong thân thể kia bắn ra một tia dịch ấm áp.

Hắn hỏi: “Hai ngày nay em tích cực vậy?” Thanh âm khàn khàn rất mê người.

Đúng rồi, sao cô tích cực vậy?

Rất đơn giản, cô biết được một thời gian nữa trường học sẽ đổi mới vài điều, đồng thời ngăn cản hai bên nam nữ, nguyên nhân chính là không muốn truyền thông bắt được nhược điểm. Lão sư trong trường cũng sẽ phối hợp mà tuần tra liên tục. Trạm Quang đương nhiên trở thành một tiểu hài tử bị cấm dục. Cô chỉ muốn thỏa mãn hắn, sau đó mới nghỉ ngơi lấy sức. Thời gian lịch cấm diễn ra cô sẽ trở thành một học sinh nữ ngây thơ đúng nghĩa, rời xa nhục dục trần thế.

Nhưng mà, cô không định nói cho Trạm Quang biết. Nếu hắn biết rồi, khẳng định làm chết cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.