Sắc Màu Ấm

Chương 15: Chương 15




Giản Tang Du đắm chìm trong trong chuyện cũ, tiu nghỉu như mất của, một bàn tay nhỏ bé mập mạp chợt nện vào cằm cô. Giản Tang Du quay đầu, thấy Mạch Nha giương cái miệng nhỏ nanh o o đang ngủ say, khóe miệng còn có một chất lỏng trong suốt chảy thấm xuống dưới gối.

Giản Tang Du bất đắc dĩ cười cười, đưa tay muốn nhét cánh tay con vào trong chăn, ai biết ngón tay mới vừa đụng phải da tay của nó lập tức giật mình chấn động……

Thật nóng!

Giản Tang Du khẩn trương nâng đứa bé lên bả vai, nhẹ nhàng lay động nó: “Bảo bối, bảo bối?”

Kêu mấy tiếng cuối cùng Mạch Nha cũng có phản ứng, mơ mơ màng màng mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ nhìn Giản Tang Du, rất nhanh lại nhắm mắt lại, cái miệng nhỏ nanh ngọ nguậy: “Mẹ ——”

Giản Tang Du đặt trán mình lên trán con phát hiện nó nóng như lửa đốt, cô vội vã vén chăn lên chạy xuống giường, ngay cả giày cũng không kịp đi, tìm nhiệt kế trong tủ thuốc.

Mạch Nha như rất khó chịu, hai cái lông mày không ngừng nhăn lại, cả người co lại trong ngực Giản Tang Du, gương mặt cũng đỏ rực lên như màu máu, Giản Tang Du lo lắng ôm chặt nó, vẫn nhìn chằm chằm vào đồng hồ.

Lúc kiểm tra nhiệt kế phát hiện nó sốt tới 39 độ, Giản Tang Du bị dọa sợ, mặc dù cô và Giản Đông Dục đều không có kinh nghiệm nuôi con nít, chỉ biết một ít kiến thức, nhưng từ trước đến giờ đều rất cẩn thận, Mạch Nha từ nhỏ cũng không bị sốt cao tới như vậy.

Hôm nay sao lại bị như thế này? Do gió biển thổi mạnh nên bị cảm lạnh sao?

Giản Tang Du vội vàng mặc cho con bộ quần áo, vừa cao giọng gọi với sang phòng bên cạnh: “Anh? Anh!”

Phòng ốc đã cũ kĩ, hiệu quả cách âm tự nhiên cũng không tốt, không tới hai phút liền nhìn thấy Giản Đông Dục mặc áo ngủ màu xám tro đẩy xe lăn tới. Anh nhìn thấy Giản Tang Du đang ôm chật lấy Mạch Nha, lập tức liền hiểu rõ: “Anh đi thay quần áo, mau đưa tới bệnh viện.”

***

Thời điểm lúc này cũng chưa được coi là muộn, hơn mười một giờ thành phố vẫn ồn ào huyên náo. Giản Tang Du ở khu tập trung dân cư, tiền thuê phòng bên này cũng rất rẻ, lại đông người, cho nên taxi từ trước đến giờ cũng không thiếu.

Hai người bắt taxi tới bệnh viện, vừa vào bệnh viện Giản Tang Du liền ôm con chạy tới phòng cấp cứu, bác sĩ trực ban cho cô một bình rượu trắng nhỏ và bông băng, để cho cô làm giảm nhiệt độ cho con, sau đó còn phải làm thủ tục đăng kí.

Giản Tang Du trong lòng rất gấp, nhưng cũng không còn biện pháp, chỉ có thể giao đứa bé cho Giản Đông Dục, sau đó chạy lên lầu trên, lầu dưới.

Sau khi thoa xong, khuôn mặt nhỏ nanh của Mạch Nha cũng bớt hồng hơn. Giản Tang Du nhìn thấy con trai bình thường rất hoạt bát vui vẻ giờ lại đang run lẩy bẩy núp trong ngực, tay nhỏ bé còn níu chặt vạt áo của cô, hốc mắt cô nóng lên liền rơi lệ.

Cô chưa bao giờ có cảm nhận rõ ràng như lúc này, một tiểu sinh mệnh hoàn toàn phụ thuộc vào cảm giác của mình, mà tiểu sinh mệnh này. . . . . . Đối với cô mà nói lại vô cùng quan trọng.

Giản Đông Dục ở bên cạnh an ủi: “Không sao, truyền dịch xong là tốt thôi.”

Y tá bưng khay đi vào, đem cánh tay Mạch Nha vỗ nhẹ tìm tĩnh mạch. Đứa bé đã bốn tuổi cũng không cần giống như những đứa bé khác phải ống giữ ben, nhưng là bất kể đánh vào nơi nào cũng làm cho người làm mẹ cảm thấy khó chịu trong lòng.

Giản Tang Du nhìn y tá đâm chiếc kim tiêm từng chút từng chút một vào cánh tay nhỏ bé của con, Mạch Nha lập tức liền tỉnh giấc, quay cái miệng nhỏ nanh khóc: “Mẹ, đau ——”

Giản Đông Dục chỉ có thể giúp đè lại cánh tay và chân của nó tránh cho nó lại giãy giụa, nhẹ giọng an ủi: “Mạch Nha ngoan, chúng ta là đều là đàn ông, đau một chút rồi sẽ qua thôi.”

Mạch Nha đỏ mắt, sợ hãi nhìn lên vào khuôn mặt đeo khẩu trang của cô y tá, trong đôi mắt chứa đầy nước mắt nhưng không dám chảy xuống, nức nở gật đầu: “Mạch Nha là đàn ông, không sợ, không sợ đau.”

Nhưng vừa nãy Mạch Nha giãy giụa quá mạnh, kim tiêm bị đâm lệch, thịt bị kim đâm thật rất đau! Giản Tang Du nhìn làn da trắng nõn của con rỉ ra một chút máu, sắc mặt đột nhiên biến đổi, tức giận nhìn chằm chằm y tá: “Cô không thể tiêm cẩn thận hơn sao?”

Cô y tá kia cũng rất khẩn trương, vốn là tiêm cho một đứa bé cũng không dễ dàng, đại khái cũng là nhìn bố mẹ nhiều, buồn bực không lên tiếng, lấy chiếc gối nhỏ đặt dưới tay Mạch Nha tìm tĩnh mạch lần nữa.

Mạch Nha cắn cái miệng nhỏ nanh, đầu ra sức vùi vào trong ngực Giản Tang Du, toàn thân đều run rẩy.

Giản Tang Du rất đau lòng, cho dù biết khi tiêm cho trẻ con không thể nhanh được , nhưng khi nhìn Mạch Nha đau đớn, quả thật cô như bị dao cắm vào tim còn đau hơn.

Cô y tá nhỏ giọng dụ dỗ Mạch Nha: “Cục cưng ngoan nha, đừng cử động, xong ngay đây.”

Mạch Nha sợ cũng không dám quay đầu lại nhìn, trong lỗ mũi phát ra tiếng uất ức nức nở, ngược lại ngoan ngoãn không hề lộn xộn nữa, cất giọng nói với Giản Tang Du: “Mẹ đừng nóng giận, Mạch Nha không khóc.”

Giản Tang Du biết nếu là vì chút chuyện như thế ồn ào ầm ĩ thì rất mất mặt, cô tự cho mình có trái tim cứng rắn nhưng không thể chống lại được một lời an ủi êm ái thân thiết của con trai.

Cô không cách nào ngăn được nước mắt, ôm con lặng lẽ khóc.

Có đứa bé phối hợp, lần đâm kim này rất thuận lợi, y tá tiêm nhanh hơn rồi vội vàng bưng khay đi, chỉ sợ mẹ nó lại tính sổ với mình.

Trong phòng bệnh yên tĩnh lại, Giản Đông Dục thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ bả vai Giản Tang Du nói: “Đem Mạch Nha đặt lên giường đi, phải ở lại theo dõi vài giờ, em không thể cả đêm cũng ôm nó.”

Giản Tang Du lắc đầu, vẫn rũ mắt nhìn khuôn mặt đang ngủ của Mạch Nha trong ngực đến ngẩn người.

Giản Đông Dục không khuyên nhủ được cô, ngồi xuống chiếc ghế kế bên, dựa vào tường nhắm mắt lại.

Giản Tang Du cảm thấy thân thể nho nhỏ trong ngực vẫn còn rất nóng, trong lòng vô cùng chua xót, đứa bé rõ ràng rất khó chịu, vẫn còn nhớ an ủi cô, thông cảm cho cô. Hoặc là nói, nó sợ cô.

Giản Tang Du nhớ tới chính mình trong bốn năm nay, lúc mất khống chế làm vẻ mặt khó coi trước mặt nó, còn nói ra những lời độc ác như thế, sợ rằng mỗi một câu, một chữ đối với nó mà nói đều là một loại tổn thương.

Ngay cả tên Thiệu Khâm khốn kiếp đó cũng chất vấn đứa bé có phải con ruột cô hay không. . . . . .

***

Điện thoại di động bỗng vang lên, Giản Tang Du sợ kinh động đến con, không kịp nhìn xem ai gọi tới liền bắt máy.

Người bên kia không ngờ tới cô sẽ nhận nhanh như vậy, yên lặng mấy giây mới ngạc nhiên nói: “Thấy số lạ, em cũng không do dự mà nhận điện luôn sao?”

Giọng nói nam tính trầm ấm vang lên, Giản Tang Du không cần tốn công suy tư cũng biết là ai, kiệt sức nói: “Bây giờ em không có tâm tình nói chuyện với anh.”

Thiệu Khâm cười nhẹ một tiếng, giọng đùa cợt: “Chừng nào thì em mới có tâm tình nói chuyện với anh?.”

Giản Tang Du muốn cúp điện thoại, chợt nhớ tới cái gì, ngồi tanhg nghiêm chỉnh la vào điện thoại: “Thiệu Khâm, rốt cuộc hôm nay anh đã làm gì với con em? “

Thiệu Khâm sửng sốt, lặp lại lời của cô: “Cái gì?”

Cơn giận Giản Tang Du cố nhịn suốt đêm trong khoảnh khắc bỗng bộc phát, bất mãn với bệnh viện, oán khí với y tá, đau lòng vì con trai ngã bệnh, đủ loại tâm tình cũng hóa thành lửa oán hận với người khởi xướng ra tất cả những chuyện này, cô cắn răng nghiến lợi nói ra một câu: “Anh là tên khốn kiếp, anh còn dám lại gần con tôi, tôi sẽ giết chết anh!”

Thiệu Khâm nhìn điện thoại bị cắt đứt, nhíu mày.

Không hiểu anh đã động vào chỗ hiểm nào của Giản đại tiểu thư? Thiệu Khâm cau mày suy nghĩ kỹ một hồi, chợt trong đầu hiện ra một thứ, không phải vậy chứ? Sức đề kháng của tanhg nhóc kia cũng kém vậy sao?

Giản Đông Dục nhìn em gái tức tới nổi gân xanh trên trán, bật cười nói: “Lại có người nào làm cho em tức giận thành như vậy rồi?”

Giản Tang Du hít một hơi thật sâu, điều chỉnh hô hấp: “Đừng nói về hắn với em, em sẽ trở mặt đó.”

Thật ra Giản Đông Dục rất muốn nhìn thấy em gái có biểu tình như vậy, trong trí nhớ của anh, năm năm này Giản Tang Du rất ít khi bộc lộ rõ tâm trạng của mình, cô sống rất lặng lẽ, hoàn toàn không có một chút sức sống nào. Trừ thỉnh thoảng lúc nhớ tới ba tên cầm thú kia liền nổi điên, còn lại. . . . . . không có bất kỳ chuyện gì có thể làm thay đổi nét mặt của cô.

Thiệu Khâm vẫn là người đầu tiên.

Giản Tang Du nghiêng đầu liếc nhìn Giản Đông Dục: “Ngày mai không phải anh hẹn bác sỹ Hồ sao?”

“Ừm, ” Giản Đông Dục lòng không yên gật đầu một cái, sau đó mới chậm rãi nhìn cô, “Không có việc gì, chân của anh cũng đã như vậy nhiều năm, không làm vật lý trị liệu lần đầu cũng không sao .”

Giản Tang Du không đồng ý nhăn mày lại, cô biết trong chuyện này Giản Đông Dục luôn có chút tự giận mình, cắn cắn môi nói: “anh, anh luôn nói em không nên sống trong quá khứ, nhưng anh không phải cũng vậy sao? Chị Tiểu Nam cũng ——”

Giản Đông Dục bỗng dưng đứng lên, lồng ngực kịch liệt phập phồng, ngay sau đó bởi vì đứng không vững mà lắc lư mấy cái, anh chống gậy, con mắt đen giận dữ: “Đừng nói về cô ấy với anh!”

Giản Tang Du mím môi không lên tiếng.

Giản Đông Dục nhắm lại mắt, yên lặng hồi lâu, cuối cùng xoay người ra bên ngoài gian nan bước đi: “Em cẩn thận một chút, có chuyện gì gọi điện thoại cho anh.”

Giản Tang Du nhìn chăm chú vào bóng lưng anh dần dần biến mất, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nếu như không phải là bởi vì cô, chắc số mạng của những người trong nhà sẽ không như vậy chứ?

Giản Tang Du dựa vào đầu giường, cong hai chân lên, kinh ngạc nhìn vách tường màu trắng của bệnh viện, đứa bé vẫn còn ở trong ngực cô nhỏ giọng nỉ non mấy câu mơ hồ không rõ .

Khi Thiệu Khâm đẩy cửa phòng bệnh yên lặng đi vào, thì Giản Tang Du sững sờ nhìn anh một hồi lâu, cho rằng mình hoa mắt, xuất hiện ảo giác.

Thiệu Khâm đặt áo vest ở cuối giường, thở gấp, anh cúi người nhìn Mạch Nha, chau mày lại hỏi: “Nó sao vậy?”

Giản Tang Du chú ý tới cổ áo mở rộng của anh, ở chỗ xương quai xanh còn lưu lại chút mồ hôi. Bởi vì anh đứng quá gần, nên tầm mắt Giản Tang Du có thể nhìn thấy màu da và chiếc cằm khêu gợi của hắn. Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy rõ bộ mặt lo lắng cùng ảo não của Thiệu Khâm, trên vầng trán cao của anh cũng lưu lại một lớp mồ hôi.

Giản Tang Du lui về phía sau, dựa vào khung giường lạnh lẽo, nói cứng rắn: “Truyền dịch xong sẽ không có chuyện gì.”

Thiệu Khâm vẫn duy trì tư thế như cũ, nghiêm túc nhìn Mạch Nha, còn đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán nó.

Chóp mũi Giản Tang Du tràn ngập hơi thở nam tính của anh, điều này làm cho cô cực kỳ khẩn trương và cáu kỉnh, cô lo lắng dán sát lưng vào vách tường, nhìn Thiệu Khâm phòng bị.

Thiệu Khâm nghiêng đầu, thấy dáng vẻ như đang tránh bệnh dịch của Giản Tang Du.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.