Sắc Màu Ấm

Chương 41: Chương 41: CHƯƠNG 41




Hà Tịch Thành nhớ được Giản Tang Du đặc biệt khác người, thích mặc áo lót ren trắng, trắng sáng đến mức hơi xanh xanh. Tóc của cô ta cũng rất dài, đen dày, nhìn từ phía xa quả thật rất hấp dẫn ánh mắt các bạn học nam. Cho nên, dù ở con ngõ tối như vậy, anh ta cũng lờ mờ thấy được chiếc áo trắng chói mắt và mái tóc dài rũ xuống như dòng thác chảy của cô gái kia.

Trong đầu anh đấu tranh trong chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định giữ người lại trước rồi hẳn tính.

Cho nên, anh gần như không hề do dự kêu hai tên cường tráng kia “Này, người anh em”

Tên kia nhíu mày dừng lại, đôi mắt hung tợn quay lại nhìn, có lẽ cho rằng anh muốn gây sự, tướng tá cũng vô cùng vạm vỡ “Có chuyện gì không?”

Hà Tịch Thành cười cười đi đến, càng đi đến gần, càng thấy được thân hình và quần áo của cô gái kia càng hoàn toàn phù hợp. Cho nên hất cằm với bọn họ “Thiệu Trí cho các anh bao nhiêu tiền?”

Người đàn ông khiêng Giản Tang Du đầy vẻ hung thần ác sát, nheo mắt lại nguy hiểm “Cậu muốn làm gì?”

Lúc ấy Hà Tịch Thành cũng hơi sợ, nhưng vẫn cố tự trấn định đứng trước mặt bọn họ, lẳng lặng đứng sừng sững “Không có gì, muốn giúp các anh kiếm thêm ít tiền thôi.”

Hai tên đó nhìn nhau, chần chờ, tên hơi thấp trong bọn đề phòng nhìn anh kỹ từ trên xuống dưới “Sao chúng tôi phải tin cậu?”

Hà Tịch Thành nhíu mày “Trừ phi các người giết tôi ở đây, nếu không thì tôi sẽ bảo đảm đi báo cảnh sát.”

Hai tên đó mặt mày u ám thêm vài phần, đặt Giản Tang Du xuống.

Lúc này Hà Tịch Thành mới phát hiện hình như cô đã bị hôn mê, cả người cũng không còn tri giác gì nữa, mềm nhũn gục trong khuỷa tay của tên kia. Lòng anh chợt nặng xuống, xem ra, Thiệu Trí định làm thật rồi.

Tên to con hơn bắt đầu nói năng thô lỗ “Nói thử xem, coi anh mày có hứng thú hay không?”

Hà Tịch Thành lấy bóp ra, tuy là không mang theo nhiều tiền bên người, nhưng cũng đủ để giải quyết vài vấn đề. Anh giơ giơ xấp tiền mặt lên, từ từ mở miệng “Trả lời xong vấn đề của tôi, nếu như các anh vẫn còn hứng thú, thì chúng ta tiếp tục nói tiếp.”

Hai tên đó nghĩ ngợi hồi lâu, mới hăng hái “Cậu hỏi đi.”

“Một mình Thiệu Trí à?”

“Còn có cậu cả của Trình gia, và một người nữa.”

Khóe môi Hà Tịch Thành nhếch lên, nghiến răng — Cái thằng em này của anh quả là không có tiền đồ con mẹ gì, bày đặt đi theo thằng Thiệu Trí ăn chơi. Bây giờ bắt đầu học người ta hạ thuốc mê cưỡng hiếp thiếu nữ. Mẹ nó, đây là phạm tội.

Hà Tịch Thành cảm thấy chuyện này anh không có cách nào mặc kệ được. Không chỉ liên quan đến Thiệu Khâm, quan trọng là còn có thằng em ruột của anh bị cuốn vào.

Anh suy nghĩ một chút, lại hỏi “Thiệu Trí biết bây giờ các anh đã bắt được người rồi sao?”

Hai người kia ngừng chút, tên to cao trả lời “Không có, bởi vì cô gái này hàng tung không xác định, cậu ta kêu tôi chừng nào bắt được người thì đưa đến.”

Hà Tịch Thành thở ra, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ đối sách: Nếu lần này không được, khó đảm bảo Thiệu Trí sẽ không làm lần thứ hai. Không thể lần nào anh cũng cứu được Giản Tang Du đúng lúc. Hơn nữa, anh cũng không đối phó được hai tên trước mắt, nghĩ đến chuyện mình mang người đi lại càng vọng tưởng hơn.

Quan trọng nhất, là anh phải dạy dỗ thằng em trai mình một chút, để cho nó lần sau cũng không dám đi theo Thiệu Trí nữa.

Lông mày rậm của Hà Tịch Thành nhướng lên, gằn từng chữ “Chúng ta nói chuyện một chút? Bảo đảm các người có thể kiếm được tiền cả hai phía.”

Hà Tịch Thành không biết đêm đó có phải rượu tác dụng kích thích đầu anh hay không. Vậy mà anh lại có thể nghĩ ra thủ đoạn hoang đường ly kỳ như vậy, đổi trắng thay đen, làm tất cả mọi chuyện như bị ma đưa lối quỷ dẫn đường.

Lúc đó anh nghĩ, anh làm vậy là thành toàn cho chấp niệm của Thiệu Khâm, lại có thể để em trai anh chịu chút khổ sở, còn có thể dạy dỗ Giản Tang Du cao cao tại thượng kia một chút. Hơn nữa, anh vẫn tin rằng mình làm chuyện như thế là tốt, ít ra Giản Tang Du sẽ không bị cái thằng súc sinh Thiệu Trí kia làm nhục.

Cái loại như Thiệu Trí, nói không chừng còn sẽ lợi dụng lúc cô đang hôn mê mà hành hạ biến thái, chụp ảnh khỏa thân hoặc là quay video uy hiếp cô. Hoặc là đem đến kích động Thiệu Khâm. Anh cảm thấy đây chính là tất cả thủ đoạn mà lũ biến thái trong phim ảnh và tiểu thuyết hay dùng.

Cho nên, coi như là anh cứu cô, không phải sao?

Hà Tịch Thành tự mình nghĩ đến việc một mũi tên mà có thể xử lý hết tất cả toàn bộ mọi chuyện tốt đẹp, nên thượng lượng giá với hai tên kia, khéo léo tài tình đưa Giản Tang Du đến khách sạn gần đó.

Trên đường, anh sợ Giản Tang Du đột nhiên tỉnh lại, còn cố ý dặn hai tên kia tăng thêm lượng thuốc mê.

Anh hơi do dự khi mang Thiệu Khâm qua đó. Liệu Thiệu Khâm tỉnh lại có bóp chết anh hay không? Nhưng Hà Tịch Thành nghĩ lại, ngày mai Thiệu Khâm đã nhập ngũ rồi, lại bị kiềm nén đã nhiều năm. Hơn nữa, cho cậu ta biết mình an bài giúp cậu ta một đêm tình ái ngắn ngủi mà còn không cần phải chịu trách nhiệm, như vậy phải vui sướng chứ?

Hà Tịch Thành nghĩ như thế nên bình thường trở lại, lập tức mang Thiệu Khâm đến căn phòng được bố trí sẵn.

Lúc đó Thiệu Khâm đã uống rất nhiều, nhưng vẫn còn biết đây không phải là nhà mình, đầu óc quay cuồng hỏi “Đây là đâu?”

“Khách sạn” Hà Tịch Thành cực kỳ thản nhiên “Say quá rồi, ngủ ở đây một đêm trước đi.”

Thiệu Khâm rũ mắt xuống không lên tiếng nữa, cả thân hình loạng choạng bị Hà Tịch Thành dìu vào phòng. Hà Tịch Thành còn cố ý để con mèo hoang lấy chút hương thơm, nghe nói là có hiệu quả trong việc thúc đẩy ham muốn, tóm lại anh ngửi cũng cảm thấy hơi gắt mũi.

Trong phòng chỉ có mở ngọn đèn ở đầu giường mờ mờ, ném Thiệu Khâm vào phòng vệ sinh, Hà Tịch Thành nói “Tôi xuống dưới lầu kiếm gì ăn, cậu say rồi thì ngủ trước đi.”

Cũng không biết Thiệu Khâm có nghe được không, ngồi bên cạnh bồn tắm cau mày khó chịu.

Hà Tịch Thành vội vàng đi ra khỏi cửa phòng. Lúc này anh mới phát hiện thời gian cấp bách, không biết thằng quỷ Thiệu Khâm kia say rồi có được hay không.

Hai tên kia nói cao lắm chỉ có thể gạt được Thiệu Trí bốn tiếng, trễ nữa sẽ bị hoài nghi. Dĩ nhiên Hà Tịch Thành biết, mặc dù mục đích chuyện anh làm lần này không phải để Thiệu Khâm và Giản Tang Du ngủ một giấc rồi thôi. Nhưng nếu như Giản Tang Du không bị phá trinh, vấn đề sau sẽ khó giải quyết rồi.

Ba người con trai ở phòng bên cạnh nôn nóng đi tới đi lui.

Thiệu Khâm tuyệt đối không nghĩ đến, lần đầu tiên của mình lại thực hiện trong sự lo lắng chờ đợi của ba người con trai. Chính anh căn bản đã không còn một chút ý thức, chẳng qua trong thoáng chốc thân thể nóng lên, lại tiếp xúc với thân thể trắng mịn mát mẻ, trên người cô là hương vị quen thuộc, hấp dẫn anh không ngừng nhích đến gần.

Mà trong ánh sáng màu vàng cam, rõ ràng là khuôn mặt mà bản thân mình say đắm…

Sau đó, Hà Tịch Thành để Con mèo hoang mặc quần áo tử tế cho Giản Tang Du, chờ hai tên kia đưa Giản Tang Du đưa đến chỗ khách sạn Hồng Lạc mà Thiệu Trí đang đợi, anh lập tức bấm 110.

Cho nên khi Giản Tang Du tỉnh lại, rõ ràng cảm thấy cơ thể mình bất thường, hơn nữa đập vào mắt… chính là ba tên kia.

Hà Tịch Thành nhìn Giản Tang Du được nữ cảnh sát che chở ngồi vào xe cảnh sát, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Tinh dịch trong cơ thể cô không hề thuộc về bất cứ kẻ nào trong ba tên kia. Cho nên em trai anh sẽ không có nguy hiểm. Nhưng chuyện này lại đưa đến một trận phong ba cho bà nhà Thiệu, Trình, Hà. Hà Tịch Tranh lập tức bị cha mẹ đưa ra nước ngoài.

Mà hôm sau Hà Tịch Thành tỉnh rượu lại hơi sợ. Lúc đó do tác dụng của rượu làm anh vẫn bị vây trong trạng thái phấn khởi, mang cảm giác đắc ý khi làm ra chuyện thần không biết quỷ không hay. Anh thật quá cố chấp. Nhưng khi tỉnh lại mới phát hiện chuyện này ầm ĩ rất lớn, hơn nữa còn truyền đi sôi sục.

Từ đầu đến cuối, Thiệu Khâm không hề nhắc với anh chuyện này. Hà Tịch Thành phỏng đoán chắc là do hương thơm và say rượu, nên đại khái Thiệu Khâm cho là mình nằm mơ, một giấc mơ tình ái gần như chân thật.

Thiệu Khâm lại không có đi tìm Giản Tang Du. Ngày hôm sau đã yên lặng đi theo cha anh ta lên đường nhập ngũ. Cho nên, anh hoàn toàn không biết tất cả những chuyện Giản Tang Du đã trải qua.

Còn Hà Tịch Thành bởi vì chột dạ và sợ hãi, vẫn chú ý đến tình hình tiến triển. Sau khi anh tỉnh lại mới suy nghĩ đến những chuyện biến chứng liên tiếp. Tỷ như, người con gái kiêu ngạo như Giản Tang Du, làm sao nhịn được cơn oan ức không giải thích được này?

Đúng là Giản Tang Du kiên trì chống án một thời gian rất lâu, nhưng cũng bởi vì chứng cớ không đủ nên bị bác bỏ. Chuyện này kéo dài mấy tháng, sau đó Hà Tịch Thành cũng bị cha mẹ đưa ra nước ngoài, cũng dần dần quên lãng chuyện của Giản Tang Du.

Lúc anh đau lòng tự trách, anh sẽ tự an ủi mình, nếu như ngày đó anh không bắt gặp, thì Giản Tang Du cũng sẽ chạy không thoát vận rủi, có thể còn tệ hơn kết quả bây giờ.

Nhiều lần anh muốn nói sự thật với Thiệu Khâm, mỗi lần mở miệng nói ba chữ”Giản Tang Du”, Thiệu Khâm lại bực bội cúp điện thoại.

Hà Tịch Thành cũng cảm thấy Thiệu Khâm không hề yêu Giản Tang Du. Huống chi, gia thế của Giản Tang Du cũng rõ ràng không xứng với Thiệu Khâm. Mới đầu không nói, là bởi vì chột dạ. Sau đó không nói, là bởi vì thái độ của Thiệu Khâm. Sau đó nữa thì….

—————

Thiệu Khâm thật giống như nghe chuyện ngàn lẻ một đêm, cứ ngồi thừ ở đó, ngay cả hít thở cũng quên mất. Hai mắt anh đỏ lên, hung tợn nhìn Hà Tịch Thành “Cho nên cậu nói…. cái tên khốn kiếp cưỡng hiếp cô ấy là tôi? Người mà cô ấy hận nhiều năm như vậy, cũng là tôi?”

Hà Tịch Thành cực kỳ khẩn trương, vội vàng giải thích “Nếu như lúc ấy tôi không nhúng tay vào, cô ấy đã bị Thiệu Trí…”

Thiệu Khâm thẹn quá thành giận, bỗng dưng vung nắm đấm nện thẳng vào sống mũi Hà Tịch Thành.

Hà Tịch Thành không nghĩ đến bỗng nhiên Thiệu Khâm nổi giận, không hề phòng bị, thân thể cao lớn té xuống khỏi chiếc ghế nhỏ, cánh tay còn vô ý quơ đổ mấy ly rượu trên quầy bar, cả người nằm trên sàn nhà nhếch nhác.

Sau khi động tĩnh ầm ĩ lớn như vậy, quán rượu cũng dần dần an tĩnh lại, Hà Tịch Thành thộn mặt ra nhìn nhau với Thiệu Khâm.

Thiệu Khâm tiến lên, đưa tay túm áo sơ mi kéo anh ta lên, sau đó lôi anh ta ra khỏi quán rượu.

Bên ngoài rất an tĩnh, gió đêm vô cùng lạnh lẽo thổi vào mặt, Thiệu Khâm lấy lại lý trí một chút, dùng sức đẩy Hà Tịch Thành lên vách tường, nắm chặt quả đấm “Tại sao cậu không nói, gần sáu năm rồi. Cậu cứ để hai mẹ con cô ấy khổ sở sáu năm như vậy. Hà Tịch Thành, mẹ nó, cậu đúng là anh em của tôi sao?”

Thiệu Khâm nhớ tới Giản Tang Du và Mạch Nha, trong lòng đau nhói tê tái. Cô chỉ là một người phụ nữ nhu nhược yếu đuối… Quả thật anh không có cách nào tưởng tượng được lúc bọn họ khó khăn khốn khổ, lúc Mạch Nha ngã bệnh, cô rầu rĩ lo lắng, nhưng mình thì lại chẳng biết gì cả.

Hà Tịch Thành đưa tay chùi khóe môi, cười khổ “Cậu thử hỏi lại cậu xem, mấy năm nay, cậu có nhớ tới cô ấy sao? Lần đó gặp mặt, tôi vừa mới mở miệng, cậu đã nổi giận. Là cậu tự nói, cậu chỉ vui đùa chút mà thôi.”

Gương mặt Thiệu Khâm cứng đờ lạnh lẽo, cơn tức giận trong đáy mắt dần dần bị dập tắt, chuyện này…. Thật ra thì từ đầu đến cuối cũng là anh gây ra.

Bởi vì anh đánh cược đi trêu chọc Giản Tang Du, Thiệu Trí cũng vì anh mới muốn hãm hại cô ấy, Hà Tịch Thành cũng bởi vì anh không cam lòng mới muốn giúp anh. Cho nên, nói rốt cuộc, ngọn nguồn đểu là ở nơi anh.

Thiệu Khâm chán nản lui về sau một bước, sâu thẳm trong lòng tràn ngập đau đớn “Là lỗi của tôi, tôi đã hại cô ấy.”

Hà Tịch Thành yên lặng không nói.

Thiệu Khâm thật giống như bị rút hết hơi sức, chưa bao giờ thảm hại như vậy, thân hình cao lớn cũng trong phút chốc uể oải không còn sức sống, sắc mặt cũng tái nhợt rũ mí mắt xuống

Hà Tịch Thành muốn an ủi anh mấy câu, nhưng không biết phải mở miệng nói cái gì.

Hai người đứng trong yên lặng, rồi lại đều không thể nhìn thắng đối phương. Cho đến một lát sau, Thiệu Khâm bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nhìn Hà Tịch Thành “Tôi muốn nói cho cô ấy biết, chuyện tôi làm sai tôi phải gánh chịu. Đó là người phụ nữ của tôi, là con trai của tôi, tôi nhất định phải cho bọn họ một công đạo.”

Anh vừa nói vừa xoay người muốn đi, gấp rút muốn gặp Giản Tang Du không thể đợi được nữa. Anh muốn nói cho cô biết — Năm đó, kẻ làm sai chính là anh, anh nguyện lòng dùng cả đời để bù đắp. Anh còn muốn nói với tiểu tử kia, thật ra mình chính là ba của nó.

“Thiệu Khâm” sắc mặt Hà Tịch Thành đột biến, nắm lấy cánh tay anh, khàn cả giọng “Cậu không thể nói cho cô ấy biết. Cho dù Giản Tang Du yêu cậu, cô ấy cũng sẽ không tha thứ cho một kẻ cưỡng hiếp đã làm cho cô ấy nhà tan cửa nát.”

Sống lưng cao ngất của Thiệu Khâm đột nhiên cứng ngắc, bị bốn chữ tàn nhẫn đáng sợ kia làm kinh hãi. Đứng tại thẳng chỗ như bị đóng băng, một lúc lâu mới quay đầu lại không thể tin “Cậu, nói gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.