Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 659: Chương 659: Phối hợp, kiên trì không thừa nhận




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Long Tư Hạo rửa chén xong, từ trong phòng bếp đi ra, thấy cô nhìn chằm chằm lịch không chớp mắt, anh rảo bước đi tới, từ sau ôm lấy cô.

“Hiểu Hiểu, cô vợ trẻ, hôm nay em rốt cuộc sao thế?”

Mặt Lê Hiểu Mạn cứng đờ xoay người, ánh mắt nghi ngờ nhìn anh: “Thật sự là năm 2016 sao?”

Long Tư Hạo ôn nhu thâm tình nhìn cô, khẽ gật đầu: “Ừ!”

Thấy anh gật đầu, Lê Hiểu Mạn trợn to mắt: “Thật sự là em nói cho anh, Nghiên Nghiên là con gái anh sao?”

Hai tay Long Tư Hạo ấm áp nâng mặt cô, cúi đầu hôn lên môi cô, thanh âm trầm thấp: “Ừ, đương nhiên là em, thế nào? Bây giờ cô vợ trẻ hoài nghi Nghiên Nghiên không phải là con gái anh? Nếu không anh và Nghiên Nghiên đi giám định DNA lần nữa để chắc chắn?”

Tiểu Nghiên Nghiên tắm xong mặc đồ ngủ màu hồng từ trong phòng ngủ đi ra, nhíu mày nhỏ nói: “Con không muốn giám định DNA nữa, đã làm hai lần rồi, không phải đã chắc chắn con chính là con gái của daddy sao? Tại sao còn phải giám định DNA?”

Dứt lời, bé nhìn Lê Hiểu Mạn, mày nhỏ nhíu chặt hơn: “Mẹ, rốt cuộc mẹ sao thế? Rõ ràng là chính miệng mẹ thừa nhận con là con gái của daddy, bây giờ còn nói không phải, mẹ hy vọng con không có ba vậy sao?”

Nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, Lê Hiểu Mạn cũng nhíu mày, đau lòng và cảm thấy vô cùng áy náy.

Cô thật sự quá ích kỷ, luôn gạt Nghiên Nghiên, Long Tư Hạo chính là ba bé, cũng gạt Long Tư Hạo, Nghiên Nghiên chính là con gái anh.

Tiểu Nghiên Nghiên thấy mẹ bé cau mày không nói, thanh âm non nớt hỏi: “Mẹ, mẹ vẫn chưa trả lời con, hôm nay mẹ rốt cuộc sao thế?”

Lê Hiểu Mạn đi tới trước mặt Tiểu Nghiên Nghiên, từ từ ngồi xuống, nhìn bé, câu môi cười: “Nghiên Nghiên, mẹ không sao.”

Tiểu Nghiên Nghiên chớp mắt, thanh âm non nớt hỏi: “Vậy mẹ cảm thấy con và daddy cần xét nghiệm DNA nữa không? Mẹ, mẹ nói lại lần nữa, con rốt cuộc có phải con gái daddy không?”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé tràn đầy mong đợi, cô nhíu mày, ngước mắt nhìn Long Tư Hạo, Long Tư Hạo cũng đang chăm chú nhìn cô, trên mặt anh không nhìn ra bất kỳ biểu tình gì, nhưng trong mắt cũng đầy mong đợi.

Cô rũ mắt, nghĩ sâu xa hồi lâu, mới ngước mắt nhìn Long Tư Hạo và Tiểu Nghiên Nghiên, nhẹ nhàng gật đầu.

Thấy cô gật đầu, Long Tư Hạo và Tiểu Nghiên Nghiên nhìn nhau, sau đó nhìn cô, miệng đồng thanh hỏi: “Gật đầu là ý gì?”

Lê Hiểu Mạn liếc mắt Long Tư Hạo, lại nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, nhận ra có gì không đúng, cô đột nhiên cảm thấy dường như bọn họ dẫn dắt cô nói ra thân thế của Nghiên Nghiên.

Long Tư Hạo nhìn cô chằm chằm, thanh âm trầm thấp hỏi: “Hiểu Hiểu, ý em là Nghiên Nghiên là con gái anh đúng không?”

Tiểu Nghiên Nghiên cũng chớp mắt nhìn cô hỏi: “Mẹ, con là con gái của daddy sao?”

Thời khắc này, trong lòng Lê Hiểu Mạn nổi lên nồng đậm nghi ngờ, cô cảm thấy tình hình bây giờ không phải quỷ dị, mà giống như có lòng sắp đặt, Nghiên Nghiên đột nhiên kêu Long Tư Hạo là daddy, Long Tư Hạo kêu cô là cô vợ trẻ, cô hoài nghi một lớn một nhỏ bọn họ hớp xuống để cô lầm tưởng cô chuyển kiếp đến tương lai, mục đích chính là muốn dẫn dắt cô nói ra thân thế của Nghiên Nghiên.

Lịch có thể làm giả, cô cũng không tin bây giờ là năm 2016, càng không tin trên đời này có chuyện chuyển kiếp, mà cô cũng không thể nào mất trí nhớ hoặc là đang nằm mơ, cho nên, giải thích duy nhất chính là một lớn một nhỏ hai người liên kết diễn vỡ kịch.

Hơn nữa nếu gần một năm, tại sao Nghiên Nghiên không cao lên? Cho dù phát triển chậm, cũng cao hơn một chút.

Vì chắc chắn Long Tư Hạo và Tiểu Nghiên Nghiên có phải đang liên kết diễn trò hay không, cô quyết định diễn cùng bọn họ.

Sau đó cô ngước mắt nhìn Long Tư Hạo và Tiểu Nghiên Nghiên, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, gật đầu lần nữa: “Long Tư Hạo, Nghiên Nghiên là con gái của anh, là con gái ruột của anh.”

Thấy cô rốt cuộc thừa nhận, Long Tư Hạo và Tiểu Nghiên Nghiên nhìn nhau, hai người âm thầm trao đổi ánh mắt.

Mặc dù Long Tư Hạo đã sớm biết Tiểu Nghiên Nghiên là con gái anh, nhưng giờ phút này nghe chính miệng Lê Hiểu Mạn thừa nhận, trong lòng anh vẫn rất kích động, rất mừng rỡ.

Mắt anh ươn ướt, lộ vẻ xúc động, trên mặt nổi lên nụ cười mừng rỡ, đưa tay kéo cô vào trong ngực anh: “Hiểu Hiểu, em rốt cuộc chịu thừa nhận Nghiên Nghiên là con gái anh.”

Lê Hiểu Mạn nhìn hốc mắt Long Tư Hạo ướt át, kích động, trong lòng càng áy náy, anh nhớ đứa bé của chính anh như vậy, nhưng cô hại cha con bọn họ không nhận nhau.

Mắt cô cũng nổi lên tầng hơi nước, khẽ cắn môi dưới, áy náy nhìn anh: “Tư Hạo, thật xin lỗi, em không nên gạt anh, không nên không nói thật với anh, thật xin lỗi.”

Long Tư Hạo thấy cô mặt đầy áy náy, khóe mắt trào ra nước mắt, anh đưa tay lau nước mắt cô.

Mắt anh ướt át nhìn cô, ánh mắt chứa đầy thâm tình và ý cười: “Hiểu Hiểu, em không cần cảm thấy áy náy, anh không trách em, cảm ôn em sinh một đứa con gái ngoan cho anh, có Nghiên Nghiên, em không cách nào phủi sạch quan hệ của chúng ta nữa, vì chúng ta có huyết mạch chung.”

Anh cúi đầu hôn môi cô, kéo cô vào trong ngực, giống như muốn dung nhập cô vào máu xương, ôm thật chặt, ánh mắt xúc động.

Tiểu Nghiên Nghiên ở một bên cũng nổi lên tầng nước mắt, nhìn mẹ bé, nức nở hỏi: “Mẹ, chú đẹp trai thật sự là ba ba của con?”

Chú đẹp trai?

Nghe Tiểu Nghiên Nghiên kêu Long Tư Hạo, Lê Hiểu Mạn nhẹ nhàng cong môi, cô đoán không lầm, một lớn một nhỏ này thật sự thông đồng.

Lại dám trêu chọc cô, hai cô suýt chút nữa cho là cô chuyển kiếp đến tương lai.

Cô đẩy Long Tư Hạo ra, ngay sau đó ngồi xổm xuống, ôn nhu nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, đưa tay lau nước mắt cho bé, giọng áy náy: “Nghiên Nghiên, thật xin lỗi! Mẹ không nên gạt con, không nên không nói cho con chú đẹp trai là ba ruột của con, con tha thứ cho mẹ được không?”

Tiểu Nghiên Nghiên ngước mặt, chớp mắt nhìn Lê Hiểu Mạn, nín khóc mỉm cười: “Mẹ đã nói thật rồi, con sẽ không giận mẹ, dĩ nhiên cũng sẽ tha thứ cho mẹ.”

“Nghiên Nghiên, con đúng là con gái ngoan của mẹ.” Lê Hiểu Mạn nhìn Tiểu Nghiên Nghiên thấu tình đạt lý, ánh mắt đầy ý cười, đưa tay ôm bé vào ngực.

Long Tư Hạo thấy thế, tiến lên ôm hai mẹ con cô.

“Hiểu Hiểu.”

Anh vừa mở miệng, Lê Hiểu Mạn liền buông Tiểu Nghiên Nghiên ra, sau đó đi thẳng về phòng ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.