Săn Tình Tổng Giám Đốc

Chương 2: Chương 2




“Ân tiểu thư, chuẩn bị tốt chưa?”

“A, tới rồi sao.”

Lúc này, điện thoại cô để trong túi bỗng đổ chuông.

“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại một chút.” Cô áy náy nói rồi xoay người, vội vã ra ngoài nghe điện thoại, “Alo? Ai vậy?”, “Mẫn Thiên …”, “Giang Nhạn?” Để không ảnh hưởng tới bạn bè, công việc của cô từ trước tới nay chưa có vấn đề gì xảy ra, thật sợ việc này sẽ làm ảnh hưởng tới công việc của cô sẽ hủy đi hình tượng chuyên nghiệp của cô. “Tớ nói cậu nghe, tớ không thể tới được, vị hôn phu của tớ thật không nể tình, hắn nói hắn rất bận, không đi được.

Thật là! Thật phí phạm bao tâm huyết của ta! Tớ còn muốn cho hắn thấy những hình ảnh hương diễm trong bồn tắm của cậu, nhất định hắn sẽ phun máu mũi…”, “Đáng ghét, phun máu mũi cái gì chứ, cậu suy nghĩ nhiều quá rồi đó.” Ân Mẫn Thiên sẵng giọng.

Cô chỉ chụp vài bức quảng cáo cho sữa tắm, mà Giang Nhạn lại đem cô nói như con hát.

“Ô… Toàn bộ kế hoạch của ta đã bị hủy…” Giang Nhạn kêu rên.

Tâm tình Ân Mẫn Thiên lại vô cfung sung sướng.

Vừa nghe đến Giang Nhạn và vị hôn phu đều không tới, tảng đá lớn trong lòng Ân Mẫn Thiên biến mất, một gánh nặng trên người cũng không có, cô thoải mái đến mức muốn nhảy múa.

Thật tốt quá, như vậy sẽ không dính dáng gì nữa rồi, cô có thể chuyên tâm làm việc rồi. “Giang Nhạn, tớ không nói với cậu nữa, tớ phải làm việc rồi.” Mặc kệ Giang Nhạn còn đang kêu rên, Ân Mẫn Thiên mỉm cười, ngắt điện thoại, sau đó nắm chặt bàn tay vui sướng.

“Xin lỗi đại diễn, đã làm lỡ mất thời gian quý báu của mọi người.”, “Không sao.” Louis khoát tay, hắn đã từng gặp qua rất nhiều người nói chuyện điện thoại rất kiêu ngạo trong lúc làm việc, nhưng Ân Mẫn Thiên quả thực rất có chừng mực.

“Nào, chụp ảnh…”

Đạo diễn ra lệnh một tiếng, Ân Mẫn Thiên rất nhanh tập trung vào công việc, về phần nhiệm vụ Giang Nhạn giao cho cô thì cô không có khả năng hoàn thành được rồi, cô đã vứt nó sang một bên.

Trong công việc, cô tập trung hết sức, có thể đạt tới hi sinh hết mình vì công việc, cho nên, cô không hề phát hiện có một người đi vào phòng chụp, một nam nhân, cả người tản ra khí thế khiếp người rất anh tuấn.

Nam nhân này giống như một thợ săn, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm cô… Vừa bước vào phòng, ánh mắt Phàn Vũ Phong đã bị hình ảnh một cô gái vui sướng đùa nghịch trong nước hấp dẫn.

Hắn đã gặp qua vô số mỹ nhân, nhưng chưa bao giờ biết được, trên đời này lại có một mỹ nhân như cô, cô như một thiên sứ lén lút hạ phàm nghịch ngớm trong nước, một thiên sứ thuần khiết ngây thơ mà lại kiều diễm mê người. Chắc chắn bất kì một nam nhân nào nhìn thấy hình ảnh này đều sẽ mê muội cô vô điều kiện, ngay cả hắn cũng không ngoại lệ, Phàn Vũ Phong nheo đôi mắt thành một đường dài hẹp. Sống hai mươi bảy năm, lần đầu tiên trong đầu hắn nảy sinh muốn săn đuổi vẻ tươi đẹp kia.

Hình ảnh bờ vai trắng như tuyết lộ ra, da thịt mềm mại trong bọt sữa tắm, nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, trong nháy mắt đã lấy mất tâm hồn hắn, khiến hắn muốn chiếm hữu lấy cô… Đứng xa xa nhìn cô, máu trong người hắn như sôi trào, chuyện này đối với sự bình tĩnh và lý trí của hắn từ trước tới nay mà nói thật là k hông thể tưởng tượng nổi , hóa ra trong cơ thể hắn cũng có thể dấy lên ngọn lửa dục vọng ham muốn, chỉ là trước đấy hắn chưa gặp phải cô gái nào khiến lòng hắn xao động mà thôi.

Hắn muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, hắn muốn xoa thật nhẹ da thịt mềm mềm mại của cô, hắn muốn giữ cơ thể cô đồng thời thăm dò nhưng đường cong mỹ lệ mê người kia… Ý thức được lúc này cậu trai nhỏ của mình đang rất xúc động, hắn không khỏi mỉm cười.

Hắn thật may mắn khi một mình đến đây.

Ngay từ đầu, hắn đã cự tuyệt đề nghị của Giang Nhạn trong điện thoại, đới với việc cô cực lực đề cử người mẫu này, hắn không có chút hứng thú nào còn có nghi vấn Giang Nhạn có rắp tâm.

Nhưng hắn vừa vặn lái xe qua đây, nói là tâm trạng tốt muốn xem qua cũng được mà nói là ông trời an bài cũng tốt, hắn lại dừng xe, đem hồ sơ kinh doanh để sang một bên, đi vào phòng chụp ảnh, lần đầu tiên nhìn thấy cô, tâm hắn rung động, hắn nhận ra cuộc sống hai mươi bảy năm nay của hắn thật uổng phí.

Hắn là người có của cải địa vị, có danh vọng quyền thế, so sánh với thiên sứ mĩ lệ trước mắt đều không có gì sánh được.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy tâm hồn mình sung sướng vô cùng mà muốn nhảy múa, ngập tràn cảm giác phấn khởi như người đi săn nhìn thấy con mồi, hắn tưởng tượng một ngày nào đó nếu hắn có cô thì hắn sẽ thỏa mãn đến mức nào… Hắn gần như không thể đợi đến ngày đó.

Những gì Phàn Vũ Phong muốn chưa bao giờ là chưa đạt được. “Được rồi, mọi người nghỉ ngơi một chút đi.”

Đạo diễn nói một tiếng, công việc chụp ảnh tạm ngừng lại. Các nhân viên đều tản ra, người uống nước, người hút thuốc, người đi vệ sinh… Ân Mẫn Thiên kéo cao chiếc khăn tắm trắng muốt trên người, che đi tấm lưng mịn màng trước ống kính.

Công việc chụp ảnh diễn ra vô cùng thuận lợi, cô rất thảo mãn với biểu hiện của mình, vẻ mặt hiền rõ niềm vui sướng.

“Ta yêu tắm rửa, rùa té ngã, nga nga — nga nga –” Cô ngân nga một ca khúc, cả người hòan toàn chìm đắm trong hứng thú chụp ảnh vừa rồi, cô nghiêng đầum thổi nhẹ một hơi, thổi bay một ít bọt xà phòng còn bám trên ngươi.

Trong mắt cô chỉ có bọt xà phòng, vẫn không có để ý có một soái ca đang ở gần mình.

Trên gương mặt tuấn tú của Phàn Vũ Phong nở một nụ cười sâu sắc, nhìn cô vừa ngân nga câu hát, vừa đi về phía hắn, mà hắn không cần làm gì cả, chỉ cần đợi cô bước tới là được… “Ai ui” Chuyện này đã cho cô một bài học, bước đi không nên phân tâm.

Ân Mẫn Thiên thấy mũi đau quá, cô nhất định là đã đụng phải một bức tường kì dị rồi, bức tường còn có thể đỡ cô, lại còn phát ra tiếng trầm ấm dễ nghe, “Tiểu thư, cô đụng vào tôi.”, “Ách?” Ân Mẫn Thiên giật mình, ngay sau đó phát ra một tiếng thét chói tai.

Đụng phải người khác cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng là tình huống trước mắt thực sự khiến cô luống cuống chân tay, ý thức rối loạn, bởi vì — chiếc khăn tắm bao quanh người cô đã bị sự bất cẩn khi va chạm làm nó rơi xuống, bao năm qua cô chưa từng gặp phải chuyện như thế này, dù trên người cô vẫn mặc quần áo lót, nhưng đã không còn thứ gì che lấp đi đường cong cơ thể của cô, cô bây giờ như đang khỏa thân vậy, cô vội vàng cúi người nhặt chiếc khăn tắm dưới đất lại bị nam nhân anh tuấn cao ngất trước mặt cản trở.

“Đừng nhúc nhích, nếu như cô không muốn mọi người nhìn tháy hết.” Hắn nắm chặt đôi vai của cô, dùng thân thể to lớn của hắn bảo che cho cô, không cho mọi người ở đây nhìn thấy cảnh xuân của cô.

Tiếng noi trầm thấp của hắn, lại có thể trấn an tâm tình hoảng loạn của cô.

“Tôi…” Thân thể Ân Mẫn Thiên co lại, vẻ mặt không biết làm sao, không dám hành động thiếu uy nghĩ, “Làm… làm sao bây giờ?”, “Đừng sợ, tôi sẽ che cho cô.” Phàn Vũ Phong nheo mắt lại, dáng dấp e lệ của cô, chỉ có hắn mới được thưởng thức, mọi người hướng mắt về phía hắn “Có chuyện gì vậy?” Đạo diễn Louis hỏi, rất nhiều nhân viên cũng chú ý tới hắn.

“Không có việc gì.” Phàn Vũ Phong trầm giọng nói ” Mấy người đừng tới đây.”, “Phàn tổng? Chuyên…”, “Người phụ trách ở đây là ai?”, “Là tôi, tôi là giám chế kiêm đạo diễn Louis.”, “Anh hãy bảo mọi người lập tức đi ra ngoài, cả anh cũng đi ra đi.” Ở công ty đã quen ra lệnh, Phàn Vũ Phong chỉ cần nói một câu vô cùng đơn giản, lại ẩn chứa khí thế khiến người khác không thể kháng cự.

“Ách? Chuyện này…” Louis gãi gãi đầu, bị giọng khách át giọng chủ, mặt mũi của hắn còn đâu nữa, “Tôi đã nói ra ngoài, có nghe hay không?”, không chờ được, Phàn Vũ Phong khẽ quát lên, câu nói cùng thế lực của hắn khiến mọi người khiếp sợ.

“Được, được. ” Trên thương trường ai chẳng biết

đứng sau tập đoàn Giang thị là tập đoàn Phàn t thị thần tài, tính phản bác nhưng Phàn tồng tài là ông chủ lớn, lão bản nói ái dám không nghe?

Thấy đạo diễn vung tay lên, tất cả các nahan viên đều đi ra ngoài.

“Được rồi, cô không cần phải sợ nữa, hiện tại không còn ai sẽ nhìn thấy cô.” Phàn Vũ Phong ngồi xổm xuống, nhặt chiếc khắn tắm rơi bên chân cô, chậm rãi đứng dậy, quấn khăm tắm lên người cô.

Cái này gọi là “thiệ hữu thiện báo”, hành động của hắn là “thiện ý”, khiến cho hắn có thể thỏa mắt ngắm nhìn dáng vẻ bạch ngọc hoàn mỹ không tì vết của cô.

Cảm nhận được ánh mắt như lửa đốt của hắn, gương mặt Ân Mẫn Thiên đỏ bừng.

Cô căm giận chính mình bất lực trong tình cảnh bị động này.

“Anh… Anh không phải là ngươi sao?” Cô nổi giận, thật vất vả cô mới bật ra những câu này.

“Hả?” Phàn Vũ Phong anh tuấn nheo mắt.

“Nói cái gì mà không ai nhìn thấy tôi, chẳng phải anh cũng là người sao? Anh đã nhìn hết toàn thân của tôi.” Ân Mẫn Thiên thở hổn hển lên án.

Phàn Vũ Phong sung sướng mà cười cười, trên gương mặt một tia hổ thẹn cũng không có, “Nói không sia, tôi đã nhìn hết em rồi, làm sao bây giờ?”, Ân Mẫn Thiên chán nản, “Anh!”, nếu không phải cô đang chăm chú kéo chiếc khăn tắm trên người để tránh bị nó rơi xuống một lần nữa thì cô đã tặng cho hắn một cái tát, hung hăng xóa sạch nụ cười ghê tởm trên gương mặt tuấn tú kia.

“Cho một mình anh nhìn sẽ tốt hơn tất cả cùng nhìn thấy không phải sao?” Ghê tởm, hắn đang nói chuyện ma quỷ gì vậy, chẳng nhẽ là cô nguyện ý cho hắn nhìn sao?

“Tiểu thư, là tại tôi muốn giúp cô.” Vẻ mặt Phàn Vũ Phong vô hại cười cười.

“Giúp tôi!? Anh là phụ nữ sao? Anh không thể nhắm mắt lại sao?” Ân Mẫn Thiên cực kì tức giận, hận không thể móc cặp mắt suồng sã kỉa ra.

Ánh mắt nóng cháy của hắn vừa tuần tra trên người cô, hắn đã không lịch sự mạo phạm nghiêm trọng cô, hắn có hiểu hay không?

Phàn Vũ Phong nhún nhún vai, ra vẻ vô tội, “Ách? Muốn tôi nhắm mắt lại? Tôi quên mất… Hơn nữa em lại không nhắc tôi…”, “Anh”, Ân Mẫn Thiên tức đến phát run, cô trăm phần trăm khẳng định, người này là cố ý đứng ở đó hại cô, là cố ý giúp cô nhặt khăn tắm, cố ý nhìn toàn thân của cô, xú nam nhân ghê tởm. “Em suy nghĩ một chút đi, nếu không phải tôi giúp em giải vây, bây giờ em sẽ thế nào? Em phải cảm ơn tôi mới đúng, sao có thể nổi giận với ân nhân của mình chứ.” Phàn Vũ Phong bình tĩnh nói.

Tuy rằng cãi nhau với cô rất thú vị, dáng vẻ cô thở phì phì rất khả ái, nhưng hắn muốn chung sống hòa bình với cô.

“Nổi giận với ân nhân?” Mẫn Thiên cười nhạt.

Da mặt người này sao có thể dày như vậy? Được tiện nghi còn khoe mẽ, nhìn hết thân thể của cô còn dám nói là ân nhân của cô sao?

Phàn Vũ Phong mím môi cười, “Tôi cứu em, em cũng đừng quên phải báo đáp tôi.”, “Hừ, thả chó cắn anh.”

Trong đôi mắt to tròn của cô cháy lên hai đám lửa giận, “Nếu không phải anh đứng ở chỗ này, tôi sẽ gặp phải chuyện này sao?” Rõ ràng, tất cả đều là lỗi của hắn, khuôn mặt của Phàn Vũ Phong bông nghiêm lại, “Chuyện này, là do tôi sai sao?”

Ân Mẫn Thiên gật đầu thật mạnh, cô càng nghĩ càng tức giận, “Lúc đầu là anh không đúng, ai bảo anh đứng chỗ này làm gì? Để hại tôi thành thế này?”, “Vậy, chẳng phải tôi vừa lấy công chuộc tội đó sao?”, hắn nghiêm trang hỏi, nhưng ánh mặt lại hiện lên cười trêu tức.

“Chuộc lỗi ” Ân Mẫn Thiên tức giận vô cùng, “Anh đã nhìn hết toàn thân tôi, vậy tính toán thế nào đây?”

“Nếu không, tôi cũng cởi hết cho cô nhìn, như vậy chúng ta sẽ huề nhau.”, vừa nói, hắn vừa cởi áo khoác ra.

“Uy, ai thèm nhìn anh?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ân Mẫn Thiên đỏ lựng, tức giận nói.

“Rất nhiều người muốn nhìn, tôi cũng không cho nhìn, Ân tiểu thư hôm nay tôi chịu cho cô nhìn, là cô thực sự rất có phúc đó.”, hắn hài lòng đùa giỡn cô, từng ngón tay thon dài cởi ra từng chiếc cúc của chiếc áo sơ mi.

“Anh…” Ân Mẫn Thiên vội lấy tay che mặt. Ngày hôm nay thực sự là rất may mắn nha, lại gặp phải một kể cuồng cởi đồ, “Anh mau mặc ý phục vào đi, đừng có làm tôi bị đau mắt.” Trời ạ, tim cô làm sao mà đập mạnh như vậy chứ?

Hắn nhìn thật anh tuấn, ánh mắt mê người, vóc người to cao…Bất quá cũng chỉ là một tên đẹp trai mà thôi, vì sao mà cô lại có thể tim đập nhanh, đỏ mặt trước hắn được chứ?

“Đau mắt? Không thể nào?”

Phàn Vũ Phong cười rất sung sướng, đem áo sơ mi đắt tiền ném sang một bên, thân trên cởi trần càng khiến cho hắn thên ánh tuấn mê người, cũng càng làm cho trái tim của cô đập nhanh hơn.

“Tôi cũng đã nhìn thấy hết thân thể của cô, tôi cũng bị đau mắt a, có thể thấy cách nói này không thể tin được.” Hắn cố ý dừng lại một chút, thưởng thức vẻ mặt buồn bực xấu hổ của cô, “Cho nên, em có thể yên tâm, cho dù tôi cởi hết, em cũng sẽ không bị đau mắt nha.”, “Được rồii, anh cũng không nên cởi nữa.” Ân Mẫn Thiên lấy tay che khuôn mặt đỏ bừng, không biết phải làm sao, cô vẫn có thể nhìn thấy thân thể tráng kiện ngạo mạn của hắn.

Vẻ mặt Phàn Vũ Phong chính nghĩa lẫm nhiên, “Làm sao có thể? Nếu tôi đã nhìn hết thân thể em, tôi cũng muốn cho em nhìn thấy…, như vậy mới công bằng chứ.”,”Anh anh…” Lời ngụy biện của hắn khiến Ân Mẫn Thiên tức giận thiếu chút nữa thổ huyết.

Trên đời này sao lại có người như thế chứ? Hắn yêu việc khoe cơ thể như thế, sao không đi làm người mẫu a?

Mắt nhìn thấy hắn không chút xấu hổ mà cởi bỏ dây lưng, bắt đầu kéo khóa quần, Ân Mẫn Thiên nghĩ mình sắp ngất xỉu.

Cô lớn như vậy, chưa từng kết giao với một người con trai nào, lúc này, lại mở mắt trừng trừng nhìn một người con trai cô không quen biết cởi sạch y phục trước mặt cô?

Nhìn hắn, Ân Mẫn Thiên không nói hai lời, cô nghĩ muốn chạy thật xa khỏi hắn, thế nhưng, cô vừa mới bước một bước, đã bị hắn nắm chặt cổ tay, kéo lại.

“Tiểu thư, cô thật không nể tình nha? Tôi còn chưa cởi hết nha.” , “Buông tay ra, tôi không muốn nhìn thấy anh cởi quần áo.” Không thoát khỏi bàn tay của hắn, Ân Mẫn Thiên hoảng sợ hét lên.

“Cô thực sự không muốn nhìn sao?” Phàn Vũ Phong nhíu mày , giả vờ phiền não, “Vậy tôi phải làm gì? Chuyện này chúng ta tính toán thế nào đây?”, “Tính… Quên đi.” chiến sĩ gặp học giả, có lý nói cũng không lại, còn có thể thế nào nữa chứ?

“Quên đi?” Phàn Vũ Phong nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt cười cười, “Em đã nói, em sẽ không tính toán với tôi chuyện vừa nãy đúng không?” Ân Mẫn Thiên vội gật đầu, bây giờ, cô chỉ muốn rời xa tên nam nhân này, cái gì cũng không muốn so đo nữa.

Khóe miệng Phàn Vũ Phong nhếch lên cười nhạt, hắn thừa thắng xông lên bồi thêm một câu, “Nói cách khác, em đã hết giận tôi?” gật đầu, cô nghĩ gật đầu là cách tốt nhất đối với chính mình.

“Tốt quá.” Phàn Vũ Phong mỉm cười buông tay cô ra, ánh mắt sâu sắc như có ma lực nhìn thẳng cô, một câu nói ra khiến cô bị chấn động.

“Ân Mẫn Thiên tiểu thư, tôi là tổng tài của Phàn thị Phàn Vũ Phong, lần đầu gặp mặt lại được nhìn thấy cô thế này , quả thực là một vinh hạnh.”, “Anh…” trong đầu Ân Mẫn Thiên có một tiếng nổ lớn.

Cái gì?! Hắn nói hắn là Phàn Vũ Phong? Là vị hôn phu của Giang Nhạn!?

Người này… Là nam nhân cô đi câu dẫn sao?

Vẻ mặt cô hoảng sợ như gặp phải quỷ, làm Phàn Vũ Phong buồn cười nhướn cao mi, “Mẫn Thiên tiểu thư thân mến, xin hỏi biểu tình của cô là thế nào vậy? Nghe được ba chữ Phàn Vũ Phong, có cần ngạc nhiên như vậy?”, “Gạt người, anh không phải Phàn Vũ Phong.” Cô không thể nghĩ được người trước mặt, một nam nhân không đứng đắn cúng với nam nhân lạnh lùng, cẩn thận trong miệng Giang Nhạn là cùng một người, bọn họ không có khả năng là cùng một người, Phàn Vũ Phong khẽ cười: “Vậy cô nói cho tôi biết, tôi không phải Phàn Vũ Phong thì là ai?” Ân Mẫn Thiên hứơng hắn nói, “Chuyện này còn phải nói sao? Anh là một tên bịp bợm.”, “Được, tôi sẽ nhớ kỹ những lời này.” Dám nói Phàn Vũ Phong hắn là một tên bịp bợm, được, tốt lắm, hắn sẽ cho cô thấy hắn sẽ lừa đi trái tim của cô như thế nào.

Hắn lui lại một bước, khóe môi cười nhạt, “Mẫn Thiên tiểu thư, tôi nghĩ cô lên đi vào trong phòng, xem lại bản thân một chút, bộ dạng cô bây giờ rất khó để người khác không nghĩ lung tung, không phải nam nhân nào cũng giống tôi rất bình tĩnh.”, “Anh…” Cô tức giận muốn mắng chửi hắn, hắn nở nụ cười quay đi.

Bóng lưng anh tuấn hướng về phía cửa, lại quay đầu trừng mắt nhìn cô, ánh mắt chết người khiến cô ngây người, ngẩn ngơ.

“Cái tên đáng ghét.”

Ân Mẫn Thiên lắc lắc đầu, cô giữ chặt khăn tắm, cô thật không tin đường đường là tổng tài của Phàn thị, da mặt lại dày đến thế.

Thế nhưng, thật tò mò, nếu như hắn không phải Phàn Vũ Phong, vậy hắn là ai nha? Vì sao lại ở phòng chụp ảnh?

Hơn nữa, ai có năng lực lớn như vậy khiến đạo diễn nghe lệnh?

Vẻ mặt Ân Mẫn Thiên hoang mang, trong ngực vô số nghi vấn nổi lên.

Vừa rồi, hình như đạo diễn xưng hô với hắn là gì, khi đó cô đang trong cảnh khó xử mà tâm hoảng ý loạn, đâu có thời gian rỗi để chú ý đến… quên đi, không cần nghĩ nhiều, hỏi thẳng đạo diễn là được rồi.

Cô thật sự không thể tin khi đạo diễn nói với cô, nam nhân kia chính là tổng tài của Phàn thị, cô còn tưởng rằng đạo diễn cũng đùa mình.

“Đạo diễn, anh nói giỡn sao?

“Tôi nói giỡn sao?”

“Người kia sao có thể là…”

Tổng tài Phàn thi là một đại nhân vật nổi tiếng vang dội, như thế nào lại vừa thấy mặt đã kiên quyết cởi sạch quần áo, cho cô nhìn?

“Ân tiểu thư, tính tôi vốn rất hài hước, nhưng nếu tôi nói hắn không phải là tổng tài Phàn thị, câu nói này cũng không có chút buồn cười nào cả.” Louis cười khổ nói, “Nếu như cô còn không tin, không bằng mua tạp chí Châu Á mới nhất về xem, bên trong có ảnh chụp của Phàn tổng tài.”, “Vậy có phải hắn có một anh em sinh đôi giống hắn như đúc không?” Mẫn Thiên cảm thấy mình thật thông minh, cư nhiên nghĩ đến Phàn tổng tài còn có một người anh em sinh đôi. Tướng mạo bọn họ không khác nhau là mấy, nhưng tính cách lại khác hẳn nhau, một người là tổng tài, một người còn lại là vô lại, đúng, nhất định là như vậy. “Anh em sinh đôi? Theo tôi được biết thì chắc là không có.”, “A.” Phàn tổng tài có một anh em sinh đôi vô lại… Chuyện này vốn chẳng hay ho gì, nhất định là không nên để lộ ra ngoài… Ân Mẫn Thiên nghĩ, cảm thấy suy nghĩ của mình thật là có lý, nhưng là sau khi gặp bạn tốt Giang Nhạn của cô, suy luận vĩ đại của cô đã bị chê cười không thương tiếc, Giang Nhạn ôm bụng cười to, cười đến nước mắt đều chảy ra.

“Ha ha… Ân Mẫn Thiên, cậu thực sự là thiên tài nha, Phàn Vũ Phong khi nào lại có một anh em sinh đôi vậy? Cười chết ta.”

“Uy, cậu cười đủ chưa vậy?” Ân Mẫn Thiên tức giận mà lườm cô.

May mà cô mời Giang Nhạn đến phòng khách bé nhỏ của cô, nếu như là ở ngoài mà cười như vậy, nhất định sẽ bị mọi người coi là người tâm thần, “Ha ha, buồn cười quá…” Giang Nhạn cười ngã lên giường Ân Mẫn Thiên.

Ân Mẫn Thiên đã nói cho cô tất cả, khiến cô không thể ngừng cười, khăn tắm của cô rơi xuống, Phàn Vũ Phong nhìn thấy hết toàn bộ, sau đó Phàn Vũ Phong kiên quyết muốn cởi sạch quần áo cho cô xem, đây căn bản là một trò hề rất buồn cười, đến bây giờ Ân Mẫn Thiên vẫn một mực cho rằng người vô lại đó không thể nào là Phàn tổng tài, mà là anh em song sinh của Phàn tổng tài!

“Giang Nhạn, cậu không nên tiếp tục cười nữa.” Ân Mẫn Thiên căm tức uy hiếp nói.

“Được, đươc, tớ không cười.” Giang Nhạn lấy khăn giấy lau đi nước mắt ở khóe mắt, “Mẫn Thiên, tớ nói cho cậu nghe, Phàn Vũ Phong không có anh em song sinh, trên thực tế, hắn là con một.”, “Nếu như hắn không có một anh em song sinh vô lại, như vậy, bản thân hắn chính là một kẻ vô lại.” cô tức giận nói, “Giang Nhạn thối, vì sao cậu không sớm nói cho mình beiets là một tên vô lại!?” Khóe miêng Giang Nhạn co giật, nhịn không được lại muốn cười thật lớn.

“Tớ.. Tớ chưa bao giờ biết Phàn Vũ Phong sẽ như thế. Thái của hắn luôn chặt chẽ, xử sự càng cẩn thận tỉ mỉ, sao đột nhiên lại có những cử chỉ không thể tưởng tượng nổi như thế, lần đầu tiên gặp mặt lại đứng trước mặt cởi sạch quần áo?”, “Ý cậu nói là hắn mắc bệnh tâm thần phân liệt?” Ân Mẫn Thiên nhíu mày suy đoán.

Thành thật mà nói, bình thường cô không hay dùng não để nghĩ, nhưng vì vị Phàn tổng tài này cô đã vận dụng không ít tế bào não nha.

“Không, theo tớ thấy, hắn đối với cậu…” trong lòng Giang Nhạn đầy hưng phấn nói, “Hắn chắc chắn rất có hứng thú với cậu, nếu không sao có thể như vậy chứ.”, “Hừ.” Ân Mẫn Thiên hừ một cái thật mạnh, vẻ mặt cô khinh thường, không đồng ý, “Có hứng thú với tớ?”. “Đúng.” Giang Nhạn hết sức phấn khởi nói, “Trước khi tớ đến đây, đã nghe được anh trai tớ nói chuyện điện thoại với Phàn Vũ Phong, hình như là nói, Phàn thị đang cân nhắc chọn một người mẫu chuyên nghiệp như cậu.”, “Sao?” Ân Mẫn Thiên cảm thấy bất ngờ.

Phàn thị là một tập đoàn lớn, việc chọn người mẫu chuyên nghiệp chắc hẳn cần thông qua sàng lọc nghiêm ngặt, sao ngay cả một thywr nghiệm cũng không có, như vậy có phải quá khinh suất khi chọn cô không?

“Thật tốt quá, kế hoạch của chúng ta đã thành công bước đầu rồi.” Giang Nhạn không nén nổi vui mừng ôm bạn tốt, hài lòng nói, “Rất nhanh tớ có thể tự do rồi.” Khởi đầu thật tốt đẹp nha, cô đã dự kiến Phàn Vũ Phong sẽ trúng mỹ nhân kế của Mẫn Thiên, sau đó sẽ tự hủy bỏ hôn ước với cô, “Uy, cái gì mà kế hoạch của chúng ta chứ?”

Ân Mẫn Thiên tức giận nói, “Là kế hoạch của một mình cậu đó.”, “Mẫn Thiên…”, “Tớ mặc kệ, tớ không muốn có bất kỳ vướng mắc nào với tên vô lại đó.” Cô có thể hiểu được, một chút đạo hạnh của cô không thể so chiêu với Phàn Vũ Phong được.

Người khác khó có thể chống lại hành vi vô lại của hắn, chống lại dáng vẻ ang tuấn chết người,

còn có ánh mắt không che giấu chút dục vọng nào, tất cả đều khiến cô cảm thấy bị de dọa.

Thật không tốt, cô còn chưa đến câu dẫn hắn, chuyện xấu còn chưa được tạo thành, chính cô còn bị hắn mê hoặc, rơi vào tay giặc còn không nghĩ mình sẽ bị mất cả chì lẫn chài, “Mẫn Thiên, cậu không nên vô tình như vậy a.” Giang Nhạn không cho cô có cơ hội rút lui, “Van xin cậu đó, chuyện này cậu nhất định phải giúp tớ. Hạnh phúc cả đời tớ đều tùy thuộc vào cậu đó, Mẫn Thiên, bạn tốt của tớ…”, “Được rồi, tiểu thư của tôi, cậu đừng làm bộ nữa.” Cô thật chịu không nổi nước mắt của Giang Nhạn cầu xin cô, ai, ai bảo cô yếu lòng chứ, “Mẫn Thiên, tớ yêu cậu nhất.” Giang Nhạn nín khóc mỉm cười, vì Mẫn Thiên đồng ý mà vui mừng không thôi.

“Úc, tớ nhất định sẽ bị cậu hại chết.”, Ân Mẫn Thiên xoa xoa thía dương, lắc đầu thở dài.

“Không đâu.” Hai mắt Giang Nhạn như phát sáng nói, “Có thiện báo thiện, nếu như cậu giúp tớ, nhất định sẽ gặp nhiều điều tốt.” Cô lạc quan cho rằng Phàn Vũ Phong vừa gặp mặt Mẫn Thiên đã có biểu lộ hứng thú, nếu như hai người này thành một đôi thì qua là rất tốt. “Tiểu thư, tớ là đang giúp cậu làm việc xấu xa đó, tớ chỉ cầu không bị sét đánh là tốt lắm rồi.” Ân Mẫn Thiên ủ rũ.

Phía sau câu có thiện báo thiên là câu có ác báo ác, là người thì đều biết nói, “Không thể, tớ sao có thể nhờ cậu đi làm việc xấu?” Giang Nhạn lộ rõ vẻ mặt vô tôi.

“Đi câu dẫn Phàn Vũ Phong, tạo chuyện xấu, phá hỏng thanh danh của hắn, chuyện này không phải chuyện xấu sao?”, “Hắc hắc…” Giang Nhạn cười trừ, “Không phải.”, ” Không phải cái gì chứ?”, “Ách, chuyện xấu nhiều khi cũng là chuyện tốt mà…”, nếu như cô cùng Phàn gia giả trừ hôn ước, mà Phàn Vũ Phong cũng Mẫn Thiên có thể trờ thành một đôi, như vậy chẳng phải là tất cả đều tốt đẹp sao?

“Giang Nhạn.” đứng tưởng rằng cô không biết Giang Nhạn đang nghĩ gì, thật gạt người nha, “Hắn là đại tổng tài không có một chuyện xấu nào, người dân nhỏ bé cũng không rảnh rỗi quá mà bàn luận nha? Hơn nữa, các tạp chí cũng cần xem chuyện xấu có đúng hay không? Cậu đừng quên, em họ cậu là một nhà báo đó, cho nên, cậu có nghĩa vụ không để em cậu thất nghiệp, đúng không…” Giang Nhạn còn chưa nói xong, Ân Mẫn Thiên đã không thể chịu nổi dùng gối đầu đánh cô.

“Câm miệng, tớ không muốn nghe cậu lải nhải nữa.”

“Ai lải nhải chứ? Tớ đang phân tích một cách khách quan cho cậu nghe mà.”

“Được, ở nước ngoài lâu quá, có phải mồm miệng cậu đã ngày càng linh hoạt đúng không!?”, “Uy, cậu đừng quá đáng nha, nào có ai đang nói mà lại bị đánh nha? Cậu lại dám dùng gối đầu đánh tớ, tớ sẽ phản công.”, “Tới đây, tới đây, tớ sợ cậu chắc?” Cứ như vậy, hai người vừa cười vừa đánh nhau ầm ĩ ở trên giường, tạm thời quên đi kế họach không có đạo đức của hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.