Sáng Thần Tu Luyện Hệ Thống

Chương 222: Chương 222: Thực lực của ngươi là?




“Rượu này thật sự không còn sao?” Nhã Phi nói, giọng nói không cách nào che dấu gấp gáp.

Lý Thiên Ngọc vẻ mặt làm khó đáp:”Nhã Phi, không phải ta luyến tiếc, có điều…” Nói đến đây, hắn cố tình dừng lại càng khiến cho nàng trong lòng đã gấp càng thêm gấp, Nhã Phi vội hỏi:”Có điều làm sao? Lý Thiên Ngọc, mau nói a…!!”

“…có điều, tuy chúng ta là bạn, nhưng cũng không đến mức để ta lấy ra nhiều như vậy rượu đến!”

Nói đến đây, hắn ngậm miệng, không tiếp tục nói nữa, bởi lẽ ý hắn đã quá rõ ràng, một người nữ nhân tương đối thông minh như Nhã Phi làm sao không biết đây.

Nhã Phi trong lòng tương đối loạn, bởi lẽ ý của hắn, nàng thừa hiểu, bởi vì quan hệ giữa hai người ngoài miệng nói là bằng hữu nhưng sự thật có như vậy, mà cho dù là bằng hữu cùng không thể khiến hắn mang ra số lượng nhiều loại rượu này, lại nói thêm vấn đề ở đây lại không phải vấn đề về giá cả, nếu thế còn tốt, bởi lẽ kim tệ số lượng nàng có thể điều động không dám nói rất nhiều nhưng cũng đạt tới ba thành một năm lợi nhuận của gia tộc, cho nên nếu là kim tệ đối với nàng mà nói là một việc rất đơn giản.

Thế nhưng vấn đề không nằm ở đây mà là ở trong nhận định của Lý Thiên Ngọc, cho nên nàng không có cách nào.

Đúng lúc này, Lý Thiên Ngọc mở miệng:

“Nhã Phi, có thể cho ta hỏi một câu được chứ?”

Còn chưa để nàng đáp lại, thì hắn lại nói:

“Là một nữ nhân thuộc một trong ba đại gia tộc của Gia Mã đế quốc, lại là một trong tứ mỹ nhân của đế quốc ngoài hai vị công chúa cùng Nạp Lan gia tộc tiểu thư Nạp Lan Yên Nhiên, ngươi hẳn không dễ dàng gì, nếu ta không đoán sai hiện tại địa vị của ngươi bên trong gia tộc cũng thập phần lúng túng, nếu không có chút thành tích gì, e rằng sẽ biến trở thành một loại công cụ hôn nhân chính trị đi!”

“Không sai, ngươi nói đúng, chỉ vì ta là thân nữ nhi, gia gia ta mặc dù hiện tại là gia chủ của Mễ Đặc Nhĩ luôn muốn cho ta kế thừa gia chủ địa vị, nhưng hiển nhiên các trưởng lão khác đều không tán thành, ngược lại muốn gả ta cho Mộc Chiến muốn nhờ đó cột lấy Mộc Gia, phải biết dù sao Mộc Gia cũng là bên trong quân đội người, Mộc Chiến tính cách bá đạo, hắn thích ta, coi ta thành một loại vật phẩm thuộc quyền sở hữu riêng tư của hắn…”

“Ta vì không muốn gả cho tên đáng ghét kia, cho nên mới đề nghị gia gia phải dời đến Ô thản thành này làm chủ một phòng đấu giá, đồng thời lập nên một giao ước, đó là trong ba năm, nếu trong thời gian này có thể phát triển tốt Mễ Đặc Nhĩ phòng đấu giá như vậy các trưởng lão sẽ không bắt ta phải gả cho Mộc Chiến tên kia, hơn nữa còn cho phép ta quay trở về đế đô tiếp quản gia nghiệp!”

“Ồ, vậy cụ thể là muốn phát triển phòng đấu giá đến mức độ nào mới coi như hoàn thành giao ước?”

Nghe hắn hỏi, Nhã Phi càng nghĩ đến cái điều kiện kia càng cảm thấy buồn rầu đáp:

“Là muốn trong ba năm, mỗi năm đều phải giúp Mễ Đặc Nhĩ gia tộc gia tăng thêm hai thành lợi nhuận!”

“Hả? Không phải chứ, ở chỗ cằn cỗi như Ô thản thành này mà muốn mỗi năm gia tăng hai thành lợi nhuận? Đây không phải là làm khó sao?” Lý Thiên Ngọc ngạc nhiên nói.

“Đúng thế, các trưởng lão nghĩ nếu ta trở thành gia chủ, như vậy quyền lợi của bọn họ sẽ bị cắt giảm, vì phải biết tuy gia gia ta lui về phía sau, nhưng không có nghĩa sẽ không có quyền lên tiếng, cộng thêm ta, như vậy địa vị cùng lợi ích của bọn họ giảm xuống không nhỏ, chính vì vậy mới lập nên điều kiện này, tuy ta cùng gia gia không phải không biết bọn họ gây khó dễ, nhưng dù vậy lại có thể làm thế nào đây? Mà ta không muốn phải gả cho tên đáng ghét kia, cho nên mới chấp nhận dời đến Ô thản thành này!” Nhã Phi cười khổ nói.

Lý Thiên Ngọc nhìn dáng vẻ cười gượng gạo của nàng, khóe miệng nhếch lên, rất bất ngờ nói:

“Nhã Phi, vậy ngươi gả cho ta thì thế nào?”

“Hả? Ngươi nói gì?” Nhã Phi giật mình, còn tưởng mình nghe nhầm, liền hỏi lại.

Thế nhưng đương nhiên là nàng không có nghe nhầm, chỉ thấy Lý Thiên Ngọc cười mỉm nói:

“Ta nói, Nhã Phi, không bằng ngươi gả cho ta, nếu ngươi đã là người đàn bà của ta, cho dù trời sập, cũng có ta giúp ngươi chống đỡ, bất kể Mộc Chiến, Mộc gia, hay Mễ Đặc Nhĩ gia tộc, đối với ta đều không có gì đáng kể!”

Nhã Phi lần này nghe rất rõ ràng, tuy trên mặt đồng dạng dâng lên một đám hồng vân rất mê người, nhưng nụ cười có chút gượng ép, lại có chút lẩn tránh đáp:

“Cảm ơn tình cảm của ngươi dành cho ta, Lý Thiên Ngọc. Có điều, chuyện này quá bất ngờ, ta cũng chưa có ý nghĩ như vậy!”

Nàng hiểu lời hắn muốn nói, nếu nàng trở thành người đàn bà của hắn, như vậy có chuyện gì đều sẽ được hắn phía sau chống đỡ, có điều như vậy so với việc phải gả cho Mộc Chiến cũng chẳng khác gì nhau, hơn nữa nàng với hắn cũng chỉ mới gặp mặt lần này là lần thứ hai, chưa nói đến chyện tình cảm, coi như là bằng hữu cũng còn chưa phải, cho nên đột nhiên Lý Thiên Ngọc mở lời, nàng cảm thấy rất không có ý tứ, không từ chối hẳn nhưng lảng tránh.

Tuy nghe như kiểu hắn bị từ chối, thế nhưng Lý Thiên Ngọc vẫn rất bình thản, nhìn thẳng vào nàng tiếp tục nói:

“Nhã Phi, ngươi có nghĩ tới, cho dù ngươi thực hiện được giao ước, khi trở về đế đô tiếp quản địa vị gia chủ, ngươi tự do cùng tùy ý liệu có thể còn được như bây giờ? Mộc Chiến liệu có buông tha ngươi, hay ngươi có thể cam đoan các trưởng lão trong gia tộc khi bị Mộc gia chèn ép sẽ không đem ngươi bán? Vì toàn bộ gia tộc lợi ích, ngươi có thể nói không sao? Lại nói ta, có gì không tốt? Ta tự nhân bề ngoài coi như đủ, thực lực không cần ta nói ngươi cũng biết, chỉ một cái Mộc gia ta còn không để vào măt, coi như Vân Lam Tông cũng đồng dạng như vậy, ta muốn diệt lúc nào thì diệt, cùng với ta, ngươi sẽ không phải lúc nào cũng mặt ủ mày chau, rầu rĩ không vui, mất đi tự do hay bị buộc phải làm những việc bản thân không mong muốn, ngươi còn là muốn suy nghĩ cho bản thân nhiều hơn!”.

Nghe hắn nói vậy, Nhã Phi cũng âm thầm gật đầu có điều ngoài mặt vẫn không có biến hóa, để hắn không cách nào đoán ra nàng đang nghĩ gì.

Đối với ngoại hình của Lý Thiên Ngọc, nàng trước đó cũng không quá để ý dù sao hai người còn là người xa lạ, nhưng hiện tại nghe hắn ngỏ ý, nàng đương nhiên bất tri bất giác đánh giá hắn, nhìn kỹ một lượt, mày kiếm mắt phượng, đuôi mắt còn thỉnh thoảng ánh lên vẻ tà mị, mũi thẳng mà cao, mặt như quan ngọc, từng đường nét sắc như đao tước, nói anh tuấn tiêu sái cũng không đủ.

Một thân thực lực thâm bất khả trắc, nàng đương nhiên biết về Vân Lam Tông, nói không quá so với ba đại gia tộc còn mạnh hơn, thế nhưng hắn lại có thể tự tin mà nói bất cứ khi nào muốn liền có thể tiêu diệt, nàng những năm nay có thể xây dựng phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ ở Ô thản thành này thanh thế to lớn, tất nhiên so với đế đô thì không đáng vào đâu, nhưng cũng coi như không sai, tất cả toàn bộ là nhờ khả năng quan sát cùng đôi mắt tinh đời này, nhờ sức quan sát cùng sự chú ý rất mạnh, nàng có thể phân biệt ra một người khoác lác thổi da trâu hay bản thân thực có bản sự, mà theo phán đoán của nàng thì Lý Thiên Ngọc hẳn không nói láo, thêm vào một tay luyện đan thuật so với Cốc ni còn muốn cao hơn nhiều, đan dược tam phẩm, tứ phẩm tiện tay liền thấy được, kết hợp với tình huống lúc này, hắn hoàn toàn không cần thiết thổi da trâu.

Đương nhiên, Lý Thiên Ngọc mặc dù cũng một phần là muốn trước mặt Nhã Phi muội tử trang bức, có điều hắn nói cũng không chút nào sai, tình hình thực tế là như vậy, hắn thực lực quả thật đối với một cái Vân Lam Tông, phất tay liền có thể diệt.

Tuy là vậy, nhưng Nhã Phi nghe hắn nói xong cũng không có lập tức trả lời, trong đầu rối như tơ vò, dù cho nàng độ hảo cảm đối với hắn cũng đạt tới 30%, thuộc về tương đối có hảo cảm, tuy nhiên để mà nói chuyện yêu thì có phần hơi xa vời, nhưng ngược lại lời hắn nói cũng rất có sức mê hoặc, có thể nói là rất mâu thuẫn.

Nhìn biểu hiện xoắn xuýt của nàng, Lý Thiên Ngọc tiếp tục tung thêm một quả bom nặng ký:

“Lại nói, Nhã Phi, nếu nàng trở thành nữ nhân của ta, không chỉ đấu hoàng, đấu tông, đấu tôn, thậm chí đấu thánh, đấu đế ta cũng có thể khiến cho nàng đạt tới, không chỉ vậy, chẳng lẽ nàng không muốn bản thân thanh xuân vĩnh trú, trường sinh bất lão sao? Thử nghĩ xem, nếu hơn trăm năm, hai trăm năm sau, cho dù nàng có đạt được vị trí gia chủ, liệu có ích lợi gì khi bản thân chỉ còn là một nắm hoàng thổ đây!?”

“Đấu tôn? Đấu thánh? Đấu đế? Như thế nào…chẳng lẽ là…” Nhã Phi thần sắc nghi hoặc, sau đó đột nhiên bừng tình.

Khẽ gật đầu, hắn mỉm cười nói:”Không sai, sau đấu hoàng, đấu tông chính là đấu tôn, sau đấu tôn là đấu thánh, cuối cùng mới là đấu đế, hiện tại trên đấu khí đại lục hơn mấy nghìn năm qua cũng chưa thể sinh ra một cái đấu đế, như vậy nàng hiểu nó có ý nghĩa như thế nào chứ?”

Nhã Phi kinh ngạc, sau đó lại nói:”Vậy còn ngươi, Lý Thiên Ngọc, ngươi hiện tại, thực lực thuộc về cấp độ nào? Chẳng lẽ là Đấu Tôn?”

Cười hắc hắc một tiếng, Lý Thiên Ngọc thần bí nói:”Ta không phải đấu tôn, mà ta là…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.