Sau Khi Gả Cho Bạo Quân Ta Mỗi Ngày Đều Nghĩ Mình Đang Thủ Tiết

Chương 73: Chương 73: Khuyên can




Cơ Việt chăm chú nhìn Vệ Liễm.

Y ngước mắt, bổ sung: “Y thuật của ta có thể hỗ trợ.”

Lời thốt ra nhẹ bẫng tựa mây gió: “Ta cũng đi.”

Bầu không khí trầm mặc lẳng lặng bao trùm hai người, hơi thở quanh quẩn trong phòng dường như lắng đọng.

Thật lâu sau, Cơ Việt lên tiếng: “...Được.”

Hắn chẳng nói mấy câu như “Cô không cho ngươi đi”, bởi trì hoãn ngày nào thì dân chúng Giang Châu sẽ chết thêm ngày ấy, đâu có thời giờ mà do dự.

Vệ Liễm gật đầu: “Hạ chiếu thư thôi, ta sẽ khởi hành ngay tức khắc.”

Đội ngũ đầu tiên tới Giang Châu cứu viện đã xuất phát sau giờ ngọ, bây giờ y cưỡi ngựa đuổi theo vẫn kịp.

Cơ Việt cụp mắt, ngón tay động đậy, hắn rút chiếu thư đặt dưới tấu chương đưa cho Vệ Liễm.

Phía trên viết: Bổ nhiệm Liễm công tử làm Khâm sai đại thần, hỗ trợ giải quyết tình hình ôn dịch ở Giang Châu, trên dưới Thái y viện đều phải nghe lệnh. Như vậy địa vị của y trội hơn vị Khâm sai còn lại, nếu quyết định giữa hai bên bất đồng, vậy tất cả sẽ phải nghe theo mệnh lệnh của Liễm công tử.

Có thể nói, Vệ Liễm được giao toàn quyền xử lý nhiệm vụ lần này.

Chiếu thư được đóng dấu bằng ngọc tỷ, nét mực khô ráo, chẳng biết phơi ở chỗ này đã bao lâu.

Chiếu thư viết sẵn từ trước.

Trước khi y xông vào Ngự Thư phòng.

Vệ Liễm liếc nhìn, khẽ nở nụ cười rồi xoay người rời đi.

“Vệ Liễm.” Cơ Việt gọi.

Vệ Liễm dừng bước, cụp mắt: “Ừ.”

Cơ Việt im lặng trong phút chốc, rồi mới nói: “Ở lại thêm một ngày nữa.”

“Sáng nay đội ngũ mới ra khỏi thành, buổi chiều còn chỉnh đốn ở trạm nghỉ chân ngoài thành. Ngày mai cố gắng đuổi theo càng nhanh càng tốt... có thể hội hợp đúng lúc.”

Vệ Liễm hành trang nhẹ, ngựa khỏe, có thể bắt kịp đội ngũ, sẽ không chậm trễ.

Giữa hai người, chỉ còn lại một ngày thôi.

Vệ Liễm khẽ đáp: “Được.”

Sau đó y đẩy cửa bước ra ngoài.

-

Đêm ấy, Cơ Việt nghỉ ngơi ở Chung Linh cung.

Họ không làm bất cứ gì khác, chỉ thuần túy nằm chung chăn gối, một đêm yên giấc.

Sớm hôm sau, Cơ Việt tỉnh lại, ánh ban mai mờ nhạt, sắc trời dần sáng.

Vệ Liễm còn đang ngủ, hai tay đặt lên nhau, rất quy củ. Cơ Việt ngắm nhìn thanh niên ngon giấc hồi lâu rồi đặt xuống trán y một nụ hôn rất dịu dàng.

Sau đó hắn lẳng lặng thay quần áo, vào triều.

Khi Vệ Liễm tỉnh dậy, phía ngoài chim hót líu lo, sắc xuân tươi đẹp.

Hành lý đã chuẩn bị xong từ hôm qua, xế chiều sẽ xuất phát.

Bây giờ vẫn tranh thủ được nửa ngày nhàn rỗi, khi nào đến Giang Châu, sẽ phải tham gia một hồi chiến trận ác liệt, không ngừng nghỉ.

Nửa ngày, nên làm gì đây nhỉ?

Vệ Liễm ngẫm nghĩ, mở hòm mang ra một bộ quần áo đỏ tươi, lấy kim chỉ thêu nốt hoa văn cuối cùng.

Y đã hứa với Cơ Việt sẽ làm cho hắn hai bộ đồ, một đôi giày và một túi gấm.

Những thứ khác đã xong, chỉ còn bộ đồ này sắp hoàn thành.

Màu đen tượng trưng cho quân vương, Cơ Việt khoác áo bào đen trông rất uy nghiêm, mím môi trịnh trọng, ngồi trên ngai vàng cao cao. Phảng phất như trời sinh ra hắn để khoác lên mình bộ đồ ấy, đảm nhiệm vị trí như vậy.

Nhưng ký ức Vệ Liễm khắc sâu, vẫn là trong đêm hội hoa đăng rằm tháng giêng, nam tử áo đỏ liếc mắt nở nụ cười, kéo y hòa mình vào đám đông.

Quần áo đỏ lửa và đèn đuốc rực rỡ, tươi đẹp, hừng hực cháy, khiêu khích lòng người, chân chính hợp thành một thể.

Thêu xong mũi kim cuối cùng, Vệ Liễm bỗng thấy phía ngoài xôn xao.

Y hơi ngẩng lên, Trường Thọ đang vội vã chạy vào.

Vệ Liễm hỏi: “Có chuyện gì mà ồn ào vậy?”

Trường Thọ đau khổ nói: “Công tử, ngài ra xem thử. Không biết vì sao lại có một đám đại thần kéo tới, quỳ gối trước cửa, mời ngài gặp mặt.”

Vệ Liễm: “...”

Y không cảm thấy bản thân có thể diện tới mức khiến quan lại triều Tần phải quỳ gối cung kính trước mặt.

Chắc chắn có việc muốn nhờ.

Vệ Liễm cất bộ quần áo, đứng dậy bước ra.

Đang quỳ bên ngoài là một vài vị quan trẻ tuổi, vừa trông thấy Vệ Liễm, người dẫn đầu lập tức nói: “Công tử! Xin ngài hãy khuyên nhủ bệ hạ!”

“Bây giờ bệ hạ chỉ chịu nghe lời ngài thôi!”

Vệ Liễm nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Một vị quan mồm miệng lanh lợi nói dăm ba câu, kể lại rõ ràng sự việc.

Sáng nay lâm triều, Cơ Việt thông báo với quần thần, bổ nhiệm Vệ Liễm làm Khâm sai, phụ trách xử lý bệnh dịch tại huyện Thanh Bình.

Lời vừa dứt, nửa triều đình phản đối.

Người thì nói hậu cung đâu thể tham gia chính sự, kẻ thì bảo công tử Liễm người nước khác tất có ý đồ, vị thì kêu ca không kinh nghiệm không y thuật, đi chỉ tổ rước thêm phiền phức.

Phần lớn quan văn phản đối, trái lại võ tướng trầm mặc.

Ngày sinh nhật, khi tên thích khách trong đoàn xiếc lao ra, họ tận mắt thấy Liễm công tử chém bay đầu người nọ.

Có công cứu giá, võ thuật không tầm thường, từ lúc đó chẳng một ai dám xem thường y nữa.

“Không hiểu y thuật ư?” Cơ Việt lạnh nhạt nói: “Lúc cô bị thương ở bãi săn bắn, chẳng lẽ người cứu cô không phải là Vệ Lang à?”

“...” Điều này thì đúng.

“Nhưng để chống chọi với bệnh dịch còn chưa đủ, chỉ hiểu biết sơ lược, mà chuyện lần này lại nghiêm trọng như vậy, đâu thể giao cho công tử Liễm được.” Một lão thần cố chấp nói: “Chẳng khác gì lấy tính mạng người dân ra làm trò đùa!”

Cơ Việt chẳng tỏ rõ ý kiến, giáng một đòn sấm sét.

“Không chỉ có Vệ Lang.” Hắn bình tĩnh nói: “Mà cô cũng đi cùng.”

Phen này thì bá quan văn võ đều sợ hãi biến sắc.

Tất cả dồn dập quỳ xuống, hô lớn: “Bệ hạ hãy cân nhắc!”

Lão thần khăng khăng phản đối lúc nãy hốt hoảng đổi ý: “Liễm công tử đi cũng được... nhưng bệ hạ ngàn vạn lần không thể lấy thân mạo hiểm! Ngài là Tần vương, nhỡ xảy ra bất trắc, giang sơn xã tắc này biết làm thế nào cho phải?”

Mọi người đồng thanh phụ họa: “Xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”

Cơ Việt phẩy tay áo bỏ đi: “Ý cô đã quyết, bãi triều.”

Việc Cơ Việt muốn đích thân tới Giang Châu đã dọa quần thần hồn bay phách lạc. Từ xưa tới nay quân vương đều ngồi vững phía sau chỉ đạo, nào có lý tự mình dấn thân hiểm cảnh? Kia chính là vùng ôn dịch!

Bệ hạ xông pha chiến trường để cổ vũ khích lệ tinh thần binh sĩ, khiến kẻ địch vừa nghe tên đã sợ mất mật. Dấn thân vào vùng ôn dịch, dịch bệnh nào biết nhận mặt người, sẽ không có chuyện thấy bệ hạ mà bỏ chạy. Bệ hạ còn không biết y thuật, đi cũng vô ích, nhỡ đâu nhiễm bệnh, thì không chỉ có Giang Châu hỗn loạn, mà ngay cả Đại Tần sẽ xong đời.

Động thái này, rơi vào trong mắt đại thần là ba chữ sáng loáng – đi chịu chết.

Xưa nay bệ hạ luôn minh mẫn, sao bây giờ lại hồ đồ như thế, chẳng lẽ bị công tử Liễm mê hoặc tới mức muốn cùng y thề nguyền sống chết?

Nếu thế thì càng không được, nhất định phải ngăn cản.

Các đại thần không thuyết phục được Cơ Việt từ bỏ ý định, bèn tổ chức thành một đoàn rồi đến quỳ gối trước Ngự Thư phòng sau khi bãi triều, kiên quyết xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

Nhưng Cơ Việt đã quyết, há có chuyện quỳ một lúc sẽ đổi ý.

Mấy vị quan trẻ tuổi đầu óc linh hoạt, thấy bệ hạ cực kỳ ưu ái Liễm công tử, nếu thiên hạ này còn tồn tại người thuyết phục được bệ hạ, vậy chỉ có y mà thôi.

-

Nghe vị quan kia móc tim đào phổi ra kể lại, Vệ Liễm: “...”

“Ta đi xem sao.”

Hiếm khi thấy cánh cửa lớn trước Ngự thư phòng đang mở.

Trên phần sân gạch trước bậc thềm tam cấp, các quan đại thần đang quỳ gối ngay ngắn thành hàng, dùng hành động để kháng nghị quyết định của Cơ Việt. Trong phòng có vài vị đại thần nữa cũng đang quỳ, trên mình khoác triều phục nhất phẩm.

Đâu phải họ muốn tạo phản. Một trong số đó do chính Cơ Việt cất nhắc, số còn lại thì trung thành tuyệt đối với triều đình. Bởi vậy, họ không thể trơ mắt nhìn bệ hạ nhảy vào đầm rồng hang hổ.

Vệ Liễm tới Ngự Thư phòng, liếc nhìn những đại thần đang quỳ bên ngoài, bước lên bậc thềm đi vào trong.

Cơ Việt chẳng thèm ngẩng đầu: “Trở lại cũng vô dụng, có mời Tiên vương từ lăng mộ hoàng tộc đến đây cô cũng không nghe.”

Vệ Liễm gọi: “... Bệ hạ.”

Tay Cơ Việt run lên, hắn vội ngẩng đầu.

Hai người đối diện nhau trong khoảnh khắc, rồi hắn cúi xuống, phảng phất như né tránh tầm nhìn của y.

Vệ Liễm chậm rãi nói: “Bệ hạ việc gì phải tự làm khổ mình như thế?”

“Ôn dịch hoành hành, bách tính lưu lạc.” Cơ Việt nắm chặt bút chu sa trong tay: “Sao cô có thể ngồi yên ở Vĩnh Bình cho được?”

“Quân vương lòng ôm thiên hạ, trấn giữ Vĩnh Bình, thống lĩnh bốn phương.” Vệ Liễm bước tới gần hắn: “Đại Tần đâu chỉ có mỗi Giang Châu. Tất cả mọi người, ai cũng có nghĩa vụ bổn phận riêng. Ngài không phải thầy thuốc, đi cũng vô ích. Ngài chính là quân vương, che chở toàn bộ lê dân bách tính nước Tần, Vĩnh Bình cần có một người tâm huyết lãnh đạo, đây mới là việc thuộc chức trách của ngài. Nếu ngài bình an, thiên hạ sẽ yên lòng. Nếu ngài nhiễm bệnh, kẻ tâm tư xấu xa sẽ lợi dụng sơ hở. Bệ hạ thân thể ngàn vàng, xin hãy tự mình bảo trọng.”

Đúng! Đúng vậy!

Không ít đại thần âm thầm phụ họa.

Mấy lời này họ đã lải nhải tới tám trăm lần, nhưng bệ hạ chẳng thèm nghe. Người tức chết người!

Cơ Việt lưỡng lự: “Cô...”

Lời chưa dứt, hắn nghe thấy âm thanh đầu gối tiếp đất.

Hắn hoảng hốt, ngước mắt nhìn. Thanh niên đã quỳ xuống, hai tay xếp lại đặt ngang trên trán, cụp mắt nói: “Xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”

Dứt lời, y cúi lạy.

Cực kỳ giống cảnh tượng hai người gặp gỡ lần đầu, thanh niên quỳ gối trong tuyết, đoan chính cúi đầu, chỉ một lần ngước mắt đã nhớ nhung cả đời.

Trái tim Cơ Việt run rẩy, hắn vội vàng bật dậy, hai ba bước đi tới, cúi mình kéo y lên: “Đứng lên.”

Vệ Liễm quỳ thẳng lưng, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn, lộ ra vẻ kiên quyết không cho phép từ chối.

Hai người một quỳ dưới đất, một nửa ngồi nửa quỳ trước đối phương, lặng im trong chốc lát.

Cơ Việt nhỏ giọng: “Vì sao ngay cả ngươi cũng ép buộc ta...”

Cô có không cho ngươi đi đâu.

Cô chỉ muốn đi cùng với ngươi thôi mà.

Ánh mắt Vệ Liễm giãy giụa, y khẽ nói: “Bệ hạ, nếu ngài bình an thì thần mới yên lòng.”

Chẳng liên quan tới người trong thiên hạ.

Ta chỉ muốn huynh được bình an.

Cơ Việt ngơ ngác, nhẹ nhàng gật đầu: “Cô biết.”

Hắn chậm rãi đứng dậy, hướng về phía quần thần, thốt ra từng lời từng chữ: “Cô... thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”

Vua đâu thể nói chơi, nhưng ta vì ngươi mà thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

Quần thần kích động: “Bệ hạ anh minh!”

Lúc họ đứng dậy, ánh mắt nhìn Vệ Liễm tràn đầy bội phục và cảm kích.

Không hổ là Liễm công tử, rất bản lĩnh!

Trước đây Vệ Liễm giữ thể diện cho nước Tần, cứu giá hai lần, nên đã loại bỏ rất nhiều thái độ thù địch của mọi người. Bây giờ y lại thành công thuyết phục Cơ Việt từ bỏ ý định tới Giang Châu trước toàn thể bá quan văn võ, khiến cho mọi người không khỏi cảm thấy Liễm công tử thực thông minh sắc sảo, vì nghĩa lớn, chẳng hề giống yêu tinh nam sủng trong tưởng tượng, đâm ra phút chốc nảy sinh mấy phần kính trọng.

Thậm chí không còn phản đối chuyện Vệ Liễm đảm nhiệm chức vụ Khâm sai đại thần nữa.

Chỉ cần bệ hạ không đích thân đi, để Liễm công tử đi thì đã sao!

-

Trò khôi hài cứ như vậy kết thúc, quần thần giải quyết xong vấn đề nghiêm trọng, vô cùng phấn khởi dẹp đường về phủ, chỉ còn lại hai người nhìn nhau trong Ngự Thư phòng.

Cơ Việt bất đắc dĩ: “Cần gì phải vậy?”

Quỳ xuống lạy, dọa hắn sợ hết hồn.

Vệ Liễm cười: “Không thì thật có lỗi khi huynh đã tốn công nhọc lòng như thế.”

Vở kịch diễn ra khi Cơ Việt chưa từng bàn luận với Vệ Liễm, nhưng y vừa nghe đã hiểu.

Hắn thông minh cỡ nào, những đạo lý y nói kia, sao hắn lại không hiểu chứ.

Chỉ có điều Cơ Việt không hề giải thích, mà trực tiếp bổ nhiệm Vệ Liễm làm Khâm sai đại thần, tất nhiên quần thần sẽ không phục, thậm chí còn sinh lòng oán hận.

Sao hắn chịu được chuyện người hắn yêu liều mạng nhảy vào hố lửa, mà lại có kẻ nghi ngờ chửi mắng.

Tình thế hiện giờ đã khác, Cơ Việt bày ra một vở kịch, quần thần không chỉ không dị nghị với chuyện Vệ Liễm nhận chức Khâm sai, mà còn cảm động rơi lệ vì y thành công thuyết phục Cơ Việt. Biểu hiện hôm nay của Vệ Liễm trước toàn thể bá quan văn võ trong triều đã thu hút độ hảo cảm, tăng cao danh vọng.

Một màn thương lượng vừa âm thầm diễn ra, không ai hay biết.

Nếu mọi người không thể chấp nhận một vấn đề, vậy hắn sẽ nhắc tới một vấn đề mà họ càng không thể chấp nhận. Sau khi đắn đo cân nhắc, chắc chắn họ sẽ cảm thấy vấn đề trước đó dễ chấp nhận hơn nhiều.

“Diễn như thật ấy.” Vệ Liễm trêu ghẹo: “Đến ta cũng tin.”

Cơ Việt khẽ nở nụ cười: “Không phải diễn.”

Thực sự cô muốn đi cùng với ngươi.

Hắn điên rồi.

Vệ Liễm khựng lại, y nói: “Đến lúc ta phải đi.”

Ý cười trên khóe môi hắn nhạt bớt: “Ừ.”

Vệ Liễm dặn dò: “Quần áo của huynh ta đã làm xong, để ở hộc tủ đầu giường, huynh nhớ mặc thử.”

“Ừ.”

Vệ Liễm xoay người, bước tới cửa, bỗng quay lại.

Y bảo: “Cơ Việt, huynh tới đây hôn ta thêm lần nữa đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.