Sau Khi Mẹ Ruột Bị Nhận Lại Về Hào Môn [Xuyên Thư]

Chương 3: Chương 3: Tôi muốn đánh chết cậu. (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ban đầu ông đồng ý với ba vợ chuyện chuyển trường, nhìn thấy trường này có rất nhiều hoạt động ngoại khóa, mình và vợ lúc trước không được tận hưởng nhiều, nên để cho con gái thoải mái tận hưởng.

Nghe những lời Nguyễn Chính Phi nói, Vệ Kiểu ánh mắt vô cùng sáng, không ngừng gật đầu: “Đúng, con chơi vui vẻ là được, ba mẹ đối với con chỉ có một yêu cầu duy nhất đó chính là chơi vui vẻ ở trường học.”

Nguyễn Trà: “...”

Tâm tình cũng rất phức tạp.

Nhưng vẫn tiếp tục đợi, gia đình chúng ta có thể phải chết oan uổng!

Hôm sau.

Ba thế hệ của Lương gia ngồi trước bàn ăn dài, mợ căn cứ theo đầu người chuẩn bị bữa sáng.

Nguyễn Trà, ba mẹ cùng với ông Lương ngồi ở bên phải, ngồi đối diện là cậu Lương Tông Kỳ, mợ Đường Họa cùng với dì Hai Lương Thiến Linh.

Đường Họa thấy Nguyễn Trà thích sủi cảo chiên, trong bụng liền ghi nhớ, từ nay về sau mợ tiếp tục làm, trên mặt cười dịu dàng: “Hai đứa trẻ nhà mợ, một đứa đi học ở Anh Quốc, một đứa lên núi sâu quay phim, cũng không ai về được, chờ chúng nó trở lại, chúng ta ăn bữa cơm đoàn viên, cũng để cho Trà Trà nhận hai người.”

“Được, mợ.” Nguyễn Trà ăn một thìa cháo, rồi cười đáp lại, đôi mắt trong sáng, cười một tiếng, lộ ra bảy phần kiều diễm, xinh đẹp.

Đường Họa thấy Nguyễn Trà cười, ánh mắt sáng lên, trong lòng ấm áp.

Mặc dù chồng của em gái, có chút kì lạ, nhưng gen cũng thật không tệ, Nguyễn Trà thật sự là nhận được những ưu điểm của cả hai, từng cử chỉ, đều giống như công chúa nhỏ vậy.

Lương Thiến Linh liếc mắt nhìn thấy Vệ Kiểu đang gắp thức ăn cho Nguyễn Chính Phi, trên mặt lộ ra nụ cười giễu cợt: “Đừng nói con trai em như vậy chứ, Mạnh Vũ cũng phải nhận em, đúng rồi, hai người cùng tuổi, học ở môi trường quốc tế, có gì không biết cứ hỏi Mạnh Vũ, đừng cảm thấy mất mặt!”

“Con Hai!” Ông Lương sắc mặt trầm xuống, trừng mắt nhìn Lương Thiến Linh, một lúc sau, lại nhìn Nguyễn Trà, trở thành một ông ngoại hiền lành: “Trà Trà, con vừa mới đến, không biết cũng rất bình thường, không có gì mất mặt, thành tích học tập của con cũng rất tốt, nếu có gì không biết, thì cứ hỏi anh trai Phó Thầm hay chị Mạnh Vũ đều được.”

Nguyễn Trà không lúng túng cười một cái, chân ở dưới bàn đạp Nguyễn Chính Phi một cái, ánh mắt rõ ràng: “Thành tích ở lớp của con cũng không tệ?”

“Lớp con học là thuộc diện lớp quan hệ.” Nguyễn Chính Phi nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: “Bên trong đều là con ông cháu cha, không nặng nề thành tích, không khí học tập cũng không quá áp lực.”

Nguyễn Trà: “...” Ba, ba tốn công thật.

“Phó Thầm? Ba, ba thật hồ đồ, em ba, sao, em ba trước kia.” Lương Thiến Linh liếc nhìn Vệ Kiểu, sợ bị ông Lương ngắt lời: “Đều chết mười năm rồi, Phó gia cùng với chúng ta đã sớm không thể so sánh, bây giờ lại xuất hiện một thiên kim tiểu thư không biết thật giả, Phó Thầm có thể chấp nhận chúng ta sao?”

【 bành ——! 】

“Mày không ăn thì cút! Không để cho nhà yên ổn một ngày thì mày chịu không nổi phải không?!” Ông Lương đập bàn, cái mâm trên bàn cũng rung động theo.

Vệ Kiểu kẹp cái bánh tiêu, liếc nhìn Lương Thiến Linh: “Lão Nhị, sao chị lại không hiểu chuyện, sáng sớm đã làm ba tức giận, có người mẹ như chị, Tiểu Phó Thầm trở lại mới là lạ.”

“Cô gọi ai là Lão Nhị! Không biết lớn nhỏ!”

“Gọi chị là Lão Nhị là em cũng chịu thua thiệt, từ tối hôm qua đến bây giờ, không phải chị vẫn cứ tôi là cô cô cô sao?” Vệ Kiểu liếc một cái, biểu hiện thờ ơ: “Dù sao cũng bốn mươi mấy năm không gặp, xem ra cũng không cần phải thể hiện tình cảm.”

Lương Thiến Linh: “...”

Quả nhiên lớn lên ở nơi đó, không được dạy dỗ!

Đường Họa chú ý đến động tác của Nguyễn Trà, suýt nữa bật cười, thật may được chồng mình kiềm lại, gắng gượng trụ lại, tiểu nha đầu thật đáng yêu!

Nội bộ Lương gia cũng coi như hài hòa, nhưng Đường Họa và Lương Thiến Linh lại có mâu thuẫn, ở nhà mẹ gây sóng gió thì thôi đi, với công ty hợp tác, lại gây khó dễ để nhà chồng đền bù, bây giờ nhà chồng sa sút, lại đặt hết tâm tư lên Phó gia.

“Ba, con ăn xong rồi, ba đưa con đi học.” Nguyễn Trà nhìn đồng hồ, theo thói quen nghiêng đầu qua hướng Nguyễn Chính Phi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.