Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính

Chương 69: Chương 69: Cho Tề Diệp






Editor Trúc Dạ Ngọc

==================18/8/21================

Tổng cộng có hai ngày nghỉ vào cuối tuần, thứ bảy và chủ nhật.

Ngày thứ bảy thì cô sử dụng để chơi bóng, ngày chủ nhật thì theo Tề Diệp học thêm. Cô vốn định buổi chiều chủ nhật đi Hoài Nam tìm Trầm Lộc, đi theo tỉ tỉ chơi một chút. Nhưng sau khi xảy ra chuyện thì cô không còn hứng để đi nữa.

Cũng không thể trách Tề Diệp được, nhưng người thật sự bị dọa sợ là Đường Lê. Cô sợ mình chân trước vừa đi ra khỏi cửa, chân sau Tề Diệp lại xảy ra chuyện gì cô về không có kịp, đành phải ở nhà mà thôi.

Cô vừa đưa đồ đến nhà Tề Diệp trở về. Bình thường lúc này Đường Lê sẽ ngủ trưa, sau đó chơi vài ván game, cứ như vậy cũng hết nửa ngày.

Khi cô ngồi rảnh rỗi không có việc gì làm liền nhớ đến dáng vẻ của thiếu niên ôm mình khóc đến khàn giọng, dường như tiếng khóc đó còn văng vẳng bên tai cô. Đường Lê cảm thấy không yên lòng được.

Cô ấy là một người như vậy. Khi bạn làm điều gì đó sai trái, bạn giải thích, cô bị thuyết phục, bạn xin lỗi, ok bạn được xí xóa.

Nhưng không hiểu sao Tề Diệp đột nhiên lên cơn, cô cũng không biết trước đó cậu đã trải qua chuyện gì mà nên cơ sự như vậy. Đường Lê cảm thấy có cái gì đó chắn ngang trong lòng.

Nghĩ cũng không ra mà hỏi thì không được.

Vì vậy tâm trạng cô cứ lên lên xuống xuống, đặc biệt buồn bực. Đường Lê nằm trên giường một lúc lâu, muốn tạo một cơn thèm ngủ, không chừng sau khi ngủ xong một giấc thì mọi việc lại trở nên đâu vào đấy.

Nhưng cô cứ lăn qua lăn lại, trằn trọc mãi. Chưa nói đến việc ngủ thiếp đi, chẳng hiểu sao cô càng trở nên tỉnh táo.

【Hệ thống, ngươi có biết tại sao cậu ấy lại làm như vậy không? Cái trị số kia có biến hóa gì không? Chẳng hạn như giá trị nào đột nhiên lên rất cao hoặc xuống rất thấp?】

Cô nghĩ, những tâm sự của mình ngoại trừ nói với Trầm Lộc ra, chỉ còn lại cái hệ thống mà thôi. Mà Trầm Lộc cũng không phải người trong cuộc, không thường xuyên ở đây nên cô ấy cũng không thể phân tích ra được nguyên nhân.

Đường Lê cuối cùng đành phải nhờ hệ thống kiểm tra lại số liệu, mong tìm ra được chút manh mối.

【......Chủ nhân, hôm nay tôi cũng vì cảm xúc tự nhiên bộc phát của cậu ấy mà bị chết máy, lúc ấy giá trị quá cao, tôi không còn cách nào đành phải tắt máy khởi động lại】

Hệ thống dừng lại một lúc lâu rồi mới mở miệng, có thể đo vẫn còn sợ hãi. Nhưng âm thanh lúc nói chuyện có chút nhiễu, đứt quãng, nếu nghe kỹ lại còn có chút tiếng dòng điện. Bởi vì hệ thống nói chuyện trong đầu cô nên âm thanh như vậy nghe không thảo mái lắm. Cố nhíu nhíu mày một chút mới có thể tiếp tục hỏi.

【Là trị số nào? Chuyển ra đây cho tôi xem.】

【 Đó là giá trị ấn tượng và độ hảo cảm. 】

Hệ thống điều chỉnh bảng trị số ra để cô nhìn, nó giống như lúc trước. Đường Lê vẫn ở trên cùng với Tần Uyển và Tề Minh. Điều này cũng đủ để nhìn ra Tề Diệp đối với cô càng để ý hơn so với những người bạn bè thông thường. Chẳng qua là giá trị lúc lên cao lúc xuống thấp. Có những lúc giá trị lên cao vượt mức tình bạn, có những lúc bị rơi xuống dưới. Điều này làm cho cô có cảm giác cậu cố tình áp chế xuống, rất là kỳ quái.

【.....Bây giờ tôi không thể nhìn ra bất cứ điều gì, nó vẫn biểu thị đang ở mối quan hệ bạn bè 】

【Nhưng không hiểu tại sao lúc lên cao, lúc lại xuống thấp. Có thể số liệu của tôi vẫn chưa hoàn toàn ổn định 】

Hệ thống cũng chưa từng gặp qua loại tình huống như thế này, nó không dám kết luận lung tung.

【 Nhưng cô yên tâm, cảm quan của cậu ấy đối với cậu vẫn rất tốt, vẫn là bạn bè. Có thể vì chuyện hôm nay mà cậu ấy cảm thấy tức giận nên rớt độ hảo cảm hay cái gì đó chăng? 】

Nếu là lúc trước, khi Đường Lê nghe được cô không bị rớt độ hảo cảm nào, tảng đá trong lòng cô sẽ được gỡ xuống, cô sẽ không nghĩ nhiều, không hỏi thêm gì nữa. Nhưng trước kia là trước kia, lúc ấy cô là một người làm nhiệm vụ trong vô cảm.

Nhưng lòng người đều là máu là thịt, hiện tại Đường Lê thật sự coi Tề Diệp là bạn. Cô nhìn cậu tỏ vẻ khó chịu mà không nói rõ nguyên nhân, trong lòng cô cũng cảm thấy không thoải mái lắm.

Ngay từ đầu Đường Lê đã biết Tề Diệp có cảm giác rất thiếu an toàn, bên cạnh cậu ấy cũng không có ai có thể tán gẫu, càng đừng nói đến bạn bè với không bạn bè. Trước khi xuyên sách, cô cảm thấy Tề Diệp là một thanh niên trẻ tuổi có tài, với hai ba trang giấy vội vàng lướt qua không thể có cảm giác thực tế gì. Mãi cho đến khi cô chính thức được ở chung với cậu, cô mới thật sự cảm nhận được.



Với diện mạo xinh đẹp lại đáng yêu như cậu, cộng thêm tính tình có chút quái gở, nếu ở trong đám nam sinh sẽ khiến nhiều người không ưa.

Đó là một phần sự xấu xa của con người. Càng nhìn càng ghen tị, càng không dám tới gần, cũng càng thêu dệt nên những sự ác ý.

Đường Lê biết, cậu vẫn sống trong sự khổ sở, không vui. Cậu ỷ lại vào cô, để ý đến cô bởi vì cậu không có cảm giác an toàn, sợ bị vứt bỏ mà thôi.

Cậu không sai.

Cô cũng không sai.

Chẳng qua là con người cá biệt, sự vui buồn đau khổ nhiều lúc không thể tương thông.

Tề Diệp không nói, cô không biết.

Tề Diệp nói, có lẽ cô cũng không hiểu. =))))

Đường Lê trong nhất thời không biết mình nên làm gì mới tốt, chỉ đành lặng người nằm trên giường ngơ ngác nhìn trần nhà mà trở nên phát ngốc.

Một lúc sau, cô nghe thấy hệ thống trong đầu trầm giọng mà miệng.

【......Nếu vậy thì cô tạo cho nam nữ chủ một chút cơ hội ở một mình với nhau?】

【Bằng không nam chủ chỉ có một mình cô là bạn, mọi cảm xúc của cậu ấy đều đổ lên người cậu, cả hai sẽ đều khó xử. Cậu ấy chỉ cần nhận ra Trần Điềm Điềm là người tốt, sau đó thích cô ấy, chắc hẳn tình cảm sẽ trở nên tốt hơn 】

Đường Lê nghe xong đôi mắt giật giật, phương pháp này nghe qua cũng rất hợp lý. Nhưng cô giật giật khóe miệng, cười nhạo một chút.

【Ngươi cho rằng tôi chưa từng nghĩ ra biện pháp này sao? Bọn họ là một đôi, trong lớp còn ngồi cùng bàn. Nghĩ kỹ ra thì thời gian bọn họ ở cùng nhau còn lâu hơn với tôi mà có thấy tia lửa gì đâu】

[Với lại tôi không yên tâm.】

【......? Về cái gì? 】

Im lặng. Cô nghiêng người nằm nhìn về phía xích đu bên ngoài theo gió lay động kia.

【Tôi không yên tâm Tề Diệp.】

【Tuy rằng tôi biết sau này Tề Diệp sẽ ở cùng với Trần Điềm Điềm, bọn họ là quan phối. Nhưng theo cốt truyện trong khuôn viên trường học bọn họ không có phân cảnh tình cảm gì. Nếu đột nhiên can thiệp quá mức, để cho bọn họ cùng một chỗ trước, Tề Diệp sẽ chịu thiệt. 】

【 Trần Điềm Điềm là hoa khôi trường trung học số 1 Nam Thành, không chỉ có nhất trung, nam sinh trường bên cạnh cũng có rất nhiều người thích cô. Chưa tính đến Tống Đào, cậu ta vẫn còn trong tầm nhìn của tôi. Nhưng nếu ở trường khác, chuyện xảy ra khi tôi không kịp tới thì Tề Diệp sẽ rất thảm】

Mặc dù hệ thống có thể cảnh báo nguy hiểm, nhưng nó cũng chỉ nằm trong phạm vi tương đối. Nếu xa quá cô không thể biết, cũng không kịp chạy tới.

Trước kia cô làm mọi việc với mục đích xuất phát từ làm nhiệm vụ, tăng mức độ hạnh phúc, thay đổi kết cục pháo hôi.

Nhưng hiện tại Đường Lê là tự nguyện.

Cô coi Tề Diệp là bạn, cô hy vọng cậu có thể khỏe mạnh.

Cuộc sống thuận lợi, không bệnh không bất trắc.

Hệ thống sau khi nghe Đường Lê nói xong cũng không biết bị kẹt máy hay là làm sao, một lúc lâu cũng không thấy nói gì.

Thực ra chủ nhân có giác ngộ như vậy, chủ động làm nhiệm vụ nâng cao chỉ số hạnh phúc là không thể tốt hơn. Nhưng nó cảm thấy không thích hợp. Cả Tề Diệp lẫn Đường Lê.

【...... Vậy là. 】

【Vậy chủ nhân, bước kế tiếp cô định làm sao bây giờ? Dù sao cứ để cậu ấy quá ỷ lại vào cô cũng không phải là biện pháp.】

Đường Lê bị hỏi.

Cô là một người thích chơi, cô không thể lúc nào cũng kề kề bên Tề Diệp để canh chừng cậu ấy, cô cũng có cuộc sống riêng của mình.

【...... Tôi cũng không biết, trước tiên xem ngày mai lúc đi học Tề Diệp có thái độ nào với tôi đi】

【Nếu cậu ấy vẫn muốn đi theo tôi thì cứ để vậy đi. Miễn là cậu ấy không can thiệp tôi chơi với ai, hoặc yêu cầu tôi chỉ có thể làm bạn với cậu ấy hay bất cứ cái gì, đi đâu tôi cũng có thể mang theo cậu ấy】

Đây đã là mức độ nhượng bộ lớn nhất mà Đường Lê có thể làm được. Hơn nữa chờ Tề Diệp tốt nghiệp trung học vội vàng lập nghiệp yêu đương, cũng không xảy ra chuyện gì với cô.

Dù gì cũng chỉ có hai năm mà thôi. Nghĩ như vậy, Đường Lê cảm thấy cũng không có gì là không thể tiếp thu. Có lẽ trái tim đã có tính toán, hòn đá trong lòng cô rơi xuống đất. Nhắm mắt lại không bao lâu có thể ngủ thiếp đi. Cho đến khi cô tỉnh lại đã là bảy giờ tối, Tằng Quế Lan gọi cô dậy ăn cơm.

"Đúng rồi, buổi trưa hôm nay lúc ngươi đưa đồ cho nhà người ta, có phải lại dọa bé con nhà đó khóc không?"

Lời này của bà không có ý trách phạt gì, chỉ là hôm nay chân trước Đường Lê vừa đi, chân sau Tằng Quế Lan khi phơi đồ lại nghe thấy bên kia có tiếng khóc.

Hơn nữa lúc trước Đường Lê từng dọa người ta sợ đến mức tiểu ra quần, nên bà vô thức mà hỏi vậy.

Việc này Đường Lê không biết, lúc cô trở về liền vào phòng, căn bản không nghe được âm thanh gì.

"Khóc? Không phải, đang yên đang lành con chỉ mang theo túi đồ mà thôi, còn chưa nói được câu nào thì sao lại khóc?"

"Lần này là con oan uổng mà, nếu tên lớn khóc thì còn liên quan đến con, tên nhóc đó thì thật sự không liên quan.''

"Ngươi giật đùng đùng như vậy làm gì...Chờ một chút. Cái gì mà tên lớn khóc có liên quan đến ngươi. Ngươi đã làm gì Tề Diệp rồi?"

Đường Lê bị nghẹn họng, lúc này mới phản ứng lại vừa rồi mình lỡ miệng. Cô cúi đầu ăn cơm, giả vờ không nghe thấy.

"Bà ngoại, cá thơm thịt băm này rất ngon, bà nếm thử đi, nếm

thử đi."

Tằng Quế Lan híp mắt, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Đường Lê.

"Không phải trưa nay người ta về sớm là vì ngươi bắt nạt đó chứ?"

Đường Lê "..."

Bà không cần phải nhạy bén như vậy chứ!!!

Đường Lê thấy bà cũng không nói rõ ràng chuyện này, cô ăn cơm không dừng chút nào, đem thức ăn trong miệng toàn bộ nuốt xuống. Cô đang nghĩ nên tìm ra lý do nào để qua ải thì bên ngoài có tiếng bước chân.

Giống như là chạy tới, bước chân vừa nhẹ vừa lộn xộn.

"A hình như có người tới, con đi mở cửa xem là ai."

Cũng không đợi Tằng Quế Lan có phản ứng gì, Đường Lê buông bát đũa chạy nhanh ra ngoài mở cửa.

Thấy người tới là Tề Minh thì sửng sốt.

"Chuyện này thật đúng là trùng hợp, chúng ta vừa mới nói chuyện về

nhóc."

Đường Lê khom lưng đưa tay ôm nhóc con vào lòng, trực tiếp dẫn về phía Tằng Quế Lan. Tề Minh đột nhiên bị cô ôm lấy, cậu vội vàng bám vào cổ Đường Lê sợ chẳng may rơi xuống.

"Nào, giúp ca ca trả lại trong sạch." <

"Nói cho bà ngoại ta biết trưa nay mi khóc không liên quan đến ta, ok?"

Tề Minh vừa giòn tan chào hỏi Tằng Quế Lan, nghe Đường Lê nói đến chuyện trưa nay chợt nhớ tới mình tới đây làm gì.

Cậu ôm cổ Đường Lê, kề sát vào bên tai cô lặng lẽ nói.

"Đường Lê ca ca, em có thể vào phòng anh hoặc là đi ra ngoài nói đi, em, em có chuyện muốn nói với một mình anh."

Đường Lê nghe xong nhướn mày, cũng không nghĩ nhiều, nói cho Tằng Quế Lan một tiếng, sau đó xoa xoa đầu cậu bé đi ra ngoài cửa.

Sau khi ra khỏi phòng Tề Minh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới thấy được mình vẫn còn bị Đường Lê ôm, mặt nghẹn một cái, lập tức đỏ lên.

"Đường Lê ca ca, anh, anh thả em xuống trước đi."

Đường Lê nhìn qua chung quanh, sau đó đưa cậu bé đến hậu viện đặt lên cái xích đu kia.

Tiểu thiếu niên sau khi ngồi xuống theo bản năng đung đưa hai cái, lúc này mới ngước mắt nhìn về phía Đường Lê.

"Đường Lê ca ca, buổi trưa hôm nay anh mang tới túi kẹo kia thật sự là cho ca ca em sao?"

Đường Lê còn tưởng rằng đối phương tìm cô có chuyện gì quan trọng, kết quả lại là hỏi cái này.

Đôi mắt cô lóe lên, giơ tay lên không được tự nhiên sờ sờ cổ.

"...... Xem như là vậy đi."

"Cậu ấy không lấy?"

Sau khi nghe được câu trả lời chính xác, Tề Minh thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại rất tự trách.

Cậu hôm nay thừa dịp Tần Uyển không chú ý lén lút chạy tới đây để hỏi chuyện này, bởi vì cậu nghĩ nếu thật sự là Đường Lê cho Tề Diệp, cậu sẽ về thật tâm xin lỗi anh mình nhận sai.

Nếu là Đường Lê cho cậu, cậu cũng không cần, về sau cũng không cần nói cho Tề Diệp biết là cô cho mình. Đây là lần đầu tiên Tề Minh thấy anh trông khổ sở như vậy, cậu không muốn anh càng thấy khó chịu.

"Như vậy đi, em còn tưởng lần trước em không lấy nên anh âm thầm mang cho em."

"Là em hiểu lầm ca ca, em sẽ về nhà xin lỗi anh ấy."

Cậu nói xong liền cảm ơn Đường Lê, nhảy xuống xích đu, muốn chạy về. Đường Lê thấy cậu bé chuẩn bị đi như vậy, vội vàng xách cổ cậu giống như xách gà con kéo trở về.

"Chờ một chút, cậu đi xin lỗi cái gì? Cậu nghĩ anh cho cậu nên đã lấy túi kẹo đó?"

"Làm gì phải xin lỗi, cậu ấy ngủ ở trong phòng không biết gì. Cậu cứ đặt trở về không phải là được sao?"

"Không phải, lúc anh vừa mới về anh ấy liền ra khỏi phòng. Lúc ấy anh muốn lấy túi kẹo kia. Em còn tưởng anh cho em, em, em liền..."

Cậu vốn là bởi vì hiểu lầm Tề Diệp mà tự trách, bây giờ càng nói càng thấy buồn.

"Em, em đã làm anh ấy tức giận. Hu hu..."

Lúc này mới nói được vài câu, Đường Lê còn chưa kịp phản ứng, bé con này đã khóc. Cô sợ Tằng Quế Lan nghe được, vội vàng che miệng cậu không cho cậu khóc thành tiếng.

"Mẹ kiếp, hai anh em các ngươi có phải hôm nay thương lượng xong cố ý đến chơi ta phải không? Nếu ta có tội thì hãy để pháp luật trừng phạt ta, thay vì để cho hai anh em các ngươi một trước một sau đến chỗ ta khóc như vậy."

Tề Minh sợ hãi một hồi sau đó cũng quên khóc, chỉ đành chớp chớp mắt nhìn Đường Lê. Cô thấy tên nhóc này cuối cùng cũng an phận, lúc này mới buông tay ra.

"Có chuyện gì thì cứ từ từ mà nói, nếu mi lại khóc anh sẽ..."

"Quên cmn đi, ta có thể như thế nào chứ? Các ngươi một lớn một nhỏ là hai tiểu tổ tông, đều không thể trêu vào."

Tề Minh dừng khóc, nhìn người trước mắt đột nhiên trở nên cam chịu mà bỏ mình ra. Sau đó cậu nhẹ nhàng túm góc áo cô nhẹ giọng mở miệng.

"Em, em không khóc, không khóc."

"Đường Lê ca ca, anh cũng đừng giận em nhé!."

"Anh không giận?......"

cô nói tới đây thì rũ mắt nhìn đối phương một cái, Tề Minh và Tề Diệp là anh em ruột thịt, tự nhiên khuôn mặt có vài phần giống nhau.

Lúc này đối mặt với bộ dáng nước mắt lưng tròng của bé con, trong đầu Đường Lê theo bản năng sẽ hiện ra bộ dáng ửng hồng ở đuôi mắt của Tề Diệp.

Đôi mắt cô lóe lên, đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt ở khóe mắt cậu, động tác cũng rất nhẹ nhàng. <

"Mi vừa nói ca ca mi tức giận? Chuyện gì đã xảy ra vậy? -"

Tề Minh cúi đầu, thanh âm rầu rĩ đem sự việc trước sau nói ra một lần nữa.

Mỗi một chữ cậu nói Đường Lê đều gật, nhưng sau khi ghép lại với nhau cô phát hiện mình vẫn chưa hiểu mô tê gì.

Cái gì gọi là bởi vì thằng bé cho rằng đó là kẹo cho mình, sau đó Tề Diệp tức giận? Cái gì mà Tề Diệp không chỉ tức giận còn khóc nữa?

Tuyệt.

Cô cảm thấy nếu không phải thế giới này huyền huyễn thì chính cô huyền huyễn.

Chỉ có một túi kẹo mà thôi, lại suýt chút nữa khiến cho hai anh em trở mặt thành thù. Kẹo sữa dâu có thể dừng trâu bò như vậy lại được không?

Sau khi Tề Minh trở về, cô vẫn không rời đi. Cô ngồi lên xích đu đưa chân vài cái. cho đến khi Tằng Quế Lan đi ra gọi cô vào, cô mới lấy lại được tinh thần.

Nhất định phải như vậy không? Trong nháy mắt Đường Lê cảm thấy, Tề Diệp có thể không phải ỷ lại vào cô. Cậu ấy làm bạn với cô không chừng chỉ muốn được cho kẹo mà thôi, cậu sợ mình chơi cùng với người khác thì sẽ không mua kẹo cho cậu ấy ăn nữa.( nà ní, cái ý tưởng gì vậy)

Ý tưởng đến đột ngột.

Sau khi ý thức được mình đang suy nghĩ cái gì, Đường Lê cũng không nhịn được mà bị chọc cười.

【Hệ thống, vừa rồi ngươi có nghe thấy không? Tề Diệp, nam chủ, lại bởi vì ăn không được kẹo mà khóc, cmn? Truyện cười, ha ha ha ha ha, cậu ấy sao lại đáng yêu như vậy? 】

【...... Nó khá đáng ngạc nhiên, nhưng nó không phải là không thể hiểu được. Khi mọi người đối với một thứ hoặc là người nào đó có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, quả thực sẽ xuất hiện loại cảm xúc hoang tưởng này...】

【 Tề Diệp hảo ngọt, khi còn bé đã rất thích, nhưng không được ăn, tự nhiên sẽ có chấp niệm. 】

Đường Lê nghe xong cũng cảm thấy có đạo lý, cô gối tay nằm trên giường một lúc lâu.

Khi hệ thống nghĩ rằng cô đã ngủ thiếp đi, cô ngồi bật dậy như một con cá chép.

【 Có chuyện gì vậy? 】

【 Đột nhiên nhớ tới một chuyện, Tề Diệp thương em trai cậu ấy như vậy, cuối cùng nhất định sẽ đưa kẹo cho Tề Minh. Tôi chỉ đưa một túi, làm thế nào đủ cho hai người họ ăn? 】

Nghĩ đến bộ dáng Tề Diệp ăn không được kẹo mà ủy khuất, trong lòng Đường Lê ngứa như có lông vũ quét qua.

Cô cũng mặc kệ phản ứng của hệ thống, đứng dậy xuống giường xách túi kẹo trước đó được mua ở trường thể thao. Chọn hai túi vị dâu tây với một túi vị cam quýt, sau đó cô không đi từ cửa chính mà trực tiếp lật cửa sổ hướng nhà Tề Diệp mà đi qua.

Nhưng Đường Lê không gõ cửa. Cô vòng ra ngoài cửa sổ phòng Tề Diệp nhẹ nhàng thả kẹo lên rồi rời đi.

Đợi đến khi Tề Diệp rửa mặt trở về, nháy mắt đã thấy kẹo bên ngoài cửa sổ. Cậu vội vàng đi tới. Tổng cộng có 3 túi. Hai túi dâu tây, một túi cam quýt. Có ghi chú được dán ở trên.

Túi cam quýt kia dán [cho Tề Minh].

Tề Diệp vẻ mặt dịu dàng, nhưng sau khi nhìn thấy hai túi kia có ghi chú viết cái gì đó, tim cậu đập thình thịch.

【 cho Tề Diệp 】

【Vẫn là cho Tề Diệp】

====================

Đây là mặt của editor khi thấy suy luận của Đường Lê


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.