Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính

Chương 96: Chương 96: Đòi




Editor Trúc Dạ Ngọc

=========16/11/21==========

Lúc này Tần Uyển còn chưa đi làm về, Tề Minh cũng vừa mới bắt xe buýt trường học trở về.

Thân thể bé con cũng dẻo dai, chậm một bữa cũng không đói được. Vì thế khi Tề Diệp vừa trở về liền chui vào phòng bếp chuẩn bị nấu cơm tối.

Nhưng mà anh vừa mới rửa sạch thức ăn, liền từ ngoài cửa sổ nhìn thấy Ninh Đệ đang túm lấy cổ tay Đường Lê, sắc mặt bình tĩnh đi tới.

Động tác trên tay Tề Diệp dừng lại, mặc dù còn không biết vì chuyện gì, nhưng trong lòng anh cũng mơ hồ cũng có phỏng đoán.

Mí mắt anh khẽ nhúc nhích, vừa lau sạch vết nước trên tay, liền nghe thấy ngoài cửa hai tiếng gõ cửa không nhẹ không nặng.

Tề Minh đang đọc sách ảnh trên bàn nhỏ bên ngoài, sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa vội vàng buông đồ trong tay xuống, đứng dậy nhúc nhích chân ngắn chạy tới.

Vậy nhưng cậu vẫn nhớ rõ lời Tần Uyển dặn dò, sau khi lót chân nhìn thấy bóng dáng Đường Lê từ mắt mèo, lúc này mới nhẹ nhàng mở cửa ra.

“Đường Lê ca ca, anh là tới tìm ca ca em sao? Anh ấy ở trong bếp nấu cơm, anh có muốn...”

Tề Minh nửa câu sau còn chưa kịp nói xong, liền nhìn thấy một người đàn ông xa lạ bên cạnh cô có khuôn mặt tuấn mỹ.

Cậu ngạc nhiên nhìn Ninh Đệ, đại khái là ở trong đầu suy tư đối phương là ai, mình đã gặp qua hay chưa.

Nhưng suy nghĩ nửa ngày cũng không có ấn tượng gì.

“...... Xin chào. “

Tề Minh không biết nên gọi chú Ninh Đệ hay là ca ca, do dự trong chốc lát chỉ sợ hãi chào hỏi như vậy.

Ninh Đệ mới đầu cũng không hoài nghi nhiều, không nghĩ tới thuận miệng hỏi như vậy lại lòi ra chuyện này.

Hơn nữa hành vi vừa rồi của Đường Lê hoàn toàn trong vô thức. Vô thức là thế, nhưng sau đó anh hỏi cô thế nào cũng buồn bực không nói lời nào. Bản edit này chỉ đăng tại Wattpad/ngalinh6

Lúc này mới tức giận đến mức trực tiếp mang theo cô tới.

Khi cửa mở ra, anh còn nghĩ rằng người mở cửa sẽ là Tề Diệp, đã sẵn sàng để chất vấn.

Không ngờ lại là một đứa trẻ năm sáu tuổi.

Khuôn mặt kia cùng Tề Diệp có năm sáu phần giống nhau, muốn làm cho người ta không biết cậu là ai cũng khó.

Ninh Đệ không phải loại người như vậy, tuy rằng chuyện này chủ yếu là xuất phát từ Tề Diệp, nhưng anh có tức giận đến đâu cũng sẽ không giận chó đánh mèo trên người Tề Minh.

Thấy tiểu thiếu niên bị sắc mặt trầm uất của anh dọa sợ, anh chậm lại vẻ mặt, sau đó hạ thấp giọng điệu.

“Đừng sợ, tôi là anh trai cậu ấy.”

“Anh trai em đâu?”

Sau khi nghe Ninh Đệ nói như vậy, Tề Minh hình như vẫn có chút không tin, theo bản năng ngước mắt nhìn về phía Đường Lê.

Đường Lê chú ý tới tầm mắt cậu đang dò hỏi, vẻ mặt còn gì luyến tiếc mà gật gật đầu.

“Vậy các anh vào nhà đi, anh trai em ở trong phòng bếp nấu cơm, em đi gọi anh ấy.”

Tề Minh nói như vậy, vừa mới xoay người chạy về phía phòng bếp. còn chưa chạy được mấy bước, liền đụng vào một bức tường thịt rắn chắc.

Thiếu niên không biết từ lúc nào đã từ phòng bếp đi ra, anh đỡ Tề Minh đang lảo đảo suýt nữa không đứng vững.

Thấy nhóc con không có việc gì, anh ngước mắt nhìn qua về phía Ninh Đệ.

Tuy nói là nhìn về phía Ninh Đệ, kì thực ánh mắt chủ yếu là hướng Đường Lê phía sau anh mà rơi xuống.

Đường Lê cúi đầu không có tinh thần phấn chấn, đôi mắt anh lóe lên, trong lòng hiểu rõ.

Sau đó thu hồi tầm mắt, hướng người đàn ông hơi gật đầu chào hỏi.

“Anh Ninh, xin hỏi lúc này anh tới đây có chuyện gì tìm tôi không?”

“......”

Tiếng “anh Ninh” này trực tiếp có thể giết chết anh.

Ninh Đệ nghiến răng nghiến lợi, mặc dù biết đối phương gọi mình như vậy không có ý gì xấu.

Nhưng trong lòng anh ít nhiều vẫn có chút khó chịu, nhất là bị một tiểu tử thúi đang ngấp nghé em gái nhà mình còn gọi là “anh” như vậy.

“...... Không có gì, tới hỏi cậu một chuyện. “

Bởi vì Tề Minh đang ở đây, ngữ khí Ninh Đệ đều thu liễm, chú ý không dọa bé con.

“Tề Diệp, cái áo sơ mi màu đỏ sậm của tôi có phải ở chỗ cậu không?”

Người thông minh chỉ cần hỏi điểm mấu chốt là xong.

Ninh Đệ không cần nói nhiều, Tề Diệp cũng biết anh cũng không chỉ đến hỏi cái này.

Anh ấy muốn hỏi tại sao chiếc áo đó ở đây với anh, hoặc sâu hơn một chút...

Anh ấy muốn hỏi anh có qua nhà Đường Lê hay không, thậm chí ở lại qua đêm.

Mấy vấn đề này, Tề Diệp tùy tiện thừa nhận cái nào cũng dính phải gg.

Có một điểm Ninh Đệ biết được sự tình thì hỏng bét, nếu anh không hỏi câu nào, trực tiếp đến hỏi tội, nếu Tề Diệp luống cuống thì sẽ bại lộ.

Nhưng Ninh Đệ không có vậy, chỉ mang theo chút ngữ khí chất vấn mà hỏi vào vấn đề.

Điều này chứng tỏ Ninh Đệ cũng chưa khẳng định, Đường Lê cũng chưa nói. Vì vậy, anh ấy mới có mặt ở đây. Bản edit này chỉ đăng tại Wattpad/ngalinh6

Khi Đường Lê sợ hãi đến mức hít thở không thông.

Vẻ mặt thiếu niên vẫn không thay đổi, phản ứng trong lại giống như lúc này mới nhớ tới chuyện áo sơ mi kia.

“À, anh nói cái áo sơ mi kia sao, xin lỗi, tôi vốn là định sẽ mang trả cho anh, kết quả quên mất.”

“Xin hãy chờ một chút.”

Tề Diệp nói nhẹ nhàng, cũng không thấy Ninh Đệ phản ứng gì, trực tiếp đi vào trong phòng.

Sau đó cầm cái áo sơ mi đã giặt sạch gấp lại, hai tay lễ phép đưa cho người đàn ông.

Ninh Đệ mím môi mỏng lại, nhìn bộ dáng lạnh nhạt bình tĩnh của thiếu niên trước mắt, nhìn không ra manh mối gì.

Anh không nhịn được cau mày trầm giọng mở miệng.

“Quần áo của tôi sao lại ở chỗ cậu?”

Tề Diệp không có lập tức trả lời anh, mà là dùng một loại ánh mắt nghi hoặc liếc Đường Lê một cái.

Giống như kinh ngạc vì sao cô không đem chuyện này nói cho Ninh Đệ biết.

“Đó là vì hôm qua trời mưa to tôi quên mang theo ô, trên đường vô tình bị ngã, làm ướt quần áo. “

“Lúc đó tôi định về nhà đổi, kết quả mẹ tôi đến trường đón em trai, có thể mưa quá lớn nên bị tắc nghẽn trên đường. Tôi không mang theo chìa khóa, ở bên ngoài phòng đợi một hồi lâu, Đường Lê sợ tôi bị cảm lạnh sinh bệnh liền đưa tôi về nhà cậu ấy thay quần áo sạch sẽ. “

Nói đến đây, anh tỏ vẻ ngượng ngùng giơ tay lên gãi gãi gò má, đỏ tai nhìn về phía người đàn ông.

“Xin lỗi, tôi không biết đây là quần áo của anh. Nhưng anh yên tâm, tôi đã giặt sạch sẽ, hy vọng anh không để ý. “

Lúc ban đầu Đường Lê tự nhủ với bản thân không nên nhiều chuyện, nói nhiều sai nhiều, để xem Tề Diệp có thể an toàn thoát ải không.

Kết quả người không chỉ “trở về an toàn”, đã vậy còn suy đoán lúc trước cô cũng nhắc tới chuyện mưa.

Nếu Tề Diệp không kể chuyện mưa có thể Ninh Đệ sẽ không tin tưởng, nhưng câu trả lời của anh trước sau đồng nhất. Nếu không phải Đường Lê cũng là người trong cuộc, cô sẽ tin sái cổ.

Tốt lắm.

Không hổ là nam chủ, đầu óc cũng nhảy số quá nhanh.

Đường Lê sáng mắt lên.

Ở phía sau Ninh Đệ cho anh một ngón tay cái, tảng đá lớn trong lòng lúc này mới coi như hoàn toàn buông xuống.

Ninh Đệ theo lời thiếu niên suy nghĩ một chút, phát hiện cũng không có sơ hở logic gì.

Nhưng anh vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp lắm.

Nghĩ tới đây, anh đem tầm mắt dừng trên người Tề Minh.

“Tiểu đệ đệ, hôm qua lúc em trở về, anh của em có ở nhà không?”

Tề Minh chớp chớp mắt, ôm cánh tay Tề Diệp lắc đầu.

“Anh hai ở nhà Đường Lê ca ca, sau đó mới trở về. Cả người anh ướt đẫm, bộ quần áo thay ra vừa mới giặt sạch sẽ, còn phơi ở bên ngoài. “

Bé con vừa nói vừa chỉ ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là hậu viện, nơi đó phơi rất nhiều quần áo.

Trong đó có áo sơ mi trắng và quần của Tề Diệp. Bản edit này chỉ đăng tại Wattpad/ngalinh6

Mặc dù vết bẩn phía trên đều đã được rửa sạch, nhưng Tề Diệp vẫn không tự chủ được nhớ tới hành vi hoang đường tối hôm qua.

Vành tai ẩn nấp giữa tóc nhuộm màu ửng đỏ, hai gò má cũng có chút đỏ lên.

Ninh Đệ không quá chú ý những thứ này, chỉ theo chỗ Tề Minh chỉ vào nhìn lướt qua.

nếu vừa rồi còn có chút hoài nghi, lúc này nghe được Tề Minh nói như vậy, anh đã triệt để xua tan nghi ngờ.

“...... Hóa ra là như vậy. “

Ninh Đệ nhận lấy chiếc áo sơ mi kia, rũ mắt thu lại cảm xúc.

“Nếu đã biết rõ thì tôi không quấy rầy nữa, cậu tiếp tục trở về phòng bếp nấu cơm đi. Chúng tôi cũng quay về. “

“Không quấy rầy, là tôi gây thêm phiền toái cho anh mới đúng.”

Anh nói xong giơ tay lên, xoa xoa đỉnh tóc mềm mại của Tề Minh như phần thưởng.

Bé con che miệng cười trộm, sau đó lại hướng Đường Lê ở một bên chớp chớp mắt.

Tề Diệp cũng thoáng nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Đường Lê.

Anh cong khóe môi, thừa dịp Ninh Đệ đưa lưng về phía anh đi về phía cửa, tiến lên một bước đưa tay nhẹ nhàng nhéo nhéo đầu ngón tay cô.

Không mang theo chút mập mờ nào, không một tiếng động trấn an.

Đường Lê sửng sốt, lúc này mới hậu tri hậu giác phản ứng lại.

Tề Minh thông minh là một chuyện, nhưng một đứa trẻ nhỏ như vậy không thể tinh ý như vậy.

Rất có thể Tề Diệp vừa rồi ở trong phòng bếp nấu cơm đã nhìn thấy bọn họ từ bên này tới, trước một bước nói gì đó với Tề Minh.

Lúc này mới thành công.

Sau khi trở về, lúc này Ninh Đệ mới tức giận liếc mắt nhìn Đường Lê một cái.

“Được lắm, vừa rồi hỏi tại sao cô không nói? Tôi phải tìm đến cửa. Người không biết còn tưởng rằng tôi muốn đi gây sự, không chừng họ cảm thấy tôi là hung thần ác sát rất không nói lý. “

“Không phải, em có nói mà. Em có nói cậu ta bị ướt do mưa, em nhìn không đành lòng nên kêu cậu ấy về thay quần áo. Là chính anh không tin, cái này trách được ai? “

Đường Lê phân bua, nhưng chỉ nói đúng một phần, còn lại là chém gió.

Lúc ấy cô cảm thấy nói lời này trên cơ bản chính là tự hủy, lại càng không dám nói thêm gì nữa, sợ nói nhiều sai nhiều.

Nhưng cô không nghĩ tới sau đó Tề Diệp có thể qua ải.

Hiện giờ những thứ không hợp lý thành có lý, Đường Lê thêm mắm dặm muối vào thì càng có lý.

“...... Cmn, nếu như vừa rồi cô không ấp úng sao tôi có thể đi qua đó? Có thể làm cho mọi người hiểu lầm? “

Ninh Đệ cũng không muốn nói chuyện này nữa, buồn bực túm tóc vào phòng bếp tiếp tục thái rau.

Đường Lê nhìn thấy anh đi rồi, lần này mới coi như thực sự thả lỏng xuống.

Anh trở về một hồi lâu vẫn còn bởi vì chuyện vừa rồi mà buồn bực, ước chừng cảm thấy bộ dáng hùng hổ của mình đi qua cực kỳ mất mặt nên không nói gì. Bản edit này chỉ đăng tại Wattpad/ngalinh6

Vì thế sau khi ăn cơm liền trực tiếp trở về phòng ngủ, bảo Đường Lê tự mình thu dọn bát đũa.

Đường Lê đối với việc này không có ý kiến gì, dù sao nấu cơm chính là Ninh Đệ, cô rửa chén cũng là chuyện nên làm.

Cô vươn vai, ném bát đũa gì đó vào bồn rửa chén để ngâm.

Lúc vừa mới xắn tay áo chuẩn bị rửa sạch, ánh mắt thoáng nhìn thấy bên ngoài có một bóng người màu trắng.

Đường Lê còn chưa kịp phản ứng, liền nhìn thấy Tề Diệp cong mặt tiến đến vị trí bên cửa sổ.

Tầm mắt cô quét qua chung quanh, thấy Ninh Đệ không nhận thấy động tĩnh bên này, lúc này mới đưa tay mở cửa sổ ra.

“Sao anh lại đến đây? Không phải tôi đã nói với anh đêm nay đừng có tới tìm tôi sao, vừa rồi còn chưa đủ mạo hiểm kích thích sao? Anh trai tôi, anh ấy ở ngay bên cạnh. “

Lúc Tề Diệp tới đã chú ý, xác nhận an toàn lúc này mới rón rén tới.

“Em đừng sợ, có tôi ở đây, sẽ không có việc gì.”

“Đây không phải là vấn đề sợ hay không, đây chủ yếu là vấn đề đánh hay không. Quên đi, không đề cập đến điều này nữa. “

“Muộn như vậy anh tới tìm tôi có chuyện gì?”

Mí mắt Tề Diệp khẽ nhúc nhích, hướng Đường Lê chậm rãi duỗi tay tới.

Khớp xương tay của thiếu niên rõ ràng, ngón tay thon dài, móng tay cũng được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ.

Lúc này lòng bàn tay anh hướng lên trên.

Đôi mắt kia nhìn về phía cô sáng lên kỳ lạ.

“Tôi đến để xin phần kẹo của ngày hôm nay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.