Sau Khi Tốt Nghiệp Tôi Làm Long Vương

Chương 5: Chương 5: Nhân viên chính thức




[ Đây thực sự là đãi ngộ mà thực tập sinh có thể nhận được sao? ]

Sáng sớm, thực tập sinh tập đoàn Vân Giác ăn bữa sáng xong, cùng nhau đứng ở cửa lớn khu du lịch chờ xe.

Công tác khai trương đã nhanh chóng hoàn thành, hôm nay công ty sắp xếp xe buýt đón tất cả về thành phố.

Ai nói chuyện thì nói chuyện, ai chơi di động thì chơi di động, chợt nghe người phụ trách kiểm tra quân số cao giọng hỏi: “Tiết Trầm đâu? Sao không thấy ở đây?”

Lúc này mọi người mới chú ý tới Tiết Trầm còn chưa xuất hiện, có người nhìn thời gian: “Xe sắp đến rồi, ai quen cậu ấy chạy về gọi nhanh lên.”

Viên Phỉ quay đầu hỏi Chu Quang: “Cậu với Tiết Trầm ở cùng chỗ, không nhìn thấy cậu ấy đâu à?”

Thường ngày Chu Quang là thành viên tích cực nhất trong nhóm, hôm nay đột nhiên yên lặng đứng một bên, bị Viên Phỉ bất chợt hỏi đến, không khỏi hơi run lên, ánh mắt lảng tránh sang nơi khác, cả người cứng đờ: “Tôi làm sao biết được, sáng sớm đã chẳng thấy tăm hơi, tôi không gặp cậu ta.”

Tối qua khi đẩy Tiết Trầm lên thế chỗ mình, Chu Quang không dám quay đầu mà chạy trốn một mạch về ký túc xá, cả đêm cậu ta không ngủ, vài lần định kể cho những người khác, nhưng sợ rằng vừa nói ra sẽ bị chỉ trích vì bán đứng bạn bè, cậu ta nhịn xuống.

Mãi đến hừng đồng, Chu Quang vẫn không thấy Tiết Trầm trở về, trong lòng thêm hoảng loạn, lại càng không dám nói cho mọi người sự việc đã xảy ra.

Nếu Tiết Trầm thực sự gặp bất trắc, cậu ta sẽ gánh cái danh hãm hại bạn học.

Vì cất giấu bí mật, sáng sớm tới giờ cậu ta như người mất hồn, không hề năng động giống thường khi, hơn nữa còn luôn nói bóng nói gió để kín đáo thăm dò tình hình công trường bên khu giai đoạn 2.

Đáng tiếc một chút tin tức qua loa cũng không nắm được.

Chu Quang tâm phiền ý loạn, đột nhiên bị Viên Phỉ hỏi đến, không khỏi có chút chột dạ, giấu đầu hở đuôi: “Tôi không liên quan gì đến cậu ta, chuyện của cậu ta đừng có hỏi tôi.”

Những người khác không biết suy nghĩ trong lòng Chu Quang đang rối như tơ vò, chỉ cho rằng quan hệ giữa cậu ta với Tiết Trầm không tốt nên không để ý tới.

Viên Phỉ nhỏ giọng thì thầm: “Không biết thì thôi, kích động thế làm gì.”

Bên cạnh có người ngạc nhiên hỏi: “Chu Quang, sao sắc mặt cậu kém như vậy? Cậu không sao chứ?”

Lúc này mọi người mới phát hiện, mặt Chu Quang trắng bệnh như tờ giấy, hai mắt thâm quầng, môi cũng tái nhợt, nhìn qua giống như một bệnh nhân.

Ánh mắt Chu Quang co rút lại, cố gắng trấn định: “Không sao, tối qua tôi bị chảy máu mũi.”

Trên thực tế, có thể do quá sợ hãi, tối hôm qua sau khi trở về máu mũi vẫn không ngừng tuôn ra, cậu ta lại không dám đi tìm bác sĩ, cuối cùng dùng hết cả bịch khăn giấy. Một đêm không ngủ, lúc này cậu ta thực sự có cảm giác choáng váng sắp đứng không vững nữa rồi.

Nhưng không thể nói những điều này ra ngoài.

Một vài người biết hôm qua cậu ta bị Tiết Trầm đánh cho đổ máu, nghe vậy không tiếp tục truy hỏi, chỉ là trong lòng không khỏi kinh hãi.

Nắm đấm của Tiết Trầm cũng thật mạnh mẽ! E rằng Chu Quang thực sự bị nội thương rồi!

Người phụ trách điểm danh không quan tâm xích mích giữa bọn họ, thấy xe chuẩn bị đến, không khỏi sốt ruột, đang muốn gọi điện thoại cho Tiết Trầm, chợt nghe thấy có người chỉ hướng nhà ăn kêu to: “Tiết Trầm kia kìa!”

Chu Quang đột ngột ngẩng đầu, tốc độ tìm người so với nhân viên phụ trách còn vội vã hơn, quả nhiên thấy Tiết Trầm chậm rì rì đi ra từ cánh cửa.

Tiết Trầm không xảy ra chuyện, hơn nữa, cả người nhìn vô cùng nhàn nhã, động tác linh hoạt, còn có thần thái sắc sảo hơn thường ngày.

Những người khác cũng phát hiện sự khác lạ, “oa” một tiếng, tán thưởng nói: “Tiết Trầm hình như đẹp trai hơn phải không?”

“Đúng vậy, cảm giác không giống mọi khi... tựa như rất có khí chất.”

Thấy Tiết Trầm kịp thời xuất hiện, người phụ trách thở phào nhẹ nhõm, không khỏi có chút trách cứ, hỏi: “Tiết Trầm, sao bây giờ cậu mới tới, suýt chút nữa không kịp lên xe rồi.”

Tiết Trầm thuận miệng đáp: “Vừa ăn cơm xong.”

Viên Phỉ nghe thế nghi hoặc: “Kỳ lạ thật, vừa rồi tại sao bọn tôi không thấy cậu?” Rõ ràng mọi người đều ở nhà ăn mà.

Tiết Trầm chỉ vào căn phòng bên trong: “Ở kia.”

Viên Phỉ: “... phòng cho khách quý, à thôi không có gì đâu.”

Khu du lịch tiếp đón không ít khách hàng tầng lớp trung lưu, ngoài nhà ăn ở đại sảnh còn bố trí phòng cho khách quý, điều kiện phục vụ rất tốt, đồ ăn càng thêm tinh mỹ, nhưng chi phí quá mức đắt đỏ.

Mọi người vừa nghe thấy Tiết Trầm ăn bữa sáng trong phòng khách quý, cảm thấy rất ghen tị.

“Cậu thật sự không tiếc tiền nha!” Tiêu không dưới 1000 (*) đâu.

Tối qua sau khi thu phục Tỉnh Long Vương Kim Vọng Nguyệt, Từ Nhân Thành tôn sùng Tiết Trầm như một vị thần, sắp xếp phòng tốt nhất cho cậu nghỉ ngơi. Sáng nay Từ Nhân Thành còn nhắn công nhân mời cậu tới phòng khách quý dùng bữa.

Không thể phủ nhận, đồ ăn ngon ở nhân giới quả thực không tồi.

Ấn tượng của Tiết Trầm với thế giới loài người +1.

Chu Quang vừa thấy Tiết Trầm bình an vô sự, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra tối qua không có chuyện gì nghiêm trọng phát sinh.

Dù cho có sự cố xảy ra, nếu Tiết Trầm không gặp chút thương tổn nào chứng minh không phải chuyện lớn, có lẽ người của tập đoàn đã xử lí tốt rồi.

Vấn đề là ở Tiết Trầm, rõ ràng không bị làm sao, lại không báo cho cậu ta một tiếng, hại cậu ta lo lắng sợ hãi suốt đêm.

Chu Quang không dám chất vấn Tiết Trầm, nhưng nghĩ đến mình phải thức trắng đêm, Tiết Trầm lại thần thái sáng láng, còn có tâm trạng tới phòng khách quý tiêu tiền, trong lòng cảm thấy bất công, không nhịn được ghen tị nói: “Con nhà giàu đúng là khác biệt.”

Tiết Trầm lười cho cậu ta một ánh mắt, nghe vậy chỉ nhìn thoáng qua nắm tay của mình, tự cổ vũ bản thân: “Nhịn một chút, sắp không cần làm người nữa rồi.”

Người xung quanh: “...”

Chu Quang: “......”

Chắc là Tiết Trầm đang nói đùa đúng không?

Đúng không đúng không?

- ------------------

Mọi người đã đến đông đủ, tiếp tục yên tâm chờ xe, tìm đề tài nói chuyện phiếm.

Viên Phỉ nói: “Lần này trở về là có danh sách nhân viên chính thức, không biết ai được ở lại nhỉ?”

“Nghe nói năm nay nền kinh tế bất ổn, tập đoàn đưa ra ít chỉ tiêu hơn trước kia, muốn có cơ hội phải đạt hơn 20% hiệu suất công việc.”

“Không phải chứ, tôi sẽ trượt mất.”

Tập đoàn Vân Giác có đãi ngộ cao, phúc lợi tốt, là niềm ao ước của biết bao sinh viên đại học thành phố Phù Thành, mỗi năm thực tập sinh tranh giành nhau sứt đầu mẻ trán để trở thành nhân viên chính thức ở đây.

Vừa nghe tin năm nay số người được chọn giảm bớt, tiếng kêu than lập tức lan ra khắp nơi.

Viên Phỉ liếc mắt nhìn Tiết Trầm một cái, cô nhớ trước kia Tiết Trầm từng hi vọng được vào Vân Giác, lúc này thấy cậu yên lặng không nói, Viên Phỉ cho rằng cậu cũng rất lo liền nghiêng đầu lại gần cổ vũ: “Cậu đừng khẩn trương quá, biểu hiện của cậu còn tốt hơn bọn tôi, chắc chắn có cơ hội lớn.”

Tiết Trầm nhìn cô một cái, thản nhiên nói: “Tôi không khẩn trương, tôi chỉ không có hứng thú.”

Cậu đường đường là một con rồng, làm công cái gì mà làm công?

Cậu còn đang bận suy nghĩ một trong ba vấn đề mang tính triết học của nhân loại: Trưa nay ăn gì?

Chu Quang đã lấy lại tinh thần, nghe Tiết Trầm đáp, cố ý cười nhạo, nhưng không dám đối diện Tiết Trầm mà chuyển hướng nhìn những người khác, giống như vô tình nói: “Lo lắng cũng vô dụng, hai ngày trước anh Cường nói với tôi danh sách người được chọn đã sớm in ra rồi.”

Anh Cường mà cậu ta nhắc tới là người phụ trách khảo sát năng lực thực tập sinh – Cao Minh Cường, tuy trong nhóm thực tập sinh Chu Quang không có tiếng tăm, nhưng trước mặt quản lý lại biểu hiện rất tích cực, nhận được sự yêu thích của Cao Minh Cường, thường xuyên biết tin tức sớm hơn những người còn lại.

Nghe Chu Quang nói vậy, những người khác biết cậu ta có thông tin, vội vàng dò hỏi: “Cậu có biết trong danh sách ghi tên những ai không?”

“Không biết, danh sách còn đang duyệt lại, anh Cường cũng không nói cụ thể.” Chu Quang cố ý dừng lại, đợi mọi người tò mò muốn chết mới tiếp tục, “Nhưng mà anh ấy tiết lộ, trong số những học viên năm nay chỉ có một người chính thức được tuyển vào.”

Những người khác nghe thế, đưa mắt nhìn nhau.

“Chỉ có một người... sẽ là ai đây?”

“Còn có thể là ai, đương nhiên là Chu Quang rồi, nếu không quản lý Cao đã không tiết lộ cho cậu ta.”

Danh sách nhân viên chính thức không được bảo mật nghiêm khắc, Cao Minh Cường lại có quan hệ tốt với Chu Quang, trước tiên cho cậu ta chút tiếng gió cũng thực bình thường.

Thực tế kết quả này không làm mọi người bất ngờ, Cao Minh Cường là quản lý nhân sự, cho Chu Quang một vài thông tin cũng không có gì kì quái.

Nhưng nếu lời Chu Quang nói là sự thật, trong số học viên chỉ một người được chọn, những người cùng nhóm thực tập sinh với cậu ta sẽ không còn cơ hội nữa.

Ánh mắt mọi người rơi xuống người Tiết Trầm.

Trong đó không phải còn Tiết Trầm sao?

Tuy Chu Quang không trực tiếp thừa nhận suy đoán của mọi người, nhưng không phản bác, đây cũng là một loại khẳng định.

Nhất thời, mọi người đều có chút đồng tình với Tiết Trầm.

Viên Phỉ thấp giọng an ủi: “Tiết Trầm, cậu đừng để trong lòng, thành phố Phù Thành còn rất nhiều công ty tốt.”

Tiết Trầm: “... Cảm ơn cậu.”

Nhưng có thể đừng quấy rầy cậu nữa không?

Cậu chuẩn bị nghiên cứu một vấn đề khác cũng mang tính triết học của nhân loại: Buổi tối ăn gì?

Có người nhịn không được lộ ra ánh mắt hâm mộ với Chu Quang.

“Chu Quang không cần lo lắng nữa rồi, thật may mắn, tôi cũng muốn được tuyển vào chính thức.”

“Tôi cũng vậy, nếu quản lý Cao cũng cho tôi vài tin tức thì tốt rồi.”

“Có thể so sánh sao? Cậu còn không nhìn quan hệ của người ta với quản lý Cao kìa.”

Chu Quang hưởng thụ sự tâng bốc của mọi người, trong lòng vô cùng đắc ý, khóe mắt thấy Tiết Trần đang ngẩn người, giống như hồn xiêu phách lạc, cậu ta thỏa mãn thở một hơi.

Hai ngày nay cậu ta coi như nếm đủ mùi đau khổ từ Tiết Trầm, nhưng nhìn xem, người cuối cùng cười vẫn là cậu ta đấy thôi.

Lúc này người dẫn đoàn thông báo: “Xe buýt đã tới, mọi người chú ý trật tự.”

Mọi người nghe vậy cất điện thoại đi, nhìn về hướng bãi đỗ xe, nhưng vật thể đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt không phải xe buýt, mà là một chiếc xế hộp rất xa hoa, có vẻ cực kỳ đắt tiền.

Có người mắt tinh nhìn được vào trong chiếc xe đó, nói: “Không phải kia là giám đốc Cao sao?”

Mọi người tập trung nhìn, người lái xe quả nhiên là Cao Minh Cường.

Chiếc xe hơi chậm rãi đỗ trước nhà ăn, Cao Minh Cường mở cửa bước xuống.

Chu Quang vội vàng chào hỏi: “Chào buổi sáng, anh Cường.”

Cao Minh Cường lại không nhìn cậu ta lấy một cái, mà nhanh chóng mở cửa xe phía sau: “Giám đốc Từ, đến nơi rồi.”

Chu Quang thầm mắng không thú vị, nhất thời cảm thấy hơi ngượng ngùng, may là mọi người không chú ý cậu ta.

Lúc này ánh mắt mọi người đều dừng trên ghế sau xe, tò mò về người mới tới, là ai có thể khiến Cao Minh Cường trịnh trọng như vậy.

Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc tây trang, đi giày da và một anh chàng con lai cùng nhau xuống xe, ngũ quan của người con lai kia rất tuấn mỹ, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Nhưng ánh mắt họ mau chóng bị người đàn ông trung niên kia thu hút qua.

Người nọ quét một vòng quanh nhóm thực tập sinh, sau đó vội vã bước tới trước mặt Tiết Trầm, nhiệt tình nói: “Bạn học Tiết, hôm nay cậu cần về trường phải không, cậu mau lên xe đi, tôi tiễn cậu một đoạn đường.”

Nhóm thực tập sinh:?

Chu Quang:??

Tối hôm qua Từ Nhân Thành tới bệnh viện kiểm tra tổng quát, may mắn không gặp vấn đề gì, nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm nay lên đường trở về khu du lịch, mục đích là đón Tiết Trầm.

Chưa nói đến Tiết Trầm đã giúp anh ta một ân huệ lớn, chỉ bằng thực lực của Tiết Trầm thôi cũng đủ để đích thân anh ta tới đây nhờ vả.

Tiết Trầm không hề bất ngờ, nghe vậy gật gật đầu: “Cũng được.”

Cao Minh Cường lắp bắp kinh hãi, anh ta phụ trách nhóm thực tập sinh, tất nhiên có biết Tiết Trầm, nhịn không được hỏi: “Giám đốc Từ, anh và bạn học Tiết đây quen nhau sao?”

“A, đúng rồi.” Từ Nhân Thành như nhớ tới cái gì, nói với Tiết Trầm, “Bạn học Tiết, cậu là thực tập sinh của tập đoàn chúng tôi phải không, hay là cậu vào làm nhân viên chính thức đi? Cậu muốn làm ở vị trí nào tôi cũng sắp xếp cho cậu, tiền lương đều có thể thương lượng, đảm bảo sẽ khiến cậu hài lòng.”

Lời này vừa nói ra, toàn bộ thực tập sinh mở to hai mắt nhìn.

Bọn họ có nghe nhầm không? Trở thành nhân viên chính thức, vị trí tùy ý chọn? Tiền lương còn có thể thương lượng?

Đây thực sự là đãi ngộ mà thực tập sinh có thể nhận được sao?

Khóe mắt Chu Quang muốn nứt ra rồi, tối qua tình hình hỗn loạn, cậu ta không nhìn thấy bộ dạng Từ Nhân Thành nên lúc này mới không nhận ra.

Nhưng trông Cao Minh Cường lấy lòng như thế, không nghĩ cũng biết địa vị người này trong công ty rất lớn, Cao Minh Cường tuyệt đối không bằng.

Mà người này lại rất ân cần với Tiết Trầm.

Nghĩ đến sự đắc chí vừa rồi của mình, Chu Quang cảm thấy như đứng đống lửa như ngồi đống than, cả người đều khó chịu.

Từ Nhân Thành mặc kệ người khác nghĩ cái gì, đừng đùa, Tiết Trầm có thể thu phục Tỉnh Long Vương lợi hại đến thế, nếu mời được về, cho dù cậu ngồi không cả ngày cũng là vật biểu tượng vô giá.

Chỉ sợ người ta còn không thèm quan tâm.

Quả nhiên, vẻ mặt Tiết Trầm thờ ơ: “Không có hứng thú.”

Thực tập sinh khác: “......”

Không phải chứ, cứ vậy mà từ chối tất cả?

Viên Phỉ: “......”

Cho nên vừa rồi Tiết Trầm nói không quan tâm đến danh sách nhân viên chính thức là thật sự không có hứng thú sao?

Từ Nhân Thành không dám bắt buộc, tự giác chuyển đề tài.

Đột nhiên Tiết Trầm nhớ ra điều gì, quay đầu lại, nhàn nhạt quét mắt qua nhóm thực tập sinh, tùy ý chỉ chỉ Viên Phỉ và hai người khác hôm qua giúp đỡ cậu: “Mấy bạn học này tướng mạo rất tốt, chăm chỉ thật thà, kiến nghị chuyển chính thức.”

Cậu đã mở miệng, Từ Nhân Thành sao có thể không cho mặt mũi, huống chi lấy thực lực của Tiết Trầm, lời nói ra hơn nửa đều là sự thật, lập tức chỉ đạo Cao Minh Cường: “Nghe thấy không, nhớ kỹ rồi sắp xếp đi.”

Cao Minh Cường vội vàng gật đầu: “Tôi nhớ kỹ rồi.”

Viên Phỉ và những người bị điểm tên đều ngẩn người ra, không ngờ cứ như vậy mà trở thành nhân viên chính thức, vừa vui vẻ vừa cảm kích.

Những người khác lộ ra vẻ mặt hâm mô.

Chu Quang thấy thế âm thầm cắn răng.

Nhưng chưa hết, Tiết Trầm lại nhẹ nhàng liếc về phía cậu ta, vẻ mặt ghét bỏ: “Người này ánh mắt hung dữ, tướng mạo lộ ra điềm xấu, gạch tên đi.”

Chu Quang:!!!

Từ Nhân Thành nhìn Cao Minh Cường, nhìn đến mức mồ hôi anh ta túa ra như suối, đành gật đầu: “Tôi hiểu, tôi hiểu.”

Tiết Trầm tùy ý vung tay đã quyết định vận mệnh của vài thực tập sinh, nghênh ngang lên xe rời đi trong sự tiếp đón ân cần của Từ Nhân Thành.

Thần kinh Chu Quang vốn căng thẳng cực độ, lúc này rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, hai mắt tối sầm, ngã ngồi xuống đất.

- --------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tiết trầm: Làm công cái gì mà làm công? Nhờ đánh (mặt) người còn cân nhắc một chút.

Ba vấn đề mang tính triết học của nhân loại: buổi sáng ăn cái gì? Giữa trưa ăn cái gì? Buổi tối ăn cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.