Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Omega Của Bạo Quân

Chương 89: Chương 89: Chương 86




Sau mãn nguyệt yến, trong cung khôi phục yên bình.

Duyệt Duyệt có bà vú thay phiên chăm sóc, Lâm Diệu ngoại trừ chơi đùa với con thì không phải lo lắng về bất cứ điều gì.

Cậu dư dả thời gian, liền chuẩn bị viết 《 Truyền thuyết về Bạch Xà》. Lúc trước Lâm Diệu đã kể chuyện này cho Tần Chí, cũng quyết định viết nó theo lời xúi giục của Tần Chí, nên cũng không giấu diếm, thường xuyên cùng Tần Chí thảo luận chi tiết của câu chuyện, Tần Chí cũng sẽ cho Lâm Diệu rất nhiều kiến nghị.

Nửa tháng sau, Tần chính thức chiêu cáo với bên ngoài tội lỗi của Tề, đồng thời hạ chiến thư với Tề.

Quốc sư của Tề quốc thực sự là người Tần quốc, vả lại việc nhiều lần mưu toan hành thích bệ hạ cũng chọc giận người Tần, lên án Tần Hựu, ủng hộ Tần khai chiến với Tề.

Đương nhiên cũng không ít kẻ nhân cơ hội gây sự, tìm cách lợi dụng hỗn loạn để lật đổ Tần Chí, nhưng đều bị trấn áp dễ như trở bàn tay.

Sau khi phát chiến thư, tiếp theo sẽ phái người lãnh binh xuất chinh.

Tần Chí vốn muốn phái đại tướng quân Khúc Đồng đi, không ngờ trên đại điện, Kiều Hạc sau khi từ Lưu quốc trở về trầm mặc ít lời lại chủ động xin ra trận, nguyện mang binh xuất chinh.

Kiều Hạc trong khoảng thời gian này trạng thái tinh thần rất kém, ngoại trừ việc quân quan trọng, đều đóng cửa ở trong phủ.

Tần Chí nhìn hắn, tuy lời nói của Kiều Hạc tha thiết, nhưng Tần Chí vẫn chưa trực tiếp đồng ý, sau khi bãi triều lệnh cho Kiều Hạc đến chính sự đường nghị sự.

“Ngươi thật muốn lãnh binh xuất chinh?”

“Vâng, xin bệ hạ thành toàn.” Kiều Hạc khí phách nói: “Tề địa thế phức tạp, nhiều rừng núi, thần am hiểu hơn, kinh nghiệm cũng phong phú hơn Khúc Đồng. Xin bệ hạ phái thần xuất chiến, thần sẽ không làm nhục sứ mệnh.”

Kiều Hạc chiến công hiển hách, không cần tranh đoạt danh lợi, lần này chủ động dẫn quân, Tần Chí đoán hắn đang muốn dời đi sự chú ý.

“Ngươi đã không thể quên được Dung Quyển, cần gì phải miễn cưỡng? Nếu muốn thì cứ đi tìm nàng.”

Kiều Hạc xụ mặt nói: “Bệ hạ hiểu lầm, thần chủ động xin ra trận không liên quan gì đến Dung Quyển. Thần sớm đã quên người này, không liên quan gì đến nàng.”

Tần Chí nhìn Kiều Hạc, có vài người mạnh miệng, cắn răng cũng phải nói cứng.

Y thấy lý luận của Kiều Hạc rõ ràng, chiến thuật tuyệt vời, cũng đồng ý với thỉnh cầu của Kiều Hạc.

Kiều Hạc thực sự dũng mãnh thiện chiến hơn Khúc Đồng, lúc trước y định cử Khúc Đồng đi, cũng vì lo lắng Kiều Hạc gần đây tình trạng không được tốt, nhưng bây giờ nếu Kiều Hạc chủ động xin ra trận, Tần Chí cũng không có lý do gì để từ chối.

Sau khi gặp Kiều Hạc, Tần Chí đi Trùng Hoa Cung dùng ngọ thiện với Lâm Diệu, thuận tiện nói về Kiều Hạc.

Nếu là trước đây, Tần Chí sẽ không bao giờ tưởng tượng được y lại bàn chuyện chính sự với người trong hậu cung nhẹ nhàng tự nhiên như vậy. Hậu cung không được tham dự vào chính sự, đây là tổ huấn từ xưa đến nay.

Nhưng Lâm Diệu rõ ràng là khác với những người khác. Hậu cung của y chỉ có duy nhất Lâm Diệu, việc này đã sớm phá tiền lệ, cần gì phải bận tâm đến chuyện khác.

Lâm Diệu nghe Tần Chí nói xong cũng nói: “Kiều Hạc trong khoảng thời gian này mất hồn mất vía, buồn bực không vui, hắn nói không suy nghĩ gì về Dung Quyển, ai mà tin được.”

“Kiều Hạc tâm cao khí ngạo, cực kỳ bướng bỉnh, quyết định chuyện gì sẽ rất khó quay đầu lại. Ngay cả khi trong lòng hắn có Dung Quyển, với tính tình đó cũng sẽ không thừa nhận.”

“Vậy thì để hắn đi.” Lâm Diệu cười nói: “Không chừng sau khi đánh Tề, hắn còn có thể gặp vận đào hoa.”

Tần Chí nghe vậy nghi hoặc nhìn Lâm Diệu, cảm thấy trong lời nói của cậu có ẩn ý, nhưng Lâm Diệu thần bí không nói, y cũng không hỏi nhiều.

Kiều Hạc phụng lệnh dẫn quân đi đánh Tề, chỉnh đốn quân đội, trước khi chuẩn bị lên đường, hắn còn cố ý đi gặp Lâm Diệu.

“Lần trước nhờ cát ngôn của hoàng hậu, thuộc hạ mới có thể tránh được tai họa.” Kiều Hạc cung kính nói: “Không biết trận chiến này hoàng hậu có gì dặn dò không?”

Lâm Diệu bình tĩnh, đáy lòng lại âm thầm kêu khổ.

Lần trước cậu có thể giúp Kiều Hạc tránh được tai hoạ là bởi vì biết được cốt truyện của nguyên tác, nhưng hiện tại cốt truyện đã lệch khỏi quỹ đạo xa vạn dặm. Nguyên tác thì Tần còn chưa kịp tấn công Tề đã bị diệt, cậu có thể có gì dặn dò?

“Trận chiến này Kiều tướng quân có quý nhân tương trợ, nhất định không việc gì.”

“Quý nhân?”

Lâm Diệu gật đầu, vẫn chưa nói nhiều, chỉ nói quý nhân kia là vô tình quen biết, không biết quý nhân là ai, lại từ nơi nào đến.

Kiều Hạc tới tìm Lâm Diệu chỉ để cảm thấy an tâm, nghe vậy cũng không nói thêm. Hắn lĩnh quân chinh chiến nhiều năm như vậy, chưa từng gặp bất kỳ quý nhân nào.

“Đội ơn cát ngôn của Hoàng hậu.” Kiều Hạc cười nói.

Sau khi hắn gặp Lâm Diệu, không dừng lại mà nhanh chóng cáo từ.

Sáng sớm hôm sau, Kiều Hạc dẫn quân lên đường với lực lượng hùng hậu.

Ngay khi hắn mới vừa đi, Lâm Diệu liền ra lệnh Huyền Điệp nhanh chóng bay về Lưu quốc truyền tin. Cậu dùng lụa rất nhẹ, viết xong cột vào cánh của Huyền Điệp, chút trọng lượng này Huyền Điệp vẫn có thể chịu được.

Khi Lâm Diệu ra lệnh cho Huyền Điệp truyền tin, Tần Chí cũng ở đó, thấy thế nhướng mày cười nói: “Đây là vận đào hoa theo như lời Diệu Diệu?”

Lâm Diệu không hề giấu giếm nói: “Lúc trước khi rời đi, biểu tỷ từng nhờ ta chăm sóc Kiều Hạc, nếu có việc liền thông báo nàng, ta đã hứa tất nhiên phải làm. Huống hồ Kiều tướng quân rõ ràng là vẫn nhớ mãi không quên biểu tỷ. Hắn và biểu tỷ nếu thực sự có duyên, đây cũng là cơ hội để họ quay lại với nhau.”

Tần Chí gật đầu cười nói: “Diệu Diệu nói rất đúng.”

Lâm Diệu nhìn Huyền Điệp bay xa, cũng suy nghĩ chờ thêm một thời gian, nên dành chút thời gian mang Duyệt Duyệt về Lưu quốc, tổ mẫu và cả cữu phụ, cữu mẫu nhìn thấy Duyệt Duyệt nhất định cũng vui mừng.



Tề quốc, đại điện.

Đại quân Tần quốc trùng trùng điệp điệp hướng về phía Tề quốc. Người Tề quốc trên dưới nhân tâm hoảng sợ, bá tánh bỏ chạy tán loạn, kinh thành hỗn loạn.

Lúc lâm triều, các đại thần nghị luận tới nghị luận lui, cũng chưa thể nghĩ ra biện pháp đối phó với địch.

Trình Côn, hoàng đế hiện tại của Tề quốc ngồi trên ngai vàng, sắc mặt tái nhợt, hai tay ôm long ỷ không ngừng run rẩy.

Hắn từ khi đăng cơ liền trầm mê tửu sắc, chính sự đều giao quốc sư xử trí, nói là hoàng đế, hắn giống như một con rối thì đúng hơn. Hiện tại Tề quốc đã sớm bị quốc sư nắm giữ trong tay, hoàng đế hắn cũng không dám nói một lời.

Sau một hồi tranh luận, triều đình rất nhanh lại im lặng.

Đúng lúc này, thừa tướng Cao Trọng bỗng coi thường cái chết mà đứng ra phẫn nộ nói: “Bệ hạ, quân Tần thiện chiến, vũ khí hoàn mỹ, lương thảo sung túc, nếu Tề quốc giao chiến, sẽ chỉ trở thành Nguyên quốc tiếp theo. Thần cảm thấy, kế hiện tại, cần mau chóng trấn an lửa giận của Tần. Tần đã đến vì quốc sư, như vậy nếu quốc sư chủ động đứng ra, có lẽ có thể cứu được Tề quốc, cũng xin quốc sư vì Tề quốc vì dân chúng Tề quốc, chủ động thỉnh tội với Tần.”

Hắn nói xong lời này, lập tức có người phụ họa, đều là thỉnh cầu quốc sư chủ động thỉnh tội với Tần.

Cao Trọng dẫn đầu quỳ xuống đất, ám chỉ nhìn Trình Côn.

Việc này hắn đã thảo luận với bệ hạ trước, tập hợp sức mạnh của bọn họ, đẩy quốc sư ra, có lẽ có thể cứu Tề quốc một mạng, còn có thể làm bệ hạ giành lại quyền lực.

Hiện giờ chờ Trình Côn hạ chỉ.

Quốc sư Hư Ứng, cũng chính là Tần Hựu ngồi ở bên cạnh Trình Côn, nhìn cảnh tượng trước mặt với ánh mắt rất âm ngoan.

Hắn bình tĩnh di chuyển chuỗi Phật châu, sau một lúc lâu lại nhìn Trình Côn, cất giọng tràn đầy uy hiếp hỏi: “Bệ hạ cũng nghĩ như vậy sao?”

Trình Côn rất sợ Tần Hựu, ban đầu hắn còn chút dũng khí nghĩ sẽ đẩy Tần Hựu ra ngoài tạ tội, nhưng hiện tại Tần Hựu nói xong, hắn tức khắc sợ hãi không dám nói.

Hắn được Tần Hựu đẩy lên ngai vàng, Tần Hựu giết hại phụ hoàng, huynh đệ hắn, hắn đều tận mắt chứng kiến ​​tất cả, hơn ai hết hắn hiểu rõ sự đáng sợ của Tần Hựu. Người này chính là ác ma.

Trình Côn ngập ngừng, trong đại sảnh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, đột nhiên sợ hãi trốn tránh trách nhiệm nói: “Không, trẫm không có, chuyện này không liên quan đến trẫm. Quốc sư minh giám, đây đều là ý của bọn họ, trẫm không đồng ý.”

Cao Trọng và những quan viên phụ họa nghe vậy đều mang vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nản lòng thoái chí, thầm nghĩ Tề quốc đây là tất vong.

Tầm mắt của Tần Hựu âm lãnh giống như rắn độc, nghe lời này liền bật cười. Hắn không nhìn Trình Côn, tầm mắt ngay sau đó chuyển sang đám người Cao Trọng.

Cao Trọng đối nghịch hắn khắp mọi nơi, hắn đã không vừa mắt.

Tần Hựu đứng lên, lập tức đi xuống bậc thang, bước nhanh đến trước mặt Cao Trọng.

Cao Trọng đứng lên, đến lúc này mới nhìn thẳng vào Tần Hựu không chút sợ hãi: “Ngươi là tên tiểu nhân âm hiểm! Là ngươi, Tề quốc đều bị ngươi làm hại. Ngươi chết vạn lần cũng không đủ!”

Cao Trọng vừa nói vừa nhìn về phía Trình Côn: “Bệ hạ! Ngài nói một câu đi! Tề quốc nếu để cho kẻ gian ác như thế này làm loạn, ắt gặp tai họa diệt quốc a bệ hạ!”

Hắn còn chưa dứt lời, Tần Hựu lại đột nhiên rút kiếm bên hông của thị vệ ra, ánh sáng lạnh lóe lên.

Cao Trọng che lại cổ họng đầy máu của mình, trừng to mắt ngã xuống đất.

“Còn ai muốn chết? Cứ việc đứng ra.” Tần Hựu mặc áo cà sa, nắm Phật châu, cả khuôn mặt đều bị che bởi một chiếc mặt nạ. Nhưng hắn lại cầm kiếm, máu chảy dọc theo thân kiếm nhỏ giọt xuống đất, nhìn như ma quỷ bò ra từ địa ngục.

Đại điện tĩnh lặng không tiếng động, không ai dám nói chuyện, cũng không ai dám phản kháng. Tần Hựu mấy năm nay giết rất nhiều người, dám phản kháng hắn cơ bản đều bị giết.

“Tần Chí!” Tần Hựu cắn chặt răng, đột nhiên ném xuống trường kiếm, hung ác nói: “Ta muốn xem, là hắn có thể diệt Tề của ta, hay là Tề của ta có thể diệt Tần của hắn.”



Kiều Hạc dẫn đại quân vội vã đi nhanh nửa tháng, thuận lợi đến biên giới giữa Tần và Tề.

Đại quân đóng quân ở ngoài thành, ngày thứ hai liền tấn công hướng Mạc Khang.

Mạc Khang binh lực mỏng manh, đối kháng không đến hai ngày liền chủ động ra khỏi thành đầu hàng. Sau đó là Đại Đảng, Hồng Uyên, Cừ Tế, chỗ đầu hàng, chỗ bại trận, quân Tần một đường tiến đến kinh đô nước Tề, thế như chẻ tre, không ai có thể ngăn cản.

Ngày thứ mười, Tần quân đến thành trì sầm uất nhất Tề, Tuy Dương.

Đại quân đóng quân ở ngoài thành Tuy Dương, chuẩn bị tấn công vào ngày hôm sau.

Đêm hôm đó, bọn lính đều ngủ rất say, tiếng ngáy nổi lên bốn phía, không ai chú ý tới, vài con côn trùng màu đen rất nhỏ phe phẩy cánh chui vào trong trướng.

Binh lính ngủ trong trướng có khoảng hàng chục người, côn trùng kia bay lặng yên không một tiếng động, rơi xuống trên đùi một người. Người lính bị cắn ngủ ngon lành, không hề hay biết.

Ngày kế trời còn chưa sáng, Kiều Hạc liền yêu cầu vài vị phó tướng tập hợp đại quân, chỉnh đốn chuẩn bị xuất phát.

Trong quân đội, nhiều người tinh thần kiệt quệ, buồn bã ỉu xìu, giống như chưa tỉnh ngủ. Bọn họ gãi cổ, đánh vào eo, bụng, luôn cảm thấy cả người ngứa ngáy, khó chịu.

Nhưng đó chỉ là những chuyện nhỏ, cũng không ai để ý, càng không ai báo cáo cấp trên.

Khi bình minh ló dạng, trận đánh chiếm Tuy Dương đã khai hỏa.

Tuy Dương vẫn chưa thụ động ứng chiến như những thành trì trước, bởi vì viện quân Tề quốc phái tới đã đến, lần này lĩnh quân xuất chiến chính là đại tướng quân Bùi Lương của Tề quốc.

Đại quân hai nước Tần và Tề giao chiến bên ngoài Tuy Dương, tình hình chiến đấu kịch liệt.

Tần quốc bài binh bố trận, triển khai chiến thuật tấn công địch, lúc giao chiến như một mũi giáo sắc nhọn tấn công quân Tề, xé ra lỗ hổng.

Nhưng đúng lúc Tần chuẩn bị công phá quân Tề, trận pháp của quân Tần lại đột nhiên rối loạn.

Rất nhiều binh lính nằm xuống lăn lộn không rõ lý do, đau đớn khó nhịn, thậm chí rất nhiều người trực tiếp hộc máu bỏ mạng.

Tình thế cũng theo đó nghịch chuyển.

Ban đầu quân Tần còn chiếm ưu thế thoáng chốc trở thành một đống cát bay tán loạn, sau khi trận pháp bị phá liên tục lui về phía sau.

⋇⋆✦⋆⋇maitran.wordpress.com⋇⋆✦⋆⋇

Tề diệt vong cũng tất yếu, vua hèn yếu nhu nhược, quần thần nhút nhát, kẻ ác đè đầu:v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.