Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Omega Của Bạo Quân

Chương 93: Chương 93: Chương 90




Ngụy Lăng Dương lập tức đứng dậy xuống xe ngựa, ra ngoài giúp bọn họ canh gác, để đề phòng có người nghe trộm.

Một lúc sau, rèm xe được vén lên, một binh lính mặc quần áo thô kệch, mặt chữ điền, thân hình cường tráng đi vào xe ngựa hành lễ với Lâm Diệu.

“Thuộc hạ La Cốc tham kiến vương gia.”

Lâm Diệu liền nói mời đứng lên, sau khi La Cốc nhắc nhở, cậu mới chợt nhớ ra pháo hôi ở Hạ còn có thân phận vương gia. Đây là ban thưởng Lâm Hầu Đình cho pháo hôi trước khi đi hòa thân, phong hắn làm Tiêu Dao Vương.

La Cốc nói: “Sau khi tướng quân nhận được thư của vương gia, liền ra lệnh cho thuộc hạ chú ý đoàn xe đến Hạ. Hiện giờ tình hình ở đô thành Hạ hỗn loạn, người ở bên ngoài đang gặp tai hoạ, thuộc hạ sợ quấy nhiễu vương gia, nên đến đây tiếp ứng.”

Lâm Diệu gật đầu, lại nghĩ tới chuyện khác: “Ngươi có cách nào mượn được lương thực không?”

La Cốc sửng sốt: “Vương gia cần?”

Lâm Diệu đưa mắt nhìn về phía bên ngoài xe ngựa: “Những nạn dân này mấy ngày nay không có lương thực, nếu không ăn cái gì chỉ sợ rất khó mà sống sót quá hai ngày. Nếu ngươi có biện pháp, lương thực này xem như ta mượn.”

La Cốc dừng một chút, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên đứng dậy hành một đại lễ với Lâm Diệu: “Vương gia cao kiến.”

Lâm Diệu: “?” Cứu tế nạn dân làm sao là cao kiến.

“Việc này vương gia và tướng quân nghĩ như nhau, nhân lúc này cứu tế nạn dân, vương gia sẽ thu được lòng dân. Trong thành Yến Mông có người của tướng quân, trộm chút lương thực lại đây cũng không khó, thuộc hạ sẽ đi thu xếp.”

“......” Lâm Diệu thầm nghĩ cậu chỉ đơn thuần muốn cứu tế nạn dân, thật sự không nghĩ nhiều như vậy.

La Cốc không nói nữa, sớm đi thu xếp chuyện lương thực.

Trong khoảng thời gian này, Lâm Diệu cũng bố trí hai việc cho Ngụy Lăng Dương. Thứ nhất là báo tin cho nạn dân việc phát cháo, thứ hai là phái người đi thăm dò bọn sơn phỉ.

“Chỉ là điều tra, nhớ đừng rút dây động rừng. Bảo những người đến đó phải cẩn thận chút, an toàn là điều quan trọng nhất.” Lâm Diệu nhắc nhở.

Ngụy Lăng Dương cung kính đáp lại, nhanh chóng đi thu xếp những gì Lâm Diệu dặn dò. Dọc đường hắn thấy Lâm Diệu thong dong bình tĩnh, xử sự không sợ hãi, đã rất khâm phục Lâm Diệu. Tần quốc có thể có một vị hoàng hậu như vậy, quả thật là phúc của Tần.

Cả bệ hạ cũng đã thay đổi rất nhiều vì hoàng hậu.

Biết vương gia sẽ phát cháo cứu tế, những nạn dân đang đói, chỉ biết chờ chết thoáng chốc vui mừng.

Một người phụ nữ đầu bù tóc rối, gầy yếu, ôm chặt con gái bảy tuổi đói đến hơi thở thoi thóp trên mặt đất, mừng rỡ mà khóc nói: “Nữu Nữu tỉnh lại đi, có ăn! Vương gia phái người phát cháo! Con cố lên, nương sẽ đi xếp hàng!”

Bên cạnh không xa, một người nông dân cúi đầu nhìn thê nhi chết đói trên mặt đất, phát ra tiếng khóc thê lương.

Ngoài thành Yến Mông, nạn dân reo hò bốn phía, có thể ăn được thứ gì đó, họ sẽ có nhiều thời gian để sống sót, không ai muốn chết.

Lương thực đến, các hộ vệ nhanh chóng đặt bếp tại chỗ để nấu cháo.

Nạn dân nhanh chóng xếp hàng dưới sự hướng dẫn của hộ vệ, mắt trông mong mà nhìn nồi cháo thơm ngào ngạt kia. Cháo phát ra hương thơm, đôi mắt bọn họ đều đỏ, thật sự là lâu lắm không được ăn.

Có người nghe nói vương gia phát cháo, cũng nhịn không được tò mò hỏi: “Vương gia? Vị vương gia nào?”

“Còn có thể là vị vương gia nào? Tiêu Dao Vương Lâm Diệu.”

“Không phải hắn bị đưa đi Tần hòa thân sao?”

“Đưa đi hòa thân thì sao, tóm lại vẫn là vương gia của Hạ quốc chúng ta. Các ngươi ngẫm lại, lúc này ngoài Tiêu Dao Vương, còn có ai đứng ra quan tâm chúng ta cho chúng ta một miếng cơm?”

“Nói cũng phải, chúng ta bị mắc kẹt bên ngoài thành Yến Mông lâu như vậy, cũng không thấy thái tử có động tĩnh gì, thật kém xa so với vị vương gia này.”

“Đúng vậy, quân vương nên nhân từ, muốn ta nói, vị thái tử điện hạ này cho dù đăng cơ, Hạ quốc cũng không có ngày yên bình. Con ta mới vừa tròn mười tám tuổi đã bị bắt đi sung quân, dân chúng Hạ quốc lầm than, người ở trên lại muốn đánh giặc. Chiến tranh tới, khổ còn không phải là bá tánh chúng ta sao?”

Mọi người xung quanh nghe vậy liên tục nói phải, cũng có người khuyên phải thận trọng, nếu người bên trên kia nghe thấy thì thật tệ.

Khi chạng vạng, màn đêm buông xuống, ánh trăng bàng bạc bao trùm khắp mặt đất.

Khói bốc lên bên ngoài Yến Mông, hương thơm của gạo lan tỏa.

Lâm Diệu cùng Ngụy Lăng Dương và La Cốc đi xem một chút, tình cờ nghe được những lời này, không khỏi quay đầu nhìn La Cốc.

Bọn họ đều là nạn dân tới chạy nạn, làm sao biết nhiều chuyện trong hoàng cung như vậy, nơi này hiển nhiên có người tung tin.

La Cốc cũng không có ý định che giấu, hắn tự nhận ra ý tứ sâu xa của vương gia, rất kiêu ngạo mà ưỡn ngực, ý bảo Lâm Diệu thấy hắn làm tốt sao?

Hắn phụng lệnh của tướng quân tới trợ giúp vương gia, cũng không biết tính tình lúc trước Lâm Diệu, cũng không phát hiện có gì không ổn.

Lâm Diệu nghe khen, tâm tình phức tạp không nói nên lời, chỉ có thể vỗ vai La Cốc, xoay người chuẩn bị đi phát cháo.

Việc phát cháo đã bắt đầu, Lâm Diệu liền sai người thông báo mọi người đều có thể lãnh, vì vậy người xếp hàng rất ngay ngắn trật tự, người lãnh xong cháo đi sang một bên.

Khi Lâm Diệu đi đến nơi phát cháo, hộ vệ đang nấu cháo vội vàng kêu một tiếng “Vương gia“.

Đây cũng là Lâm Diệu căn dặn, nhập gia tùy tục, thời điểm ở Tần nghe quen thì không sao, nhưng tới nơi này rồi, được gọi là hoàng hậu không tốt lắm, cho nên cậu bảo mọi người đều đổi sang gọi cậu là vương gia.

Nạn dân xếp hàng lãnh cháo, tình cờ đến lượt một cụ bà bế một bé gái.

Bé gái khuôn mặt lấm lem, đầu tóc rối bù, hai mắt lại rất sáng, cười nhìn Lâm Diệu nói: “Ca ca thật là đẹp.”

Sau khi bé gái nói xong, ánh mắt của người xung quanh cũng nhanh chóng chuyển sang Lâm Diệu. Lâm Diệu mặc một bộ bạch y, tóc dùng trâm búi cao, làn da trắng nõn, không chút tì vết, nhìn không dính bụi trần, giống như tiên nhân.

Cậu vốn đẹp, lúc này đứng giữa những nạn dân, càng tăng thêm sáng ngời loá mắt, cũng khó trách bé gái kia chân thành khen ngợi.

Bà cụ ôm bé gái có chút chột dạ, sợ bé gái xúc phạm vương gia, liền tạ lỗi nói: “Đình Đình không hiểu chuyện, xin vương gia thứ tội.”

Lâm Diệu lắc đầu tỏ ý không sao, lấy khăn tay ra giúp bé gái kia lau vết bẩn trên mặt, rất bình dị gần gũi mà cười nói: “Cảm ơn, ngươi cũng rất xinh đẹp.”

Bé gái khẩn trương mà nắm chặt khăn tay, yên lặng nhìn vị thân phận cực kỳ cao quý này, cảnh tượng này sẽ trở thành cảnh tượng cả đời cô bé khó có thể quên.

Nạn dân xếp hàng nhận cháo một cách trật tự, cũng không biết là ai quỳ xuống trước, khi Lâm Diệu phát hiện, trước mặt đã thấy một đám đông người quỳ xuống.

“Tạ vương gia!”

“Đa tạ Vương gia!”

“......”

Lúc này nhóm nạn dân quỳ xuống đất cảm tạ nhưng bầu không khí rất hòa hợp, đối lập với cửa thành Yến Mông đóng chặt giả câm vờ điếc, thoáng chốc lộ ra sự châm chọc không thể giải thích được.



Đêm nay Lâm Diệu bận rộn phát cháo, Tần Chí ở Tần quốc xa xôi lại cô đơn không ngủ được.

Đã một tháng kể từ khi Lâm Diệu rời đi, hiện tại hẳn là đã tới Hạ quốc. Lúc trước y ra lệnh cho mật thám thường xuyên báo cáo tung tích của Lâm Diệu, nhưng Lâm Diệu không ở bên cạnh, cho dù sắp xếp ổn thỏa như thế nào, trong lòng trước sau vẫn không yên tâm.

Tần Chí nghĩ về rất nhiều chuyện cũ với Lâm Diệu, nếu là thường lệ, y đều sẽ ôm Lâm Diệu ngủ. Nhưng hiện tại không ai cùng y dùng bữa, trong lòng ngực cũng trống trơn, Tần Chí nằm ở long tháp lăn qua lộn lại trằn trọc.

Cuối cùng đơn giản rời giường đi xem Duyệt Duyệt.

Duyệt Duyệt được bà vú chăm, Tần Chí mỗi ngày không có việc gì đều sẽ tới chơi với con. Bà vú nhìn thấy Tần Chí không giấu được hoảng sợ, liền đứng dậy hành lễ.

Tần Chí ra hiệu cho bà đứng dậy, không cần kinh động Duyệt Duyệt.

Duyệt Duyệt ngủ rất ngon, hoàn toàn không biết phụ hoàng ở mép giường.

Tần Chí cúi đầu nhìn Duyệt Duyệt, tâm trạng tệ hại cuối cùng cải thiện được một chút.

Y ở với Duyệt Duyệt một hồi, thấy tiểu hài tử thật sự ngủ say, lại nhanh chóng đứng dậy rời đi.

Lâm Diệu đi rồi, Tần Chí yêu cầu bà vú ôm Duyệt Duyệt tới Dưỡng Tâm Điện để tiện chăm sóc.

Từ khi hoàng hậu rời Tần, cảm xúc của bệ hạ đặc biệt không tốt, mọi người đều biết, từ thừa tướng đến quan viên, cho tới người hầu nô tỳ, đối với bệ hạ càng phải cẩn trọng, e sợ làm sai chọc bệ hạ tức giận, rốt cuộc không có hoàng hậu để giúp dập tắt lửa.

Cố tình hôm nay Tần Chí không vui vì chuyện chính sự, cùng Lưu Kính Trung đi Ngự Hoa Viên tản bộ, lại trùng hợp gặp được mấy thái giám đang trốn xem một quyển xuân cung đồ.

Mấy thái giám kia nấp sau non bộ xem rất nghiêm túc, thỉnh thoảng còn thảo luận vài câu, căn bản không chú ý Tần Chí đã đến.

Tần Chí vẻ mặt ngưng trọng, trên người tràn đầy sát khí.

Lưu Kính Trung cúi đầu, đáy lòng cũng rất kinh hãi, mấy thái giám này quả thực là to gan lớn mật.

Ông thậm chí còn giả vờ ho vài tiếng khiến cho mấy thái giám kia chú ý.

Mấy thái giám xem đến hăng say, nghe được tiếng ho khan giật nảy mình, vội vàng giấu đi xuân cung đồ, khi nhìn thấy người đến là bệ hạ, thoáng chốc đều bị dọa choáng váng, sắc mặt trắng bệch, cả người phát run, chỉ có thể nhanh chóng quỳ rạp trên đất.

Tần Chí nghiêm nghị không nói lời nào, liếc nhìn xuân cung đồ kia.

Lưu Kính Trung nhanh chóng lĩnh hội, nhặt lên xuân cung đồ kia cung kính giao cho bệ hạ.

Tần Chí tùy ý lật xem hai trang, vừa rồi từ xa không nhìn rõ, bây giờ lại gần, Tần Chí nhìn những hình ảnh khó coi đó, tức khắc bắt đầu phát hỏa.

Rốt cuộc là người nào, lại có thể vẽ ra tập tranh hoang dâm như vậy, quả thực là không biết xấu hổ!

“Hoang đường!” Tần Chí đột nhiên xé nát xuân cung đồ kia: “Tần quốc cấm đọc dâm thư, các ngươi dám ở trong cung tự mình xem trộm, bắt bọn họ lại cho trẫm.”

Tần Chí nói lại nhìn về phía Lưu Kính Trung, cả giận nói: “Còn nữa, phái người đi tra cho trẫm, tập tranh này rốt cuộc là ai vẽ, dám biết pháp phạm pháp, tra được liền bắt lại. Việc này ngươi âm thầm làm, trước tiên đừng lộ ra bên ngoài.”

⋇⋆✦⋆⋇maitran.wordpress.com⋇⋆✦⋆⋇

(ง ื ▿ ื) ว Tới công chuyện~ Anh Chí ở nhà lại sắp có 1 bất ngờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.