Sau Khi Xuyên Thư Mở Ra Đơn Giản Hình Thức

Chương 24: Chương 24: Sư phụ




Ngô Ưu cảm giác đầu rất đau, nàng xoa cái trán rồi chậm rãi ngồi dậy, đột nhiên cảm thấy rất muốn uống nước, vừa nghĩ như vậy thì lập tức có người đưa một chén nước đến trước mặt nàng.

Ngô Ưu nói một tiếng cảm ơn. Sau khi uống xong nước, nàng quay đầu muốn trả lại ly cho nha hoàn, nhưng bỗng phát hiện người rót nước cho nàng cũng không phải là nha hoàn mà là thích khách hôm qua tập kích nàng.

Ngô Ưu tức khắc giật mình, nàng cảm giác thanh tỉnh hơn rất nhiều, không nói hai lời liền ra tay.

Dường như thích khách có chút kinh ngạc, nàng một mặt kiềm chế tay Ngô Ưu, một mặt nghi hoặc hỏi: “Nha đầu điên, ngươi không nhận ra ta sao?”

Tay bị kiềm lại, nàng dùng sức rút ra nhưng cũng vô dụng, Ngô Ưu lúc này mới thoáng bình tĩnh lại. Nàng nghe thấy lời thích khách nói, hình như người này có quen biết nàng, Ngô Ưu bắt đầu tìm kiếm ký ức trong đầu.

Sau khi biết được người này là ai, Ngô Ưu ở trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, thì ra là Trương Văn Kỳ a.

Trong trí nhớ, cứ mỗi lần người này nhìn thấy nguyên chủ thì sẽ tiến lên kiểm tra võ công của nàng, hơn nữa luôn dùng những cách vô cùng bất ngờ. Chỉ là lần này nàng đùa quá trớn! Ngô Ưu ở trong lòng phát hỏa, hơn nửa đêm phá cửa sổ xông vào là muốn hù chết người mà!

Trong lòng nghĩ như vậy, trong giọng nói của nàng cũng mang theo chút bất mãn: “Trương dì, sao ngươi đã trở lại kinh thành rồi?”

Tuy là hỏi như vậy, nhưng Ngô Ưu cũng không quan tâm nàng có trả lời hay không. Trương Văn Kỳ nhận thấy được nha đầu này có chút không cao hứng, trong lòng nàng cũng bắt đầu hối hận, lần này thật sự là làm quá trớn.

Trương Văn Kỳ không kiềm chế tay Ngô Ưu nữa, nàng mang theo vài phần áy náy: “Ngượng ngùng a, nha đầu, lần này ta làm hơi quá mức một chút.”

Ngô Ưu xoa xoa cổ tay, bình thản mà nói một tiếng không có việc gì, nhưng bất cứ ai cũng đều nhìn ra được tâm tình nàng không tốt.

Trương Văn Kỳ nghĩ nên dời đề tài, vì thế nói: “Lần này hồi kinh là bởi vì chất nữ của ta phải xuất giá, ta liền trở về nhìn xem.”

Ngô Ưu nhàn nhạt đáp lại một tiếng, tiếp tục xoa tay của mình.

Trương Văn Kỳ thấy bộ dạng có chút cáu kỉnh này của nàng thì lại cảm thấy kỳ quái, nha đầu này giống như đã thay đổi rất nhiều. Nếu là lúc đây Trương Văn Kỳ làm như vậy, Ngô Ưu nhất định sẽ mắng nàng một hồi lâu, hiện tại dáng vẻ vô thanh vô tức này thật sự không giống với nha đầu điên.

“Nha đầu điên, ngươi thay đổi.”

Ngô Ưu nghe vậy, động tác xoa cổ tay cũng dừng lại, có chút khẩn trương: “Phải không?”

Trương Văn Kỳ gật đầu: “Nếu mà lúc trước ta làm như vậy, ngươi hẳn là sẽ mắng ta một hồi lâu mà không phải không rên một tiếng giận dỗi giống như bây giờ.”

Ngô Ưu vừa định giải thích, nhưng bên kia lại truyền đến giọng nói của Trương Văn Kỳ, nàng như bừng tỉnh đại ngộ: “Quả nhiên là ở bên khuê nữ của Vĩnh Định Hầu nên mới tốt hơn đi, tính cách của ngươi đều ôn nhu không ít.”

Không nghĩ tới người này còn nghĩ xong lý do cho nàng luôn rồi, nhưng mà nàng phải biết trả lời như thế nào đây? Ta cùng Triệu Thanh Tử cặp với nhau? Ta cùng Triệu Thanh Tử không tốt hơn?

Ngô Ưu không biết nên đáp lại như thế nào nên tiếp tục trầm mặc, Trương Văn Kỳ lại cho rằng nàng thẹn thùng, trong lòng nàng còn vì vậy mà vô cùng ngạc nhiên, nha đầu điên này còn sẽ biết thẹn thùng, thật đúng là hiếm thấy.

Như thế càng khiến cho Trương Văn Kỳ thêm hiếu kỳ, nàng đột nhiên muốn gặp khuê nữ của Vĩnh Định Hầu, nhưng tiếc là nàng không có giao tình với Vĩnh Định hầu phủ.

Trương Văn Kỳ đột nhiên nhớ tới Trương Bá Ngộ, trong lòng nàng vỗ tay một cái. Tuy nàng không có, nhưng mà cháu trai của nàng lại có! Thằng nhóc chết tiệt đó chơi rất thân với nhi tử nhà Vĩnh Định Hầu.

Nàng lại nghĩ tới chuyện mà Ngô Chiêm nhờ vả nàng, nghĩ đến nha đầu này mà biết thì nhất định sẽ thật cao hứng: “Nha đầu điên, phụ thân ngươi gửi lời, năm nay hắn sẽ trở về gấp để cùng ngươi đón năm mới.”

Trong lòng Ngô Ưu chấn động.

Trương Văn Kỳ vốn tưởng rằng nàng sẽ cao hứng, nhưng mà nàng hình như hơi hoảng loạn, mày nhăn lại: “Ngươi có phải lại gây họa gì hay không?”

Ngô Ưu nghe vậy thì mới nhận ra cảm xúc của mình không đúng, vì thế lắc đầu: “Không có, Trương dì, ta chỉ hơi kích động mà thôi, khi nào thì phụ thân hắn trở về?”

Tuy rằng cảm thấy có chút không đúng, nhưng mà Ngô Ưu từ trước đến nay gây ra nhiều rắc rối, Trương Văn Kỳ chỉ nghĩ lần này có lẽ nàng lại che giấu cái gì đó không muốn phụ thân biết thôi.

Trương Văn Kỳ không muốn quá mức nhúng tay vào việc nhà của bọn họ: “Trước khi trừ tịch, ngươi hảo hảo chuẩn bị đi, không cần gặp rắc rối.”

Trương Văn Kỳ nghĩ nghĩ, chuẩn bị dẫn nàng đi ra ngoài ăn một bữa xem như bồi thường: “Nha đầu điên, ngươi nhanh chóng chỉnh lý mình xong đi, Trương dì dẫn ngươi đi ăn một bữa ngon.”

Ngô Ưu vốn còn đang rầu rĩ nghĩ cách làm sao ngụy trang ở trước mặt Ngô Chiêm, đột nhiên nghe được một câu như vậy, toàn bộ nỗi u sầu lúc ban đầu lập tức bị nàng ném xa mười dặm.

Nàng hưng phấn rời giường sửa sang lại, không bao lâu đã chỉnh lý xong bản thân, sau đó một phen kéo tay Trương Văn Kỳ, cười rạng rỡ: “Trương dì chúng ta đi nhanh đi!”

Trương Văn Kỳ bị Ngô Ưu kéo đi, trong lòng nàng có chút buồn cười, chỉ cảm thán nha đầu này kỳ thật một chút cũng không thay đổi, chỉ cần nói dắt nàng đi ăn ngon thì nàng hoàn toàn không còn buồn rầu nữa.

Bên trong Vĩnh Định hầu phủ, Vân Cô đang báo cáo tình huống gần đây cho Triệu Thanh Tử. Khi nói đến chuyện tối hôm qua Ngô Ưu bị tập kích, một người vẫn luôn bình tĩnh lắng nghe như Triệu Thanh Tử lại trở nên có chút vội vàng.

“Nàng không có việc gì chứ? Có bắt được thích khách không?”

“Nàng không có việc gì, thích khách là Trương Văn Kỳ, nàng chỉ đùa Ngô tiểu thư một chút.”

Nghe vậy, Triệu Thanh Tử mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng nghĩ đến gần đây tiểu thư Trương gia phải xuất giá, Trương Văn Kỳ hẳn là vì chuyện này mà trở về.

Sau đó nàng lại nghĩ tới Cẩm Châu sơn phỉ, trên núi phòng bị vô cùng nghiêm mật, trong lúc nhất thời thế nhưng không thể tra xét được gì.

Trong lòng Triệu Thanh Tử cũng cảm thấy ngạc nhiên, đây vẫn là lần đầu tiên nàng đụng phải tình thế nan giải như thế, đồng thời lại cảm thấy thập phần thú vị.

Hiện giờ Trương Văn Kỳ trở về kinh thành, có lẽ nàng cũng có thể thử tiếp cận một chút tin tức của sơn phỉ.

Triệu Thanh Tử nhắm mắt, ngón tay nhẹ gõ lên mặt bàn: “Bên Giang Hồng có tin tức gì không?”

Vân Cô cung kính trả lời: “Nàng đã thành công trộn lẫn đến bên người Mạc Tử Nghĩa, trước mắt vẫn không phát hiện có gì đặc biệt.”

Manh mối này cũng bị chặt đứt sao? Triệu Thanh Tử trầm tư một chút, phân phó: “Ngươi bảo nàng liên tục chú ý, có cái gì không giống bình thường thì phải kịp thời báo cáo lại.”

Vân Cô nhận mệnh rồi rời đi, Triệu Thanh Tử còn ở trong lòng tự hỏi nên làm sao để tiếp cận Trương Văn Kỳ. Nàng nghĩ Trương Bá Ngộ hẳn là sẽ mời ca ca đi tham dự hôn lễ của tỷ tỷ hắn, có lẽ nàng cũng có thể đi theo.

Sau khi nghĩ kĩ rồi, Triệu Thanh Tử nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ rồi ngây người, không biết Ngô Ưu hiện tại đang làm cái gì?

Trương Văn Kỳ nhìn thiếu nữ trước mặt không hề giữ hình tượng mà ăn uống thả ga, thầm nghĩ có chút buồn cười, lại cảm thấy nàng rất đáng yêu, mở miệng trêu đùa: “Bộ dạng này của ngươi giống như là phụ thân ngươi không cho ngươi tiền.”

Tuy có cho tiền, thế nhưng đều đã bị nguyên chủ tiêu xài không còn lại gì, nhất định không có cách nào đi vào nơi xa hoa như vậy. Nguyên chủ đương nhiên không dám đến mức gây chuyện ở Đằng Vân Trai, nghe nói thế lực sau lưng tửu lầu này rất lớn.

Ngô Ưu không nói lời nào, tiếp tục dùng bữa.

Trương Văn Kỳ thấy nàng không để ý mình thì cũng không quá quan tâm, chỉ tiếp tục nói: “Ta biết ngươi nhất định đều vung tiền mua binh khí rồi, lần này ngươi phải giấu kỹ một chút, đừng để hắn phát hiện.”

Ngô Chiêm vẫn luôn không đồng ý nguyên chủ tập võ, hắn muốn nguyên chủ trở thành một tiểu thư khuê các. Nhưng mà nguyện vọng này vẫn không thành, từ khi nguyên chủ còn nhỏ thì nàng đã có hứng thú giơ đao múa kiếm.

Nói đến cũng thật kỳ quái, Ngô Chiêm là tướng quân nhưng lại chết sống không đồng ý nữ nhi mình tòng quân, thậm chí không để cho nàng tiếp xúc đến võ công. Nguyên chủ biết võ công vẫn là do Trương Văn Kỳ thấy nàng thật sự muốn học nên trộm dạy nàng. Tuy rằng sau khi Ngô Chiêm biết chuyện thì bất mãn, nhưng cũng không có biện pháp.

Ngô Ưu giương mắt nhìn nữ tử oai hùng ngồi đối diện, nếu nàng nhớ không lầm, người này trong nguyên tác là bị chết trận.

Trong lòng bỗng trào ra một cỗ áp lực, cảm giác làm người không thở nổi, Ngô Ưu nhịn không được mà nhăn chặt mày, che lại ngực.

Trương Văn Kỳ bị nàng đột nhiên như vậy làm cho hoảng sợ: “Nha đầu điên, ngươi làm sao vậy?”

Ngô Ưu xua tay ra hiệu mình không có việc gì, nàng hòa hoãn lại, cảm giác áp lực kia cũng lui xuống, trong lòng nàng có chút kỳ quái, hay là thân thể này có bệnh kín gì.

Thấy Ngô Ưu đã hòa hoãn lại, Trương Văn Kỳ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng có chút quan tâm mà nói: “Nha đầu điên, có phải ngươi có gì không thoải mái hay không? Nhất định không cần nghẹn.”

Ngô Ưu ngẩn người, nàng phức tạp mà ừ một tiếng.

Sau đó nàng cười tươi, giọng nói cũng nhẹ nhàng: “Cảm ơn Trương dì.”

Trương Văn Kỳ thấy nàng cười xán lạn như vậy, không khỏi cảm khái đứa nhỏ này thú vị hơn phụ thân nàng nhiều. Trương Văn Kỳ lại nhớ tới Ngô Chiêm người nọ có chút cứng nhắc, không khỏi thở dài rồi lắc đầu.

Nhớ tới cứ mỗi lần hai người này gặp nhau thì liền cãi nhau, phụ tử hai người ai cũng không chịu nhượng bộ, hiện tại tính tình của nha đầu điên dường như đã thu liễm một ít, nàng cũng không biết lần này sẽ như thế nào.

Trương Văn Kỳ nhịn không được mà khuyên nhủ: “Nha đầu điên, lần này phụ thân ngươi về nhà, ngươi cũng không thể lại cãi nhau với hắn. Nghe ta nói, hai người các ngươi một năm mới gặp nhau một hai lần, mà lần nào cũng đều phải cãi nhau.”

Lần này sẽ không, Ngô Ưu càng muốn trốn tránh, sao có thể xích mích với hắn.

Ngô Ưu kiên định gật đầu tỏ vẻ mình lần này sẽ không như vậy, nhìn thấy nàng phản ứng thế này, Trương Văn Kỳ càng thêm tò mò về tiểu thư Triệu gia.

Nàng nhịn không được nói: “Không phải ngươi đã thổ lộ tâm ý với Triệu tiểu thư sao? Nàng nói như thế nào?”

Không phải chứ? Người xưa đều thích nhiều chuyện như vậy sao? Tại sao toàn thế giới đều cho rằng nàng và Triệu Thanh Tử ở bên nhau!

Ngô Ưu cảm thấy có chút đau đầu: “A Tử nàng cũng không có đáp lại ta.”

Trương Văn Kỳ vẫn chưa từ bỏ ý định, nói tiếp: “Vậy còn ngươi? Ngươi có chuẩn bị hành động tiếp theo không? Đừng để đến lúc cuối tức phụ nhi bị người khác đoạt đi mất.”

Ngô Ưu vừa định giải thích, nhưng còn chưa kịp thì đã bị đánh gãy.

“Ngươi hẳn là nên chủ động xuất kích, một lần thất bại cũng không sao, thử thêm vài lần ta không tin ngươi không thành công.”

Cách nguyên chủ bám dính lấy Trương Bá Ngộ cũng là do nàng dạy đi, Ngô Ưu ở trong lòng thầm mắng.

Ngô Ưu trộm nói thầm một câu: “Ngươi cũng chưa từng yêu ai.”

Trương Văn Kỳ dừng lại, nàng đứng lên duỗi tay đập mạnh vào trán Ngô Ưu, đau đến mức Ngô Ưu che lại cái trán mà kêu lên một tiếng, có thể thấy được là ra tay tàn nhẫn.

Vốn dĩ chính là vậy mà! Nhưng mà lần này Ngô Ưu không dám nói ra tiếng. Kỳ thật, người này đã ba mươi lăm tuổi mà còn chưa có xuất giá, ở thời đại này hiển nhiên không bình thường, cũng không biết là vì sao.

Bên kia Trương Văn Kỳ lại lần nữa ngồi xuống: “Không ăn qua thịt heo thì chưa thấy heo chạy sao, nha đầu như ngươi biết cái gì.”

Ngô Ưu xoa cái trán của mình, người này thường ở quân doanh, không biết lúc nào nhìn thấy đầu heo chạy?

Suy nghĩ một hồi, Ngô Ưu trả lời: “Trương dì, ta cảm thấy trong chuyện tình cảm, có quấn lấy nhau hay không cũng không phải là vấn đề. Nếu như người nọ có ý với ngươi, cách này liền hữu dụng; Nhưng nếu người nọ chán ghét ngươi, đây là tự mình tìm lấy phiền toái.”

Trương Văn Kỳ cảm thấy mấy thứ này thật là phiền toái, nàng vẫn cảm thấy mang binh đánh giặc dễ dàng hơn một ít, nàng có chút đau đầu, phất phất tay: “Thôi, chính ngươi xử lý đi.”

Nhớ tới Triệu tiểu thư, ở trong đầu Trương Văn Kỳ lại hiện ra một bóng người, nàng lắc đầu thở dài.

Nhìn thấy Ngô Ưu ở đối diện cúi đầu tiếp tục ăn cơm, khóe môi Trương Văn Kỳ cũng cong lên, nở một nụ cười từ ái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.