Sau Ly Hôn, Tôi Nổi Tiếng

Chương 54: Chương 54




Edit: Daisy

Ôn Nhuyễn không muốn nói chuyện với Lâm Thanh Hàn,vừa xuống xe, liền hướng đầu nhìn về phía xa, sợ đụng chạm ánh mắt với anh, nếu không phải không biết nhà dân nằm ở đâu, cô thậm chí liền muốn rời đi.

Cô không thích ở chung cùng Lâm Thanh Hàn.

Đặc biệt là bên cạnh còn có hai máy quay phim, tiếng nói cử động đều sẽ bị ghi lại.

Vốn dĩ sự xuất hiện của Lâm Thanh Hàn đã đủ làm người khác suy nghĩ sâu xa, cô không muốn sau khi chương trình được phát ra, trên mạng lại xuất hiện lời đồn.

Nghe được tiếng bước chân ở cách đó không xa, Ôn Nhuyễn còn tưởng là Chúc Nguyệt tới, trên mặt vừa nở nụ cười, tay cũng hơi nâng lên, “Chúc......” Lời còn chưa nói xong, cô nhìn thấy người đứng ở đối diện, sửng sốt “Kỷ Duyên?”

Lâm Thanh Hàn nghe thấy xưng hô này, cũng rốt cuộc thu lại ánh mắt trên người Ôn Nhuyễn, nhấc mi mắt lên mà nhìn qua.

Kỷ Duyên cách đó không xa mặc một bộ hoodie, tay đút trong túi, tóc mái trên trán bị gió thổi nhẹ nhàng, chính xác là kiểu con gái hiện nay đang thích.

Lúc anh ta nhìn Kỷ Duyên, Kỷ Duyên cũng đang nhìn anh.

Không thể che giấu cảm xúc như Lâm Thanh Hàn, Kỷ Duyên không thích anh trực tiếp thể hiện ra từ trong ánh mắt, hai người đàn ông cách một con đường mà nhìn nhau, trong mắt lóe lên tia lửa.

Ôn Nhuyễn không để ý ánh mắt hai người họ, nhìn thấy Kỷ Duyên xuất hiện, liền trực tiếp đi qua.

So với ở chung cùng Lâm Thanh Hàn, cô lúc này càng nguyện ý nói chuyện cùng Kỷ Duyên, không có Lâm Thanh Hàn kế bên người, Ôn Nhuyễn cảm thấy mình nói chuyện có cảm giác dể thở hơn, sắc mặt nở nụ cười, cô ngửa đầu nhìn Kỷ Duyên, giọng điệu như bình thường mà nói: “Sao cậu ở đây? Chúc Nguyệt đâu?”

Nhìn thấy Ôn Nhuyễn bỏ Lâm Thanh Hàn lại phía sau.

Sắc mặt Kỷ Duyên vừa rồi còn rất khó coi, lúc này lại tốt hơn rất nhiều, “Chúc Nguyệt bận, tôi không có việc gì nên tới đây.” Dừng một chút, cậu ta lại nói: “Đi thôi.”

Ôn Nhuyễn gật đầu: “Được.”

Cô không nhìn Lâm Thanh Hàn cũng không đợi Kỷ Duyên, trực tiếp đi về phía trước, mà Kỷ Duyên đi sau cô một bước nhàn nhạt quay đầu, liếc mắt nhìn Lâm Thanh Hàn đang đi phía sau một cái, sau đó mới bước về phía trước đi theo Ôn Nhuyễn.

Lâm Thanh Hàn không để ý thái độ của Ôn Nhuyễn, lúc tham gia tiết mục này, anh liền đoán được mình sẽ chịu như vậy đối đãi.

Đến nỗi là Kỷ Duyên.

Anh căn bản không đem cậu ta để vào mắt.

Ba người cứ vậy không ai nói lời nào, hướng nhà dân mà đi đến, ngược lại ba vị quay phim đi phía sau,ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tổng cảm giác lần này so với tiết mục trước kia càng thêm đặc sắc.

Quả thật là giờ hoàng kim 8h!

Kích thích!

Quá kích thích!

Bọn họ nhìn nhiệt huyết đều muốn sôi trào!

Cảnh này nếu mà post lên mạng, phỏng chừng sẽ bùng nổ!

Truyện đăng tại: diendanlequydon

Thành [Thánh Jimmy ni á nặc] là một thành nhỏ ở bắc trung bộ Italy, phong cách kiến trúc đặc sắc nơi này chính là thời Trung cổ, bọn họ lần này ở tại trang viên nhỏ kiểu trung cổ.

Trước cửa có một vườn hoa, bên cạnh còn trồng không ít rau.

Chúc Nguyệt nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, liền mở cửa đi ra, cười nói: “Tiểu Nhuyễn Nhuyễn, các ngươi đã về rồi! Để cho chị nhìn xem lần này phi hành khách quý là vị đại soái ca nào?” Cô ta vừa nói, vừa tìm bóng dáng của vị khách mới này.

Lúc nhìn thấyLâm Thanh Hàn

Chúc Nguyệt nhịn không được mà “Oa” ra tiếng, trong giới này từ khi nào có nhân vật như vậy? Cô thế nhưng cũng không biết! khuôn mặt này, dáng người, chân, quả thực là con cưng của trời!

Chính là......

Cô ta nghiêng đầu suy nghĩ, cảm giác người này có chút quen thuộc, nhưng lại quên đã nhìn thấy ở đâu.

Tô Lam Lam ở phía sau nghe được cũng đi theo ra tới, trên mặt cô ta nở nụ cười tươi đẹp lại ngoan ngoãn, vừa định chào hỏi một cái, nhưng nhìn thấy người liền ngây ngẩn, ngơ ngác mà đứng ở trước cửa, giống như bị choáng váng, hơn nửa ngày mới lúng ta lúng túng nói: “Anh Thanh Hàn, vì sao lại là anh?!”

Anh Thanh Hàn?

A? Người này, còn không phải là......

Chúc Nguyệt ngẩng đầu, giống như Tô Lam Lam, ngơ ngác mà nhìn Lâm Thanh Hàn, chỉ ngón tay ra, lời nói đều nói không rõ, “Ngươi ngươi ngươi, ngươi còn không phải là......”

Chồng trước của Nhuyễn Nhuyễn sao?

Cô có phải hay không bị mù?

Vì sao chồng trước Nhuyễn Nhuyễn sẽ tham gia tiết mục này?!

Lại nhìn thoáng qua anh ta, giống hình chụp như đúc, cho nên bọn họ đoán lâu như vậy khách quý thế mà là chồng trước Nhuyễn Nhuyễn? Nhà giàu số một thành phố kế bên?

Này ——

Thật là muốn tổn thọ!

đám nhân tài trong tổ tiết mục làm sao mời được?

Kỷ Duyên nghe được lời này lại không vui, trực tiếp bước qua, tiếng nói lạnh lùng mà nói: “Nói nhiều, còn chưa tránh ra?” Chờ khi Chúc Nguyệt cùng Tô Lam Lam tránh ra, cậu ta nhìn thoáng qua Ôn Nhuyễn, lập tức đi vào.

Lúc Ôn Nhuyễn nhìn thấy Tô Lam Lam, càng không muốn cùng ở một chỗ với Lâm Thanh Hàn, cùng Chúc Nguyệt chào hỏi cũng đi theo Kỷ Duyên đi vào đi.

“Anh Thanh Hàn, anh sao lại đến đây? Anh không phải không thích tham gia loại tiết mục như vậy sao?” Tô Lam Lam nhìn thấy Kỷ Duyên cùng Ôn Nhuyễn đi vào, cũng mặc kệ Kỷ Duyên, trực tiếp đi qua nói chuyện cùng Lâm Thanh Hàn.

Cô ta lần này không phải vì muốn thân cận nên mới đi qua.

Cô ta là thật sự bị chấn kinh rồi.

Lâm Thanh Hàn làm sao sẽ đến tham gia tổng nghệ?!

Này...... Thật sự không phải đang nằm mơ? Bàn tay gắt gao nhéo vào thịt mình một cái, có chút đau.

Không phải là mơ.

Còn muốn hỏi lại, nhưng nhìn ánh mắt của Lâm Thanh Hàn, Tô Lam Lam tâm lập tức liền trầm xuống, lại là...... Ôn Nhuyễn.

Lâm Thanh Hàn không thèm nhìn Tô Lam Lam, ánh mắt anh trước sau như một mà nhìn Ôn Nhuyễn, chờ lúc nhìn không thấy được nữa mới nhàn nhạt nói: “Tô tiểu thư như thế nào biết được tôi không thích?” Nói xong, cũng không đợi trả lời liền lập tức lôi kéo hành lý đi về phía trước.

Lúc đi đến bên người Chúc Nguyệt.

Anh ta dừng chân một chút, gật gật đầu, giọng nói còn có chút ôn hòa mà nói: “Xin chào, Tôi là Lâm Thanh Hàn.”

Chúc Nguyệt bình thường trước nay đều rất sảng khoái và nhanh nhẹn, lúc này lời nói đều chậm chạp, ngơ ngác mà nhìn Lâm Thanh Hàn, lắp bắp đến trả lời: “Anh, chào anh, tôi, tôi là Chúc Nguyệt.”

Lâm Thanh Hàn cười nói: “Mấy ngày này, đa tạ mọi người chiếu cố Nhuyễn Nhuyễn.”

Chúc Nguyệt vừa nghe lời này, vội trả lời: “Không không không, kỳ thật vẫn là Nhuyễn Nhuyễn chiếu cố chúng tôi tương đối nhiều.”

Sau khi nói xong.

Cô ta mới bất tri bất giác, đây là cuộc đối thoại thần kỳ gi thế?

Vị đại nhân giàu nhất thành phố này không phải đã cùng Nhuyễn Nhuyễn ly hôn sao? Hiện tại sao như lấy thân phận người nhà mà nói chuyện vậy?!

Từ Nghiên nghe được tiếng động bên ngoài cũng đi ra, lúc nhìn thấy Lâm Thanh Hàn, cô cũng sửng sốt, “Lâm tổng?” Cô có biết qua Lâm Thanh Hàn, không phải bởi vì mấy chuyện bát quái trên mạng, mà là chồng cô từng có vài lần hợp tác cùng Lâm thị.

Tự nhiên.

Bọn họ công ty nhỏ, cũng chỉ là đi theo người khác mời qua Lâm Thanh Hàn vài ly rượu mà thôi, nghĩ đến cậu ta chắc đã sớm quên.

“Trần phu nhân.”

Lâm Thanh Hàn hơi gật đầu, thấy cô thần sắc hơi giật mình, lại cười nói: “Còn đang tham gia tiết mục, tôi cũng giống như mọi người, gọi cô một tiếng Từ lão sư đi.”

Từ Nghiên thật sự không nghĩ tới Lâm Thanh Hàn thế nhưng còn nhớ rõ cô ta, giật mình một lúc, nụ cười trên mặt lại càng tươi, “Tôi đây cũng ỷ vào lớn tuổi, gọi cậu một tiếng Thanh Hàn đi.” Sau đó tránh ra một bên, mời cậu ta đi vào, “Phòng đều đã dọn dẹp xong, là phòng cuối cùng ở bên phải lầu hai, cậu đi trước nghỉ ngơi một chút đi.”

“Tốt, làm phiền rồi.” Lâm Thanh Hàn hơi cuối đầu gật gật, rồi đi thẳng lên lầu.

Nhìn thấy Lâm Thanh Hàn đã rời đi, Chúc Nguyệt lôi kéo tay Từ Nghiên, nhỏ giọng hỏi: “Từ lão sư, chị biết anh ấy?”

Từ Nghiên gật gật đầu, “Trước kia cùng tiên sinh nhà chị tham gia quá vài lần tiệc rượu, bất quá chị ngoài ý muốn là cậu ta thế nhưng còn nhớ rõ chị.” Nói đến đây lại lắc lắc đầu, rồi lại bật cười, “Cũng là chị suy nghĩ hạn hẹp, người giống như bọn họ, từ nhỏ chính là được giáo dục rất tốt.”

“Nhìn thì bất cận nhân tình, nhưng cậu ta nếu là muốn cùng ngươi khác giao hảo, vô luận là lời nói hay là hành động, không chỉ làm người khác sinh ra hảo cảm, còn sẽ làm ngươi khác như được tắm mình trong gió xuân.”

“Giao hảo?”

Chúc Nguyệt sửng sốt, kịp thời chú ý đến hai chữ này, liên tưởng đến vừa rồi Lâm Thanh Hàn nói chuyện, tròng mắt cô nhẹ nhàng xoay chuyển, giống hệt một tiểu hồ ly, “Xem ra lời đồn không đúng lắm a.”

Lúc trước trên mạng phơi bày ra Ôn Nhuyễn là vợ trước của người giàu nhất thành phố.

Mặc kệ là giải trí truyền thông hay là kinh tế tài chính truyền thông, đều bốn phía suy đoán, rất nhiều người đều nói là người giàu nhất thành phố chủ động ly hôn cùng Ôn Nhuyễn.

Nhưng hiện tại xem ra.

Hình như là trái lại.

Bất quá là Nhuyễn Nhuyễn, cô nhìn thấy hình như không có một chút ý tứ nào muốn hòa hảo.

Lại nghĩ đến Kỷ Duyên.

Cô ta đột nhiên cảm giác về sau ở chung sớm chiều hẳn là sẽ rất có ý tứ.

Lại nhìn thoáng qua Tô Lam Lam còn đứng ở bên ngoài, sắc mặt tái nhợt, nghĩ đến câu nói vừa rồi của Lâm Thanh Hàn, nội tâm đối với anh chồng trước này hảo cảm lại tăng thêm vài lần.

......

Lầu hai.

Ôn Nhuyễn đang ở thu xếp đồ đạc.

Nơi này nhiều phòng, bọn họ một người một gian cũng không cần phải chen chúc nhau, cô ở vị trí cuối cùng bên trái, nghe được bên ngoài có tiếng động, tay đang thu don quần áo chợt ngừng lại, mở cửa ra, nhìn thấy Lâm Thanh Hàn đang đứng đối diện trước phòng của mình.

Thật đúng là......

Chia phòng đều chia đến cùng nhau.

Bất quá nghĩ nghĩ về sau ở trong cùng một chương trình, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, Ôn Nhuyễn cũng không suy nghĩ nhiều nữa.

Nhưng cô càng không muốn nghĩ, có người thế nào cũng phải nhìn chằm chằm về phía cô.

Không bao lâu, bên ngoài liền có tiếng đập cửa.

“Thịch thịch thịch ——” Lâm Thanh Hàn đứng ở cửa, nhẹ nhàng gõ, giọng nói ôn hòa hỏi: “Anh có thể vào không?”

Người này......

Ôn Nhuyễn cúi đầu nhấp môi, ngón tay thon dài xiết chặt quần áo trong tay, trong phòng có cameras, cô sợ khi mình nói “Không thể”, về sau lại làm cho người khác suy nghĩ sâu xa, chỉ có thể tận khả năng đem anh đối đãi giống như với những người khác.

“Có việc?”

Lâm Thanh Hàn cầm theo một túi thức ăn, đi đến, cũng không có đứng gần, liền đứng một bên, cúi đầu, cùng cô nói, “Lý a di biết anh tới tham gia chương trình, đã làm cho em không ít đồ ăn.”

Lý a di?

động tác trên tay Ôn Nhuyễn ngừng lại, cô ngẩng đầu, nhìn túi thức ăn trước mặt, bánh mè đen, bánh đậu xanh...... Đều là thứ cô thích ăn.

“Còn có một ít thịt viên, đợi lát nữa xuống dưới lầu, lúc chúng ta nấu cơm có thể nấu một ít, dì biết em thích, cố ý làm không ít.” Lâm Thanh Hàn nhìn ánh mắt của cô, giọng nói càng thêm ôn hòa.

“Dì......”

Ôn Nhuyễn do dự hỏi: “Dì có khỏe không?”

Truyện đăng tại: diendanlequydon

Trừ bỏ Lâm gia gia, Lâm gia, người cô luyến tiếc nhất chính là Lý a di, khi còn nhỏ, Lâm gia gia đi công tác, phần lớn đều là Lý a di chăm sóc cô, từ khi cùng Lâm Thanh Hàn ly hôn, cô cũng chưa từng về lâm gia thăm Lý a di.

Cũng không biết dì thế nào.

“Dì ấy khá tốt, chính là......”

Ôn Nhuyễn trong lòng căng thẳng, ngửa đầu nói: “Chính là cái gì?”

Trong phòng rất yên tĩnh, cửa sổ đang mở rộng, có không ít chim chóc ngừng ở trên bệ cửa, chi chi kêu, mà Lâm Thanh Hàn cúi đầu nhìn, môi mỏng hé mở, tiếng nói giống như tiếng đàn cello chậm rãi mà nói: “...... Nhớ em.”

Lúc anh ta nói chuyện, ánh mắt không hề chớp mà nhìn Ôn Nhuyễn.

Rõ ràng đang nói Lý a di, nhưng làm sao mà Ôn Nhuyễn có một loại cảm giác, phảng phất câu “Nhớ em” là Lâm Thanh Hàn nói với cô, trong nháy mắt tim đập rất nhanh, ngay cả hô hấp cũng vậy.

Cô dời tầm mắt, trực tiếp lấy túi thức ăn từ trong tay Lâm Thanh Hàn, đứng dậy nói: “Tôi xuống lầu, chia đồ ăn cho bọn họ.”

Nói xong.

Mặc kệ Lâm Thanh Hàn, lập tức đi ra ngoài.

Lâm Thanh Hàn nhìn theo hình bóng của cô, cười cười, cũng không nói gì, bước theo ra ngoài.

Dưới lầu Từ Nghiên cùng Chúc Nguyệt đang thương lượng buổi trưa sẽ ăn cái gì, Tô Lam Lam cùng Kỷ Duyên ngồi ở một bên, sắc mặt đều rất khó xem, không ai nói gì, nghe thấy tiếng bước chân, bốn người cùng nhau ngẩng đầu lên mà nhìn.

“Di?”

Chúc Nguyệt hỏi trước: “Nhuyễn Nhuyễn, tay em cầm gì vậy?”

Cô nhớ rõ vừa rồi là hai tay Nhuyễn Nhuyễn trống trơn trở về nha, chẳng lẽ là......

Ôn Nhuyễn cũng không có giấu bọn họ, trong phòng nhiều như vậy cameras, muốn giấu cũng giấu không được, huống chi cô cùng Lâm Thanh Hàn cũng không phải là bí mật gì, “Anh ta mang từ nhà đến, là trưởng bối trong nhà làm, là một ít thức ăn, hương vị không tồi, mọi người nếm thử.”

Cô cùng Lâm Thanh Hàn ở chung tuy rằng không được tự nhiên, nhưng trước mặt người khác, nhìn rất thản nhiên.

“Oa, chị thích nhất ăn bánh đậu xanh, ô ô ô, đáng tiếc hiện tại bên ngoài bán đến, đều không chính tông.” Chúc Nguyệt mở miệng đầu tiên.

Từ Nghiên cũng cười nói: “Cảm ơn.”

Kỷ Duyên nhìn Ôn Nhuyễn cùng Lâm Thanh Hàn đứng chung một chỗ, thấy thế nào, cũng cảm thấy chướng mắt, trực tiếp xụ mặt bước lên trên lầu, động tĩnh lớn, ai cũng nhận ra được cậu ta không cao hứng.

Nhưng Ôn Nhuyễn chỉ là bất tri bất giác quay đầu nhìn thoáng qua bóng dáng Kỷ Duyên, nghi hoặc nói: “Cậu ta lại làm sao vậy?”

“Ngạch......”

Bánh đậu xanh trong tay Chúc Nguyệt ăn một nửa, đột nhiên cảm thấy Kỷ Duyên có chút đáng thương.

Lâm Thanh Hàn nghe được lời này, nhìn khuôn mặt ngơ ngẩn của Ôn Nhuyễn, khóe miệng nhịn không được mà cong lên một chút...... Thì ra anh đẵ lo lắng vô ích

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.