Say Mộng Giang Sơn

Chương 112: Q.1 - Chương 112: Long nữ thập bát biến




Tiết Hoài Nghĩa vốn còn lo lắng đám thuộc hạ lưu manh vô lại này vào cung không hiểu quy củ, sẽ gây ra nhiễu loạn, ấy vậy mà những cung nga tú nữ ngược lại còn to gan hơn cả đám lưu manh vô lại này.

Như đã biết nơi này là đại nội, là nhà của các cung nga tú nữ, nên các nàng căn bản không lo lắng sẽ có người nào vô lễ với các nàng. Mà quan trọng hơn là, các nàng đông người, nhiều người có kinh nghiệm hiểu biết, chỉ cần ném một người vào trong, hùng kê cũng biến thành chim chậm.

Vì vậy các hòa thượng trở thành đối tượng bình phẩm lung tung cho các cung nga tú nữ, các nàng thoải mái nói xấu họ, thỉnh thoảng còn bật cười thành tiếng, ngay cả đối với hòa thượng lưu manh nhất, du côn nhất cũng phải có chút câu nệ trong tiếng cười của các nàng.

Những hòa thượng này bình thường trên đường phố gặp các đại cô nương tiểu tức phụ có chút nhan sắc đều chỉ trỏ bình phẩm từ đầu đến chân, lúc này bị một đám cô gái trẻ chỉ trỏ mình, người nào cũng xinh đẹp mỹ lệ, tuổi trẻ hoạt bát thì bọn họ lại chẳng biết phải làm sao.

Mà được quan tâm nhất là tiểu hòa thượng tuấn tú Dương Phàm. Rất nhiều cung nga hai mắt nóng rực tỏa sáng nhìn hắn, nhưng Dương Phàm thì lại mải nhìn những cô gái đang đá cầu.

Mấy cô gái kia chiến đấu vô cùng kịch liệt, mặc dù cũng biết trong cung tới một đám hòa thượng nhưng không ai ra ngoài xem náo nhiệt. Các nàng ăn mặc áo dài cổ lật lớn chiết thân màu lục, dài đến đầu gối, dây lưng siết chặt, buộc lấy tấm eo thon nhỏ mảnh khảnh, sau lưng đeo biển hiệu sát với cái mông vểnh của các nàng, mông vểnh tròn lẳn nẩy lên theo động tác chạy nhanh của các nàng.

Các nàng mặc chiếc quần bó chân có hoa văn, ống quần được cột chặt lại. Cung nga buộc ống quần là bởi vì chân đi guốc gỗ, không có ống giày để nhét.

Bởi vậy cũng thể hiện đoán ra địa vị của các nàng ở trong cung, bởi vì đá cầu rất phí giày, thời đại này cũng không có giày đá cầu, giày dán đế, bất kể là giày vải hay giày da cũng không rắn chắc, đá cầu được một lúc thì với chiếc giày chất lượng kém sẽ lập tức há mõm, chất lượng tốt hơn thì cũng có chỗ bong tróc.

Lúc này tuy là niên đại Đại Đường cực kỳ phồn hoa, hầu hết người không phải lo áo cơm, nhưng không có nghĩa là ăn mặc không phải lo, lúc này thủ công nghệp cũng không phát triển, nhu cầu về giày thì nhiều, mà làm giày thì còn tốn sức và thời gian hơn là y phục, cho nên giá cả cũng không hề rẻ, bởi vậy trừ phi là người giàu có, bằng không thì chỉ có thể đi chân trần hoặc đi guốc gỗ.

Cung nga dù sao cũng vẫn là phụ nữ, không thể chân trần đá cầu, bởi vậy chỉ những người địa vị cao, bổng lộc nhiều mới đi giày, còn những cung nga khác thì đi guốc gỗ là chiếm đa số, cảm giác guốc gỗ không nhanh nhẹn bằng giày vải hoặc giày da, lúc đá cầu thì khá có hại, cho nên dù là người đi guốc gỗ có kỹ thuật tiếp cận cầu, kỹ xảo cao nhưng vẫn kém hơn so với những người đi giày vải hoặc giày da một chút.

Ấy thế mà trong mười mấy người đang đá cầu tại sân, cô gái có kỹ thuật đá cầu cao nhất rõ ràng lại đi đôi guốc gỗ, nếu cô ấy thay bằng đôi giày da, kỹ thuật đá cầu sẽ như thế nào nhỉ?

Dương Phàm đang nhìn cô ấy!

Lần này Dương Phàm vào cung là muốn giao đấu với cao thủ đá cầu trong cung, mà điều này trực tiếp liên quan đến việc sau này hắn có thể vào cung thường xuyên được hay không, đồng thời có cợ hội được gặp đại nhân vật như Thượng Quan Uyển Nhi, cho nên hắn vô cùng quan tâm đối với cao thủ đá cầu trong cung.

Thiếu nữ đi guốc gỗ trên đầu búi kiểu nha hoàn, thanh lệ tuyệt tục cũng giống như y phục màu xanh mặc trên người nàng, toát lên khí chất mạnh mẽ nhanh nhẹn.

Chân của nàng đi đôi guốc gỗ đơn sơ, lúc này quả cầu đang ở ngay trên mũi chân nàng, mặc cho nàng làm đủ mọi cách đa dạng mà quả cầu cũng không hề rời chân, chân không rời cầu, kỹ thuật đá cầu quả nhiên là xuất thần nhập hóa.

Các nàng đang ở "Bạch đả", Bạch đả chính là không thiết lập cầu môn, dùng kỹ thuật phương pháp bằng chân đơn thuần để thi đấu là chính, yêu cầu khả năng khống chế cầu cực cao, một trận đá cầu tiêu hao thể lực rất lớn.

Thời Thịnh Đường, có thể coi là toàn dân đá cầu, từ Hoàng đế phi tần vương công quý tộc cho đến thứ dân bách tính, đầy tớ kiệu phu, ai cũng đam mê đá cầu. Lúc này bầu không khí đá cầu cũng như vậy, người giỏi đá cầu và ham mê đá cầu giống như Tiết Hoài Nghĩa vậy cũng nhiều, trên sân có mấy cung nga cũng có thân thủ không kém, mà riêng thiếu nữ đi guốc gỗ ở trong các cung nga mà còn có thể có kỹ thuật đá cầu như vậy, thật sự là hiếm có.

Thiếu nữ này chính là Tạ Mộc Văn, nàng là nữ quan, nữ hầu vệ và cung nga và cũng là người có tiền trong cung, sở dĩ đi guốc gỗ chơi bóng hoàn toàn là bởi vì nàng có thói quen tích trữ tiền, kiếm tiền, lại tích trữ tiền, lại kiếm tiền trong cuộc sống.

Nữu Nữu rất sợ những ngày tháng khổ cực, nàng ao ước kiếm được thật nhiều tiền để nàng và a huynh có thể tiêu xài cả đời cũng không hết. Nguyên nhân bởi vậy mà có nàng biệt hiệu "Tiểu tham tiền" trong các tỷ muội.

Dương Phàm chú ý tới nàng là bởi vì nàng có kỹ thuật đá cầu cao siêu, sau đó mới bắt đầu quan sát nàng.

Nhìn một lúc, Dương Phàm mơ hồ nảy sinh cảm giác quen mặt, tuy rằng lúc này Tạ Tiểu Man mặc trang phục khác với hình dáng tiên nữ y phục tung bay tại đêm đó, nhưng mỹ nữ luôn gợi người ta cảm giác vừa gặp khó quên, nhất là hàng mi đầy anh khí kia, Dương Phàm lập tức nhớ đến nàng.

Một đêm đó, hắn đang trèo tường thì gặp thiếu nữ này.

Cô gái ấy quả nhiên là người của triều đình, hơn nữa còn là người trong cung!

Cô ta sẽ không nhận ra mình chứ?

Tạ Tiểu Man tựa như nhận thấy có người nhìn mình chằm chằm, bỗng nhiên đầu ngón chân điểm một cái, quả bóng da đang như dính vào đầu ngón chân bay lên trời cao, một đá này của nàng chưa hết sức nhưng đã khiến quả cầu bay cao đến như vậy.

Chiêu thức ấy có hiệu quả thần kỳ giống hết chiêu thức mà lúc trước Dương Phàm trong sân bóng bên sông Lạc Thủy đã dùng công phu bằng tay đánh cầu vào lưới, chỉ là một người dùng tay một người dùng chân mà thôi. Có thể xuất ra lực lượng lớn nhất nhưng chưa hẳn có thể đá bắn ra quả cầu mạnh nhất, chỉ dựa vào sức mạnh rất dễ dàng làm cho toàn bộ quả bóng phải gánh chịu lực mạnh này.

Một cú đá của Tạ Tiểu Man đã đá bay quả cầu da lên, ngước sang bên kia thấy một hòa thượng tuấn tú mặc áo cà sa đỏ thẫm tuổi còn trẻ đang lén nhìn mình, lập tức trong lòng nàng giận giữ, hung hăng lườm hắn ta.

Nàng không hề nhận ra Dương Phàm.

Trong điển tịch cổ đại ghi chép bản lĩnh nhớ người cao nhất là một người có tên là Ứng Phụng, bởi vậy mới có cầu thành ngữ "Người chỉ gặp một lần trong đời". Câu chuyện kể về trí nhớ kinh người của Ứng Phụng, có một lần ông ta đi thăm viếng một quan viên, nhưng vị quan viên kia không ở nhà, lúc đó phu xe mở hé cổng, Ứng Phụng chỉ nhìn thấy một nửa mặt của vị phu xe kia, hơn mười năm sau, lần thứ hai gặp lại, Ứng Phụng chỉ liếc một cái là nhận ra người đó.

Tạ Tiểu Man đương nhiên không phải là kỳ nhân như thế, tuy rằng nàng không bị mù, nhưng quả thật nàng không phải là người giỏi nhớ mặt người khác, đêm đó Dương Phàm ẩn dưới tàng cây, ánh sáng ảm đạm, nên Tiểu Man cũng sẽ không để tâm để mà nhớ lại tiểu tặc kia. Hôm nay tiểu tặc này đầu bóng loáng, mặc áo cà sa, khác hẳn với hình ảnh đêm đó, đương nhiên nàng không nhận ra được.

Về phần hình tượng lúc nhỏ với hiện tại lại càng khác xa. Lúc đó, sắc mặt Dương Phàm lúc nào cũng xanh xao vàng vọt, đầu tóc rối bù, mặt mũi bầm dập, còn Nữu Nữu thì càng không cần phải nói. Cảnh ngộ hai người biến đổi quá lớn, dinh dưỡng đầy đủ, cuộc sống sung túc, hơn nữa còn tập luyện võ công, trang phục cách ăn mặc, khí chất tướng mạo tinh thần đều khác biệt vô cùng lớn.

Đâu chỉ là nữ mười tám thay đổi, nam cũng từ một đứa trẻ đã trở thành một thanh niên, cuộc sống hoàn cảnh khác nhau một trời một vực, hình dáng tướng mạo lại thay đổi rất nhiều, nên Nữu Nữu không hề biết hòa thượng thối kia lại chính là a huynh mà nàng tìm kiếm bao lâu nay. Dương Phàm có đánh vỡ đầu cũng không thể ngờ tiểu nữ vệ xinh đẹp, thanh tú hoạt bát kia lại chính là muội tử Nữu Nữu năm xưa tóc rối như ổ gà, răng sứt mẻ, xấu xí.

Lúc này, quả cầu da từ trên mây rơi xuống cách Dương Phàm ba thước, năng lực khống chế cầu của Tạ Tiểu Man sao có thể để cầu rơi, xem ra lúc nàng đá cầu lên không trung đã lựa chọn điểm rơi này, có ý định dọa một chút hòa thượng thối có ánh mắt vô lễ kia.

Một nhóm cung nga đứng bên cạnh Tạ Tiểu Man ánh mắt ngước hết lên, Dương Phàm lập tức phát hiện ra sự khác thường, thấy quả cầu kia lăng không rơi xuống, Dương Phàm dừng lại, một đôi giày la hán lập tức bắn ra, toàn bộ thân hình xoay tròn, y phục cà sa đỏ thẫm bởi vì sự chuyển động nhanh mạnh của hắn mà giống như đóa sen hồng nở trên mặt nước, bung ra.

Dương Phàm đá một cước ra vào đúng giữa quả cầu da, quả cầu bật lên bay ra, biến thành một đường cầu vồng xuyên vào trong "Phong Lưu Nhãn".

"Phong lưu nhãn' chính là cầu môn, hai bên sân bóng đều thiết lập cầu môn, hình dạng cầu môn giống như một đền thờ, chỉ thấp hơn đền thờ một chút. Cầu môn dùng vật liệu gỗ có nước sơn mà đỏ tạo thành, hai bên mái cong có đường vân, giữa đỉnh có một viền cầu nhọn, mang phong cách kiến trúc Tây Vực.

Cầu môn có thấp cũng có cái rất cao, xấp xỉ với cầu môn hiện đại,thế nhưng phương pháp thi đấu thì lại khác nhau, không phải toàn bộ cầu đều phải đi vào cầu môn mới được cho là đạt điểm. Phía trên cầu môn không phải là xà ngang, mà là hai xà ngang, giữa hai xà ngang này có một cầu môn nhỏ hơn, hình dạng giống như cửa sổ mở trên vách tường hoa viên cổ đại.

Lỗ thủng này được gọi là "Phong Lưu Nhãn", độ khó rất cao, cầu phải xuyên vào hốc này mới được gọi là thắng, mà muốn bắn vào "Phong Lưu Nhãn" này còn khó gấp vài lần so với cầu môn lớn ở dưới kia. Dương Phàm lăng không đá ra chuẩn xác bắn thẳng xuyên vào cầu môn, hơn nữa hắn đang ở chếch sân bóng, góc độ lệch hẳn càng tăng thêm độ khó sút vào cầu môn.

Trong lúc nhất thời hòa thượng, cung nga nhìn thấy một màn đó lập tức hoan hô.

Mặc dù Dương Phàm chưa từng được so đá cầu với đội mạnh thật sự, nhưng mấy ngày nay đã chịu khó nghe học, nên đại thể cũng hiểu trình độ đá cầu bản thân, cho nên lúc hắn nhìn thấy cung nữ vệ này thì biết nàng nhất định là cao thủ đá cầu của Đại nội, lát nữa đọ sức với đội cao thủ đá cầu đại nội, biết người này rất có thể là một đối thủ mạnh, cho nên có ý định hạ uy của nàng.

Tạ Tiểu Man nhìn một cước của hắn bắn ra, trong mắt sáng lên tia kỳ lạ:

"Hòa thượng khá lắm, không thể khinh thường hắn được!"

Lập tức, Tạ Tiểu Man nhìn Dương Phàm, ánh mắt nghiêm nghị, mơ hồ toát lên ý khiêu chiến!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.