Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Chương 142: Q.2 - Chương 142: Chương 77: Kinh hỉ bất ngờ




Editor: smizluy1901

Tòng Thiện nhìn anh, ánh mắt lóng lánh hơi nheo lại, mở miệng nói: "Có phải Tiểu Kha đã nói cho anh biết tất cả rồi hay không?"

"Ừm." Hàn Dập Hạo thẳng thắn thừa nhận nói, lại nhịn không được hôn lên trên môi hồng hơi sưng đỏ của cô.

Tòng Thiện đưa tay đẩy anh, bởi vì khóa kéo sau lưng bị kéo xuống, cô chỉ có thể một tay vòng ngực giữ cổ áo, cô oán hận mắng một câu: "Tiểu Kha không giữ lời hứa!"

"Em còn nói người khác à." Hàn Dập Hạo nắm chặt cổ tay của cô, kéo xuống, lại vừa dùng sức, ôm cô tới trên đùi của anh, "Chuyện lớn như vậy mà em lại không nói cho anh biết?" Tòng Thiện không nói, nghiêng đầu qua một bên, lại dùng thủ đoạn im lặng đối phó anh.

Hàn Dập Hạo cũng sẽ không chịu nổi bộ dạng này, anh hạ thấp giọng, nửa mập mờ nửa uy hiếp nói: "Nếu em không nói, anh sẽ 'bức cung'."

Trên cổ bị miệng anh gặm mút, Tòng Thiện vừa tránh vừa đáp: "Nói cho anh biết có thể có ích gì?"

Hàn Dập Hạo ngẩng đầu, nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ép cô nhìn thẳng vào anh, trong giọng nói có một tia bất mãn: "Vậy em một mực đẩy anh ra có thể có ích gì?"

Tòng Thiện nhìn anh, từng câu từng chữ rõ ràng nói: "Đây là bệnh di truyền, không phải là cảm mạo cảm cúm, không phải là khám bác sĩ mấy lần là có thể tốt, anh có hiểu hay không?"

"Cho nên em liền quyết định một mình em chịu đựng, gạt anh cả đời?" Hàn Dập Hạo hỏi ngược lại.

Nếu quả thật có thể giấu anh cả đời thì tốt rồi, đã đến bước này, Tòng Thiện dứt khoát nói thẳng ra, hy vọng anh có thể lý trí mà suy nghĩ thông suốt: "Em đã từng nói cho anh biết, mẹ của em là chết như thế nào, cho đến khi một tháng trước, em mới biết được nguyên nhân thật sự về cái chết của bà. Bà có bệnh di truyền, về phương diện tinh thần, bị kích động rất lớn cho nên bà mới làm ra hành động điên cuồng như vậy. Mà em cũng giống như bà, trong DNA của em cũng là mang theo vật liệu di truyền dẫn đến bệnh điên. Có lẽ bây giờ anh không có để tâm, một năm sau? Hai năm sau? Mười năm sau thì sao? Anh có thể chịu đựng được vợ mình là một người mắc bệnh tâm thần, chịu được cô ấy vĩnh viễn phát bệnh, liên lụy đến cả gia đình sao?"

Hàn Dập Hạo mở miệng, muốn nói chuyện, Tòng Thiện vươn tay nhỏ bé che miệng anh lại, nói: "Trước tiên anh đừng nói, hãy nghe em nói hết. Bà ngoại và mẹ của em cũng không biết lúc nào sẽ phát bệnh, nói khó nghe một chút, nói không chừng ngày nào đó em ngã trên đường, đụng phải đầu, em sẽ giống như mẹ của em cắt mấy trăm dao trên người mình. Em giống như quả bom không định giờ, không ai biết lúc nào sẽ nổ tung, người phụ nữ như vậy anh còn dám muốn không? Hơn nữa, em không thể sinh con, đứa nhỏ cũng sẽ mang theo bệnh gien, anh thích trẻ con như vậy, anh thật sự có thể chịu được không có con sao, một mình sống cô độc đến cuối đời ư?"

Cô dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Em đã không phải là Thẩm Tòng Thiện của trước kia nữa rồi, chất chứa tràn đầy trong lòng em đều là chỉ muốn báo thù, vì làm nhà họ An sụp đổ, phóng hỏa giết người em sẽ làm tất. Em còn có thể vứt bỏ tình cảm của anh, bắt anh để làm giao dịch, lợi dụng anh, phản bội anh, người phụ nữ như vậy anh còn có thể yêu sao? Tương lai, anh nhất định sẽ hối hận!"

Hàn Dập Hạo đợi cô nói xong, mới chậm rãi kéo tay cô xuống, dùng bàn tay bao chặt lấy tay cô, độ ấm trong lòng bàn tay xuyên thấu qua làn da của cô, chạy thẳng đến trái tim cô, mắt của anh như biển rộng sâu nhất, bên trong chất chứa rất nhiều tình cảm sâu đậm, dường như biển cạn đá mòn cũng viễn viễn không tiêu tan, khóe miệng anh chứa đựng nụ cười nhẹ, giọng nói còn kiên định hơn cả sắt đá: "Theo như lời em nói chính là lý do anh muốn yêu em nhiều hơn. Thẩm Tòng Thiện, nếu như anh có thể từ bỏ em, anh sớm đã từ bỏ rồi. Từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã biết, đời này của anh cũng sẽ trói buộc cùng với một cô gái quật cường cố chấp có lúc ương ngạnh đến mức phải làm người ta đau đầu. Ở bên em, là chuyện tốt đẹp nhất trong cuộc đời của anh, là ông trời ban tặng, là anh sống hơn hai mươi năm, duy nhất cảm giác được mình may mắn. Cho dù em có bệnh di truyền, hay là sau này sẽ biến thành bộ dáng khác, em ở trong lòng của anh, vĩnh viễn đều là Thẩm Tòng Thiện lúc ban đầu ấy, một cái nhăn mày một nụ cười cũng có thể đoạt đi hơi thở của anh. Em không thể ngăn cản anh tiếp tục yêu em, bởi vì đây là chuyện duy nhất đời này anh không làm được. Không thể sinh con vậy thì không sinh, sở dĩ ngày trước anh nói như vậy, là hy vọng có thể dùng đứa bé ấy ép mẹ anh thỏa hiệp. Nhưng điều này đã không còn quan trọng, ở trên đời này, em là người anh quan tâm nhất, không có em, mọi thứ đều trở nên không có chút ý nghĩa nào. Bây giờ em có thể không tin anh, cũng có thể hoài nghi tình yêu anh đối với em duy trì không bao lâu. Anh sẽ làm cho em xem, dùng thời cả đời để chứng minh, em sai thái quá đến mức nào!"

Tòng Thiện bỗng có một sự xúc động muốn khóc, tại sao anh lại nói đến thâm tình như vậy, cảm động như vậy, cô rõ ràng cũng đã quyết tâm, nhưng nghe lời nói như thế, cô vẫn nhịn không được đỏ mắt.

"Em--" Tòng Thiện vừa định muốn phản bác, nhưng vừa mở miệng, dạ dày đột nhiên cuộn lên khó chịu mãnh liệt, cô vội vàng ghé vào mép giường, nôn ọe.

"Làm sao vậy?" Hàn Dập Hạo sợ hết hồn, vỗ nhẹ lưng của cô, muốn làm dịu nôn mửa của cô, sắc mặt hiện ra một tia nặng nề, không thể nào, anh nói điều này chính mình cũng cảm động, cô nghe xong lại muốn ói?

Cả một ngày không có ăn cái gì, Tòng Thiện vốn cũng không ói được gì, ói một hồi, cô mới hơi bình thường trở lại để hít thở.

Hàn Dập Hạo cầm khăn lông ướt tới, lau sạch vết bẩn sót lại ở khóe miệng của cô, không nói hai lời liền ôm lấy cô, nói: "Đi bệnh viện."

"Không đi!" Tòng Thiện kháng cự nói, muốn cô mặc áo cưới bị anh ôm tới ôm lui, da mặt của cô cũng không có dày như vậy, "Chẳng qua là hay ngày nay em không có ăn cơm đúng giờ, đoán chừng là bệnh đau dạ dày lại tái phát."

"Sao em lại không quý trọng thân thể của mình như vậy!" Hàn Dập Hạo hơi giận nói, anh kiên trì muốn đưa cô đi bệnh viện, Tòng Thiện lại nói mình chóng mặt, muốn nghỉ ngơi.

Trong lúc hai người giằng co, điện thoại của anh reo lên, Hàn Dập Hạo liếc mắt nhìn hiển thị người gọi tới, lập tức đặt Tòng Thiện ở trên giường, nhận nghe máy ngay.

Dạ dày của Tòng Thiện vẫn còn hơi khó chịu, cô nhẹ nhàng mát xa, đầu vẫn còn hơi choáng, đành phải nằm ở trên giường nghỉ ngơi.

"Thật sao?" Không biết nghe được cái gì, ánh mắt Hàn Dập Hạo đột nhiên sáng lên, đưa mắt nhìn về phía Tòng Thiện, ánh mắt phức tạp.

Cả quá trình anh đều dùng tiếng Anh nói chuyện, Tòng Thiện nghe càng cảm thấy đầu choáng hơn, cho nên không có để ý tới lời của anh nói.

"Chỉ cần có một tia hy vọng, tôi cũng sẽ không từ bỏ." Hàn Dập Hạo nói với đầu bên kia điện thoại, "Tôi sẽ thuyết phục cô ấy, sang Mỹ một chuyến."

Mỹ? Ai muốn đi Mỹ? Tòng Thiện hơi chống người ngồi dậy, suy nghĩ làm thế nào "trốn" ra ngoài.

Song, câu nói tiếp theo của Hàn Dập Hạo lập tức khiến cô trong nháy mắt ngây dại.

"Cảm ơn ngài, ngài Arsfat!"

Arsfat? Cô có nghe lầm hay không, Hàn Dập Hạo nói là Arsfat?

Arsfat ở Samos ư? Anh ta còn chưa có chết sao? Không thể nào!

Cô quá chấn kinh, đến nỗi những lời tiếp theo sau đó của Hàn Dập Hạo nói cô đều không nghe thấy.

"Đúng rồi." Ở trước khi cúp điện thoại, Hàn Dập Hạo hỏi Arsfat một vấn đề, "Vừa rồi cô ấy ói rất dữ dội, có thuốc đặc trị điều trị dạ dày hay không?"

"Ói?" Đối phương trầm tư một lúc, đột nhiên hỏi, "Cô ấy mang thai mấy tháng rồi?"

"Gần ba tháng." Hàn Dập Hạo đáp nói.

"Vậy hẳn là nôn nghén, không được uống thuốc lung tung, chú ý ăn uống, vì để chắc chắn, anh nên đưa cô ấy đến bệnh viện xem xem." Arsfat nhắc nhở nói.

Nghe Arsfat nói như vậy, Hàn Dập Hạo mới phản ứng được, có lẽ Tòng Thiện là nôn ọe, vậy anh không cần quá lo lắng.

"Hàn Dập Hạo, người nói chuyện điện thoại với anh là ai vậy?" Hàn Dập Hạo vừa cúp điện thoại, Tòng Thiện lập tức hỏi.

"Arsfat." Hàn Dập Hạo ngồi xuống bên cạnh cô, ôm lấy cô, dịu dàng nói.

"Arsfat? Arsfat đó sao?" Tòng Thiện mở to mắt, vội vàng hỏi.

Hàn Dập Hạo cười nhẹ nói: "Chúng ta biết mấy Arsfat? Không sai, chính là tộc trưởng của tộc Raim, Arsfat. Ngouabi."

"Không phải anh ta chết rồi sao?" Tòng Thiện kinh ngạc bắt lấy cánh tay của anh, không thể tin hỏi.

"Nghe thấy tên của người đàn ông khác, thì kích động như vậy?" Hàn Dập Hạo ghen nói, vẻ mặt không vui.

"Anh đừng để ý như vậy." Tòng Thiện trách cứ nói, "Rốt cuộc Arsfat xảy ra chuyện gì, không phải là anh ta chết dưới súng của quân chính phủ ở Samos rồi sao?"

"Anh ta không có chết." Hàn Dập Hạo gỡ bỏ nghi ngờ của cô, "Ngày đó, trong lúc bắn nhau với quân chính phủ ở Samos, anh ta mất tích, sau đó lại truyền ra tin tức anh ta bị quân chính phủ bắn chết, thật ra thì đều là sắp xếp của anh."

"Anh là nói, anh giúp anh ta chạy trốn?" Tòng Thiện phản ứng kịp, dò hỏi.

"Cũng có thể nói như vậy." Hàn Dập Hạo nói ra bí mật đã giấu cô rất lâu, "Ngay từ đầu, Arsfat cũng không có tin anh, anh ta không thể nào biết phối hợp hành động. Cho nên anh mua chuộc một số sĩ quan cấp trung của quân chính phủ, cho anh ta cơ hội chạy trốn. Sau đó, mình anh gặp anh ta một lần, hứa sẽ đưa anh ta và người trong tộc còn lại an toàn đến Mỹ, anh ta mới miễn cưỡng chấp nhận đề nghị của anh, giả chết ở dưới họng súng của quân chính phủ. Sau khi bọn anh trở về nước không bao lâu, anh ta đã bình an tới Mỹ."

"Vậy tại sao anh lại giấu em?" Tòng Thiện nghĩ mãi mà không rõ tại sao Hàn Dập Hạo không nói thật cho cô biết, vì thế mà cô áy náy rất lâu, hơn nữa còn bởi vì chuyện này thiếu chút nữa đoạn tuyệt với anh!

"Bởi vì anh không muốn làm em nhớ tới mọi thứ xảy ra ở đó, tuy Arsfat không sao, nhưng mà Dunham LinDa là thật sự đã chết, trong lòng của em nhất định là rất khổ sở, anh không nói cho em biết, chính là hy vọng em có thể sớm lãng quên." Hàn Dập Hạo nói ra dụng tâm lương khổ.

"Em." Anh vừa nhắc tới Dunham LinDa, Tòng Thiện đã cảm thấy khó chịu, cô liền nghĩ tới đứa bé đáng yêu ấy.

"Em xem, anh vừa nhắc tới, em lại thương tâm rồi." Hàn Dập Hạo xoa mu bàn tay của cô, an ủi nói, "Hôm nay, Arsfat cũng đã nghĩ thông suốt, em cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa."

"Ừm." Tòng Thiện gật đầu, anh nói đúng, dù cô khổ sở thế nào đi nữa, cũng không đổi về được một mạng của Dunham LinDa.

"Em muốn ăn chút gì không?" Thấy cô bình tĩnh lại, Hàn Dập Hạo mở miệng hỏi.

"Em không muốn ăn." Tòng Thiện lắc đầu, cô không có khẩu vị, "Vậy vừa rồi anh và Arsfat nói cái gì?"

"Liên lạc bình thường mà thôi." Hàn Dập Hạo lại cương quyết nói, "Không ăn không được, nhìn xem, em gầy đi nhiều quá, tiếp tục thế này nữa, ngay cả gió cũng thổi bay, sau này há chẳng phải là muốn anh nhốt em ở trong nhà sao, tránh cho em bay lên trời?"

"Nào có khoa trương như vậy!" Tòng Thiện tức giận đến mức buồn cười, oán trách mà trừng mắt lườm anh một cái.

"Phải, không có khoa trương. Em muốn ăn chút gì không, anh lập tức gọi người đưa tới." Hàn Dập Hạo dịu dàng ôm lấy cô, bàn tay cẩn thận từng li từng tí mà phủ ở trên bụng vẫn đang bằng phẳng của cô, nghĩ tới đứa nhỏ nơi đó của hai người bọn họ được sinh ra, khóe môi không tự chủ mà lộ ra một nụ cười.

Tuy đứa nhỏ đối với anh mà nói, cũng không quan trọng là bao, vì cô, anh cũng tình nguyện không cần đứa nhỏ. Nhưng vừa rồi Arsfat gọi điện tới nói cho anh biết, bệnh của Tòng Thiện có lẽ không phải không thể chữa trị, có lẽ ngay cả đứa bé này cũng có thể giữ được.

Nếu như Arsfat nói là sự thật, vậy anh cũng sắp trở thành cha, cùng Tòng Thiện tạo thành một gia đình hoàn chỉnh, cho nên hiện giờ trong lòng của anh tràn đầy kích động và mong đợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.