Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Chương 150: Q.2 - Chương 150: Chương 85: Tạm thời đình chỉ công tác




Editor: smizluy1901

Mười bốn tuổi đã đi lính, kiếp sống quân lữ ăn đạn đẫm máu của cụ Hàn đã tôi luyện nên tính khí rất là nỏng nảy, nhưng tính tình nóng nảy cũng không có nghĩa là ông không có khả năng phân biệt, vừa nghe cháu trai nói như vậy, ông trừng đôi mắt như chuông đồng lên, chất vấn Hàn Dập Hạo: "Vậy theo như trên báo chí nói bệnh di truyền dòng họ là có thật như vậy hay không?"

"Là thật." Hàn Dập Hạo vốn không có ý định giấu diếm, dưới tình huống này mà lừa gạt ông cụ thì tình hình còn hỏng bét và nghiêm trọng hơn so với nói thẳng cho ông cụ biết, anh đáp nói: "Tòng Thiện thà mạo hiểm cũng muốn sinh con nối dõi cho nhà họ Hàn, càng có thể chứng minh cô ấy thật lòng với cháu."

"Có lẽ cô ta chỉ là muốn dùng đứa nhỏ trói buộc cháu, vọng tưởng gả vào nhà họ Hàn." Cụ Hàn hừ một tiếng, ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo đã có ấn tượng không tốt với Tòng Thiện.

"Ông nội, ông cho rằng có người phụ nữ nào vì gả vào nhà giàu mà sẵn sàng trả một cái giá lớn như vậy không? Nếu như cô ấy điên rồi thì lấy được nhiều tiền hơn nữa có thể có tác dụng gì?" Hàn Dập Hạo hỏi ngược lại.

"Cháu đã biết cô ta có thể sẽ nổi điên giống như mẹ của cô ta, cháu còn không mau đưa cho cô ta một khoản tiền rồi đuổi cô ta đi." Cụ Hàn coi trọng huyết thống, sẽ không cho phép người phụ nữ mắc bệnh di truyền như Tòng Thiện vào cửa.

"Ông nội, từ trước tới nay cháu chưa từng cầu xin ông cái gì, lần này coi như cháu cầu xin ông, đừng nhúng tay vào, cháu và Tòng Thiện có thể đến được với nhau thật sự rất không dễ dàng, cháu không thể mất đi cô ấy, cũng sẽ không để cô ấy rời đi. Xin ông đừng ép cháu nữa." Hàn Dập Hạo rất nghiêm túc rất thành khẩn nói ra thỉnh cầu, chỉ có anh mới biết được, bọn họ đến được với nhau là không dễ cỡ nào, nhưng người bên cạnh lại tìm mọi cách chia rẽ bọn họ, anh không muốn đấu với người nhà, nhưng cho dù không muốn, về chuyện của Tòng Thiện anh cũng sẽ không nhượng bộ.

"Lão già này ép cháu?" Cụ Hàn càng không vui, khẽ quát lên, "Nếu không phải là chuyện này huyên náo dư luận xôn xao, cháu cho rằng lão già này không có việc gì làm tìm chuyện làm sao, muốn quản cháu ư?"

Lúc này, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, làm gián đoạn tranh chấp của hai người bên trong.

"Là ai!" Cụ Hàn rất không vui, lúc mình đang dạy dỗ cháu trai lại có người tới quấy rầy.

Cửa được mở ra từ bên ngoài, Hàn Trường Hạo đi vào, vẻ mặt tươi cười mà gọi: "Bố, sao bố lại nóng nảy lớn như vậy, bố không biết mình có bệnh cao huyết áp sao?"

"Ta càng già càng dẻo dai!" Cụ Hàn thấy con trai út đi vào, sắc mặt dịu đi một chút, nhưng vẫn là bộ mặt tức giận.

"Chú Sáu." Hàn Dập Hạo cung kính gọi một tiếng.

Hàn Trường Hạo ung dung thản nhiên mà dùng tay ra hiệu cho anh ở phía sau, ý bảo ông cụ để ông đối phó.

"Bố, nghe nói buổi tối bố ăn rất ít, con bảo thím Thích bưng mì lên cho bố." Hàn Trường Hạo vỗ tay phát ra tiếng, vú già trung niên ở bên ngoài lập tức bưng khay đồ ăn đi vào.

"Ta nói ta đói bụng sao?" Cụ Hàn bất mãn trừng con trai út tự tung tự tác, quát, "Không thấy ta đang dạy dỗ cháu trai sao?"

"Coi như muốn dạy dỗ cũng phải ăn no mới có sức dạy dỗ chứ ạ." Hàn Trường Hạo ân cần bưng mì đến trước mặt ông cụ, khuyên nhủ, "Nếu như bố để bụng đói, vậy nhà họ Hàn thật sự có thể xảy ra chuyện lớn rồi."

Đối với đứa con trai út luôn không đưa ra lý lẽ bài bản này, cụ Hàn vừa yêu lại vừa hận, nhưng hơn sáu mươi tuổi mới được đứa con trai như vậy, cụ Hàn đương nhiên là cưng ông nhất, cũng không nỡ thật sự quát mắng.

"Bưng đi!" Ông cụ gõ gõ cây gậy, lớn tiếng nói.

"Bố, con khó có được về nhà một lần, bố liền nhẫn tâm để con nhìn thấy bố bị đói sao? Bố không thương mình nhưng con lại thương." Hàn Trường Hạo ngoài miệng bôi mật, làm ra bộ dáng rất đau lòng.

"Con đừng tưởng ta không biết con muốn làm gì?" Ông cụ không chịu lép với cái bộ dáng đó, hừ lạnh một tiếng, chỉ vào Hàn Dập Hạo nói, "Con là muốn bao che cho nó phải không?"

" 'Bao che' gì đâu ạ, bố, động cơ của con rất đơn thuần, chính là muốn chờ bố ăn no, cùng bố dạy dỗ Tiểu Lục Tử mà." Hàn Trường Hạo "thành thật" cho thấy cõi lòng, sau đó quay đầu cau mày nhìn Hàn Dập Hạo, nói với giọng "ghét bỏ", "Con đứng ở đây chỉ sẽ ảnh hưởng đến sự ngon miệng của ông nội, con đi ra ngoài chờ đi, đợi lát nữa gọi con con hãy vào."

"Con đừng nghĩ cứ như vậy mà để cho nó rời đi!" Ông cụ nhìn thấu tâm cơ của con trai, quát ngăn cản nói.

"Con chỉ là bảo nó đi ra ngoài chờ thôi." Hàn Trường Hạo cười hì hì trấn an nói, "Bố, ăn mì đi, đây chính là tự con giám sát thím Thích làm đấy, mùi vị nhất định rất ngon."

Vừa nói, vừa lén lút ra dấu cho Hàn Dập Hạo, bảo anh mau đi ra ngoài.

"Ông nội, vậy cháu đi ra ngoài chờ ạ." Hàn Dập Hạo thuận theo bậc thang, anh làm sao không hiểu ý tứ của Hàn Trường Hạo cơ chứ, anh đi ra ngoài, mới tốt cho việc đối phó với ông cụ khó chơi, trong cái nhà này, cũng chỉ có Hàn Trường Hạo mới có thể khuyên được ông cụ.

"Các người!" Ông cụ thấy bọn họ một xướng một họa, tức giận muốn gọi Hàn Dập Hạo lại, lại bị Hàn Trường Hạo bưng bát mì đứng ở trước mặt, che tầm mắt của ông.

"Bố, ăn mì, ăn mì."

...

Ước chừng qua nửa tiếng, Hàn Trường Hạo đi ra.

"Tạm thời ông cụ bị chú dụ dỗ được rồi." Ông đi tới, vỗ vỗ bả vai của Hàn Dập Hạo, thở phào một cái, nói, "Nói đến mức miệng cũng sắp khô."

"Cảm ơn chú, chú Sáu." Hàn Dập Hạo khẽ vuốt cằm, cảm kích nói.

"Con tới đây." Hàn Trường Hạo kéo Hàn Dập Hạo đi xuống dưới lầu, cách xa căn phòng của ông cụ, mới dừng bước lại, hỏi, "Chuyện này là có người bày ra phải không?"

"Hẳn là mẹ con." Hàn Dập Hạo gần như có thể khẳng định, người có thể điều tra được nhiều bí mật của Tòng Thiện cũng sẽ không có mấy người, nếu như An Đạo Ninh là người phía sau màn bày ra, sẽ không chờ tới hôm nay mới phơi bày.

"Xem ra mẹ con là động thật rồi." Hàn Trường Hạo nói.

"Bà đã sớm động thật sự rồi." Hàn Dập Hạo cười lạnh nói.

"Chuyện trong nhà của con chú cũng không tiện hỏi nhiều." Hàn Trường Hạo nhắc nhở nói, "Nhưng mẹ con cũng đã chịu để cho việc xấu trong nhà truyền ra ngoài, cho thấy chị ấy là hạ quyết tâm không để cho con và Thẩm Tòng Thiện ở bên nhau, sau này con phải càng chú ý hơn một chút."

"Con sẽ không để cho bà lại tiếp tục làm tổn thương Tòng Thiện nữa." Đôi mắt Hàn Dập Hạo thoáng hiện một tia bén ngót, kiên định nói.

"Thẩm Tòng Thiện quả thật rất không dễ dàng gì." Từ những bài báo bóp méo sự thật kia, Hàn Trường Hạo cũng nhìn ra được chút ít những việc Tòng Thiện trải qua từ nhỏ, cũng rất bội phục cô bé này, "Chú rất thích cô bé ấy, con có thể gặp được cô ấy, cũng coi như là may mắn của con."

"Chú Sáu, trong nhà này có lẽ cũng chỉ có chú ủng hộ con." Trong lòng Hàn Dập Hạo nảy lên một dòng nước ấm.

"Thật ra thì bố của con cũng không có làm khó con." Hàn Trường Hạo khách quan nói, "Nếu không anh ấy hoàn toàn có cách khiến con và Thẩm Tòng Thiện không gặp được mặt nhau."

"Hẳn là chuyện của anh trai đã kích thích ông." Khóe môi Hàn Dập Hạo nhuốm một tia cay đắng, không biết nên vui hay nên buồn.

"Đừng trách bố mẹ con." Hàn Trường Hạo thở dài, nói, "Bố của con là muốn nhân nhượng mẹ của con, mẹ con thì là--"

"Là cái gì?" Hàn Trường Hạo nói một nửa thì dừng lại, Hàn Dập Hạo không hiểu truy hỏi tới.

"Không có gì." Hàn Trường Hạo cũng không có nói lộ hết, ông bổ cứu nói, "Chị ấy là người quan niệm môn hộ hơi nặng, con biết đấy, người lớn tuổi rất khó thay đổi suy nghĩ quan niệm, con nhìn chú xem, thích trà như mạng, uống mấy chục năm thì không đổi được. Thỉnh thoảng con đứng ở lập trường của bọn họ thử nghĩ xem, biết đâu con cũng sẽ không tức giận như vậy."

"Chú mà tính là người lớn tuổi?" Hàn Dập Hạo khinh bỉ mà liếc nhìn chú Sáu "cậy già lên mặt", nói, "Con chính là tôn trọng bà là mẹ của con, cho nên con mới năm lần bảy lượt nhẫn nhịn, con chỉ hy vọng thỉnh thoảng bà cũng có thể công bằng chính trực mà xem xét vấn đề, chứ không phải xoáy vào chỗ có vấn đề."

"Chú cảm thấy hai người là thiếu khơi thông, lúc nào đó bình tĩnh hòa nhã mà ngối xuống nói chuyện một chút." Hàn Trường Hạo đề nghị, "Dù sao chị ấy cũng là mẹ của con, mọi việc cũng sẽ không làm đến quá tuyệt."

"Chỉ mong vậy." Hàn Dập Hạo cũng không tin cách nói này, nếu như mẹ anh làm không tuyệt, anh cũng sẽ không mất đi anh trai.

"Con đi về trước đi." Hàn Trường Hạo dường như đoán được tâm tư của anh, cắt ngang hồi ức của anh, kéo anh đi tới ngoài cửa, "Đi xem xem cô bé kia thế nào."

"Được rồi, chú Sáu." Hàn Dập Hạo vừa đi vừa nói, "Vừa rồi chú nói gì với ông nội vậy, sao ông lại chịu bằng lòng 'tha cho con một mạng' ?"

"Chú nói, ở nước ta, công dân tuổi tròn mười tám thì đã có quyền bầu cử, con cũng đã hai mươi tám rồi lẽ nào ngay cả quyền kén vợ kén chồng cũng không có?" Hàn Trường Hạo nửa đùa nửa nghiêm túc nói, "Nếu như ông không muốn biến con trở thành một Tiểu Ngũ khác hay là chú, thì tốt nhất đừng can sự vào, cho nên ông liền nghe."

"Cũng chỉ có chú nói những lời này, ông nội sẽ nghe." Hàn Dập Hạo cười nói.

"Không còn cách nào khác, là người được sủng nhất nhà họ Hàn, chứng tỏ chú đây cũng áp lực rất lớn." Hàn Trường Hạo tự mãn nói.

Hàn Dập Hạo cười lắc đầu, giận mắng: "Vua tự mãn."

"Không phải ai cũng có 'tư cách' này." Hàn Trường Hạo cố làm ra vẻ vuốt vuốt tóc, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy đắc ý.

"Đúng, chú được sủng thế này, sau này chú cứ giúp con giải quyết ông nội, con đi trước." Hàn Dập Hạo cũng không có quay đầu lại mà vẫy vẫy tay, sải bước rời khỏi biệt thự nhà họ Hàn.

Hàn Trường Hạo đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng anh đi xa, như có điều suy nghĩ.

Tiểu Lục Tử, sở dĩ chú sẽ giúp con, là bởi vì chú cũng đã từng trải qua chuyện giống như con, chỉ có điều, chú dùng thất bại chấm dứt, hy vọng kết cục của con khác với chú. Chú nhìn ra được, Thẩm Tòng Thiện và A Nhược không giống nhau, cô ấy sẽ không vì tiền mà rời khỏi con. Chỉ bằng điểm này, chú cũng sẽ đem hết toàn lực ủng hộ các con.

Về đến nhà, Tòng Thiện đã ngủ rồi.

Hàn Dập Hạo đi vào căn phòng bên cạnh tắm rửa, sau đó rón rén leo lên giường, ôm lấy Tòng Thiện từ phía sau.

Tòng Thiện lập tức thức dậy, cô mở mắt sáng như sao, nhìn về phía của Hàn Dập Hạo: "Anh về rồi à?"

"Ừm." Hôn nhẹ lên mặt cô giống như lông vũ, Hàn Dập Hạo nhẹ giọng hỏi, "Đánh thức em sao?"

"Em vốn không ngủ." Tòng Thiện bị anh xoay người lại, mặt hướng về phía của Hàn Dập Hạo.

"Bởi vì chuyện ngày hôm nay mà tức giận sao?" Hàn Dập Hạo dò hỏi.

"Không có." Tòng Thiện lắc đầu.

"Không có tức giận, vậy tại sao điện thoại lại tắt máy?" Hàn Dập Hạo không tin.

"Em là không muốn những người kia gọi điện tới quấy rầy em." Tòng Thiện đáp nói.

"Em yên tâm, những truyền thông kia còn dám nói bậy, anh sẽ làm cho bọn họ đóng cửa." Hàn Dập Hạo cam kết nói.

"Cứ để bọn họ nói đi, chỉ cần không để ý tới bọn họ, bọn họ cũng sẽ cảm thấy chán thôi." Tòng Thiện không quan tâm nói.

"Mấy ngày này em cũng đừng đi làm, tránh cho mấy tay săn ảnh bám theo." Hàn Dập Hạo nhắc nhở nói.

"Em muốn đi làm cũng không đi được." Tòng Thiện bình tĩnh nói, "Em bị tạm thời đình chỉ công tác rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.