Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Chương 154: Q.2 - Chương 154: Chương 89: Ai tính kế ai




Editor: smizluy1901

"Cô muốn biết tại sao tôi trở thành như thế này?" Lộ Gia Nghi đột nhiên cất tiếng cười to, cô thu con dao trong tay lại, đi tới ghế ngồi xuống, nhìn Tòng Thiện, giống như nhớ lại cái gì đó, ánh mắt có chút mơ hồ, chậm rãi nói: "Cô có biết lần đầu tiên tôi nhìn thấy Hàn Dập Hạo là lúc mấy tuổi không? Khi đó tôi mới sáu tuổi. Anh ấy cũng không tới mười tuổi, nhưng vóc người được xem như là rất cao so với bạn cùng trang lứa, anh ấy mặc một bộ đồ ngụy trang, trên đầu đội mũ tác chiến, chân còn mang một đôi bốt da. Anh ấy đứng xa xa nơi đó, ánh mặt trời màu vàng kim chiếu rọi xuống tóc và trên quần áo của anh ấy, đường nét khuôn mặt nghiêng của thiếu niên tuấn tú thoáng như vị thần Apollo, hoàn mỹ đến mức khiến người ta ngạt thở. Thật ra thì tôi biết anh ấy là ai, anh ấy là cháu trai nhỏ tuổi nhất của Hàn lão tướng quân, nổi danh là ông vua con trong đại viên quân khu, có rất nhiều cô bé đều len lén thầm mến anh ấy. Đột nhiên, anh ấy nghiêng đầu thản nhiên quét mắt nhìn lướt qua tôi một cái, ánh mắt của anh, lạnh nhạt mà xa lánh, thật giống như cái gì cũng không để vào trong mắt, mà lại hàm chứa một sự kiêu ngạo bất tuân, giống như con sói hoang mang theo dã tính bẩm sinh. Tim tôi đập mạnh như bị thứ gì đó đánh trúng, trước mắt bỗng một màu trắng xóa, tất cả sự vật đều không tồn tại, chỉ còn lại tiếng tim đập cuồng loạn không ngừng của anh và tôi. Tôi biết, loại cảm giác đó cô nhất định không cảm nhận được, bởi vì cô chưa từng có yêu Hàn Dập Hạo giống như tôi."

Tòng Thiện lẳng lặng lắng nghe, nhìn nét mặt Lộ Gia Nghị hiện ra một sự say mê, mơ hồ có loại bệnh hoạn.

"Từ ngày đó tôi đã biết, tôi yêu người đàn ông trước mắt này, lúc đó hẳn là vẫn còn gọi là cậu bé. Mười tám năm sau, sinh mệnh của tôi đều là xoay quanh người đàn ông này. Anh cao cao tại thượng như vậy, xa không thể với tới, tôi cố gắng nổ lực đọc sách như vậy, trở thành quân y, phân công đến bệnh viện quân khu, chính là vì để được gần anh hơn một chút. Từ nhỏ anh đã là bạch mã hoàng tử hoàn mỹ trong lòng các nữ sinh, mà tôi, khi còn bé lại chỉ là một con nhóc vừa béo lại vừa xấu. Vì có thể xứng với anh, tôi ra sức giảm béo, dùng hết tất cả phương thuốc làm đẹp cổ truyền chỉ vì để mình trở nên xinh hơn một chút. Rốt cuộc tôi trở nên trắng trẻo, trở nên xinh đẹp, có tư cách đến gần anh. Nhưng thái độ của anh đối với tôi lại cũng giống như những cô gái khác, đều là lạnh lùng. Cho dù tôi đối với anh là yêu thương nhung nhớ, anh cũng chẳng thèm ngó tới--"

"Không phải cậu nói anh ấy là người đàn ông đầu tiên của cậu sao, sao lại chẳng thèm ngó tới cậu?" Tòng Thiện chất vấn nói. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

"Ha ha, tôi nói gì cô cũng tin, thật đúng là một cô gái ngu xuẩn." Lộ Gia Nghi cười nhạo nói, "Những lời đã nói ở Samos đó, tôi là cố ý nói cho cô nghe, tôi thích Hàn Dập Hạo đâu chỉ tám năm, là tròn mười tám năm! Lúc đó tôi biết cô có thể nghe được lời của tôi nói, tôi là cố ý nói như vậy, để trong lòng cô nảy sinh khúc mắt, tôi cho rằng cô hơi có chút lương tâm, sẽ giữ một khoảng cách với Hàn Dập Hạo. Nhưng cô không có, cô vốn không có coi tôi là bạn, cô biết rất rõ sẽ làm tổn thương trái tim của tôi, nhưng cô vẫn không biết xấu hổ mà đi dụ dỗ anh ấy, cô nói xem, tôi có nên hận cô hay không?"

"Tôi không có dụ dỗ anh ấy." Tòng Thiện giải thích, bây giờ biết rõ Hàn Dập Hạo không có phát sinh quan hệ với Lộ Gia Nghi, sự áy náy duy nhất trong lòng cô đối với Lộ Gia Nghi cũng đã biến mất.

"Vậy ý của cô là nói, sức hấp dẫn của tôi không bằng cô?" Lộ Gia Nghi hếch đôi mắt lạnh xinh đẹp, cười lạnh nói.

"Cậu đừng cố để tâm vào chuyện vụn vặt." Tòng Thiện nói, "Tình cảm là không thể miễn cưỡng, cho dù không có tôi, Hàn Dập Hạo vốn cũng không thích cậu. Không phải nói cậu không tốt, nhưng giữa người với người là nói duyên phận, cậu và Hàn Dập Hạo đã định trước hữu duyên vô phận, cậu không thể oán bất kỳ ai. Huống chi, lúc đó cậu mới sáu tuổi, cậu cũng vốn không phân rõ cái gì là yêu, cái gì là đam mê. Cậu theo đuổi anh ấy mười tám năm, nhưng vẫn không có được anh ấy, cậu chẳng qua là không cam lòng mà thôi. Cậu tỉnh táo lại mà suy nghĩ kỹ xem, vì một người đàn ông không yêu cậu, làm nhiều chuyện không nên như vậy, đáng không?"

"Có đáng hay không sao?" Khóe miệng Lộ Gia Nghi cong lên nụ cười, hai mắt lại có chút thất thần, "Tôi cũng không biết có đáng hay không nữa, tôi chỉ biết, người đàn ông này giống như oxy vậy chỗ nào cũng có, theo mỗi một lần tôi hít thở càng lúc càng thấm vào khắp cơ thể. Yêu anh đã sớm trở thành thói quen, giống như tim đập bình thường vậy. Thẩm Tòng Thiện, tôi vẫn luôn nói cô không xứng với Hàn Dập Hạo, bởi vì cô vốn không hiểu được tình yêu đích thực. Cô cho rằng say đắm một người có thể say đắm mười tám năm? Còn có thể không lay động? Tình cảm của tôi đối với anh ấy, cô vĩnh viễn cũng không cách nào hiểu được, cho nên cô cũng vĩnh viễn không cách nào hiểu được tôi hận cô sâu thế nào. Khi tôi biết được các người ở chung với nhau, tôi cảm thấy trời như muốn sập xuống, lòng kiên trì mười tám năm của tôi ầm ầm sụp đổ, bởi vì tôi biết, lần này không phải anh đùa giỡn, anh đối với cô là nghiêm túc, tôi vĩnh viễn mất đi anh. Nhưng tôi làm sao dễ dàng nhận thua như vậy, cô đã bất nhân, cũng đừng trách tôi bất nghĩa. Tôi nghĩ hết mọi cách, thậm chí cầu xin anh họ ở nước ngoài giúp đỡ, nhưng bất kể kế hoạch của tôi cẩn thận chặt chẽ cỡ nào, đến cuối cùng cũng đều bị cô tránh được. Tôi không cam lòng, thật sự không cam lòng, nhưng mắt thấy chỗ hở càng lúc càng lớn, tôi buộc phải chỉ có thể tạm ra nước ngoài tránh đầu gió, nhưng cô hết lần này đến lần khác lại muốn tìm tới tôi vào lúc này."

Lộ Gia Nghi chậm rãi đứng dậy, nét mặt trở nên méo mó, hình ảnh vui vẻ động lòng người trong ngày thường không còn nữa, thay vào đó hoàn toàn là vẻ lạnh lùng độc ác như ác quỷ địa ngục, cô giơ con dao mổ lên, hung dữ nói: "Thiên đường có lối cô không đi, Địa ngục không cửa cô lại muốn xông vào! Thẩm Tòng Thiện, tất cả đều là cô gieo gió gặt bão, là đáng đời cô!"

Hét lớn một tiếng, Lộ Gia Nghi liền xông tới phía của Tòng Thiện, lưỡi dao nhắm thẳng vào tim!

"Hàn Dập Hạo đã tra được hành tung của tôi, cậu giết tôi, anh ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu!" Tòng Thiện quát lên.

"Ha ha ha!" Lộ Gia Nghi cười to nói, lưỡi dao chuyển hướng, ép lên trên cổ của Tòng Thiện, khinh miệt nói, "Cô là nói sợi dây chuyền trên cổ của cô? Cô cho rằng tôi không biết bên trong có thiết bị theo dõi sao? Tôi cố tình dẫn cô lượn một vòng, sau đó ném sợi dây chuyền trên cổ của cô vào trong xe rác, đoán chừng là bây giờ Hàn Dập Hạo của cô đang tìm cô ở khu bãi rác!"

"Làm sao cậu lại biết?" Tòng Thiện có chút hoảng, mặt biến sắc.

"Thủ đoạn lừa bịp này có thể giở trò ở trước mặt tôi mấy lần?" Lộ Gia Nghi giễu cợt mà cười lạnh nói, "Lần đó, sau khi bắt cóc cô thất bại, tôi đã biết trên người của cô nhất định giấu thiết bị theo dõi, có khả năng nhất chính là giấu ở trong đồ Hàn Dập Hạo tặng cho cô, cho nên dĩ nhiên là liên tưởng đến sợi dây chuyền của cô. Thẩm Tòng Thiện, cô muốn đấu với tôi sao, quá non, kiếp sau đầu thai nên thông minh một chút lại đến đấu với tôi! Bây giờ, tôi sẽ tiễn cô lên đường trước!"

Nói xong, Lộ Gia Nghi hơi vặn cổ tay một cái, đang định giật cổ họng của Tòng Thiện.

"Rầm!"

Đột nhiên, cánh cửa bị ngoại lực bất thình lình đạp ra, cả cánh cửa bỗng chốc vỡ nát trên mặt đất, ở lúc bụi đất bốc lên, một viên đạn gào thét mà đến, tinh chuẩn mà xuyên qua xương bả vai của Lộ Gia Nghi!

"A!" Lộ Gia Nghi vẫn còn đang đắm chìm trong khiếp sợ, còn chưa có nhìn thấy rõ người tới là ai, trên bả vai đã truyền đến cơn đau khiến người ta không cách nào chịu đựng được, cô thốt lên một tiếng kêu đau, phản xạ có điều kiện đổ người về một bên.

Tòng Thiện nhân cơ hội đá trúng bụng của cô, dựng người lên, bả vai đụng vào trên khuỷu tay của Lộ Gia Nghi, đụng rơi dao mỗ xuống đất!

"Không có sao chứ?" Sắc mặt Hàn Dập Hạo tái mét bước vài bước dài tới, một tay ôm lấy Tòng Thiện vào lòng, trong một tay khác cầm súng nhắm ngay Lộ Gia Nghi đang bụm vết thương.

"Em không sao." Tòng Thiện lắc đầu, Lộ Gia Nghi vẫn còn chưa kịp làm gì cô đã bị chế ngự, hẳn là cũng coi như một sự may mắn.

Hàn Dập Hạo tháo sợi dây thừng ra, cẩn thận dò xét một lượt, thấy cô không có ngoại thương gì rõ ràng, mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi tầm mắt dời về phía Lộ Gia Nghi bị người cưỡng chế trên đất, thì đôi mắt như chim ưng lập tức trở nên tàn nhẫn vạn phần, anh nổi giận đùng đùng giơ súng lên, bắn một phát ở trên đầu gối phải của Lộ Gia Nghi.

"A!" Tiếng kêu thảm lập tức thốt lên.

"Đừng!" Tòng Thiện vội vàng giữ chặt Hàn Dập Hạo, chặn lại nói, "Vừa rồi cô ấy đã thừa nhận những chuyện cô ấy đã làm, đã đủ để cô ấy ngồi tù rồi!"

"Ngồi tù?" Hàn Dập Hạo lạnh lùng nói, "Anh còn có thể để cô ta sống sốt rời khỏi đây sao? Nằm mơ!"

Nói xong, anh nhắm ngay một chân khác của Lộ Gia Nghi, muốn bóp cò, Tòng Thiện nói gì cũng không nhượng, nắm chặt, không buông tay, lớn tiếng nói: "Lẽ nào anh muốn trở thành kẻ giết người sao? Còn làm ngay trước mặt con trai của chúng ta?"

"Đưa cô ấy ra ngoài!" Hàn Dập Hạo ra lệnh một tiếng, lập tức có người tới kéo Tòng Thiện.

"Hàn Dập Hạo!" Tòng Thiện cả giận, người đàn ông này không nghe khuyên bảo, nhưng cô cũng biết, Hàn Dập Hạo đang trong cơn tức giận, nổi lên sát tâm, cô khuyên như thế nào cũng vô dụng.

"Ai da!" Tòng Thiện đột nhiên ôm bụng, lớn tiếng kêu đau, "Bụng em đau quá!"

Hàn Dập Hạo vừa nghe, lập tức thu súng lại, lo lắng hỏi: "Bụng rất đau?"

"Có lẽ động thai!" Tòng Thiện nhe răng nhếch mép nói.

Hàn Dập Hạo hoảng hốt, muốn ôm Tòng Thiện lên, cô liền thừa cơ hội này, đoạt súng của anh.

"Em!" Hàn Dập Hạo nổi giận, cô lại dám gạt anh.

"Anh bình tĩnh một chút trước đã, em để anh tới, không phải là muốn nhìn anh trở thành kẻ giết người, em chỉ là muốn cô ấy nhận được trừng phạt nên có, đón nhận sự trừng trị của luật pháp." Tòng Thiện chỉ vào Lộ Gia Nghi, nói với Hàn Dập Hạo.

"Không cần!" Hàn Dập Hạo chỉ muốn thi hành tư hình, anh muốn Lộ Gia Nghi thảm hơn gấp ngàn vạn lần so với ngồi tù.

"Cô ấy cũng đã thành như vậy rồi, sau này cũng sẽ không tạo thành bất cứ uy hiếp gì đối với em, anh coi như tích phúc cho con của chúng ta đi, giữ lại cho cô ấy một mạng." Tòng Thiện lôi kéo ống tay áo của anh, khuyên nhủ, "Không phải em đang cầu tình cho cô ấy, nếu như anh bí mật thẩm lí phán xét cô ấy, thực ra trái lại là đang giúp cô ấy che giấu hành vi phạm tội. Phơi bày chân tướng những chuyện cô ấy đã làm, mới thật sự có tác dụng trừng phạt. Hơn nữa, em không muốn thấy máu, anh nghe theo em có được hay không?"

"Anh bí mật thẩm lí phán xét cô ta trước, rồi mới để cho hệ thống tư pháp định tội cô ta." Hàn Dập Hạo không dễ thuyết phục như vậy, khi anh nhận được tin nhắn của cô, thì quả thật sắp phát điên, nếu như cô xảy ra chuyện gì, anh không ngũ mã phanh thây Lộ Gia Nghi không được!

"Nếu như anh giết chết cô ấy, vậy hôm nay em bố trí cái ván cờ này sẽ uổng phí." Tòng Thiện cũng kiên trì nói, "Cô ấy hại chết cậu của em, em cũng rất hận cô ấy, nhưng em càng muốn chính là cả vụ việc được chấm dứt, cũng trả lại cho cậu em một công đạo. Chờ xét xử xong, anh muốn làm thế nào với cô ấy em cũng không phản đối, nhưng bây giờ, em hy vọng anh có thể giao cô ấy cho cảnh sát."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.