Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Chương 104: Q.2 - Chương 104: Trốn tránh




"Tòng Thiện, sao con lại về rồi?" Thẩm Tòng Nghĩa mở to hai mắt, đứng dậy, nhìn cô gái sắc mặt trắng bệch đứng ở cửa, lên tiếng kinh ngạc gọi.

Tòng Thiện lại không có trả lời, dường như cô vốn không có nghe được lời của ông, lại dường như đã mất đi khả năng nói chuyện, cô chỉ sững sờ nhìn chằm chằm hai người bên trong, trong lòng trong đầu vẫn còn đắm chìm ở trong kinh ngạc và khó có thể tin khi nghe được mấy lời đối thoại ấy.

Trong đầu của cô rối loạn, sắc mặt trắng bệch, không tự chủ dịch về phía sau một bước, như muốn tông cửa xông ra.

Thẩm Tòng Nghĩa vội vàng chạy tới, kéo lấy tay của Tòng Thiện, độ rét lạnh kinh người này khiến người ta hoảng sợ, lo lắng hỏi: "Tòng Thiện, con làm sao vậy?"

Con không sao. Tòng Thiện muốn trả lời, muốn lắc đầu, nhưng cơ thể dường như không phải là của mình, không làm ra được phản ứng, cô chỉ nhìn chằm chằm vào Thẩm Tòng Nghĩa, hai mắt vô thần, mất đi tiêu điểm, giống như tượng người không có linh hồn.

"Mau vào đi." Biết cô nhất định là đã nghe được cuộc đối thoại giữa ông và Nhạc Thanh Lăng, Thẩm Tòng Nghĩa sợ cô nghĩ không thông, lập tức kéo cô vào nhà, để cô ngồi xuống, ân cần lần lượt hỏi thăm tình hình của cô.

Tòng Thiện dường như hồi thần lại, vừa định đáp, một giọng nói đột nhiên chen vào.

"Tôi xin đi trước." Nhạc Thanh Lăng tao nhã đứng dậy, nói một câu, định đi ra ngoài cửa.

Nghe vậy, Tòng Thiện nhìn về phía của bà, đôi mắt như thạch anh tím thoáng hiện tâm tình phức tạp, thông minh như cô, làm sao không nghĩ ra tất cả mọi chuyện hôm nay đều là Nhạc Thanh Lăng cố tình sắp đặt, mục đích chính là muốn cô nghe thấy những lời đối thoại này. Chẳng lẽ, bà ghét cô như vậy sao, cho nên không tiếc tổn thương cô như thế?

Nhạc Thanh Lăng cũng nhìn hiểu được sự bi thương và chỉ trích trong mắt của Tòng Thiện, nhưng bà lại không cho là mình làm sai, có lẽ những cách làm của bà là tàn nhẫn, nhưng những sự thật này sớm muộn gì Tòng Thiện cũng biết, biết sớm đối với tất cả mọi người đều tốt, ít nhất cô không thể tiếp tục quấn lấy Dập Hạo nữa. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

Nhạc Thanh Lăng liếc mắt nhìn Tòng Thiện lần cuối, xoay người rời khỏi nhà họ Thẩm.

"Tòng Thiện, con trả lời cậu một tiếng đi." Thấy Tòng Thiện vẫn không có phản ứng, Thẩm Tòng Nghĩa sốt ruột đến độ không biết làm thế nào cho phải. Ông hết sức tự trách mình, tại sao hôm nay lại đồng ý gặp Nhạc Thanh Lăng, tại sao phải để cho người đàn bà đó vào nhà, nếu không Tòng Thiện cũng sẽ không nghe thấy được những thứ không nên nghe.

"Cậu." Giọng khàn khàn như phát ra từ trong giếng cổ khô cằn, khô khốc nhỏ bé như vậy, Tòng Thiện hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, cô mở to hai mắt nhìn chằm chằm Thẩm Tòng Nghĩa, giống như người chết chìm đang tìm kiếm cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, cô vẫn còn ôm lấy một tia hy vọng cuối cùng, càng hy vọng những lời cô nghe thấy đều là nghe nhầm, sự thật vốn không phải như vậy, "Cậu, cậu nói cho con biết, thật ra thì lời hai người nói đều không phải là sự thật, có đúng hay không?"

Thẩm Tòng Nghĩa á khẩu không trả lời được, ông cũng thật muốn tất cả chuyện này đều không phải là sự thật, nhưng...

Thấy cậu im lặng, Tòng Thiện từ mong chờ dần dần chuyển thành thất vọng, tuyệt vọng, như rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Cô đột nhiên mất đi tất cả sức lực, ngã vào trên ghế sofa, toàn thân như bị đóng băng, lạnh đến mức da thịt cô thấy đau, đâm vào hơi thở dồn dập của cổ.

Hoang mang, sợ hãi, tủi thân, không cam lòng, giống như thủy triều tập kích vào trong lòng của cô, mỗi một lần va chạm đều là lạnh lẻo thấu tim.

"Tại sao?" Vành mắt cô ửng đỏ, giống như đứa trẻ lạc đường, đột nhiên cảm thấy mất phương hướng, tim rất mệt mỏi rất đau, số mạng lại lần nữa mở ra cho cô một trò đùa cực lớn, cô vẫn luôn sống cố gắng như vậy khổ cực như vậy, cho rằng chỉ cần không bỏ cuộc, thần may mắn cũng sẽ xem trọng cô.

Rốt cuộc cô chờ được tình yêu của mình, lúc sắp có được kết tinh tình yêu, nhưng lại đột nhiên để cho cô phát hiện sự thật tàn khốc như vậy, cô nên làm cái gì bây giờ? Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?

Trong lòng Thẩm Tòng Nghĩa cũng rất khó chịu, ông kéo dài không nói cho Tòng Thiện biết chuyện này, chính là lường trước được cô sẽ có phản ứng như thế, ông thử khuyên nhủ: "Tòng Thiện, đây đều là mệnh, chúng ta cũng không thay đổi được, nếu đã xảy ra, chỉ có đi đối mặt."

"Con thật sự là không muốn tin đây là mệnh!" Tòng Thiện nhìn vào Thẩm Tòng Nghĩa, cả người nhịn không được khẽ run, quả đấm của cô nắm đến rất chặt, dường như nới lỏng một chút cô sẽ không có dũng khí nói chuyện, "Tại sao số mạng này lại phủ xuống trên người của con, trên đời này có hàng ngàn hàng vạn người, tại sao lại là con!"

"Tòng Thiện." Thẩm Tòng Nghĩa không biết trả lời thế nào, đúng vậy, trên đời này, người xấu nhiều như vậy, hết lần này đến lần khác lại muốn cho Tòng Thiện chịu nhiều đau khổ như vậy, ông trời thật sự mắt mù!

"Cậu, cậu nói cho con biết, con nên làm cái gì bây giờ?" Tòng Thiện kéo lấy cánh tay của Thẩm Tòng Nghĩa, yếu ớt hỏi.

"Đều do cậu, nếu như cậu sớm nói cho con biết, đứa nhỏ này cũng sẽ không có." Thẩm Tòng Nghĩa tự trách nói, ngay từ lúc Tòng Thiện bắt đầu với Hàn Dập Hạo, ông nên dự liệu tới tình huống hiện tại này, nhưng ông lại tư lợi cho rằng nói chậm một chút, có thể để cho Tòng Thiện có nhiều thời gian hạnh phúc vui vẻ hơn, lại không nghĩ rằng, hôm nay mang đến cho cô nỗi đau sâu sắc như vậy.

Vừa nghe đến hai chữ "đứa nhỏ" này, Tòng Thiện nhất thời như bị kim châm, đột nhiên đứng dậy, kiên quyết hét lớn: "Con sẽ không bỏ đứa bé, con phải sinh nó ra!"

Thẩm Tòng Nghĩa cũng đứng lên theo, thấy cô phản ứng kịch liệt như vậy, muốn để cô bình tĩnh lại một chút, nghe ông chậm rãi nói: "Tòng Thiện, trước tiên con đừng kích động, con hãy nghe cậu nói. Cậu biết tâm trạng của con bây giờ, bất kỳ một người mẹ nào cũng không dễ dàng vứt bỏ đứa con của mình. Nhưng con phải suy nghĩ cho chính con một chút, suy nghĩ cho tương lai một chút. Coi như con sinh đứa nhỏ ra, nhưng con không có khả năng chăm sóc cho nó, đứa nhỏ nên làm cái gì bây giờ?"

"Không, không, con đương nhiên có thể chăm sóc cho nó." Tòng Thiện cố chấp nói. Bây giờ cô bình thường như vậy, làm sao có thể sẽ điên? Nhất định là bác sĩ nói chuyện giật gân, nhất định là vậy!

"Cậu đã thấy mẹ con phát bệnh, mỗi một lần phát bệnh chị ấy đều rất đau đớn, rất khó chịu. Cậu không muốn con bước theo gót của chị ấy." Thẩm Tòng Nghĩa lời nói thành khẩn mà khuyên nhủ, "Đứa nhỏ, sau này có thể lại muốn, bây giờ khoa học phát triển như vậy, nói không chừng sau này sẽ có thể tìm được cách điều trị loại bệnh này."

"Vậy nếu như trị không hết thì sao?" Tòng Thiện hỏi ngược lại, đây là bệnh di truyền, là gen có vấn đề, không phải tùy tiện là có thể trị được?

"Trị không hết cũng có thể nhận con nuôi, người trẻ tuổi bây giờ không phải là đều thích trải qua thế giới của hai người sao? Nói không chừng Tiểu Hàn không để ý?" Thẩm Tòng Nghĩa khuyên giải nói, bình thường Hàn Dập Hạo đối với Tòng Thiện tốt như vậy, cũng sẽ không để ý.

"Nhưng con để ý!" Tòng Thiện khổ sở mà ngắt lời nói, cô không biết Hàn Dập Hạo biết những chuyện này sẽ có phản ứng thế nào, nhưng cô không vượt qua được cửa ải của bản thân mình. Nói cho anh biết, cô không thể sinh con cho anh? Bởi vì cô có bệnh? Nghĩ tới anh đã từng nói, hai người mong chờ có thể có em bé như vậy, cô đã cảm thấy trong lòng rất đau rất đau, nhớ lại lúc đầu vui mừng khi biết có thai, mới biết được từ thiên đường rơi xuống địa ngục, hóa ra chỉ cần thời gian chốc lát.

"Tòng Thiện!" Thẩm Tòng Nghĩa rất sốt ruột, không biết nên khuyên cô thế nào.

Tòng Thiện giơ tay lên, không muốn nói gì thêm nữa, "Con muốn một mình yên tĩnh."

Nói xong, vòng qua Thẩm Tòng Nghĩa, đi về phòng của mình.

Bỏ lại ông cụ lo lắng mà nhìn bóng lưng của cô, không yên lòng.

Đóng cửa lại, Tòng Thiện thẩn thờ ngồi ở trên giường, trái tim co rút đau đớn không gì sánh được.

Tay xoa lên bụng, cảm nhận được bằng phẳng nơi đó, dường như có thể nghe được tiếng tim đập "thình thịch" yếu ớt lại rõ ràng của đứa nhỏ.

Cô giống như rơi vào khoảng không vô tận, không cảm giác được thời gian trôi qua, chỉ cảm thấy toàn thân bị bóng tôi âm u lạnh lẽo bao phủ.

Trong đầu rõ ràng vang vọng mỗi một câu đối thoại vừa rồi, hóa ra mẹ là vì như vậy mới tự sát, hóa ra những lời vô cớ trách mắng khi còn bé mà cô không muốn nhớ lại ấy không phải bởi vì cô là con gái của An Đạo Ninh, mà là bởi vì mẹ cô có bệnh!

Cô thật không muốn tin tất cả những chuyện này, nhưng những lời đó vẫn còn vang bên tai, cho dù trong lòng cô kháng cự thế nào, lại không thể không thừa nhận, bởi như vậy, tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích.

Có thể giải thích vì sao mẹ lựa chọn một cái chết thảm như vậy, có thể giải thích vì sao cậu đột nhiên bảo cô đừng nói chuyện cô có thai với Hàn Dập Hạo, bây giờ nghĩ lại, thật ra thì có rất nhiều việc sớm đã có dấu hiệu, chẳng qua là cô quá ngu ngốc, trước nay không nghĩ tới có lẽ còn cất giấu bí mật lớn hơn.

Cô thật sự quá ngốc! Cô cũng không oán trời trách đất, cũng không mắng số phận bất công, cho rằng đau khổ cuối cùng sẽ dần kết thúc, ông trời cũng sẽ không vĩnh viễn vô tình với cô như vậy.

Nhưng cô lại lần nữa sai lầm! Ông trời không chỉ lại lần nữa giáng xuống vận rủi cho cô, còn giáng xuống một vận rủi mà cô không cách nào đảm đương!

Cô không muốn mất đi đứa nhỏ, cũng không muốn mất đi Hàn Dập Hạo!

Đúng rồi, Hàn Dập Hạo!

Cô vội vàng hấp tấp lấy điện thoại ra, muốn gọi đi, ngón tay lại dừng ở trên bàn phím, làm thế nào cũng không ấn xuống được.

Coi như gọi đi thì sao? Nghe được giọng của anh thì nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ muốn anh giống như cô, rơi vào đau khổ bàng hoàng sao? Chẳng lẽ phải nói cho anh biết, người phụ nữ anh yêu sau này sẽ trở thành kẻ điên, thần trí mơ hồ? Đến một ngày nào đó, có lẽ ngay cả anh cũng không nhớ nổi, đến cuối cùng, sẽ giống như mẹ và bà ngoại của cô, dùng một cách thức cực đoan chết ở trước mặt của anh.

Cô không thể làm như vậy, không thể cho anh biết, không thể ích kỷ mà để cho anh chia sẻ nỗi đau của cô.

Điện thoại rơi xuống đất một cách yếu ớt, "bộp" một tiếng thanh thúy.

Cô đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, toàn bộ sức lực của cô không chịu nổi sức nặng hao tổn của sự đấu tranh nội tâm, cô thật sự không muốn nghĩ gì cả, ngủ một giấc trước đã.

Đúng rồi, ngủ! Nói không chừng thức dậy, chuyện lại bỗng sau cơn mưa trời lại sáng!

Nghĩ vậy, Tòng Thiện lập tức dùng chăn trùm kín mình giống như con đà điểu vậy, nhắm mắt lại, ép mình đừng nghĩ gì cả, ngủ thật ngon.

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời vẫn rực rỡ như vậy, không nhiễm chút mây mù, ánh mặt trời ấm áp vẩy khắp cả vùng đất, làm thế nào cũng không xuyên qua được cánh cửa sổ nhỏ này.

Ở tại một căn cứ quân sự xa xa nào đó, Hàn Dập Hạo quan sát vũ khí uy lực loại mới, nghe được tiếng nổ đinh tai nhức óc này, cùng tất cả mọi người ở đây lộ ra nụ cười hưng phấn và kích động.

Có loại tên lửa loại mới này, đối với khả năng tác chiến của quân đội mà nói lại có tiến triển lớn mạnh vượt bậc, mấy ngày qua không ngủ lập ra phương án, nỗi cực khổ bỗng hóa thành hư không.

Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh trong vắt, mây trắng khắp trời này bỗng hóa thành nụ cười xinh đẹp của một người con gái.

Nhớ tới người con gái yêu dấu, trái tim Hàn Dập Hạo bỗng trở nên mềm mại như đám mây.

Tòng Thiện, mấy ngày không nghe được giọng nói của em rồi, em có khỏe không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.