Shadow Music

Chương 11: Chương 11




Sự có mặt của Gab ở cổng trước tu viện Arbane được chào đón nồng nhiệt.

Cha trưởng tu viện đã đưa ra chỉ thị đến diện kiến ông vào giờ phút cô xuất hiện, và giờ ông vội vã bước tới, tay đặt trên chiếc dây lưng vòng quanh cái bụng tròn xoe của mình và hổn hển gọi thức ăn đồ uống.

Với một điệu bộ cúi đầu trang trọng, ông lắp bắp. “Thật là vinh hạnh được đón tiếp công nương với lòng hiếu khách tầm thường của chúng ta. Phải, chúng ta rất, rất lấy làm vinh hạnh.”

Ông siết chặt lấy bàn tay cô và nhất quyết không thả ra cho đến khi cô cương quyết giật về.

Cô giới thiệu đội cận vệ của mình với cha trưởng và mở lời. “Chúng con cám ơn cha đã mở rộng nhà đón chào, và con cám ơn cha đã cho phép đám cưới của con được diễn ra ở đây.”

“Chúng ta mới thật là vinh hạnh. Mọi người đều đang sửa soạn cho nghi lễ thần thánh này đã lâu rồi, và giờ cũng chỉ còn có một tuần nữa thôi. Sự kết hợp hẳn sẽ bảo đảm cho một mối quan hệ lâu dài và hòa bình giữa hai thị tộc.” Ông ngoắc tay ra hiệu cho một người hầu nhanh chóng đến chờ chỉ thị. “Hẳn con phải đói và khát lắm rồi. Hãy vào bên trong nào. Chúng ta đã chuẩn bị nơi nghỉ ngơi cho con và những người lính. Ta hiểu họ luôn ở bên cạnh con khi rời nhà. Phải không nhỉ?”

“Thưa phải, nhưng con rất vui với sự đồng hành của họ.”

Một phụ nữ trẻ xinh đẹp vội vã bước đến và chìa một bó hoa to tướng vào mặt Gabrielle. Gabrielle nhận lấy và lên tiếng cám ơn, miệng mỉm cười khi cô ta khẽ nhún gối vụng về chào.

“Chúng thật đáng yêu,” cô nói to khi người phụ nữ co chân chạy biến đi.

“Chuyến đi của con có vui không?” Cha trưởng lên tiếng hỏi.

Gabrielle dù muốn cũng không cười nổi, trong lòng tự hỏi rằng liệu ông ấy sẽ nghĩ gì nếu cô buột miệng nói thật về chuyến đi của họ. Họ hiện giờ đã ở bên trong tu viện nhiều giờ rồi, nhưng vị cha trưởng không hề biết điều đó. Gabrielle cùng đội cận vệ của cô đã xuống ngựa và vòng qua khu rừng để tiếp cận Tu viện Arbane qua cổng trước. Hành trình của họ mất nhiều nhất là vài phút đồng hồ, nhưng vì họ đang phải giữ mồm giữ miệng về chuyện của Liam MacHugh, cô chỉ thốt lên, “Rất tuyệt, thưa cha, nhưng con mong được thay váy áo trước khi nghỉ ngơi.”

Chiếc áo choàng che đi những vết máu của Liam dính trên váy cô. Vì thời tiết vẫn còn ấm áp, nên cha trưởng hẳn nghĩ là cô đang phát ốm lên vì phải mặc trên người bộ váy áo nặng chình chịch đến như vậy.

“À, tất nhiên rồi. Thày dòng Anselm chờ bên trong để dẫn con về phòng. Ta rất mong họ sẽ làm con hài lòng.”

“Con chắc mình sẽ cảm thấy thoải mái nhất.”

“Chúng ta bắt đầu lo khi thời gian trôi qua mà con vẫn chưa tới. Chúng ta đã chờ con nhiều giờ trước rồi.”

“Con xin lỗi đã làm các cha lo lắng. Cảnh vật ở đây quá đáng yêu đến nỗi làm con quên cả thời giờ.”

Vị cha trưởng dường như lấy làm mãn nguyện với câu trả lời của cô. Ông nắm lấy cánh tay cô và bắt đầu dẫn đi.

“Khách khứa đang đến và hạ trại bên ngoài tu viện của chúng ta nhiều ngày nay rồi. Hầu hết đều đến từ nước Anh, nhưng một số lại đến từ các nước xa hơn như Pháp và Tây Ban Nha, ai cũng mang theo các món quà để đánh dấu sự kiện đầy hứa hẹn này. Những người đồng hương của con từ St. Biel mang theo món quà tuyệt vời nhất, ta tin vậy. Đó là một bức tượng thánh hộ mệnh rất đẹp. Họ đã nhờ để trong phòng đựng đồ thờ của chúng ta cho đến khi đám cưới diễn ra, và ta chắc Lãnh chúa Monro muốn đặt nó ở một nơi trang trọng trong nhà nguyện riêng của mình. Con sẽ thấy nhiều món quà khác tại buổi tiệc…”

Gabrielle mỉm cười gật đầu khi vị cha trưởng tiếp tục nói huyên thuyên về đống quà cáp và những vị khách cùng bữa yến tiệc. Rõ ràng là vị cha trưởng chưa từng bao giờ thấy một buỗi lễ trang trọng như thế, và cô hoàn tòan sung sướng cho phép mình để cho lòng nhiệt tình của ông tiếp tục.

Họ vừa tiến vào phòng sảnh thì cha trưởng dừng chân và ra hiệu cho một người vừa đi ngang qua họ.

“Con phải gặp Lãnh chúa MacKenna. Anh ta cũng là khách ở đây, nhưng sắp đi rồi. Lãnh chúa.” Ông gọi to, “gặp Công nương Gabrielle đi nào. Cô ấy đến rồi đây.”

Người đó quay lại và bước về phía họ với nụ cười tỏ ra chân thật và nồng nhiệt trên môi. Sải chân dài, dáng đi đầy kiêu hãnh. Mái tóc đen lượn sóng chải hất về phía sau đầu, và không có lấy một vết sẹo nào trên các đường nét khuôn mặt hoàn mỹ ấy. Hẳn anh ta có một cuộc sống suôn sẽ, cô nghĩ bụng.

Anh ta cúi đầu trước cô. “Tôi có nghe rằng cô rất xinh đẹp, và phải nói điều đó không hề phóng đại một chút nào.”

“Cám ơn ngài vì lời ngợi khen.”

“Chắc con đã biết Công nương Gabrielle sẽ tổ chức đám cưới ở đây với Lãnh chúa Monroe.” Cha trưởng xen vào.

“Tất nhiên con biết,” Lãnh chúa MacKenna đáp lại, “Ông ấy là bạn tôi,” anh ta nói với Gabrielle, “và tôi sẽ dự buổi lễ theo lời mời của ông ấy. Sẽ là một ngày ý nghĩ đối với cả hai thị tộc. Còn về vùng đất… ý tôi là Finney’s Flat… đối với một người dân cao nguyên thì sẽ mang lại hòa bình giữa các thị tộc, vì Lãnh chúa Monroe hiểu rằng nó sẽ được sử dụng một cách khôn ngoan. Tôi mong đợi buổi lễ này.” Anh ta cúi đầu lần nữa. “Cho tới lúc đó…” anh ta vừa nói vừa bước đi.

Cha trưởng đợi cho đến khi anh ta khuất hẳn với lên tiếng, “Sự tốt bụng của Lãnh chúa MacKenna làm chúng ta ngạc nhiên. Cậu ta mang đến một xe đầy lúa mạch. Trước đó thì chưa bao giờ tỏ ra hào hiệp đến thế, chúng ta khá choáng váng và lấy làm vui mừng. Vị lãnh chúa này đã trở nên biết suy nghĩ. À, thầy dòng Anselm đây rồi. Ông ấy sẽ chỉ đường cho các con.”

Hai căn phòng được chỉ định dành cho Gabrielle nằm ở phần rộng rãi nhất của tu viện. Chúng rộng một cách đáng ngạc nhiên và thông nhau qua các cửa. Đám người hầu bận rộn dỡ váy áo của cô ra để chuẩn bị cho cho các buổi lễ sắp tới. Gabrielle giữ áo choàng quấn quanh người cho đến khi chỉ còn lại một mình trong phòng. Cô không chắc làm được gì với vệt máu trên chiếc váy màu kem của mình, và không hề than phiền về lý do nó lại xuất hiện ở đó. Cô thay đồ xong liền giấu biến chiếc váy xuống tận đáy một chiếc rương to.

Tối muộn hôm đó, sau khi đám hầu gái đã lên giường an giấc, Fause và Lucien dẫn Gabrielle tới phòng của Liam. Cha Franklin và Cha Gelroy đều có mặt và đang trong một cuộc tranh luận kịch liệt.

“Anh ấy tỉnh lại chưa?” cô hạ giọng thì thầm để không làm phiền đến bệnh nhân.

Frankin mỉm cười với cô. “Cậu ấy chưa, nhưng đã thốt lên lời rên rỉ nào đó, và ta có cảm giác là cậu ta sẽ sớm tỉnh lại thôi.”

“Hoặc sẽ không,” Gelroy cau mày. “Anh ta chưa hết nguy hiểm, phải không nhỉ, Franklin?”

“Ai cũng phải hy vọng, Gelroy.”

“Nếu cậu ta chết, Colm MacHugh sẽ phá tan tành nơi này ra mất. Với anh ta thì chẳng quan trọng gì là thiêng liêng hay không. Anh ta cần được biết em trai mình đang ở đây. Mong rằng anh ta sẽ tới để đưa anh chàng này về trước khi Liam chết.”

“Nếu cậu ta chết thôi,” Franklin nạt lại, “Nhưng tôi tin là không. Tôi đồng ý rằng Lãnh chúa MacHugh nên được báo về sự có mặt của Liam ở đây. Tôi nghĩ cha nên đi đốt đuốc ngay tối nay.”

“Tôi sẽ vui mừng mà tiếp nhận nhiệm vụ của cha trong lúc cha tới đất của MacHugh thì có,” Gelroy bật lại.

“Tôi quá già cả và yếu ớt để bắt đầu cuộc hành trình này.” Ông thì thào.

Gelroy khịt mũi. “cha chẳng già lụ khụ lẫn yếu ớt. Có mà khiếp sợ ấy, Franklyn. Đúng thế rồi còn gì.”

“cha thì không chắc?”

“Dĩ nhiên là tôi sợ. Thật ra, tôi còn sợ hơn cả cha ấy chứ,” ông thấp giọng xuống. “Lại còn già hơn 2 tuổi nữa, đó là lý do tại sao cha nên đi tới đó, còn tôi ở lại. Tim tôi không chịu được sự thất vọng của Lãnh chúa MacHugh đâu.”

Trước khi Franklin định khơi mào một sự bác bỏ, Gelroy quay sang Gabrielle. “Chúng ta đã tranh luận về vấn đề này cả tiếng đồng hồ rồi.”

Cô cau mày. “Con không hiểu được nỗi băn khoăn của hai cha. Con nghĩ Lãnh chúa MacHugh hẳn sẽ vui đến phát điên khi biết em trai mình còn sống chứ.”

“Có lẽ thôi,” Franklyn tiếp lời. “Nhưng nếu như Liam chết trước khi Colm MacHugh đến được đây thì sao. Và sau khi Gelroy báo là Liam còn sống. Rồi sao nữa?”

“Ý cha muốn nói là sau khi Cha báo với anh ta Liam vẫn còn sống.” Gelroy cáu kỉnh.

“Con tin là hai cha đang tự chuốc phiền đấy,” cô lên tiếng. “Và Colm MacHugh phải được báo cho biết. Anh ta hẳn giờ đang điên tiết lên. Nếu người mà con yêu quý biến mất tăm mất tích, không biết con sẽ phải làm gì.”

Cho dù họ có thấp giọng thảo luận vụ việc này, Gabrielle cảm giác họ nên ra ngoài sảnh để không làm phiền đến Liam.

“Cậu ta không nghe thấy được đâu,” Franklin nói. “Cậu ta vẫn còn mê man.”

Gelroy nối bước theo Gabrelle vào sảnh và đóng cánh cửa đằng sau lại. “Ta hứa với con, quý cô, rằng Franklyn và ra sẽ giải quyết chuyện này. Không phải lo gì hết. Một người trong chúng ta chắc chắn sẽ báo cho Colm MacHugh biết chỗ ở của em trai anh ta.”

“Đám cận vệ có đề nghị con hỏi liệu cha có phiền nếu như họ canh chừng cho Liam các đêm không. Anh ấy không nên ở một mình.

Gelroy vừa thấy mừng vừa thở phào nhẹ nhõm trước lời đề nghị. “Ta sẽ vô cùng hoan nghênh sự trợ giúp của họ. Franklin và ta đã hứa không nói cho ai biết cách thức người đàn ông tội nghiệp này vào được đây, nhưng cũng quyết định rằng tốt hơn hết là không nên đả động gì đến Liam. Sẽ có quá nhiều thắc mắc và xét đoán. Hai ta sẽ giữ bí mật về sự hiện diện của cậu ta càng lâu càng tốt. Như con thấy đó, chúng ta không thể đòi hỏi bất kì ai khác ở lại với cậu ấy vì bí mật sẽ bị bại lộ hết.”

Franklin bước lên một bước. “Gelroy nói rằng ông ấy không biết chuyện gì đã xảy đến với Liam hay ai đánh đập cậu ấy thê thảm thế này, nhưng ông ấy và ta hứa với con, trong lúc còn là khách ở đây thì sẽ không ai có thể hãm hại cậu ấy. Với sự trợ giúp của đội cận vệ, chúng ta đảm bảo cậu ấy sẽ được an toàn.”

“Con mong mình nhận lượt trông chừng cậu ấy, nhưng con thấy là…”

Lucien chen vào. “Cô không thể nào, công nương.”

“Ở chung phòng với một người khác phái là không thích đáng, cho dù anh ta có đang mê mệt hay không,” Franklin bảo cô.

Cô không tranh luận vì biết ông hòan toàn có lý.

Quay sang Gelroy, cô lên tiếng. “Và một trong hai cha sẽ đi gặp MacHugh chứ?”

Vai ông trĩu cả xuống. “Phải. Một trong hai ta.”

“Con phải hiểu, quý cô. Một đi không trở lại đấy” Franklin nói kiểu như chuyện-rõ-mười-mươi-còn-hỏi-làm-gì.

Gelroy gật đầu tán thành thì Franklin phát mạnh vào vai ông ta. “Tôi sẽ nhớ cha, Gelroy ạ.”

“Đó là một hành trình nguy hiểm sao?” cô hỏi.

“Không đến nỗi.” Franklin trả lời.

“Đến đó sẽ mất thời gian chứ?”

“Không dài lắm.” Đến lựơt Gelroy.

“Việc đến đó không phải là chuyện đáng lo, quý cô ạ. Ra được khỏi đó mới khiến chúng ta sợ đấy.”

Gabrielle chắc rằng nỗi khiếp hãi của họ về gia tộc MacHugh thật quá phóng đại. Họ không thể nào đáng sợ như hai vị linh mục đang bàn tán được.

“Cha sẽ đi sớm chứ?” cô nhấn mạnh.

“Rất sớm thôi.” Gelroy hứa.

Định nghĩa về chuyện rất sớm của vị linh mục thật khác hẳn so với của Gabrielle. Ông phải mất cả ba ngày trời mới thu thập đủ lòng can đảm tiến lên phía trước. Lúc đó tình trạng của Liam đã tiến triển đủ để Gelroy cảm thấy tin tưởng vào sự sống sót của ông, nhưng vị linh mục vẫn hoảng hốt. Cho dù biết mình phải đưa tin đến cho Lãnh chúa MacHugh, ông vẫn ngờ vực khả năng mình quay về được Tu viện Arbane.

Cha Gelroy cuối cùng cũng trèo lên lưng con ngựa đi mượn, nhưng điểm đến của ông không phải là vùng đất nhà MacHugh. Sau khi nghĩ đi nghĩ lại về chuyện này, ông quyết định thay vì thế ông nên đến vùng đất kế cận MacHugh, nơi thuộc về Lãnh chúa Buchanan. Gelroy ngốc nghếch tin rằng Brodick Buchanan sẽ dễ nói chuyện hơn và ít có xu hướng động tay động chân trước cái tin em trai Lãnh chúa MacHugh đã bị đánh đập tàn nhẫn.

Càng gần đến vùng đất của Buchanan, ông càng run rẩy tợn cho đến khi ông sợ mình ngã lăn ra khỏi con ngựa. Nhưng Chúa đúng là phù trợ cho ông. Khi đang nghỉ ngơi dưới tán một cây sồi già rất gần đó, ông thấy một kị sĩ đang lững thững bước xuống con đường mòn gập ghềnh.

Hiện giờ ông hòan tòan tiến thoái lưỡng nan. Không thể biết liệu vị khách đó là bạn hay thù. Liệu có cần nấp đi không nhỉ? KHông, người kị sĩ này đã nhận ra ông. Gelroy lầm bầm cầu nguyện và quyết định mong chờ vào điều tốt đẹp nhất.

Lạ chưa kìa, đó lại là Nam tước Geoffrey. Ông thở ra nhẹ nhõm cùng lúc với việc đưa tay lên làm dấu thánh, và ngay khi vị nam tước tiến lại đủ gần, Gelroy gọi to ông ta. Ông nhắc rằng họ đã từng gặp nhau ở tu viện gần hai năm trước. Không hề đả động đến con gái ngài nam tước, Gelroy hỏi liệu có phải ông đã ở cùng người Buchanan không. “Có vẻ rằng ngài đang ra khỏi vùng đất của họ.”

“Đúng thế,” Nam tước Gerffrey trả lời.

“Ngài có thân thiết với người Buchanan không vậy?”

“Chúng tôi có quan hệ xa, và tuy tôi có đến chào hỏi họ và ở lại không quá một đêm thì đã xảy ra một thảm kịch. Một chiến binh đang mất tích. Mọi người đều đổ xô đi tìm kiếm anh ta và định quay về ngày hôm qua nhưng lại bị hoãn lại vì gặp một cơn giông lớn vào đêm hôm trước. Tôi phải đợi cho đến khi Lãnh chúa Buchanan trở về.”

“Có phải tên người chiến binh đó là Liam MacHugh?” ông nhẹ giọng gợi ý.

“Phải. Chắc cha đã nghe đến chuyện đó.”

“Ta đã gặp cậu ấy,” ông nói. “Cậu ta được mang đến tu viện, chàng trai đáng thương.”

Vị nam tước sững sờ đến câm nín. Gelroy chộp ngay lấy tình trạng ấy.

“Ngài hẳn sẽ có chỗ trên thiên đường, cho dù là người Anh đi chăng nữa, nếu như ngài quay lại và báo cho Lãnh chúa Buchanan biết cái tin này để anh ta báo lại cho Lãnh chúa MacHugh.”

Trong lúc Baron đang tiêu thụ cái thông tin được đưa ra quá ư là tình cờ, đức cha Gelroy đã xoay người nhảy phắt lên ngựa quẩy quả xuống núi.

“Chờ đã,” nam tước hét, “Cha không thể đi mà không… Liam còn sống chứ?”

Gelroy thúc vào con ngựa để tăng tốc. Không liếc lại đến một cái, ông nói với qua sau vai, “Ơn chúa, ta mong là thế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.