Shadow Music

Chương 41: Chương 41




Colm đang chực bước ra ngoài để chỉ đạo công việc cho người của anh thì Gabrielle xuống cầu thang.

“Chào buổi sáng,” cô gọi to. “Hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời, phải không?”

Anh dừng bước chờ cô lại gần. Cô quả là một cảnh tượng tuyệt đẹp. Chiếc váy màu xanh hoàng gia, và dù anh thích thấy cô mặc màu sắc của anh hơn, cô trông vẫn vô cùng xinh đẹp. Nếu như họ đã kết hôn, anh biết đích xác ngay trong giờ phút này anh cần phải làm gì. Anh sẽ nhấc bổng cô lên, mang cô quay trở lại giường anh và thư thả tuột hết váy áo của cô xuống.

Chẳng cách nào để anh thực hiện điều đó trong vòng hơn năm tháng nữa mà không đưa cô lên giường, anh quyết định ngay khi trở về nhà, anh sẽ yêu cầu linh mục làm lễ kết hợp cho họ. Lúc đầu khi Colm thu nhận cô, Brodick đã gợi ý rằng Colm nên hoãn lại đám cưới, và cảnh báo anh nếu như ngay sau lễ cưới cô mang thai, ai đó có thể nghĩ đứa trẻ không phải là con của anh. Colm có một giải pháp khác. Anh sẽ biết được đức bé có phải là con của mình hay không và sẽ giết chết bất kì kẻ nào ám chỉ khác đi.

Anh nghĩ đến việc báo cho cô biết ngay bây giờ rằng anh sẽ cưới cô ngay khi anh trở về, sau đó anh lại thay đổi ý định. Anh sẽ giải thích trong lúc linh mục chuẩn bị hoàn tất cho lễ cưới.

“Liam sẽ chịu trách nhiệm trong lúc anh đi xa, nếu em gặp khó khăn, hãy đến gặp cậu ấy. Nó sẽ biết phải làm gì,” anh bảo cô.

“Liệu em có được phép hỏi anh sắp đi đâu không?” Gabrielle hỏi.

Thắc mắc của cô làm anh bối rối. Anh đã trình bày rõ ràng ý định của mình cho cô rồi còn gì. Sao lại quên sớm thế?

“Đi chiến trận, Gabrielle.”

Cô gần như ngã bật ngửa. “Ngay bây giờ? Anh sẽ đi đánh nhau?”

“Sao em lại tỏ ra ngạc nhiên thế? Anh đã bảo em rồi mà.”

Gabrielle túm chặt lấy tay anh đến mức anh sẽ không thoát khỏi cô được cho đến khi anh giải thích thỏa đáng. “Anh đã nói sẽ đi giết MacKenna.”

“À, thế là em còn nhớ. Giờ thả tay ra để anh có thể…”

“Anh không thể đi đánh nhau được, Colm.” Gabrielle không tin nổi vào tai mình. Sáng nay anh đã thức dậy thật sớm, ăn bữa sáng, huy động binh lính vũ trang đầy đủ, và giờ lại nghĩ anh sẽ trèo lên ngựa lao vào cuộc chiến? “Anh chưa được chuẩn bị,”

“Anh chưa chuẩn bị như thế nào?”

Trước giờ chưa bao giờ anh đi đánh nhau hả? Có phải đó là lý do anh không biết mình cần phải làm gì không?

“Đầu tiên là anh không tuyên bố khai chiến,” cô chỉ dẫn. “Sau đó anh phải mất vài tuần, thậm chí vài tháng, để chuẩn bị. Vũ khí cần được chuyển lên xe, đóng gói đồ ăn thức uống cho binh lính trong suốt trận chiến, và trang trị thêm những thứ cần thiết một cách cẩn thận cho nhu cầu của các anh.”

Anh nén lại tràng cười và hỏi. “Hãy giải thích rõ những nhu cầu cần thiết cho anh xem nào.”

Cô nghĩ ngợi về những thứ mà các quý tộc mang theo khi họ lâm trận. “Anh sẽ cần một cái lều chắc chắn để trú lúc mưa gió, và thảm dầy trải trên nền đất để không phải bước chân trần dưới nền đất lạnh buốt khi anh xuống giường.”

“Và anh sẽ phải mang theo một chiếc giường?”

“Có lẽ,”

“Còn rượu? Anh nên mang theo bao nhiêu thùng?”

“Theo nhu cầu của anh thôi,” cô đáp. “Có các luật lệ buộc phải tuân theo, ngay cả anh, Colm. Trong một cuộc chiến văn minh…”

“Chiến tranh không bao giờ văn minh cả, và em vừa mới tả lại cách người Anh chuẩn bị cho chiến tranh như thế nào. Giờ em nên nhận thức rằng anh không phải là…”

“Anh vẫn cần phải chuẩn bị.”

“Anh có gươm cung tên của mình và một con ngựa chiến. Anh không có nhu cầu nào hơn.”

“Thế thì em sẽ cầu nguyện cho anh kết thúc cuộc chiến trước khi anh chết đói chết khát.”

Cô tìm cách lỉnh đi, nhưng anh kéo cô lại và hôn cô nồng nàn.

“Anh sẽ quay về với em chứ?” cô hỏi.

“Anh sẽ.”

Và thế rồi anh đi.

****

Colm cùng những người lính đã đi khỏi lâu đầu được bốn ngày đêm thì Lady Joan Dunbar đến thăm viếng chị gái mình.

Gabrielle tò mò muốn chết được gặp mặt ngừơi phụ nữ mà Colm từng có ý định kết hôn. Cô quyết định rằng, mặc cho Joan xinh đẹp hay tâm tính ngọt ngào đến chừng nào đi chăng nữa, cô sẽ không tỏ ra ghen tị. Colm rõ ràng là có quan tâm đến cô ta, nếu không thì anh đã chẳng đồng ý kết hôn. Thậm chí có lẽ anh còn yêu cô ta nữa. Nhưng Gabrielle sẽ không thèm ghen tuông.

Colm không yêu Gabrielle. Anh đơn giản là bị mắc kẹt vì một món nợ nần ngớ ngẩn. Nếu không thì anh sẽ chẳng bao giờ thèm liếc cô đến lần thứ hai.

Joan có yêu Colm không? Sao lại không nhỉ? Anh là một người đàn ông mạnh mẽ, đẹp và tràn đầy nam tính – một người bảo hộ. Nếu như Joan yêu anh thì đã sao nào? Gabrielle vẫn sẽ không ghen.

Thậm chí cô và Joan có khi còn trở thành bạn bè nữa. Thật dễ thương khi có được một người phụ nữ để tâm sự những chuyện mà đám đàn ông chẳng thích thú gì. Cô và Joan thực sự có một điểm chung: Colm. Phải, họ hoàn tòan có thể trở thành bạn của nhau.

Nhưng điều đó lại không hề xảy ra. Sau vài phút tiếp xúc với người phụ nữ đó, Gabrielle biết họ sẽ chẳng bao giờ thân thiết được. Lý do thật đơn giản: Lady Joan là một con sói cái, lại còn vô cùng tầm thường.

Fiona giới thiệu cô với chị gái mình. Joan cao hơn, mảnh mai hơn Gabrielle nhiều. Cô ta dường như có rất nhiều đường cong. Và lạnh lùng hơn. Mái tóc dài đến nỗi chấm tận eo, màu tóc nhợt nhạt y như làn da vậy. Hai hàng mi xòe ra như hình cái quạt trên đôi mắt xanh da trời. Cô ta xinh đẹp, và cô biết điều đó.

Joan tiếp tục vén mái tóc của mình qua vai bằng mu bàn tay với một cử chỉ kệch cỡm để những lọn tóc quăn thu hút chú ý.

“Đây là Lady Gabrielle, Joan,” Fiona lên tiếng. “Chị đã giải thích với cô ấy rằng em và Lãnh chúa MacHugh đã định kết hôn. Cha liên minh với Lãnh chúa Dunbar nên buộc em phải cưới anh ấy.”

Joan nhìn Gabrielle chăm chú khi cô ta hỏi chị mình. “Thế chị có giải thích luôn rằng chồng em đã chết, và giờ em tự do để kết hôn với Colm không? Và em hoàn toàn có ý định như thế?”

Lady Joan không nhận được phản ứng mà cô ta mong muốn. Gabrielle quá mức kinh ngạc trước lời nói đó, cô phì ra cười.

“Ngưng cười đi,” Joan cấm caủ. “Tôi đâu có nói gì đáng cười đâu.”

“Cho tôi gửi lời chia buồn sâu sắc về sự mất mát của cô, nhưng dường như cô đã thôi không để tang anh ấy rồi.”

Joan vẫy một ngón tay về phía Gabrielle. “Tôi đã nghe về cô.”

“Thật kì cục là tôi lại chẳng nghe gì về cô cả.”

“Có thể vì tôi không phải là một con điếm.”

Gab nhún vai, hành động đó lại càng kích động cơn giận dữ của Joan.

“Colm sẽ không cưới một con điếm, mà cô thì là thế.”

Gabrielle biết Joan muốn cô cự lại, nhưng cô sẽ không làm cô ta thỏa mãn. “Cứ tự nhiên viếng thăm nhé,” cô nói và bước đi.

Đêm đó, khi Gabrielle tung chăn ra, cô nghĩ ngợi về Joan và điều cô ta đã nói.

Một ngày nào đó, sau khi cô kết hôn với Colm, cô sẽ nói cho anh ấy biết cô đã cứu anh thoát khỏi một kiếp sống còn tệ hơn cả cái chết. Chà, cô đã cứu anh thoát khỏi Joan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.