Si Tâm Hồn

Chương 5: Chương 5




“Mi…… vì sao ngủ bên cạnh ta?” Hắc Tĩnh lớn tiếng hét lên, giận dữ trừng mắt nhìn vẻ mặt ngủ no giấc, thoải mái của Đông Phương Thiên Kiêu. Cô vừa tỉnh thì lại phát hiện hắn nằm bên cạnh mình… Hơn nữa…… hơn nữa một bàn tay còn đặt ở trên lưng mình tên hỗn đản này!

Tuy rằng quần áo mình còn chỉnh tề mặc ở trên người nhưng nghĩ đến hắn nằm cạnh mình cả 1 đêm, toàn thân run lẩy bẩy.

“Chỉ có 1 cái giường tôi đương nhiên ngủ ở đó rồi.” Hắn ngắm cô nhóc này liếc mắt một cái, cười khẽ lại nói:

“Làm sao hốt hoảng như vậy? Hai người đàn ông nằm cạnh nhau đâu phải là chuyện kinh thiên động địa gì ?”

Sắc mặt nàng biến đổi nhất thời ngậm miệng. ( L: chết chị chưa?)

Hắn lặng quan sát nàng cười thầm, xoay mình gần tiểu nhóc này hỏi:

“Hay là cậu có bí mật gì mà không thể cho ai biết?”

“Tôi chỉ là không quen cùng người khác ngủ.” Nàng lui về phía sau hơi giận nói.

“Vậy ư ? Vậy cậu về sau nằm cạnh vợ mình kiểu gì?” Hắn cố ý hỏi.

“Tôi đối nữ nhân không có hứng thú,” Nàng lạnh lùng thốt. ( L: ha ha)

“Trời ạ! Thì ra cậu là gay?“Hắn khẩn trương đứng dậy tránh ra, lại nói:

“Vậy thì không phải là tôi gặp nguy hiểm rồi chứ?”

“Yên tâm ta đối với nam nhân giống mình không có hứng thú.” Nàng cắn răng đáng giận nói, tên chết tiệt này tối hôm qua thiếu chút nữa liền dìm mình chết đuối, hại nàng yết hầu đau rất, đầu cũng đau.

“Ồ! Vậy cậu cũng có thể yên tâm! Tôi đối nam nhân cũng không có hứng thú, tôi chỉ ôm nữ nhân cho nên cậu rất an toàn.” Hắn xấu xa cười.

Mặt nàng lại biến sắc, chán ghét trừng hắn một cái không hiểu như thế nào hôm nay tên Đông Phương Thiên Kiêu này có chút không đứng đắn? ( L: mọi khi anh ấy đứng đắn lắm thì phải..)

“Vậy… vừa lúc mi cách ta ra một chút!” Bài xích một tiếng nàng mặc kệ hắn xoay người đi ra khỏi nhà gỗ.

Ngoài phòng thời tiết diễn biến thật tệ, mưa đêm qua đến giờ chưa dứt, sắc trời ảm đạm, cây cối cũng âm u như này chỉ có thể chờ mưa tan đi, mới có thể đi được, chắc là sẽ đi được…

Chính là nàng trong tình trạng này say không nói làm gì lại còn đói đến ngất đi.

“Cậu còn muốn chạy sao?” Đông Phương Thiên Kiêu ở phía sau nàng.

“Đúng.”

“Cậu đi không ra .” Hắn hừ nói.

“Vì sao?” Nàng quay đầu căm tức

“Bởi vì xung quanh nhà gỗ này đều có giăng mê cung.”

“Mê cung ?” là ý gì?

“Chính xác mà nói hẳn là 1 trận đồ bát quái.” Hắn đi về phía trước nhìn những đường mòn kia.

Tối hôm qua hắn đã nghĩ đến, nhà là gỗ, xung quanh lại rừng cây xanh nhìn như phong cảnh tự nhiên nhưng kì thật ẩn trong đó là những cơ quan được sắp đặt trước đó. Cho nên sáng sớm hắn lại đi ra 1 lần nữa nhìn đâu cũng là căn nhà gỗ này mới xác định đây là ảo ảnh trong ngũ hành bát quái trận. Kẻ bố trí này thật không phải tầm thường.

“Bày trận?” Nàng giật mình.

“Có kẻ muón đem chúng ta vây ở chỗ này không cho chúng ta đi ra ngoài, hoặc là tạm thời đem chúng ta nhốt tại nơi này không muốn đển cho ai khác tìm được chúng ta. Dùng loại phương pháp này không cần người trông coi, lại không bị lộ bí mật.” Hắn chậm rãi xoay người nói.

“Người đó là ai?” Nàng giận dữ hỏi.

“Cậu nói xem? Theo như ta biết người duy nhất am hiểu loại kì môn bát quái trận đồ này đã chết, còn cậu cậu thử nghĩ xem ai biết loại trận đồ này?” Hắn cười lạnh ám chỉ

Nàng ngây người một giây, sắc mặt biến đổi gầm nhẹ:

“Không thể nào!”

“Là ai không thể ?” Hắn nhìn chằm chằm nàng.

Nàng lung túng lập tức ngậmchặt miệng, đem tên người kia nuốt xuống.

“A…… Cậu cũng nghĩ đến hắn sao? Hắn cũng không biết từ nơi nào, thần không biết quỷ không hay đi theo bên cạnh cậu, lấy được tin cậy của cậu sau đó còn dựng lên màn này.” Hắn lặng lẽ cười.

“Hắn lúc ấy cũng hôn mê, là chính ngươi tận mắt nhìn thấy không phải sao?”

“Giả bộ hôn mê trò náy cũng dễ diễn mà!”

“Không! Miêu Võ tuyệt đối không thể phản bội tôi!” Nàng lành lạnh chắc chắc.

Miêu Võ nhiều năm theo nàng cũng là thân tín của cha, làm sao có thể làm ra loại chuyện này ?

“Là 1 pháp sư? Ngay thân phận của hắn cũng đủ nguy hiểm rồi, cậu còn cho là kẻ đó đáng tin cậy sao?” Hắn châm chọc nói.

“Miêu Võ không có lý do gì……”

“Hừ! Còn cần lý do gì sao? Lòng tham! Chỉ cần khống chế được Đông Phương Mỹ Nhân cùng Hắc Nguyệt Đường thì cả 10 đời nhà hắn không cần lo ăn mặc, cậu tưởng hắn sẽ bỏ qua cơ hội này sao?”

“Đủ rồi! Tất cả điều này hết thảy đều là phỏng đoán của chính mi mà thôi.” Nàng không tin.

“Tốt, chúng ta sẽ chờ xem, theo phỏng đoán của tôi đã tới thời cơ đàm phán hắn hẳn là sẽ rất nhanh sẽ xuất hiện.”Hắn cười lạnh.

Hắc Tĩnh trừng mắt hắn, cái tên thật đáng ghét này đã thoát không được mà vẫn còn kiêu căng, ngạo mạn.

Thế giới này những người biết “kỳ môn độn giáp trận” không chỉ có Lỗ Mặc và Miêu Võ, hắn dựa vào cái gì mà lên án phía sau màn kịch bắt cóc bọn họ kẻ đứng sau là Miêu Võ?

“Tự mình cho là đúng! Đông Phương Thiên Kiêu ngươi tưởng mình là thiên thần sao.” Nàng phản nồng.

“A! Nhắc tới thiên thần lại nhớ tới tối hôm qua có kẻ rất chi là sợ ma! Còn ôm ta rất chặt nữa thì phải……” Hắn lập tức châm biếm. ( L: từ thiên thần >> quỷ = em bái phục anh)

“Mi……” Nàng thật sự bị chọc giận muốn tiến lên đấm cho hắn 1 cú.

Hắn dễ dàng tóm được, cười nhẹ:

“ Cậu hôm nay nắm đấm chẳng có sức lực nào cả vậy Hắc Tĩnh?”

Nàng giận dữ, tay kia cũng giơ ra nhưng giống nhau lại bị hắn kiềm trụ, hơn nữa cả người còn bị kéo vào trong lòng hắn.

“Đói không có sức, hơn nữa lại mắc bệnh cậu còn muốn đánh người?“Hắn nhìn mặt nàng thấy có 1 chút ửng đỏ, hơi thở dồn dập, cổ tay cũng nóng, giọng khàn khàn.

Tối hôm qua mặc y phục ẩm ướt ngủ, quả nhiên như hắn nghĩ đã bị cảm rồi!

“Mi……” Nàng vừa sợ, vừa tức nhanh thoát khỏi nguy hiểm nhưng toàn thân chẳng còn chút sức lực nào.

“Nếu không thoải mái thì hay im lặng đi lại tranh cãi ầm ĩ như vậy chỉ làm cho bệnh càng nghiêm trọng hơn thôi.” Hắn tay giữ chặt nàng không cho nàng lộn xộn.

“Còn giả bộ từ bị ư? Tối hôm qua mi không phải muốn giết chết ta sao?” Nàng ngẩng đầu trừng mắt với hắn.

“Đúng vậy tối hôm qua muốn giết cậu, hiện tại cũng không……” Hắn nheo lại mắt nhìn nàng phát sốt hai mắt trong suốt rất đẹp, làm loạn lòng người.

Nàng bị cái nhìn kỳ dị của hắn khiến cho tâm tình càng bốc lửa, xoay mình đem hết khí lực dùng đầu đập hắn 1 cú.

“A……” Hắn đau buông tay, vừa tức giận, vừa buồn cười,

Con thú hoang cảm mạo còn có thể cắn người?

Mà nàng thì do cú va chạm đầu lại càng quay cuồng đi vài bước cuối cùng quỳ rạp xuống.

“Hơ…… hô……” 2 tay nổi gân xanh, đầu mình thật choáng váng.

“Không còn lực đi?” Hắn ngồi xổm bên cạnh nàng trọc.

“Tránh ra……” Nàng oán hận nói.

“Tôi giúp cậu đứng lên !” Hắn tâm tình đang tốt lắm vươn tay ra.

Nàng thà tự đánh chết mình cũng không thèm nhận sự giúp đỡ của tên khốn này! ( L: mặt vểnh lên trời, vậy hả, thiệt ko?) Hắc Tĩnh cố vựng dậy chính mình, nhưng cái mặt nóng đỏ chuyển thành tái mét, thân thể choáng váng, lắc lư.

“Nhìn cậu có vẻ bệnh không nhẹ đâu, kỳ quái ta rõ ràng đã ôm chặt cậu dùng nhiệt độ cơ thể mình giúp cậu sưởi ấm mà sao lại như thế nào……” Hắn ác ý cười dò xét nàng. ( L: gian quá)

Mặt nàng biến sắc, trừng lớn hai mắt.

Hắn…… tối hôm qua ôm mình ngủ á?

“Mi…… đồ đáng chết?” Lửa giận bốc lên ngùn ngụt trên đầu, gầm lên lừ lừ hắn.

“Cậu phải nói cám ơn mới phải chứ?” Hắn giả bộ tĩnh lặng, chân chìa ra một chút, cố ý làm nàng vấp ngã. (L: …. gian)

Nàng bị mất thăng bằng, ngã xuống, đau đến muốn giết người.

“Còn muốn chộp ếch nữa sao?” Hắn đi thong thả đến bên cạnh nàng, cười khẽ.

“Mi tên thằng khốn này……” Nàng ngẩng đầu lừ mắt với hắn.

Hắn đỡ nàng. Lại như linh cảm thấy từ xa có tiếng động, tay nắm Hắc Tĩnh, nhanh chóng trốn vào phía sau ngôi nhà.

“Mi làm gì thế…… uuuu!” Hắc Tĩnh giận dữ kêu lên nhưng miệng lập tức bị che lại.

“Hư! Nói nhỏ thôi có người đến.” Hắn từ sau chăn miệng nàng, bên tai cô thì thầm.

Nàng thân mình cứng đờ lỗ tai này như truyền đến cái thanh âm gì rất ma quái làm cho cả người nàng cảm giác như không được tự nhiên, hơn nữa lòng bàn tay của hắn sao ấm áp vậy làm càn trên môi mình nhưng lại làm cho tim mình đập nhanh không hiểu, khó hô hấp do mình bị sốt mà má lại ửng hồng, càng nóng…… Bình thường những mùi toát ra từ những kẻ khác giới kia nàng đã quen cảm thấy chẳng có gì sao mùi từ cơ thể hắn toát ra lại làm cho mình bối rối như thế làm cho mình tự hiểu được dù có cố gắng giả thế nào đi nữ cũng vĩnh viễn sẽ không là nam được.

“Bỏ tay ra……” Khuỷu tay rất nhỏ huých vào hắn, chỉ sợ hắn càng dựa vào gần.

“Đừng nhúc nhích.” Môi hắn môi như sát vào tóc của nàng, cố gắng nói thật chậm, thật lâu không cho nàng phản ứng.

“Mi……” Nàng cảm giác như hắn đang cố ý, nhưng sao lòng mình lại…… thấy không chán ghét.

Thật kỳ quái…… mình từ khi nào trở nên lạ như vậy…… ( L: chắc từ khi gặp anh ấy.. he he)

Nhưng vào lúc này khi có hai bóng người dần tới gần nàng nhìn bọn họ chằm chằm đột nhiên ngẩn ngơ rốt cuộc không thể cử động nổi.

Cái này đến ngay cả Đông Phương Thiên Kiêu cũng có chút ngoài dự kiến.

Bởi vì kẻ đến ngoài Miêu Võ một 1 người khác là…. Hắc Dao. ( L: lạ nhỉ? Lí do gì mà Hắc Dao…)

Đúng là Miêu Võ! Kẻ đó thật là Miêu Võ?

Hơn nữa còn có chị mình…… Hắc Tĩnh mặt cứng đờ, mặt buồn thiu còn Đông Phương Thiên Kiêu thì lại nhìn chằm chằm vào Hắc Dao đang đứng cạnh Miêu Võ thẳng thắn mà nói hắn chẳng thể nghĩ tới được cô nàng này sẽ xuất hiện ở đây, hắn nghĩ là hẳn là đã bị Thập Nhị mang về Đông Phương gia rồi chứ.

Chẳng lẽ lúc hắn bị hôn mê Thập Nhị cũng gặp sự cố?

Mây đen như ma chơi bao phủ cả núi rừng, mưa lớn hơn nữa sắc trời đã đen lại càng đen hơn.

Miêu Võ phát hiện chốt khoá được mở, ngay tại trước cửa ngẩng đầu nhìn bốn phía, phát ra tiếng cười lạnh.

“Ra đi! Ta biết các ngươi không ra được trận đồ của ta đâu.“

Đông Phương Thiên Kiêu nhăn mày lại, án binh bất động.

Hắc Tĩnh vẫn nhìn Hắc Dao đột nhiên phát hiện biểu tình chị mình có chút quái dị.

“Hắc Tĩnh! Ta biết ngươi giật mình, ngươi không muốn biết là có chuyện gì xảy ra sao?” Miêu Võ gọi thẳng tên Hắc Tĩnh, vẻ mặt ác ý cười.

Hắc Tĩnh chấn động.

Đây là Miêu Võ sao? Kẻ mà mình coi là trung thần đây sao? Vì sao mình chưa bao giờ biết hắn có loại vẻ mặt thế này?

“Nếu ngươi không ra ta sẽ ngay lập tức ra tay với chị của ngươi……” Miêu Võ nói xong tay ôm Hắc Dao, giống kẻ điên cuồng tham lam hôn môi mãnh liệt mà Hắc Dao không có phản ứng gì là chống lại, Hắc Tĩnh kinh sợ rốt cuộc không kiên nhẫn được thoát ra khỏi vòng tay Đông Phương Thiên Kiêu lao ra.

“Miêu Võ ta không cho phép ngươi chạm vào chị ta.” Nàng rống lên.

Miêu Võ buông Hắc Dao ra, quay đầu nhìn 1 thân hình liêu siêu, châm biếm:

“A! Thì ra là thiếu đương gia! Hình như ngươi đứng cũng không tốt lắm thì phải! Có phải nhị công tử Đông Phương chăm sóc ngươi không được tốt cho lắm……” Nói xong hắn liếc mắt thấy 1 kẻ đang đi rất chậm rãi ,thong thả là Đông Phương Thiên Kiêu.

“Đủ rồi! Ngươi rốt cuộc làm gì chị của ta?” Nàng trừng hắn, lại nhìn về Hắc Dao trong lòng rất tức giận.

Nhìn nét mặt của Hắc Dao rõ ràng bị Miêu Võ hạ tà thuật gì đó.

“Làm gì nhỉ? Làm rất nhiều ! Nhiều lắm từ khi ta vào Hắc Nguyệt Đường đã cảm thấy rất hứng thú với cô ta, nhìn vẻ yếu ớt bất lực của cô ta luôn khóc thầm, những năm gần đây vẫn là ta an ủi nàng lúc nàng đau khổ ta giúp nàng sắp xếp đi cho vơi phiền não làm cho nàng vui vẻ……” Miêu Võ nói còn tay vuốt ve cái mông của Hắc Dao.

“Cái gì…… cái gì?” Nàng khiếp sợ trợn to hai mắt, chị mình với Miêu Võ……

“Hắc hắc…… thân thể Tiểu Dao mỗi một tấc ta đều hưởng qua, chỉ cần nàng tâm tình không tốt nàng sẽ tới tìm ta……”

“Không thể nào! Nhất định là ngươi đã làm gì chị ấy!” Cô em này tuyệt đối không thể nào tin chị mình lại chủ động tìm tới tên xấu xí này.

“Vậy ư? Chỉ cần ta hơi chút động tay chân thì nàng không rời được ta, hắc hắc…… Ta giống như bị nghiện, chỉ cần nàng vào thì sẽ ngoan ngoãn bên ta, cầu ta thỏa mãn nàng.” Miêu Võ âm hiểm cười.

“Ngươi hạ dâm cổ?” Đông Phương Thiên Kiêu lạnh lùng nói.

(*) theo ta suy nghĩ là 1 loại virut kích thích nhu cầu…

“Hửm? Nhị công tử Đông Phương gia có nghiên cứu cổ thuật sao? Đúng rồi hay la nghe từ Lỗ Mặc.” Miêu Võ hừ lạnh một tiếng.

“Dâm cổ? Ngươi dám làm vậy với chị của ta……” Hắc Tĩnh sắc mặt tái mét, tay nắm chặt.

“Chắc Hắc Dao chính mình cũng không biết ? Vì khi cô ấy tỉnh thì căn bản không biết chính mình đang làm cái gì.” Đông Phương Thiên Kiêu lại nói.

“Đúng vậy! Rất không biết chính mình bị đau như thế nào? lẳng lơ như thế nào?…….” Miêu Võ vẻ mặt háo sắc tham lam.

Hắc Tĩnh nghe không nổi nữa thẳng tiến lên hận không thể đem Miêu Võ kia đánh nhừ đòn. Nhưng nàng mới đi được 2 bước đã bị Đông Phương Thiên Kiêu giữ chặt lại.

“Đừng ngăn cản ta! Ta muốn móc con mắt của hắn, đập nát cái miệng của hắn, cắt lưỡi hắn…” Nàng tức giận hét lên.

“Bình tĩnh một chút! Chị cậu còn trúng cổ, cần hắn giải đó.” Hắn nhắc nhở nàng còn nàng ngẩn rat ay siết mạnh nhìn vẻ mặt lạnh nhạt vô thần của Hắc Dao đau lòng rất đau lòng.

“Hừ! Không nghĩ tới đem 1 ngươi nhốt cùng nhau, nhưng lại khiến các ngươi quan hệ có vẻ tốt nhỉ.” Miêu Võ nhăn mày suy tư.

“Đúng vậy! Chúng ta thành bạn tốt” Đông Phương Thiên Kiêu cố ý nói.

“Ngày hôm qua còn muốn dìm ta chết đuối sao hôm nay đã nói là bạn? Thực là mắc cười.” Hắc Tĩnh quay đầu uất hận nói.

“Nhưng là hiện tại chúng ta cần “chung tay” mới có thể đánh thắng cái tên này!Đông Phương Thiên Kiêu văn hoa nói.

“Các ngươi còn muốn đánh thắng ta sao?” Miêu Võ cười to.

“Các ngươi quên là mình rất đói và rất mệt mỏi sao? Nói cho các ngươi mê dược của ta vẫn còn tác dụng đó. Nó sẽ không nhanh hết tác dụng như vậy đâu cho nên đừng nghĩ thoát được ra khỏi lòng bàn tay của ta.”

“Thì ra là có dính líu đến mê dược……” Đông Phương Thiên Kiêu giật mình.

“Miêu Võ! Ngươi đã quên ai người đem ngươi từ tù cứu ra, cho ngươi ăn, cho ngươi ở, cứu ngươi thoát chết ?” Hắc Tĩnh cắn răng nói to.

“Đương nhiên ta rất cảm kích lão đại Hắc Phúc Trạch nhưng hắn đem ta tiến vào Hắc Nguyệt Đường không phải biến ta thành chó sao? Ta vẫn phải nghe lệnh làm việc, cống hiến sức lực cho các ngươi, lại không chiếm được cái lợi nào. Dùng phép giảm thọ vậy mà các ngươi không ngừng bắt ta thi pháp, tất cả việc ta làm giúp được nhiều lợi cho Hắc gia như vậy nhưng ta được gì? Thật không công bằng !” Miêu Võ thản nhiên nói.

“Quả là rắn độc! Thì ra Miêu Võ ngươi ngay từ đầu tiến vào Hắc Nguyệt Đường đã tính toán như vậy, ngươi căn bản là có mục đích khi đi theo Hắc Phúc Trạch đúng không?” Đông Phương Thiên Kiêu nói chen vào.

Miêu Võ ngẩn ngơ.

“Hoặc là việc thân thể Hắc Phúc Trạch đến bây giờ vẫn không chuyển biến cũng là ngươi thao túng đi.” Đông Phương Thiên Kiêu lại nói.

Miêu Võ kinh ngạc trừng mắt vài giây, rốt cục cũng nở nụ cười, cái mặt đáng ghét càng thêm hung ác.

“Không hổ danh là kẻ tung hoành trên thương trường Đông Phương nhị công tử rất thông minh.”

“Thông minh cũng không lại với ngươi rồi!” Đông Phương Thiên Kiêu hừ nhẹ tự trách chính mình rất không cẩn thận lại xem nhẹ cái nhân vật “không tần thường” bên cạnh Hắc Tĩnh này.

Hắc Tĩnh nghe vậy mặt trắng xanh không rõ, nàng ngàn vạn cũng không nghĩ tới cha minh năm đó mang Miêu Võ về chẳng khác nào dẫn sói vào nhà.

“Ngươi vì một ngày này hẳn là tính toán rất kĩ lưỡng đi ! Ngươi ở khách sạn tương kế tựu kế bắt cóc ta cùng Hắc Tĩnh bắt cóc làm cho Hắc Nguyệt Đường cùng Đông Phương gia xung đột, sau đó lợi dụng ta bức Đông Phương gia giao ra ‘mỹ nhân từ’, lại thừa dịp loạn mang theo Hắc Dao xuất hiện để trở thành cái phao cứu sinh cho Hắc Nguyệt Đường như vậy ngươi sẽ nắm trong tay toàn bộ Hắc Nguyệt Đường quả là 1 nhân tài.” Đông Phương Thiên Kiêu hai tay khoanh trước ngực ung dung.

“Ồ… Ngươi đoán thật chuẩn. Giờ phút này Hắc Nguyệt Đường đã phát lệnhcông kích, còn Đông Phương Phong Hoa ra lệnh chỉ thủ chứ không tấn công. Nghe nói hắn rất lo lắng cho ngươi vừa nghe đến ta muốn có “mỹ nhân từ” đổi lấy mạng sống của ngươi không do dự mà đáp ứng. Quả là huynh đệ tình thâm.” Miêu Võ cười lạnh. ( L: tên này đánh gia hơi thấp ĐPPH rồi, anh ấy lừa được Hiền tỷ mang về nhà kia….đừng khinh )

“Đúng vậy! Thật sự là người anh tốt…” Đông Phương Thiên Kiêu cười nhẹ. Miêu Võ chỉ cần cùng Đông Phương gia liên lạc như vậy sẽ bị chú ý như vậy hắn chỉ cần kéo dài thời gian là ok.

“Đây là tình thân ngu xuẩn! Dùng mỹ nhân từ đổi một kẻ chỉ còn sống được bốn năm nữa mà không thấy tiếc sao?” Miêu Võ đùa cợt.

Đông Phương Thiên Kiêu mặt vẫn bình thản nói:

“ Quả thực đại ca của ta là người xử trí theo cảm tính. Nếu là ta sẽ không trao đổi”

Hắc Tĩnh quay đầu nhìn Đông Phương Thiên Kiêu,trong lòng không hiểu.

“Lời này chờ ngươi có thể trở về sẽ nói với Đông Phương Phong Hoa đi! Chỉ là ta rất không muốn ngươi nhớ rõ việc này bởi vì khi ngươi trở lại Đông Phương gia đại khái đã biến thành 1 kẻ ngốc……” Miêu Võ nói xong rút ra súng lục, chậm rãi đi về phía hắn.

“Ở Miêu Cương có một loại cổ chỉ cần ăn vào thì nó sẽ chậm rãi ăn dần não người làm cho kẻ đó biến thành si ngốc, sau đó giống như người thực mà chết đi……” Nói xong hắn một tay lấy ra một cái hộp sắt.

“Dù sao cũng sẽ phải chết không bằng ngươi làm 1 kẻ ngốc mà chết thì sẽ rất thoải mái.” Miêu Võ họng súng chỉ vào Đông Phương Thiên Kiêu bức ép:

“Đem nó ăn đi!”

Đông Phương Thiên Kiêu tiếp nhận hộp sắt, mở ra cầm lên một viên màu trắng là trứng trùng.

Eo! thật ghê tởm……

“Đông Phương Thiên Kiêu!” Hắc Tĩnh biến sắc mặt hoảng hắn…… thật sự nuốt cái đó được sao?

Miêu Võ ưu ái nhìn nàng một cái, hừ lạnh:

“Ngươi có vẻ rất lo lắng cho hắn? Hắc Tĩnh! Chẳng lẽ kẻ bất nam bất nữ quái vật như ngươi cũng bị hắn hấp dẫn?”

“Câm miệng!” Hắc Tĩnh rốt cục tỉnh táo đây mới là bộ mặt thật của Miêu Võ, lúc trước hắn rất cung kính chưa bao giờ nói nàng quái thai

“Hừ! Nhìn ngươi còn sống cũng không có ý nghĩa ! Linh hồn thể xác không phối hợp sống thật…… Ta hôm nay sẽ giải thoát cho ngươi!” Miêu Võ cười lạnh đột nhiên xuất ra một khẩu súng giao cho Hắc Dao, vỗ vỗ tay mệnh lệnh nói:

“Tiểu Dao! Ngoan cầm lên bắn thủng đầu kẻ trước mặt cô đi!”

Hắc Tĩnh khiếp sợ nhìn chị mình tiếp nhận súng không hề chần chừ đem họng chỉ vào mình, mặt Đông Phương Thiên Kiêu giận đến tái mặt. Miêu Võ quả là ác độc, hắn làm cho chị em Hắc gia tỷ muội tướng tàn cuối cùng đem sự tình này trút lên đầu Đông Phương gia.

“Tốt lắm chính là như vậy. Không cần thủ hạ lưu tình 1 phát bắn chết cô ta.” Miêu Võ bên tai Hắc Dao giật dây.

Hắc Dao hai mắt vô hồn nhắm vào đầu Hắc Tĩnh, lên đạn.

“Chị! Tỉnh lại đi……” Hắc Tĩnh gọi to.

“A…… vô dụng thôi, cô ta bây giờ chỉ nghe tiếng của ta mà thôi.” Miêu Võ đắc ý nói.

“Ngươi đồ khốn! Chết tiệt! Ta nguyền rủa ngươi bị vạn trùng xông tim mà chết!” Hắc Tĩnh tức giận mắng to.

Miêu Võ khẽ biến sắc, thân là pháp sư hắn kiêng nhất là loại lời rủa chết

“Mau giết cô ta! Nổ súng!” Hắn quát chói tai.

Hắc Tĩnh trợn to hai mắt, không nhúc nhích.

Đạn bắn ra nhưng chỉ nghe được một tiếng độp vang lên, viên đạn bắn trúng không phải là Hắc Tĩnh mà là một cái hộp sắt. ( L: tay nghề non..)

Miêu Võ kinh sửng sốt một giây mới phát giác vừa rồi chớp mắt 1 cái Đông Phương Thiên Kiêu quăng ra chiếc hộp trong tay cứu Hắc Tĩnh một mạng.

Tùy tiện quăng ra đồ mà chặn được viên đạn công phu quả là không tầm thường……

1 giây sững lại để cho Đông Phương Thiên Kiêu có cơ hội, Miêu Võ kinh hoảng nổ súng nhưng cổ tay đã bị tóm chặt, viên đạn lệch ra ngoài, nếu là bình thường Đông Phương Thiên Kiêu có thể tóm gọn được Miêu Võ? Nhưng hắn giờ phút này mê dược chưa hết hơn nữa lại đói mệt, khí lực bị hao tổn chỉ có thể cùng Miêu Võ giằng co.

Hắc Tĩnh cũng không nhàn rỗi thấy Đông Phương Thiên Kiêu hành động tiến tới phía Hắc Dao, không ngờ Hắc Dao động thủ nhanh cũng không buông tay, nàng giận dữ đấm cho chị mình 1 phát.

“Mau tỉnh lại cho em!”

Hắc Dao hoảng hốt nhìn chằm chằm nàng.

“Tiểu Dao giết cô ta! Mau giết!” Miêu Võ tay bị Đông Phương Thiên Kiêu kìm kẹp, giận dữ la hét.

Hắc Dao chấn động một chút rồi đem họng sung để ở ngực Hắc Tĩnh hạ cò súng.

Hắc Tĩnh hoảng sợ cầm họng súng:

“Chị! Em đây! Em là Tĩnh……”

Đột nhiên im lặng. Bởi vì nàng rất tinh tường thấy trong mắt Hắc Dao có ý cười…….

Đây là gì?

Nàng ngẩn ngơ, toàn thân lạnh như băng. Trong nàng có gì đó rát lạ…

Là cái gì tê liệt? Cái gì tan nát

Cái đau đớn này vì sao quen thuộc như vậy?

“Hắc Tĩnh!” Đông Phương Thiên Kiêu sợ hãi.

Nàng quay đầu nhìn hắn không hiểu mặt hắn vì sao lo lắng như vậy không hiểu sao cái gì đang nghiêng thế kia……

Đông Phương Thiên Kiêu dùng sức đá văng Miêu Võ ra, ôm lấy nàng.

“Hắc Tĩnh!” Hắn nhìn vết thương, vai phải bị trúng đạn viên đạn đi ra lệch ra tạm thời không nguy hiểm tính mạng.

Nàng nhìn hắn, ý thức có gì đó tan rã, tổng cảm thấy…… nơi nào đó rất xa xôi đang gọi nàng.

Con quỷ…… luôn tìm nàng……

“Này! Tỉnh lại đi!” Đông Phương Thiên Kiêu lắc lắc nàng

Thần trí nhanh chóng hồi lại nàng chớp mắt mấy cái, thở không ra hơi nhịn đau trừng trừng nhìn Hắc Dao.

Nàng xác định mới vừa mình không nhìn nhầm.

Hắc Dao hai mắt đăm đăm nhìn vết máu của Hắc Tĩnh đột nhiên kinh hãi thét chói tai ôm lấy đầu:

“A aaaaa!”

“Chị……” Nàng bị giật mình. Vừa rồi…… chắc là…… ảo giác…… đi?

“Ha ha…… rất thú vị……” Miêu Võ nhìn 1 màn này cười ngông cuồng.

“Tấc cả đều nằm kế hoạch của ta, tỷ muội tướng tàn, sau đó đổ tiếng xấu cho Đông Phương gia, ha ha…… Thế nào Đông Phương Thiên Kiêu tiết mục này phấn khích phải không?”

Đông Phương Thiên Kiêu quay đầu nhìn hắn mặt như băng lạnh. Tên giảo hoạt, ác độc này phải nghĩ cách loại trừ mới được…

“Đừng ngo ngoe nữa đi, buông Hắc Tĩnh ra, không còn thời gian nữa ngươi đi theo ta.” Miêu Võ dùng sung uy hiếp.

“Ai Hắc Tĩnh này, lần này ta cũng không thể nào cứu được cậu, cậu liền lẳng lặng ở chỗ này chờ chết đi! Có thể chết ở nơi này cũng rất yên tĩnh.” Đông Phương Thiên Kiêu bất đắc dĩ buông Hắc Tĩnh ra. ( L: câu này quen quen)

“Ngươi……” Hắc Tĩnh tức giận muốn mắng hắn nhưng vừa mở miệng liền phát hiện hắn đang ám hiệu.

Nàng ngẩn ra, vì sao mình lại không hiểu ý tứ của hắn. Hắn muốn nàng phối hợp với hắn…… Thật đáng giận cũng nhìn mình đang bị thương sao? Sao có thể chạy?

Đông Phương Thiên Kiêu xoay người đi với Miêu Võ, còn Hắc Dao thình lình một tay giữ chặt lấy nàng 1 tay đoạt được khảu súng bắn thẳng vào Miêu Võ. Miêu Võ kinh hãi quay cuồng. Hắc Tĩnh thừa dịp lúc này đứng dậy, tóm lấy Hắc Dao, cùng Đông Phương Thiên Kiêu chạy như bay!

Miêu Võ vội vã bắn để giết nhưng lại toàn bắn trượt, Đông Phương Thiên Kiêu vừa chạy vừa quay người đáp lễ hắn mấy phát. Trong đó có một viên vào lỗ tai Miêu Võ hắn sợ tới ôm đầu nằm ngã ra, Đông Phương Thiên Kiêu nhân cơ hội thoát đi.

“Hừ các ngươi cho là có thể thoát được trận đồ của ta sao? Quá ngây thơ rồi……” Miêu Võ che lỗ tai, dữ tợn hừ lạnh vội vàng đuổi theo.

Mưa giàn giụa che đậy tầm mắt cũng che đường đi. Trận đồ hư hư thật thật, phương hướng biến hoá kỳ lạ thật khó dò, bọn họ ba người chỉ có thể liều lĩnhcứ như điên chạy về phía trước, Hắc Tĩnh cùng Hắc Dao ở phía trước còn Đông Phương Thiên Kiêu phía sau.

Phía sau không thấy Miêu Võ nhưng Đông Phương Thiên Kiêu biết hắn vẫn theo đuôi ung dung, lấy một loại vẻ ung dung theo dõi.

Hắn ghét loại cảm giác này nếu không phải muốn bình an mang chị em Hắc gia rời đi hắn muốn đối phó Miêu Võ nhưng 2 cô gái này lại rất quan trọng. Tuy rằng hắn không biết người nào mới có được hồn phách thợ gốm kia, người nào mới giải mỹ nhân chú nhưng hiện tại phải bảo vệ họ, đem họ về về Đông Phương gia. Nhưng nhìn xem tình hình này rất khó khăn, trận mưa bão, mưa tạt mạnh vào mặt, bùn đất vướng chân muốn thoát khỏi nơi này thật quá khó.

Trong lòng đang lo lắng phút chốc hắn thấy trên mặt đất xuất hiện màu đỏ bị nước trôi đi nhưng vẫn nhìn rõ, nhìn lại thì ra cô nhóc kia bị thương.

Nàng chảy máu.

Trúng đạn, thể lực lại suy yếu, hắn biết nàng đã khso có thể chịu nổi nhưng cũng không ho ra tiếng nào, du trì sức mình kéo Hắc Dao đi.

Trong ngực hắn có cảm xúc lạ đó lại nhen nhón lên

Người này……

Hít hơi hắn chạy nhanh đuổi kịp, muốn giúp đỡ cô nhóc 1 chút nhưng phía trước lại có 1 tiếng kêu hét lên. Hắn chỉ thấy phía trước Hắc Dao đột nhiên ngã cả người đang trượt ở sườn dốc còn Hắc Tĩnh cũng bị lôi xuống, hai người đồng thời biến mất trướt mặt hắn.

“A!” Có tiếng gào của Hắc Dao hắn kinh hãi, chạy tới mặt biến đổi.

Bất ngờ sườn dốc có dòng suối nhỏ, nhưng giờ phút này dòng suối nhỏ chảy càng mạnh thành cả 1 con sông, Hắc Dao cùng Hắc Tĩnh hai người 1 nử a ngoi lên giữ chặt vào 1 cành cây ở đó để không bị trôi đi. Tình hình là rất nguy hiểm.

“Cứu tôi với ……” Hắc Dao hình như hoàn toàn tỉnh táo, hoảng sợ hô to.

Hắc Tĩnh ngay cả khí lực la lên cũng không có, chỉ có thể cố sức nắm chặt cành câ kia, thở hổn hển, đuối sức.

“Đừng nhúc nhích!” Đông Phương Thiên Kiêu đi đến cẩn thận dọc theo cành câ chậm rãi tới gần, lúc này phía trên một tiếng ầm ầm bùng lên hắn ngẩng đầu thấy hoảng sợ nước từ thượng du chảy mạnh xuống kèm theo cả đất đá đang trào tới. Nếu như này sẽ dìm luôn cả 2 chị em kia. Không còn thời gian nữa với sức lực hiện tại của hắn chỉ có thể cứu được 1 người.

Nên cứu ai?

“Cứu tôi với! Đông Phương Thiên Kiêu……” Hắc Dao điên cuồng nhìn hắn khóc .

Trái lại Hắc Tĩnh mặc dù vẻ mặt tái nhợt nhưng lại tuyệt không mở miệng nhờ hăn cứu, 2 người này nên cứu ai? Ai mới là người Đông Phương gia cần? Hắn suy nghĩ nhưng dòng nước như con ác thú xuông tới gào thét bên tai hắn.

Nếu anh không thể xác định người nào, thì sẽ là người anh thích……

Tâm trạng hắn căng thẳng, tiến đến bờ sông tai giơ ra kéo lấy Hắc Tĩnh dùng sức ôm lấy nàng trước dòng nước xoá điên cuồng..

Trong mắt Hắc Tĩnh có chút kinh ngạc, buồn bực, khó hiểu nói chung rất phức tạp, có gì đó rất ấm áp đang chảy trong mình, làm mình náo loạn, rối bời…….

Hắc Dao nháy mắt đã bị nước cuốn vào, dòng nước siết đem theo nàng đi, hắn trơ mắt nhìn nàng ở trong nước lúc chìm lúc nổi sau đó nhanh chóng biến mất.

Hắn không có thời gian để cho hắn tự hỏi chính mình lựa chọn chính xác hay không, nơi này rất nguy hiểm hắn phải lập tức rời đi. Bởi vậy, hắn vội vàng kéo Hắc Tĩnh tới chỗ cao nhưng Hắc Tĩnh khí lực cạn kiệt hai chân mềm nhùn.

“Này!”

Hắn kẹp lấy nàng đem đi.

“Ta…… cũng sẽ không…… cảm ơn mi đâu……” Hắc Tĩnh dùng chút ý thức còn lại cuối cùng nói ra những lời này rồi liền hôn mê bất tỉnh.

Hắn kéo nàng lên nhìn chằm chằm vào cái mặt trắng bệch không có chút máu của nàng lẩm bẩm:

“Nếu cô biết tôi vì sao cứu cô thì cô cũng sẽ không cảm ơn tôi đâu.” Mặt bình tĩnh ôm nàng trở lại đường mòn, không thấy Miêu Võ hành tung làm hắn thấy ngoài ý. Trận đồ này đã bị lũ quét làm náo loạn, đã thấy đường ra.

Hắn cả người đã mệt đến mức tưởng như không đứng thẳng được nhưng vẫn gắng sức chịu đựng ôm Hắc Tĩnh đi từng bước từng bước một ra ngoài.

Mới đi đến một nửa ở phía trước 1 nhóm người mặc đồ đen lao tới, xúm vào hắn.

Rốt cục cũng tới……

Hắn thở hổn hển trừng mắt nhìn mấy người kia, nhưng không tức giận chỉ trách móc 1 câu

“ Thập Nhị sao bây giờ ngươi mới tới! ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.